Kính Vị Tình Thương


Tề Nhan ngồi trong xe ngựa, nàng xốc màn xe lên và ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Sau một tháng xuất phát, cuối cùng đội ngũ đã vượt qua lạch trời Lạc thủy.

Từ khi Vị Quốc tiếp chưởng phía bắc đến nay, bọn họ đã cho xây dựng bến tàu ở hai bờ Lạc thủy, bá tánh xung quanh cũng vì thế đóng thuyền để hành nghề đưa đò.
Ở trong trí nhớ của Tề Nhan, hai bên nam bắc Lạc thủy là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Ở phía bắc là thảo nguyên mênh mông vô bờ, dê bò khắp nơi, các bộ lạc sinh sống và di cư theo đồng cỏ, vô vàn những túp lều hình trụ có chóp là phong cảnh mà phía nam vĩnh viễn không thể nhìn thấy.
Tuy nhiên...
Sau khi xuống thuyền, thứ nghênh đón Tề Nhan lại là một thành trì nguy nga.

Tấm biển trên cửa thành có khắc hai loại văn tự, tên của nó là Bắc Quan thành.
Người trông coi cửa thành càng chẳng ra gì, thân thể hùng tráng của hắn bọc trong tấm vải thô của Vị Quốc.

Hắn là một người thảo nguyên có mái tóc hơi ố vàng, đôi mắt thì có màu hổ phách, trên đầu hắn là một cái mũ quan sai của Vị Quốc.
Giờ đây bọn họ thắt loan đao của người thảo nguyên ở bên hông, trong tay là cây thương mà binh lính Vị Quốc thường dùng.

Bọn họ chặn đoàn xe của Tề Nhan, máy móc nói ra một câu bằng ngôn ngữ Vị Quốc, hô: "Bắc Quan thành trọng địa, dừng xe tra xét."
Tề Nhan nghe vậy thì đẩy cửa xe ra, nàng chợt nhìn thấy cảnh này.
Nàng giật mình, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Tuy phần lớn người thảo nguyên còn sót lại Lạc Bắc là tộc nhân của Đồ Ba bộ, nhưng theo Tề Nhan nhớ: Tóc của những dũng sĩ đó phải rối tung, bọn họ phải khoác da thú, phải rong ruổi trên lưng ngựa.
Tề Nhan đứng trên càng xe, ngẩng đầu nhìn tấm biển trên tường thành, có thể thấp thoáng nhìn thấy người đang đi tuần tra trên thành quách.

Tường thành cao ngất kéo dài ra hai bên, nhìn mãi mà vẫn không thấy điểm cuối.
Bức tường này như muốn bao vây toàn bộ Lạc Bắc, cũng đè ép trái tim của Tề Nhan, phá nát những ký ức mơ hồ còn sót về thảo nguyên.
Tề Nhan chưa kịp nói gì thì thám báo đi theo đã cầm công văn của triều đình tiến về phía trước, hắn máy móc tuyên nội dung trên đó bằng ngôn ngữ của người thảo nguyên.
Tề Nhan bình tĩnh nhìn chằm chằm mấy tên người thảo nguyên mặc xiêm y Vị Quốc kia, chỉ thấy bọn họ dồn dập cất binh khí, chưa kiểm tra công văn là thật hay giả thì đã quỳ một gối xuống đất.
Thám báo thấy những người này hành lễ cổ quái, dung mạo quái dị thì vô cùng khinh thường.

Tề Nhan nhìn những người đang quỳ trên mặt đất, nàng cúi đầu, im lặng quay về xe ngựa.
Hộ vệ trưởng leo lên lưng ngựa và vung tay lên, đoàn xe tiếp tục di chuyển.
Tường thành ở Bắc Quan thành rất dày, xe ngựa đi một hồi lâu mới xuyên qua bức tường ấy.

Tề Nhan xốc một góc màn xe lên, phố xá ở đây không khác gì ở Vị Quốc, nhưng cửa hàng thì rất ít.

Thỉnh thoảng nàng có thể nhìn thấy vài người đi trên đường, mà phần lớn bọn họ đều là người thảo nguyên.
Bọn họ còn mặc trang phục ngày xưa của thảo nguyên, nhưng cũng có người đã đổi sang trang phục Vị Quốc.

Tất cả tấm biển được treo trên cửa hàng đều được viết bằng hai loại văn tự, chữ Vị Quốc nằm ở giữa, hàng chữ nhỏ ở phía dưới mới là chữ của thảo nguyên.
Tề Nhan hạ màn xe xuống, mặt trời trên cao như thiêu đốt, hiện giờ đang là buổi trưa nhưng trong xe lại có chút tối.
Mười mấy năm trước, Đồ Ba bộ từng bị mãnh hổ thảo nguyên suất lĩnh đại quân Xanh Lê bộ xua đuổi đến nơi đây, nhưng hiện giờ đại bản doanh của Đồ Ba bộ đã chuyển tới vùng trung tâm thảo nguyên, cũng là nơi thủy thảo màu mỡ nhất.
Dựa theo tốc độ hiện tại, bọn họ còn phải đi ít nhất hai ngày.
Đội ngũ dừng chân ở dịch quán Bắc Quan thành, nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm.
Ban đêm, Tề Nhan không ngủ được.

Nghe thấy phu canh trên đường gõ mõ báo hiệu đã qua canh ba, nàng mặc quần áo, lần mò xuống giường và đẩy cửa sổ ra.
Trăng tròn cô độc, bầu trời không có lấy một vì tinh tú.
Mây đen phiêu động, gió nhẹ thổi qua.
Lần cuối Tề Nhan xuất hiện ở đây, nàng vẫn là thảo nguyên vương tử Khất Nhan A Cổ Lạp.
Nàng bị đội ngũ của Đinh Nghi bức đến bờ Lạc thủy, cưỡi Lưu Hỏa nhảy xuống vách núi.
Mười bảy năm sau, tất cả đều thay đổi.
Thảo nguyên thay đổi, mà nàng cũng thay đổi.
- --
Đêm đó, Tề Nhan thức trắng cả đêm.

Nàng đứng ở mép giường nhìn trăng tròn khuất bóng, chờ đợi phương đông xuất hiện...

Trời vừa sáng, đội ngũ lại lần nữa xuất phát.

Sau khi rời khỏi Bắc Quan thành, cuối cùng nàng cũng có thể nhìn thấy chút dáng vẻ của thảo nguyên trước đây.
Tề Nhan tiếp tục vén màn xe, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

May mà Nam Cung Nhượng không muốn tiêu tốn nhiều bạc cho Lạc Bắc, hắn chỉ tu sửa thành trì, cho nên ngoài thành vẫn giữ được phong cảnh của thảo nguyên.
Hiện tại đúng là lúc cỏ xanh đâm chồi nảy lộc, những mảnh xanh to lớn trải rộng mênh mông vô bờ, trong không khí thì tràn ngập hương thơm của bùn đất.
Người Vị Quốc không quen với những con đường như vậy.

Ở đây không có cái gọi là quan đạo, đưa mắt ra xa đều là màu xanh lục, cũng không có núi cao hay rừng cây, đi lâu rồi thì rất dễ bị lạc đường.
Thám báo lấy ra một cái lệnh kỳ hình tam giác, hắn giơ cao lá cờ, kẹp bụng ngựa vọt tới phía trước đội ngũ.
Đội ngũ được thám báo dẫn vào sâu thảo nguyên, bọn họ đã đi nửa ngày nhưng vẫn không thấy được thành trì nào, bởi lẽ các thành trì được xây trên thảo nguyên đều cách rất xa nhau.
Bọn họ hết đi lại dừng.

Thám báo yêu cầu đội ngũ dừng lại, còn hắn thì một mình chạy về phía trước.

Sau đó, hắn đứng trên lưng ngựa kiểm tra dấu càng xe để lại, đảm bảo bọn họ vẫn luôn đi thẳng.
Tề Nhan thấy vậy thì cười thầm: Năng lực như thế cũng xứng làm thám báo sao? Phần lớn hài tử ở thảo nguyên đều đã biết cưỡi ngựa khi mới ba tuổi, năm tuổi là có thể phân biệt hướng đi, phảng phất trời sinh bọn họ đã có năng lực phân biệt đồng cỏ, tùy ý liếc mắt là đã có thể đoán được mình đang ở đâu.
Bọn họ cứ tiếp tục đi thêm ba ngày, một tòa thành trì bao la hùng vĩ không kém Bắc Quan thành xuất hiện trong tầm mắt: Yến Nhiên phủ.
Trong lúc vào thành, Tề Nhan nhìn thấy một chỗ nhô lên bên phía tây xe ngựa.
Đó là ngọn núi cao nhất thảo nguyên, ngọn núi ấy tên là Mô Mô.
Xanh Lê tộc từng an cư dưới chân núi Mô Mô, nơi này từng là nhà của Khất Nhan A Cổ Lạp.
Tề Nhan nhìn chằm chằm núi Mô Mô một lúc, ngọn núi trong trí nhớ của nàng đã nhỏ hơn trước kia rất nhiều.

Nàng buông màn xe xuống, khuôn mặt nàng vẫn bình tĩnh không có chút gì là dị thường, nhưng đôi tay nàng giấu trong tay áo đã siết chặt, không ngừng khe khẽ run.
Cửa thành mở ra, Tiết độ sứ bắc Cửu Châu A Nỗ Kim suất lĩnh bộ tộc ra khỏi thành mười dặm để đón chào.

Thám báo đưa công văn cho tùy tùng của A Nỗ Kim, sau đó phi ngựa hồi báo.
Thám báo: "Báo! Bẩm báo đại nhân, Tiết độ sứ bắc Cửu Châu tự mình dẫn bộ tộc ra khỏi thành mười dặm để đón chào."
Tề Nhan: "Ta đã biết, bảo nghi trượng thả chậm tốc độ đi."
Thám báo: "Vâng!"
- --
Xe ngựa ngừng lại, Tiền Thông nhảy xuống xe, hắn đặt bàn đạp ngay ngắn, sau đó gõ thùng xe: "Đại nhân, đã tới rồi."
Tề Nhan đẩy cửa và bước ra khỏi xe ngựa, Tiền Thông dìu nàng chậm rãi đi xuống.
A Nỗ Kim cưỡi một con ngựa đen thuần, hắn mặc một bộ giáp, bên hông có treo một nửa miếng da sói, chân thì mang giày làm bằng da trâu.

Thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt hắn tràn đầy khinh thường.
A Nỗ Kim là trưởng tử của Ngạch Nhật Hòa, khi thảo nguyên rơi vào tay giặc thì hắn đã thành niên.

A Nỗ Kim khác với phụ thân Ngạch Nhật Hòa của hắn, trong xương cốt hắn vẫn có chút cảm giác ưu việt.

Mặc dù hắn mặc quan phục Vị Quốc, hằng năm đều tiến cống cho Vị Quốc, nhưng trong lòng lại xem thường bọn người Vị Quốc gầy yếu.
Mà vẻ ngoài của Tề Nhan hoàn toàn phù hợp với ấn tượng của A Nỗ Kim về văn nhân Vị Quốc, vóc người nhỏ bé gầy yếu, càng buồn cười là trên mép còn không có chòm râu nào.
Tề Nhan cũng đang đánh giá A Nỗ Kim.

A Nỗ Kim có một mái tóc ố vàng, hắn để râu quai nón, tóc thì được bện thành nhiều bím nhỏ và cố định trên đỉnh đầu như búi tóc của nam tử Vị Quốc.

Bộ giáp kia không thể che giấu phần cơ bắp rắn chắc của hắn, ngũ quan hắn ngạnh lãng, hắn ngồi trên một con ngựa lớn, cầm lấy dây cương bằng một tay, hơi hất cằm toát ra vẻ kiêu căng.
Theo lý thì Tề Nhan là khâm sai, A Nỗ Kim phải xuống ngựa hành lễ, nhưng đối phương cứ đứng yên chờ Tề Nhan chủ động tiến lên.
Tất cả người Vị Quốc đi theo đều cảm thấy bất mãn vì A Nỗ Kim thất lễ, nhưng mấy tên tùy tùng của A Nỗ Kim đều lưng hùm vai gấu, bộ mặt hung ác, thật sự là khiến người ta cảm thấy rất sợ hãi.
Tiền Thông cầm lấy bội kiếm bên hông, hắn xích nửa bước đến bên cạnh Tề Nhan, thấp giọng nói: "Đại nhân, người có muốn tiểu nhân mời bọn họ đến đây hay không?"
Tề Nhan nhìn thẳng, nàng mỉm cười và lạnh lùng nói: "Không cần."
Tiền Thông: "Vâng."
Tề Nhan cong cánh tay phải thành một góc vuông, ngón tay nàng hơi co lại và đặt ở bụng, còn tay trái nàng buông thõng một cách tự nhiên.

Hai chân nàng mở ra ngang với vai, lưng giữ thẳng: Đây là tư thế đứng chuẩn mực nhất của văn nhân Vị Quốc.
Nàng xem mười người vạm vỡ trước mặt như vô hình, ánh mắt trầm tĩnh như nước, bên môi là nụ cười lễ phép, ở phía xa đối diện với A Nỗ Kim.
Bầu không khí vô cùng yên lặng, nhân mã hai bên ai cũng không chịu bước ra trước một bước, mà bọn họ cũng không biết cục diện bế tắc này sẽ kéo dài đến khi nào.

Không ít người đi theo lén nhìn Tề Nhan, trông thấy khâm sai đại nhân như thế, bọn họ âm thầm giơ ngón tay cái lên, không hổ là cánh tay đắc lực của triều đình: Lâm nguy vẫn không sợ, một bước cũng không nhường!
Đây mới là khí độ mà một khâm sai của một nước có lễ nghi nên có.

Không ít người cũng học cách thẳng lưng như Tề Nhan, nhìn chằm chằm A Nỗ Kim.
A Nỗ Kim trăm triệu không ngờ đám người Vị Quốc yếu đuối sẽ làm như vậy, thần sắc của hắn có chút khó coi.
Bị hơn một trăm đôi mắt nhìn chằm chằm cũng không dễ chịu, A Nỗ Kim đánh vỡ cục diện bế tắc trước, cứng đờ hô bằng tiếng Vị Quốc: "Hoan nghênh sứ thần."
Tề Nhan hận Đồ Ba bộ không thua gì hận Nam Cung hoàng tộc.

Xanh Lê bộ bị diệt vong có liên quan trực tiếp đến Đồ Ba bộ, nàng tuyệt đối sẽ không yếu thế trước hậu nhân của Ngạch Nhật Hòa.
Nàng vốn định lấy thánh chỉ ra đọc để đối phương quỳ lạy nàng, nhưng nàng cũng hiểu đạo lý cường long nan áp địa đầu xà [1], vì thế nàng đành nén giận, một lần nữa bước lên xe ngựa.
[1] Cường long nan áp địa đầu xà: Nghĩa đen: một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó.

Còn nghĩa bóng: (cường long chỉ người có quyền, địa đầu xà chỉ tên ác ôn côn đồ) hàm ý người có quyền hành không chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương (phép vua thua lệ làng).
Nhưng ở trong mắt những người Vị Quốc còn lại, cách xử lý của Tề Nhan thì vô cùng khéo léo.
Khi vào thành, A Nỗ Kim bỗng nhiên nhiệt tình một cách khác thường.

Hắn nói tiếng Vị Quốc không tốt lắm, vì thế sai thám báo phiên dịch cho Tề Nhan: Hắn đã chuẩn bị yến hội, mời Tề Nhan qua đó.
Tề Nhan vui vẻ đồng ý, nàng đến dịch quán thay một bộ quan phục sạch sẽ, chỉ dẫn theo một mình Tiền Thông đi dự tiệc.
Trong đại sảnh của yến hội có treo hai con dê nướng nguyên con, đợi đến khi Tề Nhan ổn định chỗ ngồi, A Nỗ Kim sai người trực tiếp đem một con dê tới bàn Tề Nhan.

Hắn đích thân đi đến bàn Tề Nhan, rút một con dao từ lồng ngực ra.
Tiền Thông lập tức đưa tay muốn rút bội kiếm, nhưng giống như Tề Nhan đã biết trước, nàng lập tức đè cánh tay Tiền Thông lại.
Tiền Thông: "Chủ nhân?!"
Tề Nhan đứng lên, cầm lấy con dao từ tay A Nỗ Kim: "Đa tạ."
A Nỗ Kim cười to, hắn nâng bàn tay to như quạt hương bồ vỗ vỗ bả vai Tề Nhan, sau đó quay về chủ vị.
- --
Các bạn đừng quên vote 1 sao để tiếp sức cho mình nhe.

Cảm ơn các bạn rất nhìuuu
\(^▽^)/.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận