Sau này, Tề Nhan bắt đầu bận rộn.
Trong lục bộ, Công bộ là bộ đặc biệt nhất.
Trước khi nhậm chức, tất cả quan viên Công bộ đều phải đến một nơi tên là Văn Công quán để học tập một khoảng thời gian.
Hơn nữa, Thượng thư và Thị lang Công bộ cần phải tự mình tham gia quá trình xây dựng.
Tề Nhan chưa biết gì mà đã ngồi vào vị trí Thị lang, vì vậy có rất nhiều người không phục nàng.
Sau khi đo lường xong đường nước, mấy người thợ thầm bỏ qua Tề Nhan, trực tiếp đưa bản vẽ cho một quan viên Công bộ khác.
Ở trong mắt bọn họ: Tề Nhan xuất hiện trong danh sách cứu tế cũng chỉ là để cho nàng tiện thăng chức mà thôi.
Dựa vào cây đại thụ Trăn Trăn công chúa phủ, dễ gì mà không leo lên cao được.
Nhưng mọi người đều không ngờ tới: Mưa to vừa dứt, Tề Nhan đã xuất hiện ở chỗ thi công.
Tề Nhan đổi từ trường sam sang một bộ đoản đả thô ráp, nàng búi tóc gọn gàng rồi dùng một mảnh vải quấn lại.
Nàng giẫm lên lớp bùn lầy lội, đi đến chỗ thợ thi công.
Ban đầu thợ thi công còn chưa quen, bọn họ lúc nào cũng chú ý tới hành động của Tề Nhan, suy đoán xem vị phò mã gia này sẽ làm ra trò quái quỷ gì.
Nhưng Tề Nhan cũng không để ý tới ánh mắt của người khác.
Phàm là thợ thi công hoàn tất bản vẽ thì nàng đều sẽ tự mình xem qua.
Khi gặp chỗ không hiểu thì nàng cũng không giấu giếm, luôn luôn khiêm tốn dò hỏi những người có kinh nghiệm, càng đối đãi chu đáo cẩn thận với người đã giải thích giúp nàng.
Những người chân lấm tay bùn ấy có bao giờ nhận được lễ ngộ như vậy.
Bọn họ biết gì thì đều nói ra, lấy hết tất cả những ngón nghề bí mật của mình, thậm chí còn nghiêm túc truyền thụ cho Tề Nhan hơn cả truyền thụ đồ đệ đích truyền của mình.
Tề Nhan điên cuồng học tập, thậm chí nàng đã hiểu biết một chút về Công bộ chỉ trong vòng nửa tháng.
Một người thợ già cầm bản vẽ tới tìm Tề Nhan: "Thị lang đại nhân, đây là số liệu khảo sát mới nhất và bản vẽ ống thoát nước, mời đại nhân xem qua."
Tề Nhan cầm lấy bản vẽ, nàng nhìn kỹ, chỉ vào một chỗ rồi hỏi: "Ba mối nối của miệng cống có thể chống đỡ được bao nhiêu năm?"
Thợ thi công ưỡn ngực, tự hào đáp: "Xin đại nhân yên tâm, tuy là mối nối nhưng chúng ta có thể làm nó khít lại với nhau.
Gỗ ngâm trong nước sẽ không chịu được lâu, trong năm năm hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì."
Tề Nhan gật đầu: "Dặn thợ mộc dùng điểm tâm đi.
Các ngươi đừng đặt miệng cống xuống nước trước khi xong, ta muốn đích thân xem qua."
Thợ thi công: "Vâng!"
Tề Nhan đứng cách tường thành hơn năm mươi bước.
Bọn người làm việc ở lỗ châu mai đang dùng đá làm vật liệu, còn nàng thì khoanh tay đứng nhìn hết thảy.
Ở trong mắt người khác, vị Thị lang Công bộ đại nhân này đang giám sát, nhưng trong lòng nàng lại hoàn toàn nghĩ khác.
Mười hai năm trước, gót sắt người Vị Quốc giẫm nát thảo nguyên.
Bọn họ cao ngạo đứng sừng sững, để các dũng sĩ thảo nguyên biến thành công cụ cho bọn họ.
Rốt cuộc thì nàng cũng có cơ hội tiếp xúc những việc này...!Nếu lúc trước người thảo nguyên không có thành kiến sâu sắc với người phương nam, nếu lúc trước người thảo nguyên lệnh một nhóm người đi ra ngoài học tri thức của bọn họ, có phải kết cục của thảo nguyên sẽ bị viết lại hay không?
---
Đúng như những gì Tề Nhan dự đoán, tám mươi vạn lượng bạc triều đình đưa để cứu tế căn bản không đủ dùng.
Chỉ tu sửa một mình Tấn Châu mà bọn họ đã tiêu tốn một nửa.
Lúc sau, Nam Cung Vọng nghe theo kế sách của nàng, liên tục đòi bạc của triều đình, Nam Cung Đạt nhất định sẽ không thể thỏa mãn yêu cầu...
Nhưng chuyện Nam Cung Nhượng đột nhiên bị bệnh nằm ngoài dự đoán của Tề Nhan.
Tuy vậy, chỉ cần Nam Cung Nhượng còn sống, nàng sẽ tạm thời giữ lại mạng của Nhị hoàng tử.
Hết thảy, đều nằm trong sự kiểm soát của nàng.
Tề Nhan ngẩng đầu nhìn không trung.
Mưa to qua đi, sắc trời mang một màu xanh lam hiếm thấy.
Lần này có rất nhiều quận gặp tai hoạ, chỉ sợ ít nhất nửa năm mới có thể hồi kinh...!Trước khi đi, Đinh Dậu nói với nàng rằng Nam Cung Nhượng đã khỏe lên, nàng không cần lo lắng.
Nhưng giờ phút này, người nàng nhớ mong nhất lại là Nam Cung Tĩnh Nữ.
Mặt khác, trong cung cũng xảy ra rất nhiều chuyện, khiến cho cả triều cục càng thêm khó lường.
Đầu tiên là Nam Cung Nhượng tiếp tục sửa chữa chế độ cũ.
Trong nội đình vốn chỉ có một người có thể có phân vị là Quý phi.
Nam Cung Nhượng không những không bãi bỏ Huệ Quý phi mà còn tấn phong Nạp Cổ Tư Cát Nhã làm Nhã Quý phi.
Vì chủ trì chuyện này, người đã ốm đau từ lâu như Nam Cung Nhượng còn tự mình lâm triều.
Tuy từ đầu đến cuối hắn không hề nói một lời, nhưng hắn lại để Tứ Cửu tuyên chiếu thư hắn tự tay viết ở ngự tiền.
Lý do là, tuy Nhã phi là người dị tộc, nhưng nàng vẫn luôn tận tâm hầu hạ từ khi hắn bệnh nhẹ đến nay, thật sự trung thành đáng khen.
Huệ Quý phi sẽ tự mình lo liệu đại điển sắc phong Quý phi.
Cuối chiếu thư, Nam Cung Nhượng viết thêm một câu: Đây là chuyện nhà của trẫm.
Câu nói này đã thành công chặn miệng rất nhiều lão thần.
Chuyện khác là: Nam Cung Nhượng từ bỏ lối sống tiết kiệm lúc trước, hắn không màng quốc khố trống rỗng, còn mệnh lệnh Công bộ dốc toàn lực tu sửa Vị Ương cung.
Hơn nữa, trước khi Vị Ương cung được tu sửa xong, hắn còn sửa chữa lại Phượng Tảo cung vốn bị bỏ trống nhiều năm, tạm thời treo tấm biển Vị Ương cung để Nam Cung Tĩnh Nữ dọn vào ở.
Thánh chỉ này vừa được ban ra, văn võ bá quan cũng xem như chưa thấy gì.
Bốn phương tám hướng đều biết chuyện Nam Cung Nhượng yêu thương đích nữ.
Hơn nữa, Nam Cung Tĩnh Nữ là nữ nhi gia, tuy công chúa đã xuất giá ở lại hoàng cung không hợp với lý, nhưng chuyện này cũng không mất phong nhã.
Chỉ là một ngày sau khi Nam Cung Tĩnh Nữ dọn về "Vị Ương cung", Nam Cung Nhượng tiếp tục hạ một thánh chỉ: Nam Cung Tĩnh Nữ đều phải dùng ngọ thiện với hắn mỗi ngày.
Sau khi dùng ngọ thiện, Nam Cung Nhượng gọi Nam Cung Tĩnh Nữ vào thư phòng Cam Tuyền cung.
Bởi vì sức khỏe không tốt nên Nam Cung Nhượng chỉ có thể dựa vào ghế mây, nghiêng mình nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ.
Trong thư phòng chỉ có phụ tử hai người.
Trên kệ sách bên cạnh bày đủ các loại sách, trông có vẻ hơi âm trầm, mà Tứ Cửu thì tự giác canh giữ ở ngoài thư phòng đợi mệnh.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Phụ hoàng muốn nhi thần đến đây là vì chuyện gì?"
Nam Cung Nhượng nhắm mắt lại rồi trầm mặc thật lâu.
Ngón tay già nua như vỏ cây của hắn hơi co giật, hắn nặng nề thở ra, cổ họng thỉnh thoảng vang lên những tiếng "ùng ục".
Nam Cung Tĩnh Nữ kiên nhẫn chờ đợi, cũng không biết trôi qua bao lâu, Nam Cung Nhượng mới chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt vẩn đục của hắn trào ra rất nhiều cảm xúc phức tạp, hắn nâng ngón tay phải chỉ vào bàn.
Nam Cung Tĩnh Nữ đi qua, chỉ thấy trên ngự án có một xấp tấu chương, vì thế nàng khuyên nhủ: "Phụ hoàng đang bệnh, những việc này vẫn nên giao cho Ngũ ca đi."
Nam Cung Nhượng yếu ớt thở dài, lại chỉ vào tấu chương.
Nam Cung Tĩnh Nữ không thể thuyết phục được phụ thân, đành phải cầm lấy một phong tấu chương trên cùng, đưa cho Nam Cung Nhượng bằng hai tay.
Ai ngờ Nam Cung Nhượng vậy mà mở tấu chương ra trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ, hắn cứng ngắc nói: "Đọc!"
Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng bất ngờ: "Phụ hoàng?"
Nam Cung Nhượng: "Đọc!"
Nam Cung Tĩnh Nữ đành phải cầm tấu chương, cao giọng thì thầm: "Năm đầu Cảnh Gia, ngày mười hai tháng tư..." Nàng nhướng mày, đây vậy mà là một phong tấu chương rất lâu về trước.
Tấu chương đã được phiên dịch, người thực sự dâng tấu chính là tiên Tiết độ sứ Cửu Châu - Nạp Cổ Tư Ngạch Nhật Hòa.
Hắn kể lại tình hình Lạc Bắc lúc đó, cũng bảo dư nghiệt thảo nguyên còn đang hoành hành, cầu xin triều đình phái quân chinh phạt.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Phụ hoàng, nhi thần đã đọc xong."
Nam Cung Nhượng "ừ" một tiếng, hắn cố hết sức để ngồi ngay ngắn lại.
Ánh mắt hắn có chút âu lo, tựa như hắn đang muốn nói gì đó, nhưng sức khỏe của hắn lại không cho phép.
Hắn thở dốc, ném phong tấu chương trong tay Nam Cung Tĩnh Nữ sang một bên, lại lần nữa giơ tay chỉ vào xấp tấu chương trên ngự án: "Đọc!"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Vâng..."
Nam Cung Tĩnh Nữ liên tục đọc chín bản tấu chương, miệng nàng cũng có chút khô.
Cũng may trên ngự án chỉ còn lại một tấu chương.
Nam Cung Tĩnh Nữ thầm thở dài một hơi, cầm lấy tấu chương rồi bắt đầu đọc.
Những tấu chương này đều là những tấu chương được dâng lên từ rất lâu.
Hơn nữa, phạm vi của chúng cực lớn, mà chúng cũng không hề có liên quan đến nhau.
Nam Cung Tĩnh Nữ chưa hiểu được dụng ý của phụ hoàng, nhưng nàng vẫn đã đọc xong.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Phụ hoàng, nhi thần đã đọc xong."
Nam Cung Nhượng ậm ờ "ừ" một tiếng, giọng nói của hắn có vài phần khàn khàn và nhớp nháp.
Hắn cầm lấy ngọc như ý trên ngự án, gõ hai cái lên ống đựng bút làm bằng vàng để tiếng "bong bong" vang lên.
Cửa phòng bị người ở bên ngoài đẩy ra, Tứ Cửu nhanh chóng đi tới, hành lễ với Nam Cung Tĩnh Nữ: "Mời Trăn Trăn điện hạ trở về."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Nam Cung Nhượng, người sau cũng không dị nghị, vì thế nàng cẩn thận hành lễ vạn phúc: "Nữ nhi cáo lui."
Tứ Cửu tự mình tiễn Nam Cung Tĩnh Nữ ra đến ngoài đại điện, hắn khiêm tốn nói: "Xin tiểu điện hạ dừng bước, lão nô còn có chuyện muốn nói với người."
"Mời Tứ Cửu công công nói."
Tứ Cửu lại lần nữa cúi người, nhẹ giọng nói: "Nếu như người khác hỏi tiểu điện hạ, mỗi ngày người đến Cam Tuyền cung để làm gì, tiểu điện hạ nên đáp như thế nào?"
Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức hiểu được hàm ý của lời này, không biết vì sao nàng lại nhớ tới khuôn mặt dịu dàng của Tề Nhan: "Ta sẽ nói là ta dùng cơm với phụ hoàng, sau đó thì chọn một quyển sách đọc cho phụ hoàng nghe."
Tứ Cửu nở nụ cười, hắn gục mặt xuống, che đi làn da già nua có chút dọa người: "Như thế là tốt nhất.
Lão nô nhắc nhở tiểu điện hạ một câu, người nhất định phải nói với người ngoài như vậy, dù cho người đó có là Chước Hoa điện hạ đi chăng nữa."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta đã biết, đa tạ công công."
Nam Cung Tĩnh Nữ rời khỏi đại điện, đi xuống đoạn bậc thang cao cao.
Nàng đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua Cam Tuyền cung.
Cam Tuyền cung vẫn giống như trước kia, cũng không biết nàng đã đi qua tám mươi mốt bậc thang này bao nhiêu lần.
Nàng quen thuộc đến nỗi dù cho có nhắm mắt lại thì đều sẽ không té ngã, nhưng bất tri bất giác, có vài thứ đã thay đổi.
Tuy Nam Cung Tĩnh Nữ có chút chậm hiểu, nhưng rốt cuộc thì nàng vẫn có một trái tim rất nhạy cảm, chỉ là có nhiều lúc nàng không muốn đi tìm hiểu quá sâu mà thôi...!Lúc này, sâu trong lòng nàng đang giấu một suy đoán: Có lẽ những ngày tháng như vậy sẽ dần trở nên bình thường thôi.
Phụ hoàng muốn làm gì đây? Kỳ thật trong lòng Nam Cung Tĩnh Nữ đã suy đoán được một chút, nhưng tựa như trước đây, nàng cũng không dám nghĩ nhiều.
Chỗ mới của Vị Ương cung cách Cam Tuyền cung không xa, Nam Cung Tĩnh Nữ đơn giản bỏ kiệu đi bộ.
Mãi đến khi hoàn toàn rời khỏi Cam Tuyền cung, nàng mới mơ hồ nhìn thấy vài cây xanh, thỉnh thoảng còn có chim chóc đáp xuống tán cây.
Nam Cung Tĩnh Nữ bắt đầu nhớ tới Tề Nhan.
Khi người nọ xuất hành, những cành cây này vẫn trụi lủi.
---
Mặc dù không xa nhưng đi bộ trở về cũng mất nửa canh giờ.
Nam Cung Tĩnh Nữ trực tiếp vào thư phòng, nàng cầm lấy giấy bút, quyết định viết một lá thư nhà cho Tề Nhan.
Trong lúc vô thức, nàng đã viết những gì xảy ra trong hôm nay, hẳn là vì nàng đã quen với việc hỏi ý kiến Tề Nhan khi gặp phải chuyện quan trọng.
Hạ nét bút cuối cùng, Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn nét mực dần khô rồi trầm tư.
Nàng cẩn thận đọc lá thư thêm một lần nữa, sau đó cầm lấy chung trà đổ lên nó.
Nước trà màu hoàng bích đổ lên lá thư, nháy mắt làm nó mờ đi, không còn nhìn rõ gì cả.