Kính Vị Tình Thương


Nam Cung Tĩnh Nữ cúi đầu, nàng đã chọn được một người.
Nếu như là trước kia, Nam Cung Nhượng vừa hỏi như vậy thì nàng sẽ nói ra ngay.

Nhưng mấy năm nay nàng được Tề Nhan dẫn dắt, cũng đọc thêm nhiều sách, nàng đã biết chuyện nữ nhi gia không được tham chính, đặc biệt là về chuyện trữ quân.
Nam Cung Nhượng thấy ái nữ cúi đầu không nói thì rất là vui mừng.
Thì ra bất tri bất giác, nữ nhi của hắn đã trưởng thành, như vậy hắn cũng yên tâm...
Hắn cầm lấy cây bút lông sắp khô, run rẩy viết mấy chữ trên giấy: "Nói đi, chỉ có phụ hoàng biết."
Nam Cung Tĩnh Nữ hít sâu một hơi, dường như nàng đã quyết tâm rất lớn: "Nhi thần cảm thấy, lão Bát và lão Cửu còn quá nhỏ, nên tạm thời không tính tới.

Trong số rất nhiều hoàng huynh, Ngũ ca là người có thể đảm đương được chức trách lớn như vậy."
Nam Cung Nhượng giật mình, hắn nhớ tới người nhi tử bị tàn tật này, không khỏi cảm khái: Đúng vậy, hắn vẫn luôn cảm thấy, trong số rất nhiều hoàng tử, chỉ có lão Ngũ là đứa giống hắn nhất.

Chỉ tiếc Ngũ hoàng tử Nam Cung Đạt tàn tật, dưới gối thì chỉ có một nữ nhi, cho nên hắn vẫn luôn bỏ Nam Cung Đạt khỏi danh sách ứng cử viên.
Nhưng nay đã khác xưa, bản thân Nam Cung Nhượng đều thành nửa "phế nhân", hắn cũng không còn để ý chuyện chân Nam Cung Đạt có tật hay không.
Nam Cung Nhượng gật đầu, hắn lấy tờ giấy cuối cùng ra, trên đó viết: Phụ hoàng muốn tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, ngươi cứ ở yên trong phủ, không cần ngày ngày tới thăm ta.
Mũi Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng đau xót, nàng chậm rãi đứng dậy, hành lễ vạn phúc: "Phụ hoàng bảo trọng thân thể, nhi thần cáo lui."
Nam Cung Nhượng mỉm cười, ánh mắt tràn đầy từ ái và vui mừng.
Nam Cung Tĩnh Nữ bước ra khỏi tẩm điện mà không quay đầu lại, mới đi được vài bước, nước mắt nàng đã chảy xuống.
Tề Nhan yên lặng đứng ở trước cửa lớn, chủ động nắm lấy tay Nam Cung Tĩnh Nữ, dịu dàng nói: "Điện hạ, chúng ta trở về thôi."
Nam Cung Tĩnh Nữ ngược lại dắt tay Tề Nhan: "Muộn rồi, để bản cung dắt ngươi."
"Tạ điện hạ."
Tiếng "kẽo kẹt" vang lên, bốn nội thị hợp sức đẩy cửa đại điện ra, một luồng gió lạnh hòa với tiếng tuyết gào thét ập đến.

Tề Nhan dừng bước, nàng kéo tay Nam Cung Tĩnh Nữ để nàng ấy đối diện với nàng, lại giúp nàng ấy lau nước mắt trên mặt.
Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên tan vỡ, nàng bưng kín miệng, nước mắt chảy ra ào ạt.
Tề Nhan than nhẹ một tiếng, nàng ôm Nam Cung Tĩnh Nữ vào lòng và khẽ vuốt lưng đối phương: "Điện hạ, gió lạnh thấu xương, cẩn thận không thôi mặt bị thương.

Người đừng khóc."
Nam Cung Tĩnh Nữ dán sát vào lồng ngực Tề Nhan, lắc đầu: "Nhưng mà, ta thật sự không kiềm được..."
Ba ngày sau, hai thánh chỉ được ban ra, lập tức khiến triều đình nổi lên sóng to gió lớn.

Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết: Bệnh tình của trẫm nghiêm trọng, tuy tâm trẫm luôn hướng về triều chính nhưng trẫm không còn sức, chỉ có nghe theo lòng mình.

Trong lúc trẫm tĩnh dưỡng, hết thảy tấu chương đều sẽ được Thượng thư lục bộ phê duyệt, Trung thư lệnh phê bình, cuối cùng đưa cho Ngũ hoàng tử Nam Cung Đạt phê đỏ.

Nếu như không có chuyện lớn gì khẩn cấp thì không cần trình báo với trẫm.
Thánh chỉ thứ hai là: Huỷ bỏ chế độ cũ từ hôm nay, cho phép phò mã đô úy được tham chính.

Phò mã Chước Hoa công chúa Lục Trọng Hành, văn võ song toàn, trung thành can đảm, phong làm Ngự tiền thị vệ tam phẩm.

Phò mã Trăn Trăn công chúa tài hoa đầy bụng, cung khắc biết lễ, phong làm Thị lang Công bộ chính tam phẩm, khâm thử.
Ba vị hoàng tử Nam Cung Uy, Nam Cung Vọng, Nam Cung Chấn nhận được thánh chỉ, cảm giác trời đều phải sập xuống.
Đặc biệt là Nam Cung Vọng: Hắn biết lần này phụ hoàng đổ bệnh rất có khả năng là vì nghe được bài ca dao kia.

Lão nhị và lão Tứ là cá mè một lứa, có như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ tới phiên hắn! Nhưng hắn trăm triệu không ngờ tới, phụ hoàng vậy mà giao nhiệm vụ giám quốc cho một tên què quặt như lão Ngũ!
Nam Cung Uy rất khó chịu, hắn đã lập được vô vàn công lao ở Lạc Bắc, mà lão Đại đã chết, hắn chính là trưởng tử, vì sao lại giao việc giám quốc cho một người què?
Dường như là cùng một lúc, ba người lần lượt vào cung muốn gặp mặt Nam Cung Nhượng để hỏi cho rõ ràng.
Nhưng không ngoài dự đoán, bọn họ đều bị Tứ Cửu chặn ở ngoài Cam Tuyền cung.

Mặc dù bọn họ là hoàng tử, nhưng ai cũng không dám làm càn ở trước mặt Tứ Cửu, cứ như vậy rời đi thì lại thật sự không cam lòng.
Nam Cung Vọng cắn chặt răng, kiên quyết quỳ gối bên ngoài Cam Tuyền cung...
Tứ Cửu liếc nhìn Nam Cung Vọng, hắn xoay người bày ra dáng vẻ khiêm tốn, lạnh lùng nói: "Bệ hạ có chỉ, không có chiếu thì không được vào.

Tam điện hạ là chủ tử, kiên quyết quỳ gối ở đây thì lão nô cũng không ngăn được.

Nhưng hiện giờ mưa tuyết bão bùng, người chớ có để bản thân bị đông lạnh rồi ảnh hưởng tới sức khỏe, lão nô khuyên người vẫn nên trở về đi."
Nam Cung Vọng mạnh miệng: "Hôm nay bản cung nhất định phải gặp được phụ hoàng."
Tứ Cửu: "Vậy mời điện hạ tự nhiên."
Tứ Cửu vừa dứt lời thì lập tức rời đi, nhưng hắn lại trông thấy một người đang chống nạng, khập khiễng đi trong thời tiết tuyết rơi dày đặc như vậy.

Tứ Cửu vội vàng dẫn hai nội thị tới nghênh đón: "Ngũ điện hạ, trời giá rét như vậy, sao người cũng tới rồi?"
Nam Cung Đạt cười khổ một tiếng, một lớp tuyết dày đọng trên tóc và vai hắn, có lẽ là hắn đã đi bộ từ cửa Cam Tuyền cung đến đây.

Nam Cung Đạt: "Ta nhận được thánh chỉ, có vài chuyện muốn xin phụ hoàng quyết định.

Không biết Tứ Cửu công công có thể giúp ta thông báo một tiếng hay không?"
Tứ Cửu lệnh hai nội thị kia đỡ Nam Cung Đạt, còn hắn thì vào nội điện xin ý kiến Nam Cung Nhượng.
Nam Cung Đạt thấy Nam Cung Vọng đang quỳ gối ở trước cửa thì cũng không bất ngờ, hắn chắp tay hành lễ: "Tam ca."
Nam Cung Vọng hừ lạnh một tiếng: "Không dám nhận.

Hiện giờ thân phận ngươi đã khác, bản cung quỳ, ngươi cứ đứng là được."
Nam Cung Đạt lại cười khổ, hắn đưa nạng cho nội thị, sau đó cố hết sức quỳ gối bên cạnh Nam Cung Vọng.
Nam Cung Đạt mím môi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Cửa điện lại lần nữa bị đẩy ra, một đôi giày màu đỏ thắm xuất hiện ở trong tầm mắt hai người.

Nam Cung Vọng giật mình, nhìn về phía trước...
Đùi ngọc thon dài, vòng eo lả lướt, bộ ngực ngạo nghễ đứng thẳng, đây đúng là hòn ngọc quý của thảo nguyên - Cát Nhã nương nương.
Hai người đồng thời thỉnh an: "Tham kiến Nhã phi nương nương."
Cát Nhã cong cong khóe miệng: "Ngũ điện hạ, bệ hạ mời ngươi vào."
Nội thị nâng Nam Cung Đạt đứng lên, giúp hắn đi vào đại điện.

Nam Cung Vọng thoạt nhìn có chút không phục, nhưng hắn cũng không dám làm khó dễ Cát Nhã.
Cát Nhã: "Tam điện hạ mau đứng lên đi, tuyết đang rơi rất dày, đừng để bị cảm lạnh rồi ảnh hưởng đến sức khỏe."
Lời nói của Cát Nhã tựa như một cọng lông vũ khuấy nhiễu lòng Nam Cung Vọng.

Thật sự thì đầu gối của hắn đã lạnh đến thấu xương, vì thế hắn lập tức đứng lên.

Thế nhưng, chân Nam Cung Vọng đột ngột run rẩy, hắn kinh hãi hô lên một tiếng rồi ngã về phía trước.
"Cẩn thận!"
Nam Cung Vọng ngửi được mùi hương cỏ xanh hòa lẫn với hương thơm của sữa ngựa, miệng lưỡi hắn lập tức khô nóng.
Cát Nhã đỡ Nam Cung Vọng: "Tam điện hạ không sao chứ?"
Nam Cung Vọng ngơ ngác nhìn mỹ nhân kiều diễm ở trước mắt.


Lúc này tuyết rơi rất nhiều, tầm nhìn cũng bị giảm đi.

Hơn nữa, Nam Cung Nhượng đang bị bệnh, nội thị và cung nữ đều đang hầu hạ trong điện, vì thế ở cửa đại điện không có ai cả.

Ngôn Tình Sủng
"Nhã nương nương..." Nam Cung Vọng si ngốc gọi.
Cát Nhã khẽ cười một tiếng, nàng lui về phía sau một bước, để hai người cách nhau xa hơn.
Nam Cung Vọng vô cùng mất mát, nhưng đột nhiên hắn nghe thấy Cát Nhã nói: "Lần trước đánh đau không?"
Nam Cung Vọng mở to hai mắt, lại hoài nghi hắn đang nghe lầm, nhưng cố tình hắn lại trông thấy ánh mắt Cát Nhã tràn đầy "ái mộ".

Hắn ngơ ngác đứng tại chỗ, không nói nên lời.
Cát Nhã giận dỗi liếc nhìn Nam Cung Vọng, tiếp tục thấp giọng nói: "Dáng vẻ này của Tam điện hạ, chẳng lẽ là 'ngây người như phỗng' mà người Vị Quốc các ngươi hay nói sao?"
Nam Cung Vọng ngốc nghếch mỉm cười, gật đầu.
Cát Nhã: "Tuyết càng lúc càng lớn, vì đổ bệnh nên bệ hạ cũng nóng nảy, ta khuyên Tam điện hạ vẫn nên trở về đi.

Nếu Tam điện hạ nguyện ý, ngươi có thể di dạo với ta."
Nam Cung Vọng: "Nguyện ý, tất nhiên nguyện ý!"
Kẻ thì vui người thì buồn, sau khi nhận được thánh chỉ, Lục Trọng Hành chỉ vui sướng được một lúc, nhưng sau đó thì càng phiền muộn.

Hắn vui vẻ vì: Hắn vốn cho rằng trở thành phò mã, đời này cũng sẽ dừng bước tại đây, không ngờ bệ hạ sẽ sửa đổi chế độ cũ.
Nhưng phiền muộn chính là: Trước khi hắn cưới Nam Cung Xu Nữ, chức vị của hắn chính là Ngự tiền thị vệ mang đao, cấp bậc chính tam phẩm.

Chỉ thiếu hai chữ nhưng lại cách xa vạn dặm.
Tuy bệ hạ đặc biệt ban thưởng cho hắn chức vị tam phẩm, nhưng tất cả Ngự tiền thị vệ đều dưới quyền thống lĩnh thị vệ mang đao.

Hiện tại hắn không có thực quyền, mà công việc của hắn vừa vô tích sự vừa vất vả...
Bên kia, Công Dương Hòe nhanh chóng sai người chuẩn bị một phần hậu lễ.

Nghe tin Tề Nhan đang ở Trăn Trăn công chúa phủ thì hắn cũng không hề cố kỵ, thoải mái sai người đưa bái thiếp tới.
Nếu nội thị có thể tham chính, hắn cũng không cần tiếp tục tránh hiềm nghi!
Trung thư lệnh đại nhân cố ý để hắn tiếp nhận vị trí Tông Chính tự Khanh, vì thế tạm thời an bài hắn ở Lễ bộ, phẩm cấp tương đồng với vị trí Thị lang Công bộ của Tề Nhan.

Rốt cuộc thì hắn cũng có thể quang minh chính đại qua lại với Tề Nhan!
Tề Nhan còn chưa hiểu vì sao Nam Cung Nhượng lại hạ thánh chỉ này.

Chẳng lẽ là Nam Cung Nhượng muốn động đến thái úy phủ? Nhưng hắn không cần làm như vậy...

Chỉ có Nam Cung Tĩnh Nữ hiểu rõ: Phụ hoàng đã viết trước những câu hỏi hôm qua, có lẽ người đã sớm tính toán đường đi sau này cho nàng.
Công chúa không thể tham dự triều chính.

Vài chục năm sau, tất nhiên sẽ có tân đích công chúa thay thế địa vị của nàng.

Nàng không phải là trưởng nữ nên không thể được tôn làm đại trưởng công chúa.

Nếu không có chỗ dựa trong triều, vạn hộ thực ấp của nàng sẽ bị mất đi, nhưng nếu Tề Nhan có thể đứng vững trong triều, hoặc là trở thành triều thần đắc lực thì đây sẽ là vấn đề khác...
Nghĩ đến đây, Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy vô cùng chua xót...
Thu Cúc tới báo: Thị lang Lễ bộ Công Dương Hòe cầu kiến phò mã gia.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan: "Bản cung không đi, miễn cho Công Dương đại nhân câu nệ.

Các ngươi cứ tự nhiên tâm sự đi, nếu muốn ở lại dùng bữa tối thì cứ phân phó tiểu trù phòng là được."
Tề Nhan gật đầu: "Thần đã biết."
Công Dương Hòe nhìn thấy Tề Nhan từ xa, hắn kéo vạt áo, đạp tuyết đi đến và gọi: "Thiết Trụ!"
Tề Nhan cũng nhanh chóng nghênh đón, Công Dương Hòe vỗ bả vai Tề Nhan, vui sướng nói: "Sau này ngươi và ta chính là đồng liêu! Ta xin phép gọi ngươi là Thị lang Công bộ đại nhân trước, như vậy có được không?"
Tề Nhan mỉm cười ôn hòa: "Ta sẽ đảm nhận công việc sau Tết Nguyên Tiêu.

Mời Bạch Thạch đến bên này, chúng ta đi đến tiểu viện mà trước kia ta ở đi, bên đó thanh tịnh."
Công Dương Hòe hoàn toàn không cảm thấy mình bị thất lễ, hắn vui vui vẻ vẻ sóng vai đi cùng Tề Nhan.

Hắn mỉm cười, giống như khi còn niên thiếu.
Vào thư phòng, hạ nhân bưng trà nóng và bánh ngọt lên, Tề Nhan phân phó: "Ta và Công Dương đại nhân ôn chuyện, không cần để lại người hầu hạ trong viện."
Nha hoàn vừa đi, Công Dương Hòe nói ngay: "Ngươi nghe nói gì chưa? Bệ hạ lệnh Ngũ hoàng tử giám quốc."
Tề Nhan gật đầu: "Nội thị đã đến công chúa phủ truyền chỉ."
Công Dương Hòe có chút thổn thức: "Thật là...thế sự khó liệu."
Tề Nhan: "Sao ngươi nói vậy?"
Công Dương Hòe bĩu môi: "Khoảng thời gian gần đây, 'Nhị đảng' và 'Tam đảng' đang đấu đá rất quyết liệt.

Có lẽ các đại thần cũng cảm thấy đã đến lúc, ai ai cũng đều chia bè chia phái.

Hiện tại, ngoại trừ Trung thư lệnh và thái uý đại nhân, Công Dương phủ chúng ta và một số ít đại nhân ra, cơ bản là đều đã chọn phe cả rồi.

Quan văn càng lúc càng manh động, mà hình như võ quan đã được thái uý đại nhân đề điểm, cho nên bọn họ khá cẩn thận..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận