Kính Vị Tình Thương


Miệng Tề Nhan vô cùng chua xót, nhưng nếu cho nàng lựa chọn thêm một trăm một ngàn lần nữa thì nàng vẫn sẽ làm như vậy.

Nam Cung Liệt không nói đạo lý, Tiểu Điệp càng là mảnh đất thuần khiết cuối cùng trong lòng nàng, bất cứ ai cũng không thể xâm phạm.
So với bị đánh, không bằng đánh trả lại!
Lúc này Tề Nhan không có trốn, hình ảnh nàng và Cáp Nhĩ Ba Lạp đánh nhau khi còn nhỏ chợt lóe lên.

Cáp Nhĩ Ba Lạp lớn hơn Tề Nhan bảy tuổi, Tề Nhan chưa bao giờ chủ động xung đột với đối phương, nhưng vì Ba Âm và Tiểu Điệp, nàng cũng có vài lần động tay động chân với hắn.
Nam Cung Liệt bay người tung một cú đá, Tề Nhan tay mắt lanh lẹ ôm lấy đùi của đối phương rồi hất về phía sau.

Ngay khi Nam Cung Liệt mất thăng bằng, hắn liền túm lấy vạt áo của Tề Nhan...
Hai người đều ngã ra đất, đáng tiếc lần này Nam Cung Liệt chiếm được lợi thế, hắn đứng dậy trước rồi ngồi lên người Tề Nhan.
Nam Cung Liệt vung tay đấm mấy quyền vào mặt Tề Nhan, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy nơi bị đánh dần sưng lên.
Trút giận xong, Nam Cung Liệt cũng thoáng bình tĩnh lại một chút.

Nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách kia lóe lên ánh sáng khiếp người, hắn bỗng nhiên do dự...
Hắn dùng sức đè eo Tề Nhan xuống, hai tay siết cổ Tề Nhan, nhưng hắn cũng không dám dùng quá nhiều lực.
Tề Nhan túm lấy tay Nam Cung Liệt, khóe miệng xanh tím mím thành một đường thẳng, ánh mắt nàng tràn đầy quật cường.
Gia đinh và đám thuộc hạ của Nam Cung Liệt đều bị thương, thấy chủ tử nhà mình cũng động thủ thì bọn họ càng không chịu dừng tay, nhưng đồng thời cũng không dám tiến lên.
Chuyện này diễn biến thành như vậy, bọn họ muốn sống yên cũng không được.

Một vị là hoàng tử, một vị là phò mã kiêm Thượng thư Lại bộ...!Giờ phút này, bất luận kẻ nào tới gần thì đều sẽ bị liên lụy, đặc biệt là đám thuộc hạ mà Nam Cung Liệt mang đến, bọn họ có khổ mà nói không nên lời.
Hoàng tử bị thương, bọn họ đều sẽ bị trị tội.
Nhưng mà người đánh chính là phò mã của Trăn Trăn công chúa, dù có một trăm lá gan thì bọn họ cũng không dám đòi lại công bằng.
- --

Trong tiểu viện sau rừng trúc, Tiểu Điệp ngồi trên ghế đá, trên bàn đá trước mặt là một cái gầu có đựng kim chỉ, hai người thị nữ câm điếc thì đứng ở phía sau nàng.
Gần đây Tiểu Điệp rất không vui, bởi vì từ khi ca ca hồi phủ, Xu Nữ tỷ tỷ liền không tới tìm nàng nữa.

Đêm cuối cùng trước khi đi, tỷ tỷ còn giận nàng.
Cũng không biết là bởi vì giận nàng, hay là bởi vì ca ca đã quay về, Xu Nữ tỷ tỷ liền không tới...
Càng khiến Tiểu Điệp tức giận chính là: Ca ca hồi phủ lâu như vậy mà chỉ tới thăm nàng một lần, thậm chí là tới sau khi nàng ngủ rồi.

Nếu Tiền Bảo không nói thì nàng cũng không biết!
Tiểu Điệp ủy khuất bĩu môi, rõ ràng là ca ca rất thương nàng, cớ sao ca ca lại làm như vậy?
Bên trong cái gầu có một cái khăn màu trắng, trong góc khăn là hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo được thêu bằng chỉ xanh: Duyên Quân.
Hai chữ này là Tiểu Điệp xin Xu Nữ tỷ tỷ dạy cho, nàng vốn không biết chữ Vị Quốc.
Vì hai chữ này, Xu Nữ tỷ tỷ còn hung hăng "trừng phạt" nàng liên tục hai buổi tối! Nhưng cuối cùng không chịu nổi nàng nhõng nhẽo, Xu Nữ tỷ tỷ vẫn tay cầm tay dạy nàng.
Tiểu Điệp ngừng tay, trong tay nàng là một cái khăn khác, trên cái khăn này có thêu một chữ "Nữ".
Tiểu Điệp nâng niu cái khăn trong lòng bàn tay, sau đó kề khăn lên mặt mình.
Nàng nhớ tới lúc Nam Cung Xu Nữ dạy nàng viết hai chữ "Duyên Quân", ánh mắt như nước của đối phương lộ ra thứ cảm xúc rất khó hiểu.

Tuy không biết cảm xúc ấy là gì nhưng Tiểu Điệp vĩnh viễn không quên được ánh mắt kia, cứ mỗi lần nhớ đến lòng nàng sẽ căng thẳng, không biết phải làm sao.
Mà khi dạy hai chữ "Xu Nữ", ánh mắt của Nam Cung Xu Nữ chợt sáng ngời, thấy vậy Tiểu Điệp liền vui mừng khôn xiết.
Tiểu Điệp tập viết quá muộn, nàng thậm chí còn không biết cầm bút.
Nhưng Nam Cung Xu Nữ vẫn vô cùng kiên nhẫn, nàng nắm tay Tiểu Điệp dạy hết lần này đến lần khác, không có lấy một lần mở miệng chê phiền.
Mu bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại như tơ, bên tai vang lên giọng nói ôn nhu như nước, Tiểu Điệp cảm thấy an tâm chưa từng có.

Nàng nhích về phía sau để đến gần hơi thở khiến nàng an tâm, cũng hoàn toàn giao bản thân cho đối phương.
Tiểu Điệp còn nhớ rõ: Sau khi dạy nàng viết hai chữ này xong, Nam Cung Xu Nữ còn đau lòng ôm lấy mặt nàng, hỏi nàng: Ngươi có biết, dù có ngàn vàng cũng khó mua được chữ của Mục Dương cư sĩ hay không? Không ngờ hắn thậm chí còn không dạy ngươi biết chữ...

Tiểu Điệp không hiểu lời Nam Cung Xu Nữ nói, nhưng mà nàng rất thích cái tên Mục Dương cư sĩ này.
Tiểu Điệp lại có chút xuất thần: Sao Xu Nữ tỷ tỷ còn chưa tới thăm nàng? Nàng rất nhớ tỷ ấy.
Tuy nàng cũng rất nhớ ca ca, nhưng đây là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Chờ lần sau Xu Nữ tỷ tỷ tới, nàng nhất định sẽ tặng cho tỷ ấy cái khăn này! Nghĩ đến đây, Tiểu Điệp nhanh chóng thoát khỏi u sầu, bắt đầu mong ngóng Nam Cung Xu Nữ đến.
Người thảo nguyên trời sinh dũng mãnh và lương thiện hơn người Vị Quốc, Tiểu Điệp càng là như thế.
Nàng bị thương nặng nên ký ức rối loạn, nhưng ngược lại cũng xem như là vượt qua đại nạn.
Tiểu Điệp không hiểu những điều Tề Nhan chấp niệm, cho nên nàng có thể vứt bỏ tất cả, dùng tâm thái đơn thuần nhất, chân thành tha thiết nhất để đối đãi với mọi người trên thế gian này.
Chính phẩm chất này của Tiểu Điệp đã thu hút Nam Cung Xu Nữ, khiến một nữ tử đã có phu quân, bị lễ giáo phong kiến trói buộc kiên quyết nghe theo tiếng lòng mình.
Đột nhiên, Tiểu Điệp nhạy bén nghe được tiếng ồn ào vang lên từ rừng trúc, bình thường chỗ này rất an tĩnh.

Tiểu Điệp buông khăn lụa xuống, đưa tay ra hiệu với hai nha hoàn câm điếc, ý bảo các nàng đừng đi theo, cứ để nàng đi một mình ra ngoài sân là được.
Tiểu viện này vốn có hai người thủ vệ canh chừng, nhưng bọn họ đều bị cảnh đánh nhau ở phía trước hấp dẫn rồi.
Tiểu Điệp không bị ai cản trở, nàng đi xuyên qua rừng trúc.
Qua khe hở của những rặng tre, nàng thoáng nhìn thấy hai người đang đánh nhau, trong đó có một cái người đang cưỡi trên người còn lại, thậm chí còn bóp cổ đối phương.
Đột nhiên, Tiểu Điệp hơi lung lay, đầu nàng bỗng nhiên nhói đau.
Nàng ngừng thở, đi về phía hai người kia.

Theo bước chân di động, Tiểu Điệp dần dần thấy rõ hai người, người bị đè trên đất chính là ca ca của nàng!
Tiểu Điệp bưng kín miệng, ép tiếng kinh hô trở về.
Nàng hoảng loạn đi tìm khắp nơi, ánh mắt chợt sáng ngời: Dưới cây tre có một cục đá vừa tay!
Tiểu Điệp chạy tới nắm chặt cục đá trong tay, nàng khom lưng chạy về phía Nam Cung Liệt.
Tất cả sự chú ý của Nam Cung Liệt đều dồn lên người Tề Nhan.


Đối phương tuy chật vật, nhưng ánh mắt quật cường kia làm Nam Cung Liệt không dám buông tay, phảng phất chỉ cần hắn vừa lơ đãng thì đối phương sẽ lập tức lấy mạng hắn.
Trong lúc bọn họ giằng co thì Tiểu Điệp đã chạy tới, chỉ thấy nàng nhấc cục đá trong tay lên cao: "Buông ca ca ta ra!"
Nam Cung Liệt nghe thấy giọng nói thì nghiêng người theo bản năng, cục đá lập tức đập mạnh xuống chỗ nối với cổ và vai trái của hắn.

Hắn vô cùng đau đớn, toàn bộ cánh tay trái đều đã tê rần.
Nam Cung Liệt: "Mẹ nó!"
Tề Nhan mượn cơ hội này vùng lên, đẩy Nam Cung Liệt ra.
Tiểu Điệp ngồi xổm bên cạnh Tề Nhan: "Ca...Duyên Quân! Ngươi không sao chứ?"
Tề Nhan nhìn Tiểu Điệp và cục đá dính máu trên tay muội muội, bất chợt hoảng hốt.
Nàng nhớ rõ, khi còn nhỏ nàng và Ba Âm từng bị Cát Nhĩ Ba Lạp và an đạt của hắn đè ở dưới thân đánh, thảo nguyên có nhiều hài tử như vậy, nhưng bọn họ chỉ vây xem.

Chỉ có Tiểu Điệp...muội muội lợi dụng dáng người thấp bé để ẩn núp, dùng cục đá đánh lên đầu Cáp Nhĩ Ba Lạp để cứu nàng.
Tề Nhan đỏ mắt, nàng không dám nhìn muội muội nữa, ngược lại quát lớn: "Ai cho ngươi bước ra khỏi sân?!"
Tiểu Điệp bị Tề Nhan rống nên ngẩn ra, nàng ủy khuất bĩu môi, nước mắt chực trờ trào ra.
Tề Nhan: "Lập tức quay về cho ta!"
Nói xong, Tề Nhanh nhanh chóng đứng lên, nàng đoạt lấy cục đá từ tay Tiểu Điệp, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Nam Cung Liệt: "Nếu Lục điện hạ còn bức ta thì Tề Nhan cũng chỉ đành quyết sống chết với ngươi!"
Nam Cung Liệt bị khí thế của Tề Nhan làm kinh sợ, lui về phía sau mấy bước.
Tề Nhan: "Mời Lục điện hạ dẫn người rời đi, Tề phủ không chào đón ngươi."
- --
Chờ đến khi Ngự tiền thị vệ mang ý chỉ của Nam Cung Tĩnh Nữ trở về Tề phủ thì cuộc chiến đã kết thúc.
Người luôn dịu dàng trước mặt người khác như Tề Nhan bỗng nhiên trở nên tàn nhẫn, thành công khiến Nam Cung Liệt sợ hãi.
Quan trọng nhất chính là: Thân phận Tề Nhan đã khác xưa, Nam Cung Liệt không dám quá mức.
Tề Nhan bảo tất cả gia đinh lui xuống, càng không cho bọn họ đi tìm đại phu.

Khuôn mặt nàng xanh tím sưng đỏ, nàng túm lấy tay Tiểu Điệp và sải bước về tiểu viện.
Trở lại phòng, Tề Nhan đóng mạnh cửa phòng lại, nàng túm lấy bả vai Tiểu Điệp, trừng đôi mắt đỏ ngầu rồi quát: "Ai cho ngươi đi ra ngoài! Ai cho phép ngươi làm như vậy!"
Tiểu Điệp bị Tề Nhan dọa sợ, nàng co người, sợ sệt nói: "Nhưng mà...ta thấy hắn bắt nạt ngươi."
Chỉ một câu nói mà đã đánh nát sự kiên cường của Tề Nhan.

Nàng hít sâu một hơi, đột nhiên ôm Tiểu Điệp vào lồng ngực, vùi mặt vào vai Tiểu Điệp rồi khóc thành tiếng.
Tiểu Điệp cũng ôm lấy Tề Nhan, nàng vuốt lưng cho Tề Nhan, nhỏ giọng hỏi: "Ca, có phải là ngươi đau hay không? Để ta xức thuốc cho ngươi..."
Tề Nhan cắn chặt môi dưới, thân thể không ngừng run rẩy.

Nàng bi thương khôn xiết, trái tim đau như muốn xé rách...
Tề Nhan: A ba, mẫu thân...ta không có bảo vệ tốt muội muội.
Tiểu Điệp suy nghĩ rất đơn giản, nàng không thể đứng nhìn ca ca bị "bắt nạt".
Mà Tề Nhan vừa đau lòng vừa vô cùng lo lắng.

Tiểu Điệp chỉ là một giới "dân thường", đụng vào hoàng tử thì phải bị tội chết!
Tiểu Điệp: "Ca?"
Tề Nhan khụt khịt, nàng buông Tiểu Điệp ra, đưa tai vén mớ tóc lòa xòa giữa trán ra sau vành tai muội muội: "Sao ngươi không nghe lời ca ca nói?"
Tiểu Điệp luống cuống, nàng bắt lấy tay áo Tề Nhan: "Ca?"
Tề Nhan: "Chúng ta còn chưa về nhà, ngươi nên gọi ta là gì?"
Tiểu Điệp: "...Duyên Quân."
Tề Nhan thở dài, lau khô nước mắt: "Ngươi ở trong phòng, không có sự đồng ý của ta thì không được ra ngoài!" Nói xong, nàng vội vàng rời đi.
Trên đường quay về thư phòng, Tề Nhan đã nghĩ tới hai đối sách.

Một là trói Liễu Dư An lại, bí mật đưa tới chỗ Nam Cung Liệt, xin hắn bớt giận và đừng truy cứu.

Dẫu sao chuyện này là đối phương sai, nàng tin rằng hắn nguyện ý hòa giải.
Nhưng rất nhanh Tề Nhan đã bác bỏ ý kiến này.

Nam Cung Liệt không phải quân tử xem trọng lời hứa, mà Liễu Dư An cũng là một biến số rất lớn, vạn nhất đối phương ghi hận trong lòng rồi mượn tay Nam Cung Liệt trả thù nàng...!Hơn nữa giữa sân có nhiều gia đinh và người hầu, bọn họ đều nhìn thấy Tiểu Điệp đánh Nam Cung Liệt, chuyện này chắc chắn không giấu được.
Chỉ dựa vào sức của một mình nàng thì không đủ để bảo vệ Tiểu Điệp, lần này chưa chắc Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ chịu giúp.
Như vậy...Tề Nhan nghĩ tới một người.
Nàng kéo vạt áo, cố nhịn đau chạy vào thư phòng, đề bút viết một phong thư và gọi Tiền Thông tới..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận