Kính Vị Tình Thương


Công Dương Hòe rất kinh hãi, sao hắn lại không nghĩ tới chuyện này chứ? Hắn bỗng nhớ tới lời Tề Nhan nói với hắn trước đây không lâu: Nếu Ngũ hoàng tử không phải là người đáng để phò tá thì hắn phải làm thế nào? Không bằng sớm thoát khỏi phe phái của Ngũ hoàng tử thì mới có thể toàn thân mà lui.
Công Dương Hòe giương mắt, thấy phụ thân của mình dường như già đi mười mấy tuổi, hắn thấp giọng hỏi: "Phụ thân, Công Dương phủ còn có thể rút lui không?"
Công Dương Trung im lặng một lúc lâu, hắn lắc đầu: "Tông Chính tự Khanh là người có chức vị không cao nhưng lại nắm trong tay nhiều quyền lực, đứng đầu hàng Cửu khanh.

Nếu Ngũ hoàng tử không thắng...tân đế nhất định sẽ nghĩ cách xử lý chúng ta, sau đó giao chức vị này cho tâm phúc của mình."
Công Dương Hòe: "Vậy...nếu chúng ta giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang thì sao?"
Công Dương Trung thở dài: "Vi phụ chỉ có hai nhi tử, Đại ca ngươi đắm chìm trong việc học hành, không hỏi đến chính sự.

Tuy hiện giờ ngươi là Thượng thư Lễ bộ, nhưng trong lòng ngươi cũng biết rõ là ngươi không có đủ năng lực, nếu không có Tề đại nhân hào phóng tương trợ và Trung thư lệnh đại nhân dìu dắt...!Cũng không phải là vi phụ xem thường ngươi, nhưng lấy năng lực hiện tại của ngươi, ngươi cùng lắm chỉ có thể làm quan bậc ngũ phẩm.

Nếu rèn luyện thêm ba bốn năm nữa, có lẽ sẽ còn tạm chấp nhận được."
Công Dương Hòe cúi thấp đầu, không cam lòng: "Phụ thân giáo huấn rất phải."
Công Dương Trung sao có thể không biết nhi tử của hắn không phục, nhưng lần này hắn không có quan tâm đến lòng tự tôn của Công Dương Hòe, hắn tiếp tục nói: "Hiện tại không có khả năng toàn thân trở ra, Ngũ hoàng tử vẫn chưa thất thế, nếu chúng ta hành động thiếu suy nghĩ thì hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta.

Dù có quay đầu gia nhập phe của Tam hoàng tử để được bảo vệ thì chúng ta cũng chỉ là gia nô hai họ mà thôi."
Công Dương Hòe: "Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi chờ chết hay sao?"
Công Dương Trung: "Hiện giờ...chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn.

May mà Tam hoàng tử không có ở đây, bớt đi một người bỏ đá xuống giếng, có lẽ chuyện này không nghiêm trọng đến mức vi phụ nghĩ."
Công Dương Hòe: "Nhi tử lập tức tiến cung, xem có thể khuyên Ngũ điện hạ trở về hay không."
Công Dương Trung: "Thôi, chuyện này dừng ở đây, chúng ta cứ yên lặng mà xem biến.

Ngươi đi về trước đi."
Công Dương Hòe: "Vâng."

Công Dương Hòe rời đi, Công Dương Trung thì mệt mỏi ngả lưng về phía sau, lòng hắn tràn đầy cảm giác vô lực và tuyệt vọng.

Hắn đã già rồi, mà hai nhi tử còn không thể đứng vững.

Nói một câu đại nghịch bất đạo: Chẳng phải tình thế trong cung cũng giống như vậy sao? Bệ hạ hùng dũng lỗi lạc, nhưng mấy nhi tử của người đều không nên thân, bằng không người cũng sẽ không trì hoãn việc lập Thái Tử.
- --
Vì để ấu đệ chết trẻ có thể an táng trong hoàng lăng, Nam Cung Đạt quỳ gối ở cửa Cam Tuyền cung suốt một ngày một đêm, khiến buổi lâm triều hôm sau phải hủy bỏ.
Tứ Cửu tự mình tới truyền chỉ: Con út của trẫm mất sớm, trẫm vô cùng bi thương, quyết định ngừng triều một ngày.
Trưa hôm đó, sau khi Nam Cung Đạt té xỉu, cánh cửa đóng kín ở Cam Tuyền cung cũng được mở ra.

Tứ Cửu ra lệnh cho mấy tên nội thị đưa Nam Cung Đạt về phủ, ngay sau đó hạ thánh chỉ thứ hai: Ngũ hoàng tử Nam Cung Đạt không tận sức giám quốc, trong quá trình giám quốc có sơ suất, khiến hoàng tử mất sớm, lệnh đóng cửa ăn năn một tháng, sao chép kinh văn siêu độ cho Cửu hoàng tử.
Ngoài ra, sắc phong Cửu hoàng tử làm Cảnh Vương, an táng trên Cảnh Sơn ở kinh kỳ, đồng thời tấn phong sinh mẫu của Cửu hoàng tử Trương thị làm Tĩnh phi.

Cảnh Vương không con, hồn phách khó an, mệnh Công bộ xây dựng một ngôi chùa bên cạnh mộ Cảnh Vương.

Tĩnh phi và linh cữu Cảnh Vương cùng ra kinh, đến chùa cầu phúc cho Cảnh Vương.
Thoạt nhìn là thánh chỉ tấn phong, nhưng thực ra là tống cổ Tĩnh phi ra khỏi cung.
Chả trách, Cảnh Vương là nhi tử duy nhất của Tĩnh phi, Cảnh Vương mất sớm, Tĩnh phi ở trong cung thì cũng không thể cậy vào ai.

Đợi đến khi tân đế đăng cơ, huynh đệ đồng tông sẽ được tấn phong và đi đến các nơi làm phiên vương, phi tử có con thì có thể đi theo đến đất phong, nhưng phần lớn phi tử không con thì phải tới hoàng lăng để canh giữ lăng tẩm.
Mà người có phân vị thấp thì sẽ tuẫn táng theo di chỉ của tiên đế.

Nam Cung Tĩnh Nữ thương ấu đệ, như vậy đã là an bài tốt nhất cho Tĩnh phi.
Tĩnh phi nhận thánh chỉ mà không có chút dị nghị nào, nàng đi đến cửa Cam Tuyền cung hành lễ ba quỳ chín lạy để cảm tạ, sau đó đi theo linh cữu ra kinh.
Sau khi Nam Cung Đạt bị cấm túc, Nam Cung Tĩnh Nữ nhanh chóng tìm cớ thăng chức cho Tề Nhan làm Trung thư kiêm Hữu Bộc xạ, quan giai của Tề Nhan còn cao hơn cả Tả Bộc xạ Lục Bá Ngôn.


Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều không ở đây, hai đảng trong triều giống như rắn mất đầu, tất nhiên là không có ai dị nghị.
Hiện giờ, Tề Nhan đã ngồi vững vị trí thứ hai trong hàng quan văn, chỉ thua một Trung thư lệnh dưới một người trên vạn người mà thôi.
Khi rảnh rỗi, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng buồn bã nghĩ: Đúng như Tề Nhan dự đoán, nàng chính là người được lợi nhiều nhất sau cái chết của Cảnh Vương.
Ngay sau đó Nam Cung Tĩnh Nữ bắt chước ngữ điệu của Nam Cung Nhượng để hạ chỉ, nàng xưng mình không khoẻ, nhưng việc triều chính cũng không thể dừng, vì vậy lệnh Trung thư lệnh Hình Kinh Phú xử lý triều vụ, hai vị Tả Hữu Bộc xạ phụ chính.
Nam Cung Tĩnh Nữ thâm sâu nghĩ: Nàng vòng đi vòng lại chỉ là vì muốn đẩy Tề Nhan lên mà thôi.

ngôn tình sủng
Tháng năm, năm Cảnh Gia thứ mười lăm
Kỳ thi đình sắp diễn ra, hội thi lần này sẽ do đích thân Nam Cung Nhượng chủ trì.
Nam Cung Tĩnh Nữ tiết lộ cho Tề Nhan: Vì kỳ thi đình lần này, Nam Cung Nhượng đã nghỉ ngơi thật lâu.

Hơn nữa, mỗi ngày ngự y đều thi châm cho hắn, đảm bảo hắn sẽ không phát bệnh vào ngày thi đình.
Tiểu Điệp đã ở Chước Hoa công chúa phủ được một thời gian, nhưng Tề Nhan không có đề cập đến việc đưa muội muội trở về.
Cái chết của Cảnh Vương khiến Tề Nhan càng thêm lo lắng: Thì ra người đeo mặt nạ im hơi lặng tiếng mấy năm nay đang ở ngay bên cạnh nàng.
Đối phương có thể cách ngàn dặm giết chết hoàng tử thì cũng có thể thần không biết quỷ không hay trói Tiểu Điệp đi.
Tiểu Điệp tuyệt đối không thể tiếp tục xảy ra chuyện, có lẽ để muội muội ở một nơi được đề phòng nghiêm ngặt như công chúa phủ mới là lựa chọn tốt nhất.

Mặc dù Tề Nhan biết, theo thời gian trôi qua, tình cảm giữa hai người khó tránh khỏi gia tăng, nhưng nàng đã không thể bận tâm nhiều như vậy nữa.
Hai ngày trước khi kỳ thi đình diễn ra, Nam Cung Tĩnh Nữ nhận được thư cấp báo tám trăm dặm từ Lạc Bắc.
Nam Cung Tĩnh Nữ thấp thỏm mở ống trúc ra, nhìn thấy nội dung bên trong, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng còn tưởng Lạc Bắc xảy ra chuyện gì, thì ra là Tam hoàng tử Nam Cung Vọng tới Lạc Bắc nhưng không quen với khí hậu ở đây, nghe tin ấu đệ mất sớm thì ngã bệnh.


Tiết độ sứ Bắc Cửu Châu dâng tấu, xin triều đình phái người nghênh tiếp Tam hoàng tử về kinh thành.
Sau khi hạ triều, Nam Cung Tĩnh Nữ tới tìm Tề Nhan, đưa tin cấp báo cho nàng: "Ngươi nhìn xem."
Tề Nhan nhìn nét chữ trên lụa báo, ánh mắt nàng trầm xuống: Đây là tín hiệu người đeo mặt nạ triệu hoán nàng xuất phát tới Lạc Bắc!
Ký tên là: Nạp Cổ Tư A Nỗ Kim.
Tề Nhan vô cùng lo lắng: Người đeo mặt nạ biết tin này trước nên lợi dụng nó để dẫn nàng đến Lạc Bắc, hay là người đeo mặt nạ đã cấu kết với A Nỗ Kim?
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi thấy thế nào?"
Tề Nhan đè nén cảm xúc trong lòng, nàng trầm ngâm nói: "Điện hạ sắp khống chế triều cục, nhưng người còn cần thêm một chút thời gian."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ý của ngươi là...không đón Tam ca về sao?"
Tề Nhan: "Nếu như là cấp báo tám trăm dặm thì chúng ta cần phải đón Tam hoàng tử trở về, nhưng có thể nghĩ cách trì hoãn chút thời gian dọc đường, tìm một thời điểm thích hợp rồi hẵng quay về."
Nam Cung Tĩnh Nữ cau mày, nàng khó xử nói: "Vậy thì nên phái ai đi bây giờ?"
Tề Nhan: "...Không bằng để đích thân thần đi một chuyến."
Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức cự tuyệt đề nghị của Tề Nhan: "Không được, ta vất vả lắm mới đưa ngươi lên vị trí này, hai ngày sau sẽ đến kỳ thi đình, mấy sĩ tử này sẽ lập tức được phong quan...!Ngươi không thể đi."
Tề Nhan im lặng một lúc, nàng nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, thấp giọng hỏi lại: "Nhưng ngoại trừ thần ra, điện hạ còn có ai để yên tâm phó thác sao?"
Nam Cung Tĩnh Nữ nghẹn lời, nàng nỉ non: "Có thể phái Trần Truyện Tự..."
Tề Nhan: "Điện hạ, Tam điện hạ là hoàng tử cao quý, 'bệ hạ' phái một nội thị bên cạnh người đi đón chẳng lẽ không kỳ quặc sao? Hơn nữa, Nhã Quý phi nương nương cũng sẽ trở về."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nhưng mà..."
Tề Nhan tiến lên một bước, gần như là đứng sát vào Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng nắm tay đối phương và dịu dàng nói: "Thần biết điện hạ lo lắng.

Thần sẽ viết một danh sách đưa cho điện hạ, đề bạt một ít nhân tài đáng giá, cũng như là viết rõ tính cách của bọn họ, như vậy hẳn là đủ để ứng phó với kỳ thi đình."
Nam Cung Tĩnh Nữ gục đầu xuống, nàng nhìn bàn tay hai người nắm chặt lấy nhau, thấp giọng trả lời: "Lạc Bắc đường xá xa xôi, ta không nỡ để ngươi đi."
Giống như có một bàn tay vô hình siết chặt trái tim Tề Nhan, đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt đau thương: "Thần sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, điện hạ yên tâm."
- --
Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết: Nhã quý phi thăm cố hương đã lâu, mệnh Trung thư kiêm Hữu Bộc xạ Tề Nhan làm đại thần khâm sai, đích thân đến Lạc Bắc nghênh đón Nhã Quý phi hồi cung, hai ngày sau xuất phát, khâm thử.
Còn có hai ngày, lòng Tề Nhan vô cùng hỗn loạn, nàng cảm giác như bản thân có rất nhiều việc cần phải hoàn thành.

Nàng nhốt mình trong thư phòng, ngồi sau án thư và suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện.
Tiểu Điệp đang ở Chước Hoa công chúa phủ, như thế nàng có thể yên tâm, tạm thời không cần đến gặp.
Ngũ hoàng tử bị cấm túc, đây đúng là thời cơ tốt nhất để mượn sức Công Dương phủ phản công.


Nàng nhất định phải hoàn thành chuyện này.
Sắp tới mùa thu hoạch, nàng nên dặn dò Tiền Nguyên và Cốc Phong.
Còn phải viết danh sách ứng cử viên cho bảng vàng, còn có...
Nghĩ đến đây, Tề Nhan có chút bất an.
Còn có...sự an toàn của Nam Cung Tĩnh Nữ.

Nam Cung Tĩnh Nữ không biết người đeo mặt nạ tồn tại, nàng thì không ở bên cạnh nàng ấy, liệu nàng ấy có gặp nguy hiểm hay không?
Tề Nhan hơi thất thần, nàng đè tay lên giấy Tuyên Thành, tay còn lại thì cầm dao rọc giấy một cách máy móc.
"A...!" Ngón cái tay trái nàng bị dao rọc giấy cắt trúng, máu tươi lập tức trào xuống, giấy Tuyên Thành này cũng không thể dùng được nữa.
Tề Nhan vô cùng cáu kỉnh, nàng đơn giản cắt một mảnh vải từ vạt áo của mình, qua loa bao ngón tay lại rồi tiếp tục múa bút thành văn.
Tề Nhan thức trắng cả đêm, nàng viết về từng học sinh tham gia kỳ thi đình và những người đã bái phỏng nàng.

Nàng viết rồi ngừng, suy nghĩ rồi lại viết thêm một vài chi tiết nhỏ, cuối cùng còn góp ý về chức quan nên ban cho họ.
Rạng sáng, nàng lại đi lâm triều, về rồi thì chỉ qua loa dùng ngọ thiện, sau đó tiếp tục nhốt mình trong thư phòng.
Tề Nhan mệnh Tiền Thông pha một ly trà đậm, uống xong tinh thần nàng phấn chấn hơn nhiều, nàng liền đề bút viết hai phong thư.
Một lá thư cho Nam Cung Xu Nữ, lá thư còn lại là cho Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nàng rất nhanh đã viết xong lá thư đưa cho Nam Cung Xu Nữ.

Tề Nhan đưa nó cho Tiền Thông, mệnh hắn phải giao đến tay Nam Cung Xu Nữ.
Tề Nhan mất nửa ngày để viết lá thư thứ hai, đến khi giấy vụn chất đống trên sàn nhà thì nàng cũng viết xong.
Tề Nhan buông bút rồi xoa xoa phần eo.

Nàng bưng chậu nước tới, ném tất cả lá thư nàng viết hỏng vào trong, nhìn dòng nước dần trở nên vẩn đục.
Tề Nhan vô cùng mệt mỏi, nàng đơn giản ngồi trên mặt đất, cũng không biết qua bao lâu nàng mới đỡ án thư và chậm rãi đứng dậy.

Nhìn lá thư được viết kín ba trang trên bàn, nàng im lặng một lúc lâu.
Trong thư phòng vang lên một tiếng thở dài, Tề Nhan cầm lấy thư và đọc thêm một lần nữa, cuối cùng nàng ném lá thư mà nàng đã viết hết lần này đến lần khác vào trong chậu nước đen ngòm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận