Kính vạn hoa - Tập 50 - Cửa hàng bánh kẹo


Quý ròm ngồi tròn mắt nghe Tiểu Long kể chuyện “là lạ hay hay” của thằng Gia Nghĩa, chốc chốc lại vỗ bàn đánh “cốp”:
- Thật không hở mày?
- Thật chứ! Chính mắt tao trông thấy mà.
- Có mày ngồi đó mà tụi nó dám nắm tay nhau hả?
- Ờ, ờ... - Tiểu Long đưa tay quẹt mũi - Lúc đó tao ra ngoài sân. Tụi nó không biết tao đứng ngoài cửa sổ ngó vô.
Quý ròm liếm môi:
- Mày thấy nhỏ Liên nắm tay thằng Gia Nghĩa trước thật hả?
- Ừ.
Quý ròm vỗ đùi đánh “bép”, nó không dám vỗ bàn nữa vì cú vỗ vừa rồi làm nó nhói cả tay:
- Tụi con gái bạo thật hở mày?
- Chắc lúc đó nhỏ Liên đang làm toán gặp chỗ bí, thằng Gia Nghĩa gỡ cho nó thế là nó xúc động quá.
- Thằng Gia Nghĩa này tệ thật! - Quý ròm hừ mũi - Nó mải nắm tay em, chẳng nhớ gì đến chuyện dẫn tụi mình đi ăn chè. Hừ, không có tao còn lâu nhỏ Liên mới thèm nắm tay nó.
Tiểu Long bênh Gia Nghĩa:
- Nó đãi tụi mình hai lần rồi.
- Hai lần thì nói làm gì. - Quý ròm nghiến răng ken két - Phải đãi hai chục lần mới đúng!
Thấy thằng ròm gầm gừ ghê quá, Tiểu Long cứ rờ rẫm mãi chỗ mép túi, không dám rút tờ giấy ra.
- Rờ rờ cái gì! - Quý ròm nhác thấy, chìa tay ra - Đưa đề toán đây!
Giật lấy tờ giấy, Quý ròm chúi mắt đọc:
“Một người cha trước khi qua đời để lại di chúc cho ba người con “Cha có 17 con ngựa quý. Đứa lớn nhất được phân nửa số ngựa. Đứa thứ hai được một phần ba số ngựa. Đứa út được một phần chín số ngựa. Sau khi cha mất, các con cứ thế mà thực hiện trong sự hòa thuận và yêu thương lẫn nhau”. Sau khi người cha qua đời, ba anh em họp lại để chia gia tài, nhưng họ không biết chia như thế nào. Vì con số 17 không thể chia chẵn cho 2, cho 3 và cho 9 được. Bạn hãy chia giùm cho họ”.
Quý ròm đọc xong đề toán, ngẩng phắt đầu lên, nói một lèo:
- Đứa lớn nhất được 9 con ngựa, đứa thứ hai được 6 con, đứa út được 2 con.
Tiểu Long há hốc miệng như thể thấy ma:
- Làm sao mày chia được? Trên đường tới đây tao đã thử chia trong đầu rồi. Không thể nào chia được hết á.
Quý ròm nheo mắt:
- Chia không được thì ráng nghĩ cách chia cho được!
Trong khi Tiểu Long nghệt mặt ra thì Quý ròm đưa tay sờ cằm. Nó đủng đỉnh nói, tiếc hùi hụi không có râu để vuốt:
- Sống ở đời, nếu không có cơ hội thì mình phải tự tạo ra cơ hội.
Tuy không vuốt được râu nhưng giọng điệu Quý ròm đã rất giống triết gia. Tiểu Long nhìn sững bạn, làm như nó mới trông thấy thằng này lần đầu:
- Phải mày đó không ròm?
- Tao đây.
- Mày vừa lảm nhảm gì vậy? - Tiểu Long ngơ ngác - Tao đang nói chuyện giải toán mà!
- Thì tao cũng đang nói chuyện giải toán.
- Giải toán gì mà cơ hội với không cơ hội, sao nghe cao xa quá vậy? - Tiểu Long đưa tay gãi cổ, như thể tại cái cổ mà nó không hiểu được ý nghĩa trong câu nói của thằng ròm.
- Mày nghe đây nè. - Quý ròm gật gù - Với 17 con ngựa, mày không có cơ hội nào chia hết cho 2, cho 3 và cho 9 được, hoàn toàn không có cơ hội, đúng không?
- Đúng.
Quý ròm huơ tay:
- Thế thì mày phải tự tạo ra cơ hội.
- Tạo ra bằng cách nào? - Tiểu Long nuốt nước bọt, cảm thấy óc nó đang căng ra.
- Bằng cách nào hả? - Quý ròm lia mắt ra ngoài hiên - Mày đang có một chiếc xe đạp dựng trước nhà tao, đúng không?
- Đúng.
Quý ròm nói giọng ráo hoảnh:
- Chiếc xe đạp chính là cơ hội của mày đó.
Tiểu Long liếc chiếc xe đạp rồi lại ngước nhìn Quý ròm, đã bắt đầu mất bình tĩnh:
- Tao ngồi dỏng tai cả buổi không phải để nghe mày trêu tao nghe ròm. Mày mà không nói rõ ra là tao đập mày à.
- Ai mà thèm trêu mày! - Quý ròm bĩu môi, nó hất đầu về phía chiếc xe - Bây giờ mày thử tưởng tượng chiếc xe đạp của mày là một con ngựa. Rồi mày nhập con ngựa của mày vào 17 con ngựa kia. Nhập vào đi!
- Rồi.
- Tất cả là bao nhiêu con?
- Mười tám con.
- Bây giờ mày lấy 18 chia cho 2, cho 3 và cho 9, sẽ được số ngựa của từng người con. Chia đi!
Tiểu Long nhẩm một lúc, mặt mày hân hoan:
- Xong rồi. Đúng như mày nói khi nãy. Đứa lớn nhất được 9 con, đứa thứ hai được 6 con, đứa út được 2 con.
Quý ròm toét miệng cười:
- Thấy chưa! Tao đâu có trêu mày!
Đang hơn hớn, Tiểu Long bỗng ngớ ra:
- Ủa, hổng lẽ để chia được bài toán này, tao phải mất một con ngựa?
- Mất đâu mà mất! 9 cộng 6 cộng 2 là 17 con. Con ngựa của mày vẫn còn nguyên.
- Lạ quá ha! - Hết gãi cổ Tiểu Long lại gãi cằm - Tao chưa thấy ai giải toán kiểu lấy ngựa của mình ghép vào, giải xong lại lấy ra.
- Bây giờ mày thấy chưa?
- Thấy rồi.
Quý ròm vỗ vai bạn:
- Thấy rồi thì mày tiếp tục lấy “con ngựa” của mày chiều chiều chở thằng Gia Nghĩa phi tới nhà nhỏ Liên đi, rồi thấy chuyện gì hay hay nữa về kể tao nghe!
oOo
Nhà thằng Gia Nghĩa có ba tầng. Tầng trệt là cửa hàng bánh kẹo. Hai tầng trên là chỗ sinh hoạt của gia đình. Nhà nó hai mặt tiền. Nói hai mặt tiền là nói cho oai, thực ra mặt sau nhà nó quay ra một con hẻm nhỏ. Xe cộ xưa nay đều ra vào bằng ngả sau. Thằng Gia Nghĩa làm biếng đi ngả sau nên cứ gần tới năm giờ chiều là ngóc cổ đợi Tiểu Long, hễ thằng mập trờ tới là nó chộp xe thằng này vọt đi luôn.
Thoạt đầu Tiểu Long coi chuyện Gia Nghĩa mượn xe của nó là chuyện bình thường. Thậm chí nó còn khoái tợn. Mấy bữa đầu, nó hơi lo lo khi con nhà Gia Nghĩa không cho nó đi theo. Nó sợ không có chuyện hay hay để kể cho Quý ròm. Nhưng từ hôm thằng Gia Nghĩa hào hứng khoe nhặng chuyện nhỏ Liên cầm tay nó, Tiểu Long đã cảm thấy yên tâm. Hôm qua, thằng Gia Nghĩa khoe lần này chính nó cầm tay nhỏ Liên, nó bảo tay con gái mát lắm, sờ vào y như sờ lên miếng dưa hấu vừa lấy ra khỏi tủ lạnh. Tiểu Long kể với Quý ròm, Quý ròm chửi thằng Gia Nghĩa ngu. Quý ròm bảo chắc là nhỏ Liên vừa thò tay vô tủ lạnh lấy đồ ăn thức uống gì đó thật chứ “y như” cái con khỉ gì.
Không đi theo Gia Nghĩa, Tiểu Long có được khối thời gian ngồi tán dóc với Gia Nhân. Con nhỏ dạo này hình như đã nhìn bạn của anh mình bằng con mắt khác, nhất là từ hôm Tiểu Long sờ tay lên cằm (nó bắt chước Quý ròm đó mà), gật gù y như ông cụ non và phát biểu y như ông cụ già khiến cặp mắt nhỏ Gia Nhân lé xẹ:
- Sống ở đời, nếu không có cơ hội thì mình phải tự tạo ra cơ hội, em à.
Bữa đó Tiểu Long ngoái cổ nhìn quanh, đang lo lắng khi chẳng thấy chiếc xe nào để làm ví dụ, đột nhiên ánh mắt nó bắt gặp cây chổi dựng ở góc nhà, liền mừng rỡ chỉ tay:
- Em đang dựng cây chổi ở góc nhà, đúng không?
Gia Nhân xua tay lia lịa:
- Thôi, nhà này em mới quét. Anh ngồi chơi đi, quét làm gì!
Tiểu Long đỏ mặt:
- Anh đâu có nói chuyện quét nhà. Anh muốn em tưởng tượng cây chổi là con ngựa mà.
- Chi vậy hở anh?
Chỉ đợi có vậy, Tiểu Long bắt đầu tỏ thông thái.
Nó ra hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, bắt nhỏ Gia Nhân trả lời.
Y chang Quý ròm, Tiểu Long cũng nheo mắt, huơ tay, bĩu môi. Chỉ động tác vỗ vai là nó không dám.
Cứ thế, đứa hỏi đứa đáp. Cho đến khi nhỏ Gia Nhân trầm trồ “Công nhận anh hay ghê!” thì buổi học đã ngập trong không khí ngọt ngào y như thể tất cả các hũ kẹo trong cửa hàng đều đồng loạt mở nắp.
Tiểu Long khoái chí nhủ bụng: Hôm trước thằng Gia Nghĩa bảo em gái nó khen mình “nói chuyện vui ghê”, bữa nay chính tai mình nghe Gia Nhân khen mình “hay ghê”, chắc con nhỏ này sắp “uỷ mị” tới nơi rồi! Ý nghĩ đó bay lượn trong đầu Tiểu Long suốt từ lúc đó cho đến khi nó tới nhà Quý ròm rồi từ nhà Quý ròm về nhà nó, kéo dài đến cả mấy hôm sau.
Nếu có điều gì làm Tiểu Long không vui là dạo này thằng Gia Nghĩa về trễ quá, càng ngày càng trễ.
Lúc đầu, mải chuyện với Gia Nhân, Tiểu Long chẳng chú ý gì đến giờ giấc của thằng Gia Nghĩa. Nhưng từ hôm Quý ròm đón nó ở cửa bằng bộ mặt nhăn nhó “Sao dạo này mày tới trễ quá vậy? Nhà tao sắp ăn cơm rồi!” thì Tiểu Long mới liếc xuống đồng hồ trên tay, ngớ ra “Ờ há”.
Ở nhà, nhỏ Oanh cũng đã bắt đầu thắc mắc:
- Anh đi đâu mà ngày nào cũng về trễ thế?
- Tao tới nhà bạn kèm cho nó học.
- Chuyện lạ à nha! - Nhỏ Oanh chun mũi - Anh biến thành anh Quý từ hồi nào thế?
- Mày đừng có coi thường anh mày. Tao học dốt, nhưng có đứa còn học dốt hơn!
Tiểu Long vờ giận dỗi, nó buông thõng một câu rồi bỏ đi chỗ khác, sợ nhỏ em hỏi tới hỏi lui.
Hôm sau lúc giao xe cho Gia Nghĩa, nó thấp thỏm dặn:
- Bữa nay ráng về sớm nha mày!
Gia Nghĩa “ừ” và lại tiếp tục về trễ hoắc.
Tiểu Long đợi đến tối mịt mới thấy thằng này đun đầu xe vô, gắt om:
- Tao dặn mày những gì hở Gia Nghĩa? Mày “ừ, ừ” rồi bây giờ mới dẫn xác về là sao?
- Thông cảm đi mày! - Gia Nghĩa tót xuống khỏi xe, phân trần - Tao tính về sớm mà nhỏ Liên đâu có cho!
Tiểu Long nổi điên:
- Nó không cho thì kệ nó chứ.
Gia Nghĩa nhún vai, khổ sở:
- Kệ sao được. Cứ mỗi lần tao dợm chia tay là nó rơm rớm nước mắt.
Con nhà Gia Nghĩa thở một hơi dài, vẻ phiền não, vai trĩu xuống như đang gánh một mối tình lớn lắm:
- Trái tim con người ta đâu phải là sắt đá hở mày!
Trái tim của Tiểu Long cũng không phải là sắt đá. Cho nên nó động lòng ngay tút xuỵt. Nó nhìn bạn, chớp mắt hỏi:
- Mày nói thiệt không đó?
- Tao nói dóc làm chi. - Gia Nghĩa chép miệng - Bữa trước nhìn thái độ nhỏ Liên, mày cũng biết rồi mà.
Mặt nó trở nên mơ màng:
- Đến bữa nay thì nó không thể nào dứt tao ra được nữa. Bây giờ nó giống như người nghiện xì ke vậy đó.
- Mày so sánh thấy ghê! Tao về đây. Trễ rồi!
Tiểu Long rụt cổ buông gọn, rồi phóc lên xe, chạy biến. Nó liếc đồng hồ, biết Quý ròm thế nào cũng chửi nó, nhưng nó đang nôn nóng kể cho thằng ròm biết bọn con gái yêu là như thế nào: Hay ho gì đâu! Cũng y chang mấy đứa chích xì ke vậy thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui