Thu Cúc: "Điện hạ!"
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Thu Cúc ngã nhào xuống đất để đỡ Nam Cung Tĩnh Nữ.
Tề Nhan nằm trên ván cửa, hai mắt nhắm nghiền.
Nghe thấy tiếng vang ấy, ngón tay nàng theo bản năng cử động.
Nàng không ngờ Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ đích thân tới đám cháy vào đêm khuya thế này, càng không ngờ đối phương sẽ ngất xỉu sau khi nhìn thấy nàng...
Mấy cung tì nâng Nam Cung Tĩnh Nữ lên kiệu liễn, thị vệ cũng đặt Tề Nhan lên đó.
Doanh trưởng Tuần Phòng doanh và Ứng Thiên phủ Doãn đồng thời thở ra nhẹ nhõm, cứu được phò mã gia thì ít nhất bọn họ vẫn được toàn mạng...
Tề Nhan hai mắt nhắm nghiền, chịu đựng cơn đau rát ở ngực.
Nàng cố điều chỉnh nhịp thở để vờ như mình hôn mê, nhưng tiếng bá tánh nghị luận không ngừng truyền tới tai nàng: "Không ngờ công chúa điện hạ vậy mà có thể đích thân tới dập lửa, thật sự là mày liễu không thua mày râu.
Đám cháy này lớn như vậy, một nam nhân như ta còn sợ!"
"Ngươi thì biết cái gì.
Điện hạ và phò mã gia phu thê thâm tình, sống chết có nhau!"
"Đám cháy lớn như vậy, có thể cứu được thì thật đúng là cát nhân thiên tướng!"
"Hầy, chỉ tiếc tòa phủ đệ này đã biến thành đống đổ nát."
"Suỵt! Nhỏ giọng một chút, việc của cung đình há là chuyện bá tánh chúng ta có thể xen vào."
"Sợ cái gì? Trăm nghe không bằng mắt thấy, ta thấy công chúa điện hạ rất là dễ gần~, nói không chừng người sẽ thưởng cho chúng ta đấy."
- --
Khi kiệu liễn di chuyển, tiếng bá tánh nghị luận, tiếng phò mã phủ sụp đổ và tiếng dội nước đều dần dần đi xa.
Tề Nhan cảm giác lòng mình nặng trĩu, mỗi một lần nàng làm "chuyện ác", người mà nàng không muốn đối mặt nhất chính là Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nhưng cứ mỗi lần như vậy, đối phương luôn là người đầu tiên xuất hiện trước mặt nàng.
Thu Cúc quỳ gối bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ và thấp giọng khóc thút thít.
Tiếng khóc bi thương kia khiến ai cũng đau lòng, bao gồm cả Tề Nhan.
Lúc ấy, Tề Nhan rất muốn mở mắt ra nhìn xem.
Nam Cung Tĩnh Nữ bị thương sao? Hay là nàng ấy bị cái gì...?
Nghe bá tánh nói nàng ấy tự mình dập lửa, Tề Nhan thật sự không thể tưởng tượng nổi, một công chúa cao cao tại thượng làm những chuyện này sẽ có dáng vẻ thế nào?
Kế hoạch lần này, Tề Nhan không hoàn toàn nắm chắc mình có thể an toàn thoát thân, tựa như những gì người đeo mặt nạ dạy dỗ nàng: Nếu muốn gạt địch nhân thì phải lừa được bản thân mình trước.
Mặc dù nàng và Tiền Thông tránh ở hồ hoa sen trong sân, cách mồi lửa một khoảng cách nhất định, nhưng tình cảnh khi ấy cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng.
Tuy lửa không có lan đến chỗ bọn họ, nhưng mà trong viện tràn ngập khói đen, suýt nữa thì làm cho hai người hít thở không thông.
Nếu Nam Cung Tĩnh Nữ không có tới và nhanh chóng quyết định điều xe chở nước toàn thành vọt vào đám cháy, cũng không biết nàng có thể toàn mạng trở về hay không...
Nghĩ đến đây, Tề Nhan âm thầm thở dài một tiếng: Dù gặp nguy hiểm thì vẫn phải thắp lên ngọn lửa này.
Nếu không đốt phò mã phủ thành tro, nàng làm sao có thể che giấu phủ kho trống rỗng chứ?
Bên trong kho có vô vàn kỳ trân dị bảo, thậm chí còn có rất nhiều vật ngự tứ.
Lúc ấy Nam Cung Tĩnh Nữ không rành thế sự, không màng giới hạn mà cho nàng một nửa gia tài của nàng ấy.
Nếu không nhân cơ hội này "thiêu hủy" chúng, thì nàng không thể tiếp tục tiến hành kế hoạch sau này được.
Quay về Vị Ương cung, viện trưởng và thủ tịch Ngự Y viện đã chờ ở đó.
Viện trưởng Ngự Y viện tất nhiên phải bắt mạch cho Nam Cung Tĩnh Nữ, mà thủ tịch Ngự Y viện Đinh Dậu cũng thuận lý thành chương đến chỗ Tề Nhan.
Không thể không nói Tề Nhan mưu tính sâu xa, ngay cả chuyện này nàng cũng đã lên kế hoạch trước.
Nếu không có thánh chỉ đặc biệt sai khiến, phò mã nhiều nhất cũng chỉ có thể được thủ tịch Ngự Y viện bắt mạch.
Đinh Dậu nhìn vạt áo đẫm máu dính chặt vào ngực Tề Nhan, trong lòng hắn liền hiểu rõ.
Hắn không ngờ nàng sẽ dùng cách như vậy để bỏ đi hình xăm...
Trước kia Tề Nhan đã nhờ hắn tìm phương thuốc xóa hình xăm, nhưng thư hắn viết cho chủ nhân đều biệt tăm biệt tích, Đinh Dậu cũng hữu tâm vô lực.
Đinh Dậu: "Chuẩn bị nước và khăn sạch, lấy thêm một cây kéo tới đây!"
Cung tì: "Vâng."
Đinh Dậu ngồi ở mép giường, âm thầm nhéo hai cái vào tay Tề Nhan.
Tề Nhan hơi siết tay Đinh Dậu lại, người sau lập tức hiểu rõ.
Hắn cầm kéo cắt áo Tề Nhan, bỏ hai cái tay áo rộng bị đốt trụi đi, chỉ chừa lại một miếng vải to dính trên ngực Tề Nhan.
Đinh Dậu hít sâu một hơi, lòng vô cùng khiếp sợ.
Hắn không ngờ Tề Nhan sẽ có thể nhẫn tâm ra tay với chính bản thân như vậy!
Đinh Dậu: "Tới, phụ một chút..."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Tề Nhan!" Nam Cung Tĩnh Nữ vốn té xỉu vì mất sức và bị chấn kinh, được ngự y châm cứu nàng liền tỉnh lại.
Không màng Thu Cúc và ngự y phản đối, nàng lập tức chạy tới chỗ Tề Nhan.
Đinh Dậu và cung tì ngừng tay, cúi người bái lạy: "Tham kiến điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ bổ nhào vào mép giường: "Phò mã thế nào?"
Đinh Dậu: "Thần đã bắt mạch cho phò mã gia, tính mạng của phò mã gia tạm thời không đáng nguy, hiện tại cần phải kiểm tra vết bỏng ở ngực."
Nam Cung Tĩnh Nữ cắn môi: "Để bản cung!"
Nói rồi, nàng cầm lấy miếng vải trên ngực Tề Nhan, bóc lên...
"A!" Tề Nhan đột nhiên mở mắt, hai tay siết chặt lấy chăn gấm dưới thân.
Nàng ngâm mình trong nước rất lâu, vạt áo đã dính chặt vào ngực.
Hiện giờ Nam Cung Tĩnh Nữ bóc nó lên, tựa như là đang bóc một miếng da ra khỏi ngực nàng.
Cơn đau này người thường không thể chịu nổi.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Duyên Quân! Ngươi sao rồi?!"
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi phịch xuống mép giường, nàng đè lại bả vai Tề Nhan, môi run rẩy, hốc mắt rưng rưng.
Miệng vết thương của Tề Nhan đã nhiễm trùng.
Không những vậy nàng còn phát sốt, hai mắt đỏ bừng.
Khuôn mặt Tề Nhan đổ mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, nàng suy yếu thở phì phò và quay đầu nhìn thoáng qua Nam Cung Tĩnh Nữ: Đối phương còn không kịp lau đi bụi tro trên mặt, dường như đuôi tóc cũng có mấy chỗ khô vàng.
May mà Nam Cung Tĩnh Nữ không sao, ít nhất là nàng không thấy bất cứ vết thương nào, giọng nói cũng còn bình thường...
Lúc này Tề Nhan mới yên tâm, nàng cố gắng cong khóe môi, suy yếu mỉm cười đáp lại Nam Cung Tĩnh Nữ và nhẹ giọng gọi: "Điện hạ..."
Tề Nhan nâng tay nhẹ nhàng chùi lớp tro trên mặt Nam Cung Tĩnh Nữ, mày rậm cau lại: Sao lau mãi mà vẫn không hết thế này?
Ngay sau đó, cái tay kia vô lực rũ xuống, lần này Tề Nhan thật sự ngất đi.
Nam Cung Tĩnh Nữ giống như hồn phi phách tán, lớn tiếng gọi: "Duyên Quân!"
Nàng thuận thế ôm bàn tay đang rũ xuống của Tề Nhan vào lồng ngực mình, nước mắt lưng tròng: "Duyên Quân, ngươi đừng làm ta sợ! Ngự y, ngự y ngươi mau tới xem cho hắn!"
Đinh Dậu ở một bên nhìn thấy toàn bộ cảnh này, hắn nhanh chóng bắt mạch cho Tề Nhan, trong lòng vẫn chưa bình tĩnh lại được: Nếu hắn không biết rõ sự tình, e rằng hắn cũng sẽ cho rằng phò mã và công chúa yêu nhau sâu đậm.
Đinh Dậu cũng có chút khẩn trương, may mà mạch đập cho thấy Tề Nhan vẫn còn sống.
Lúc này hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, chắp tay nói: "Xin điện hạ yên tâm, phò mã gia chỉ ngất xỉu."
Nam Cung Tĩnh Nữ lau nước mắt: "Phải dốc hết sức cứu phò mã, cần thuốc gì thì cứ nói với bản cung.
Nhất định phải chữa khỏi cho hắn!" Nói rồi, Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn phần ngực đẫm máu của Tề Nhan, nước mắt lại lần nữa tuôn ra như vỡ đê.
Đinh Dậu: "Thần phải xử lý miệng vết thương cho phò mã gia, đêm đã khuya, mời điện hạ quay về chủ điện nghỉ ngơi."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Bản cung không đi, ta muốn ở đây nhìn ngươi trị liệu.
Bản cung...bản cung sẽ đứng ở phía sau, bảo đảm sẽ không quấy rầy đến ngươi."
Đinh Dậu thầm thở dài trong lòng: Tề Nhan ơi là Tề Nhan, tiểu điện hạ năm đó đã trưởng thành, không còn là vị thiếu nữ ngây thơ mà ta có thể tùy tiện tìm cớ để đuổi nàng đi...!E rằng, con đường sau này ngươi đi sẽ càng ngày càng khó khăn.
Đinh Dậu không hề phân tâm, hắn lấy dụng cụ ra và tập trung xử lý miệng vết thương trên ngực Tề Nhan.
Diện tích vết bỏng không lớn, vừa lúc xóa hết hình xăm trên ngực, nhưng Đinh Dậu vẫn rất đau lòng: Hắn nhớ tới lúc Tề Nhan vừa mới tới Vô Danh cốc.
Khi ấy, một câu tiếng Vị Quốc hơi chút phức tạp nàng đều không nói được, nhưng nàng vẫn quật cường đến chết đi sống lại.
Sau đó, nàng lại trưởng thành rất nhanh, thậm chí vượt qua cả hắn.
Cho đến ngày nay, rốt cuộc thì nàng cũng tiếp cận được mục tiêu của mình, nhưng mà...
Đinh Dậu không khỏi thở dài, một giọng nói phức tạp liền vang lên từ phía sau: "Làm sao vậy?"
Lúc này Đinh Dậu mới nhớ tới chuyện Nam Cung Tĩnh Nữ còn ở đây, hắn lấy lại tinh thần và đáp: "Thần chỉ có chút cảm thán.
Vết thương trên ngực phò mã gia...e rằng sẽ để lại sẹo.
Trong số tất cả vết thương, chỉ có vết thương bị bỏng là xấu xí và dữ tợn nhất.
Phò mã gia vốn dáng vẻ đường đường, vì vậy thần mới thở dài, mong rằng điện hạ thứ tội."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Miễn là hắn có thể khỏe mạnh, có chút sẹo thì có làm sao đâu chứ."
Xử lý xong vết thương trên ngực Tề Nhan, Đinh Dậu tiếp tục kê đơn thuốc và dặn dò: "Bẩm điện hạ, vết thương của phò mã gia tạm thời đã được khống chế, chỉ cần kịp thời đổi thuốc, chú ý không chạm vào nước, để miệng vết thương sạch sẽ và thoáng gió thì sẽ chậm rãi khỏi hẳn.
Nhưng bởi vì miệng vết thương ngâm trong nước lạnh lâu, cho nên nhiệt độc bị bức vào trong cơ thể...!Mấy ngày nữa có lẽ phò mã gia sẽ sốt.
Thần đã kê đơn thuốc, nếu như phò mã gia sốt thì có thể lấy khăn ướt đắp lên trán, lại lấy rượu mạnh xoa nắn lòng bàn tay và gan bàn chân.
Để an toàn thì thần sẽ xin gác đêm ở Ngự Y viện nhiều ngày, tùy thời chờ đợi sai phái, mong rằng điện hạ không cần lo lắng quá độ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Bản cung đã biết, làm phiền."
Thu Cúc và Đinh Dậu cùng nhau đi ra ngoài.
Thu Cúc cầm lấy phương thuốc rồi tự mình đến phòng bếp sắc thuốc.
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi ở mép giường, thấy Tề Nhan hôn mê thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt thống khổ, lòng nàng vô cùng sợ hãi.
Nàng tự mình đi giặt sạch khăn.
Sau đó, nàng quay lại bên cạnh Tề Nhan, dịu dàng lau mồ hôi cho đối phương.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Mặc kệ là ai muốn thương tổn ngươi, bản cung tuyệt đối sẽ không để hắn thực hiện được.
Thực xin lỗi...lần này là bản cung sơ sẩy, chắc chắn sẽ không có lần sau."
Tề Nhan hừ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.
Nàng ngũ cảm nhạy bén, tâm tính kiên nghị, mặc dù vô cùng thống khổ nhưng nàng vẫn cưỡng bách mình tỉnh lại.
Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng vui mừng: "Duyên Quân?"
Tề Nhan nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng chớp mắt, suy yếu gọi: "Điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ nghẹn ngào, nàng quay mặt lau khô nước mắt rồi mới nhìn Tề Nhan.
Nàng cười dỗ dành: "Không sao rồi, ngươi đừng sợ.
Ngự y nói chỉ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian thì sẽ khỏe lại."
Tề Nhan hít vào thở ra, trả lời: "Điện hạ cứ yên tâm, tuy đề thi đã bị cháy nhưng thần cũng đã ghi tạc trong lòng.
Chờ thêm mấy ngày...thần sẽ viết lại đề thi, niêm phong đỏ rồi cất giữ trong sân thi."
Mũi Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng chua xót, nàng cầm tay Tề Nhan và áp lên mặt mình: "Hiện tại đừng nói những chuyện này, hết thảy đều lấy sức khỏe của ngươi làm trọng."
Tề Nhan lại lắc đầu: "Nếu đã đáp ứng điện hạ, thần nhất định phải làm tốt vị trí quan chủ khảo."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Duyên Quân, ngươi..."
Tề Nhan: "Điện hạ có thể giấu chuyện này giúp thần được không? Cứ nói là thần chịu kinh hách nên cần tĩnh dưỡng, trước khi kỳ thi hội bắt đầu, thần, nhất định...".