Kính Vị Tình Thương

Ba ngày sau, Tứ Cửu tuyên thánh chỉ trước mặt các quan viên triều đình, mệnh Thượng thư Lại bộ trở thành quan chủ khảo lần này.

Ngoại trừ các nhà nho phái trung quân giữ im lặng ra, quan viên của hai phái khác đều quỳ xuống đất không chịu đứng dậy, khẩn cầu “Nam Cung Nhượng” thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Những đại thần đó khí thế sôi trào, liều chết nói đến tầm quan trọng của chức vị quan chủ khảo, đồng thời cũng đưa ra rất nhiều lý do Tề Nhan không thích hợp đảm nhiệm vị trí này.

Trong tiếng nghi ngờ ấy, Tề Nhan dửng dưng đi đến phía trước, nhận thánh chỉ từ tay Tứ Cửu.

Trong phút chốc, lòng Tề Nhan hiện lên rất nhiều ý niệm. Dùng thánh chỉ tuyên cáo mệnh lệnh là quy cách tối cao của tất cả các triều đại, nhưng nay triều thần dám công khai kháng chỉ, như vậy chứng tỏ người “sinh bệnh lâu nay” là Nam Cung Nhượng dần dần không khống chế được triều cục. Mặt khác, không thể không nói thủ đoạn của Nam Cung Vọng tiến bộ không ít. Nàng trên danh nghĩa vẫn còn là người của hắn, nhưng khi đối mặt với cục diện hỗn loạn như thế, hắn cư nhiên có thể bất động như núi…

Xem ra, hắn muốn hoàn toàn che giấu át chủ bài là nàng, hòng đạt được lợi ích lớn hơn nữa.

Tề Nhan: “Thần tuân chỉ, nhất định không phụ hoàng ân.” Nàng thầm nhìn thoáng phía sau bức rèm che. Đối mặt với cục diện thế này, Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ xử lý thế nào?

Đúng lúc này, tiếng ho khan sau bình phong vang lên. Chút ngạc nhiên lóe qua ánh mắt Tề Nhan, chỉ sau mấy nhịp thở, Nam Cung Nhượng trong bộ triều phục đế vương bước ra từ sau bình phong.

Đã gần một năm Nam Cung Nhượng không lộ diện trước triều thần, nhưng sự xuất hiện của hắn tựa như Định Hải Thần Châm [1], quan viên trong đại điện, ngay cả người ngồi trên long ỷ như Nam Cung Đạt đều quỳ trên mặt đất, hô ba lần vạn tuế.

[1] Định Hải Thần Châm (hay còn gọi là Định Hải Thần Trân Thiết) là tên đầy đủ của Như Ý Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không, là bảo vật trấn thủy trong thiên hạ, cũng là một trong những pháp bảo mà Thái Thượng Lão Quân tạo ra.

Nhưng Nam Cung Nhượng cũng không đi ra ngoài, hắn ngồi trên ghế thái sư, được hai nội thị đứng hai bên khiêng ra.

Xem ra, hắn căn bản không có hồi phục…

Tề Nhan cau mày, nháy mắt nàng đã nghĩ thông suốt điểm mấu chốt việc này. Nhất định là lần trước nàng tự đề cử mình làm rối loạn triều đình, Nam Cung Tĩnh Nữ biết nàng sẽ không thuận lợi làm quan chủ khảo, vì thế mới mời Nam Cung Nhượng tới…

Tề Nhan lặng lẽ ngước mắt nhìn lên cao, chỉ thấy đôi chân Nam Cung Nhượng treo giữa không trung hơi đong đưa theo ghế bành. Tề Nhan cũng hiểu được một chút y thuật, nàng biết đây không phải là biểu hiện mà một người bình thường sẽ có, có lẽ nửa người dưới của Nam Cung Nhượng đã không còn tri giác.

Tâm tình Tề Nhan hơi phức tạp. Vì giúp Nam Cung Tĩnh Nữ bình định cục diện, Nam Cung Nhượng có thể làm đến mức này…

Cũng không biết là mang theo tâm trạng gì, Tề Nhan vậy mà mạo phạm thiên uy, tiếp tục giương mắt nhìn về phía trước. Triều phục của đế vương vẫn long trọng và cao quý không gì tả nổi, nhưng thoạt nhìn có vẻ rộng hơn trước rất nhiều. Chiếc tay áo có hoa văn rồng vàng được đặt trên đầu gối, ở phần ngực là biểu tượng cửu long độc nhất vô nhị ở Vị Quốc.


Ngay sau đó…bốn mắt nhìn nhau.

Tề Nhan lập tức dời mắt, nàng kinh sợ nằm rạp trên mặt đất, không ngờ Nam Cung Nhượng cũng đang nhìn nàng. Đại điện vô cùng yên lặng, mà phía sau lưng Tề Nhan đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Tiếng “kẽo kẹt” phía trên càng lúc càng xa, nội thị tổng quản Tứ Cửu công công lại lần nữa cất tiếng: “Bệ hạ có chỉ, bãi triều…”

Lúc này quần thần mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trên cao đã không còn hình bóng của Nam Cung Nhượng, phảng phất những gì vừa xảy ra đều là ảo giác.

Quần thần hai mặt nhìn nhau, còn có chút không cam lòng.

Trung thư lệnh Hình Kinh Phú đứng ra nói: “Năm đó bản quan vừa mới xuất đầu, may mắn được bệ hạ thưởng thức và tín nhiệm nên mới có ngày hôm nay. Tề đại nhân tuy còn trẻ, nhưng dẫu sao cũng là một trong ba người đứng đầu kỳ thi đình, còn có công quản lý địa phương. Nếu bệ hạ tin tưởng hắn, các vị công thần không cần nghi ngờ.”

Sau một lúc im lặng, quần thần dồn dập hùa theo.

Đến lúc này, chuyện này mới xem như hoàn toàn ấn định.

Tề Nhan trở về thiên điện Vị Ương cung, nàng vừa mới đổi sang thường phục thì đã có cung tì tới bẩm: Nữ quan chưởng sự Thu Cúc cô cô bên cạnh Trăn Trăn điện hạ tới.

Tề Nhan mời Thu Cúc vào. Trên tay đối phương có treo một hộp thức ăn tinh xảo, nàng cung cung kính kính hành lễ: “Nô tỳ tham kiến phò mã gia. Hôm qua phía bắc có tiến cống dê, phòng bếp chọn một con dê để làm thịt, vừa mới ra lò đây. Điện hạ lệnh nhà bếp cắt phần ngon nhất làm mấy món, mời phò mã gia thưởng thức.”

Tề Nhan cười nói: “Làm phiền Thu Cúc tỷ tỷ, điện hạ đang làm gì vậy?”

Thu Cúc đưa hộp thức ăn cho cung tì bên cạnh Tề Nhan, trả lời: “Lúc này hẳn là điện hạ đang dùng bữa.”

Đôi mắt Tề Nhan hơi khép, nàng thấp giọng nói: “Nếu như thế, mời Thu Cúc tỷ tỷ mang hộp thức ăn này về.”

Thu Cúc: “Cớ sao phò mã gia lại nói thế? Dê vừa nướng xong thì điện hạ đã mệnh đầu bếp cắt phần này cho người, điện hạ còn chưa đụng đũa đâu.”

Tề Nhan cười đáp: “Đúng là như thế thần mới không dám một mình hưởng dụng, mời Thu Cúc tỷ tỷ mang hộp thức ăn về. Nếu Thu Cúc tỷ tỷ cảm thấy khó giải thích với điện hạ, vậy thì cứ thuật lại tất cả lời ta vừa nói là được.”


Thu Cúc thấy Tề Nhan kiên quyết như vậy thì đành phải mang hộp thức ăn về. Thật sự thì Nam Cung Tĩnh Nữ còn chưa dùng ngọ thiện, hôm qua nàng đã dặn đầu bếp đưa thịt dê đến chỗ Tề Nhan, cho nên hôm nay đầu bếp mới làm theo mà thôi.

Khoảng thời gian này nàng vẫn luôn chờ ở thiên điện Cam Tuyền cung, Nam Cung Nhượng thượng triều về thì phụ tử hai người cùng nhau nói chuyện một chút. Khi Nam Cung Tĩnh Nữ trở về Vị Ương cung thì Thu Cúc cũng vừa lúc trở lại.

Nam Cung Tĩnh Nữ lật quyển sách trên tay, hỏi: “Đưa chưa?”

Thu Cúc: “Hồi điện hạ, nô tỳ đã đưa đến, nhưng phò mã gia lại lệnh nô tỳ mang về.”

Nam Cung Tĩnh Nữ ngừng tay, bàn tay ngọc nhấc trang sách lên được một nửa thì đã đặt trở về: “Sao lại vậy? Ngươi có thuật lại giống lời bản cung nói không?”

Thu Cúc cẩn thận hành lễ vạn phúc: “Nô tỳ chuyển cáo cho phò mã gia hệt như lời điện hạ nói, nhưng phò mã gia vẫn kiên trì lệnh nô tỳ mang hộp thức ăn về. Phò mã gia còn nói…nếu nô tỳ cảm thấy khó xử, vậy thì cứ chuyển cáo điện hạ rằng người không dám một mình hưởng dụng.”

Sau hai nhịp thở, Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên mỉm cười. Nàng lại lần nữa nhìn sách, sau khi xem hết trang cuối nàng mới đặt nó lên bàn, đứng dậy và nói: “Ngươi đi theo bản cung một chuyến.”

Thu Cúc: “Vâng. Điện hạ bãi giá đến nơi nào? Có cần nô tỳ truyền kiệu liễn hay không?”

Nam Cung Tĩnh Nữ đi thẳng: “Không cần, mang theo hộp thức ăn đi.”

Thu Cúc: “Vâng.”

Chủ tớ hai người đi đến thiên điện, cung tì vội vàng tiến lên hành lễ: “Nô tỳ tham kiến điện hạ.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Phò mã đâu?”

Cung tì: “Hồi điện hạ, phò mã gia đang ở thiện đường, người phân phó nô tỳ chờ ở đây, nếu điện hạ tới thì mời điện hạ trực tiếp qua đó.”

Nam Cung Tĩnh Nữ lại mỉm cười, nàng lấy hộp thức ăn từ tay Thu Cúc: “Ngươi đến nơi khác nghỉ ngơi chút đi, một mình bản cung qua đó là được.”

Thu Cúc: “Vâng.”


Nam Cung Tĩnh Nữ: “Đúng rồi, kêu một người chân cẳng lanh lợi đến hầm rượu, ôm một vò rượu Mã Nãi mà phía bắc tiến cống lại đây.”

Thu Cúc: “Vâng.”

Khi Nam Cung Tĩnh Nữ đi vào thiện đường, Tề Nhan đang ngồi ngay ngắn ở chỗ dành cho khách, chủ vị thì để trống. Trên bàn đặt hai bộ chén đũa, đồ ăn kèm ngon lành đặt ở ngoài rìa bàn, còn ở chính giữa bàn thì trống không.

Nam Cung Tĩnh Nữ đặt hộp thức ăn ở vị trí kia, vừa khít.

Tề Nhan nâng tay: “Mời điện hạ ngồi.”

Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi xuống chủ vị: “Phò mã đang đợi ai sao?”

Tề Nhan đứng dậy mở hộp thức ăn ra, hương thơm của thịt dê phả vào mặt, Tề Nhan hít một hơi thật sâu và khen: “Tay nghề của nhà bếp lại tiến bộ rồi!”

Nam Cung Tĩnh Nữ không khỏi mỉm cười. Ba năm qua, tính tình người trước mặt đã thay đổi rất nhiều: “Ngươi chắc bản cung sẽ đến?”

Tề Nhan dọn đĩa, đặt hộp thức ăn bên chân nàng. Nàng nhướng mày ra vẻ kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Nếu điện hạ không tới, chẳng phải là thần có lợi sao?”

Nam Cung Tĩnh Nữ liếc nhìn Tề Nhan: “Ba hoa.”

Tề Nhan cũng mỉm cười, tiếp tục nói: “Mấy năm nay, thần thường xuyên đến thăm các quận huyện ở Tấn Châu, thỉnh thoảng cũng sẽ vén tay áo cùng làm ruộng với nhà nông, mệt mỏi thì dứt khoát ngồi ở bờ ruộng nghe bọn hắn nói về chút chuyện dân gian. Thần nghe nhiều, vì thế khó tránh khỏi lây nhiễm vài phần, mong điện hạ chớ nên trách tội.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Đây là thịt dê mới tiến cống ngày hôm qua, bản cung lệnh nhà bếp chọn một con có chất thịt mềm nhất. Ngươi nếm thử đi.”

Tề Nhan: “Tạ điện hạ.” Nàng siết chặt đôi đũa trong tay, nhìn quanh một vòng lại đặt đũa về chỗ cũ: “Vẫn nên chờ thêm một chút nữa.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Chờ cái gì?”

Tề Nhan chớp mắt với Nam Cung Tĩnh Nữ: “Còn thiếu một thứ.”

Tề Nhan vừa dứt lời, tiếng bước chân liền vang lên: “Phò mã gia.”

Tề Nhan: “Người xem, không phải là đã tới rồi sao?”


Ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ có chút kinh ngạc: “Vào đi.”

Chỉ thấy một nội thị ôm một bình rượu nhỏ trong lồng ngực, thở hồng hộc đi đến. Hắn quỳ xuống, nâng bình rượu qua đỉnh đầu: “Rượu Mã Nãi đến rồi.”

Tề Nhan cầm lấy bình rượu: “Lui xuống đi.”

Nội thị: “Vâng.”

Tề Nhan xé giấy dán, đổ rượu Mã Nãi vào bình rượu trên bàn, sau đó đặt ở trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ.

Nam Cung Tĩnh Nữ mím môi, tâm tình có chút phức tạp: Người này thậm chí còn chuẩn bị cả bầu rượu trống, không chỉ liệu định nàng sẽ đến, mà còn đoán trước được nàng sẽ làm gì.

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ngươi…”

Tề Nhan: “Không phải lúc trước điện hạ đã nói rồi sao? Thịt dê này dùng kèm với rượu Mã Nãi đặc biệt ở phía bắc mới là tuyệt nhất. Người còn nói, sau này nhất định phải mang một ít đặt ở hầm rượu.”

Nam Cung Tĩnh Nữ cố nhớ lại, nhưng nàng không hề có chút ấn tượng nào về chuyện này. Tề Nhan tiếp tục: “Cho nên thần nghĩ, nếu không có rượu thì chẳng phải là không được hoàn mỹ sao? Vì thế thần liền sai người đến hầm rượu lấy.”

Nghe vậy, cuối cùng lòng Nam Cung Tĩnh Nữ cũng hơi dễ chịu một chút: “Động đũa đi.”

Tề Nhan múc hai đĩa rau hẹ hoa, lần lượt đặt ở trước mặt hai người. Nàng kẹp một miếng thịt dê, bỏ vào trong miệng: “Quả nhiên là mỹ vị.”

Nam Cung Tĩnh Nữ bưng chén rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch, nàng cũng ăn một miếng thịt dê, có vẻ hương vị hôm nay vẫn giống như ngày thường.

Tề Nhan nuốt miếng thịt trong miệng, lại gắp một cây rau xanh, nói: “Thần muốn xin nghỉ phép, điện hạ nói xem, thần nên lấy cớ thế nào mới tốt?”

Câu trả lời đã tới bên miệng, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ cố gắng nuốt trở về. Sau khi phản ứng lại, lòng bàn tay nàng chảy đầy mồ hôi lạnh, nàng quay đầu nhìn về phía Tề Nhan. Thần sắc của người sau rất bình tĩnh, cũng thản nhiên đối diện với Nam Cung Tĩnh Nữ.

Nam Cung Tĩnh Nữ hỏi: “Xin nghỉ? Sao phò mã phải xin nghỉ?”

Hai người nhìn nhau cười, ai cũng đều không nói gì.

Tề Nhan muốn xin nghỉ tất nhiên là vì nàng đã chiếm được vị trí quan chủ khảo. Nàng không muốn cứng rắn đấu đá với triều thần, cho nên dứt khoát tạm lánh mũi nhọn.

Nhưng mà, người buông rèm nhiếp chính như “Nam Cung Nhượng” có thể biết được lý do, còn Nam Cung Tĩnh Nữ không được tham gia vào chính sự thì lại không thể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận