Chương 7
Thủy Tiên chưa gặp thằng Lâm, bao nhiêu người khổ sở. Ba mẹ thằng Lâm cũng khổ sở.
Cách đây mươi ngày, Lâm đem về khoe mấy bài tập được điểm cao chót vót khiến ba mẹ nó sướng rơn.
Ba nó ít khi nào mở miệng khen nó (mà thực ra thành tích học tập của nó cũng chẳng có gì đáng khen), thế mà hôm đó ông không kềm được xúc động: “Con không kiếm được học bổng cũng không sao. Con học như vậy là ba mẹ mừng rồi”. Trông các cơ mặt không ngừng giần giật của ông lúc đó cứ tưởng thằng Lâm sắp đỗ tiến sĩ tới nơi. Ba nó là đàn ông đã thế, mẹ nó không rơm rớm nước mắt mới là chuyện lạ. Mẹ nó tựa người vào ba nó như tựa vào một bức tường, và trong khi cố để đừng lăn ra xỉu vì xúc động, bà nói giọng rưng rưng “Con cố học như vậy là trả ơn cho ba mẹ rồi đó”.
Mẹ nó rưng rưng khiến nó rưng rưng theo. Nhà thằng Lâm hôm đó giống như nhà máy sôcôla, ai ăn nói cũng ngọt ngào, quẹt tay vào không khí cũng thấy ngọt.
Nhưng chỉ được có một tuần. Tuần sau, ba mẹ nó chờ mỏi mắt, hổng thấy thằng con khoe khoang gì thêm nữa, đã bắt đầu nhấp nhổm.
Mẹ nó nhìn ba nó:
- Sao hổm rày hổng thấy thằng Lâm …
Mẹ nó không cần nói nốt nửa câu sau, ba nó vẫn hiểu. Tại ông chồng cũng đang sốt ruột y như bà vợ.
- Chắc tuần rồi thầy cô nó không ra bài tập. – Ba nó hắng giọng, đoán mò.
Mẹ nó nghe vậy thì gật gù, nhưng trong lòng thắc mắc lắm. Nhân dịp thằng Lâm tót đi chơi, bà trèo lên gác, lúi húi lục cặp nó. Một xấp bài tập rơi ra, bà muốn xỉu khi thấy bài nào bài nấy toàn điểm 2, điểm 3, điểm 4.
Mẹ nó ngồi thần ra một lúc, buồn bã, lo lắng, rồi nhét tất cả vào cập như cũ, bà rón rén leo xuống. Bà không dám nói sự thật với chồng, sợ ông mắng thằng con. Bà đi ra đi vô, nghĩ nhức cả đầu vẫn không hiểu tại sao thằng con bà đang học hành lẹt đẹt đột nhiên giỏi hẳn lên, nhưng rồi chưa được một tuần đã đâu lại vào đấy, như thể không học kém thì không phải là thằng con của bà vậy.
Đang loay hoay nghĩ ngợi, bà sực nhớ ra dạo này thằng Lâm ít ngồi trước máy vi tính hơn so với dạo trớc. Hồi mới mua chiếc computer về, thằng Lâm suốt ngày ngồi ôm cứng chiếc máy, kêu xuống ăn cơm cũng nấn ná, giục đi ngủ cũng rề rà, sai làm chuyện gì cũng dục dặc dùng dằng, không chịu động tay động chân. Nhưng gần đây bà thấy thằng con bà lơ là hẳn. Thỉnh thoảng nó cũng ngồi vào máy, bấm bấm gõ gõ, nhưng ngồi một lát rồi nằm lăn ra đi-văng hay xách xe chạy đi chơi chứ không chí thú “kiếm học bổng” như trước. Càng nghĩ bà càng phát giác ra lắm sự lạ: Thằng Quốc Ân tới chơi ngày càng thưa thớt. Còn cái thằng “Bàn Tay Máu ở Cà Mau” dạo này cũng hổng thấy gọi điện thoại để “trao đổi bài vở” với thằng Lâm như trước đây nữa. Chắc tại vì vậy mà nó học kém cũng nên! Bà tặc lưỡi lẩm bẩm. Và đợi thằng Lâm đi chơi về, bà ngoắt nó lại:
- Lâm!
- Dạ.
- Con đi đâu về đó?
- Dạ, con ghé nhà mấy đứa bạn.
Mẹ nó nhìn chằm chằm vô mặt nó:
- Con có ghé nhà thằng Quốc Ân không?
- Dạ không! – Lâm giật thót – Có gì không hở mẹ?
Mẹ nó thở ra:
- Lâu ngày không thấy nó ghé chơi nên mẹ hỏi vậy thôi.
Lâm bán tín bán nghi. Chưa bao giờ mẹ nó hỏi nó một câu lạ lùng như thế. Chuyện bạn bè của nó, xưa nay bà chẳng bao giờ để ý. Thế mà bây giờ tự nhiên bà lại hỏi thăm thằng Quốc Ân. Hay là bà đã biết Quốc Ân chính là thằng Gặp Là Giết, đầu têu ra chuyện mua computer về nhà để chơi game?
Mẹ thằng Lâm không biết nó lo lắng, lại nói:
- Mai mốt con nhó rủ nó lại chơi thường xuyên cho có bạn có bè.
Lâm “dạ” mà nghe cổ họng đắng nghét. Chuyện gì vậy ta? Nó len lén thò tay xuống đùi véo một cái để biết chắc là nó không nằm mơ.
Sự ngạc nhiên của Lâm chưa dừng lại ở đó. Nó thót bụng khi nghe mẹ nó bất thần hỏi tiếp:
- Thằng Bàn Tay Máu gì gì đó sao lâu nay không thấy nó gọi điện cho con?
- Dạ, ảnh … à quên, lúc này nó … nó … – Lâm ú ớ – Chắc nó … bận rộn chuyện gì đó.
- Nó bận chuyện gì?
Lâm liếm đôi môi khô rang:
- Dạ, con cũng không biết nữa.
- Nó bận không gọi cho con được thì con phải gọi cho nó chứ. Bạn bè phải năng hỏi thăm nhau chứ con.
Bà mẹ nói năng nhẹ nhàng mà thằng con muốn khóc thét quá chừng. Lâm tưởng như nó đang trúng phải độc khí của con Kim Tuyến Xà Vương trong Thanh Xà Động. Chẳng thà mẹ nó mắng nó về chuyện nó chơi với “Bàn Tay Máy ở Cà Mau”, Lâm thấy còn nhẹ nhõm hơn. Bà hết hỏi han Quốc Ân đến hỏi han “Bàn Tay Máu ở Cà Mau”, giọng điệu ân cần cứ như thể đó là hai đứa bạn siêng năng và thân thiết nhất của Lâm khiến Lâm nhột nhạt không để đâu cho hết.
Lâm không biết mẹ nó tưởng như thế thật. Bà đâu có biết đó là hai “bằng hữu võ lâm” trong game Giang Hồ Thánh Chiến của Lâm. Hôm trước nghe Lâm khoe nhặng về hai đứa này, bà đinh ninh nhờ chơi với bạn tốt nên thằng con bà tốt theo. Bà tưởng Lâm “gần đèn thì sáng”. Bây giờ thấy Lâm học hành như xe tuột xích, dĩ nhiên bà cho rằng tại vì thằng con bà không chịu giao du với “hai đứa bạn tốt” này nữa.
Lâm không đọc được ý nghĩ trong đầu mẹ nó nên cứ nghĩ bà cạnh khóe. Lúc đó quýnh quá mà nó nghĩ như thế, chứ nếu nó nhớ lại mẹ nó xưa nay không có thói quen ăn nói vòng vèo nó sẽ cảm động xiết bao khi hiểu được nỗi lo của bà.
Lâm không hiểu nên nó càng run hơn khi vừa đặt chân lên cầu thang, nó đã nghe mẹ nó dặn vói theo, giọng sốt sắng cách bất thường:
- Con ngồi vô máy “kiếm học bổng” đi con. Ngồi bao lâu cũng được. Như hồi trước ấy. Ba mẹ không có nói gì đâu!
Quý ròm thò tay đập lên đầu mình một cái “bốp” khiến Tiểu Long và nhỏ Hạnh trợn mắt lên nhìn nó.
Tiểu Long quẹt mũi:
- Muỗi chích mày hả ròm?
Quý ròm đập một cái nữa, lần này đập nhẹ hơn vì cái đập vừa rồi đau quá, miệng nói:
- Ngu ơi là ngu!
- Mày chửi tao hả ròm? – Tiểu Long nhăn mặt.
- Không! – Quý ròm xoa xoa đầu – Tao nói tao!
Nhỏ Hạnh cười khúc khích:
- Chuyện lạ à nha!
Phớt lờ câu châm chọc của nhỏ bạn, Quý ròm thở ra:
- Sao mình không sớm nghĩ ra kìa!
Nhỏ Hạnh nheo mắt:
- Không nghĩ ra chuyện gì hở Quý?
Quý ròm đấm hai tay vào nhau:
- Chuyện thằng Lâm đó. Nếu Thủy Tiên chưa dám gặp mặt thằng Lâm để nói rõ đầu đuôi, tại sao mình không nhờ Văn Châu?
- Đúng rồi! – Nhỏ Hạnh reo lên, nó đưa hai tay ôm lấy mái tóc – Chuyện đơn giản thế mà Hạnh cũng không nghĩ ra!
Tiểu Long đưa tay quẹt mũi, khụt khịt nói:
- Ờ há! Tôi cũng không nghĩ ra luôn!
Một phút sau, Văn Châu đã nghe tiếng Quý ròm bên kia đầu dây:
- Văn Châu hả?
- Ờ, tôi đây! Có chuyện gì thế Quý?
- Có một chuyện quan trọng tôi quên nói cho bạn biết.
- Quý nói đi!
Quý ròm liếm môi:
- Kẻ Thần Bí trong game Giang Hồ Thánh Chiến là bạn tôi. Nó học cùng lớp.
- Trời đất! – Văn Châu thảng tốt kêu lên, nhớ ngay tới nhân vật giang hồ bám riết theo mình hôm nọ trên núi Trường Bạch – Sao Quý không cho tôi biết sớm?
- Tôi quên mất. – Quý ròm nhăn nhó – Hơn nữa tôi không nghĩ sẽ có ngày Kẻ Thần Bí bị chết dưới tay Mai Giáng Tuyết.
Văn Châu phân trần, kiểu nói như trách móc của thằng ròm làm nó nhột nhạt quá:
- Tôi đâu có biết ai là ai. Trong này bọn xấu đầy rẫy. Nhiều đứa quanh năm chỉ làm mỗi một chuyện là rình rập đánh trộm và hack đồ của người khác thôi. Hôm đó thấy Kẻ Thần Bí cứ lơn tơn bám theo, tôi tưởng nó cũng cùng một giuộc với bọn kia.
Văn Châu trấn an Quý ròm:
- Được rồi! Mai mốt nếu gặp lại Kẻ Thần Bí, tôi sẽ không đụng đến nó nữa.
- “Không động đến” thì tốt rồi, nhưng chưa đủ. Thằng bạn tôi hiện nay đang hiểu lầm tôi. Khi nào gặp Kẻ Thần Bí, bạn nhớ nói với nó bạn là chủ nhân mới của Mai Giáng Tuyết nha.
Văn Châu dễ dãi:
- Chỉ vậy thôi hả Quý?
- Còn nữa. – Quý ròm gãi cổ – Nếu nó hỏi bạn mua lại Mai Giáng Tuyết của ai, bạn nói là mua của nhỏ Thủy Tiên.
- Sao lại là Thủy Tiên? – Văn Châu ngớ ra – Thế mà lâu nay mình cứ tưởng chính Quý là người chơi …
Quý ròm cắt ngang:
- Chuyện này dài dòng lắm, hôm nào tôi sẽ kể cho bạn nghe. Bây giờ bạn cứ làm như tối nói là được rồi.
Quý ròm buông ống nghe, quay về phía Tiểu Long và nhỏ Hạnh, toét miệng cười:
- Xong!
Tiểu Long chớp mắt:
- Xong là sao?
- Là thằng Lâm sẽ không “căm thù” Thủy Tiên nữa.
Tiểu Long nuốt nước bọt:
- Nó sẽ học giỏi lên hở?
Quý ròm lập tức thu ngay nụ cười:
- Cái đó thì tao không biết. Mày phải hỏi lớp phó học tập!
Tiểu Long đưa mắt nhìn sang nhỏ Hạnh.
Nhưng rồi nó thất vọng ngay. Nhỏ Hạnh nghiêm nghị đẩy gọng kính, buông thõng:
- Cái đó Hạnh cũng không biết. Bạn phải hỏi Thủy Tiên!