Những quyết định đưa ra trong lúc vô thức mới là suy nghĩ thật lòng của một người.
Có lẽ bản thân Tề Nhan cũng chưa phát hiện: Trong vô thức, tâm nàng dần dần thiên vị Nam Cung Tĩnh Nữ, nhưng mâu thuẫn chính là: Nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ngừng báo thù, nhưng khi nguy hiểm bất ngờ ập đến, nàng lúc nào cũng nghĩ tới nữ nhi của kẻ thù trước.
Tề Nhan: "Như thế, ngày mai bản quan sẽ lệnh nghi trượng xuất phát đến Ô Lan thành..."
A Nỗ Kim: "Không, ngươi chỉ có thể đi một mình."
Tề Nhan đối diện với A Nỗ Kim, đối phương lại nói: "Đi một mình, hoặc là tiếp tục chờ."
Tề Nhan mỉm cười ôn hòa, thần sắc của nàng không có chút bất mãn hoặc nghi ngờ nào: "Được, ta đã hiểu."
Tề Nhan rời khỏi nơi ở của A Nỗ Kim, trực tiếp tìm tới Đinh Dậu.
Đinh Dậu: "Thế nào? A Nỗ Kim nói sao?"
Tề Nhan: "Ngày mai ta sẽ lệnh Tiền Thông tới tìm ngươi, ngươi đến phòng ta nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó bảo ta đổ bệnh, cần phải tĩnh dưỡng nên không gặp khách."
Đinh Dậu: "Sao lại thế này?"
Tề Nhan: "Cứ làm theo lời ta nói là được, còn lại chờ ta trở về rồi hẵng bàn tiếp.
Nhớ kỹ, không thể để bất luận kẻ nào biết ta không ở trong Yến Nhiên phủ, sống hay chết đều phụ thuộc vào lần này."
Đinh Dậu: "...Đến tột cùng là chuyện gì? Ngay cả ta cũng không thể nói sao?"
Tề Nhan: "Cũng không phải là ta đề phòng ngươi, mà là việc này nói ra thì rất dài, không phải dùng dăm ba câu là có thể giải thích rõ ràng.
Nếu không tin ngươi thì ta sẽ không phó thác mạng sống của mình cho ngươi.
Ta còn có chuyện khác cần phải xử lý, ta đi trước đây."
Đinh Dậu tiễn Tề Nhan ra cửa: "Ta phải tuyên bố ngươi bị bệnh gì?"
Tề Nhan: "Tùy ngươi."
- --
Đinh Dậu chạy theo tới cửa, nhìn Tề Nhan rời đi mà không quay đầu lại.
Tề Nhan đến chỗ của Tiền Thông, đối phương nghe kế hoạch của Tề Nhan xong thì phản ứng vô cùng kịch liệt.
Tiền Thông: "Không được, chuyện này quá nguy hiểm, tiểu nhân muốn đi cùng!"
Từ khi Tiền Thông đi theo Tề Nhan tới nay, đây là lần đầu tiên hắn dám lớn tiếng nói chuyện với Tề Nhan.
Thấy Tề Nhan hơi cau mày, hắn lập tức quỳ xuống: "Nơi này trời xa đất lạ, tiểu nhân thật sự không yên tâm, xin chủ nhân dẫn ta theo."
Tề Nhan đỡ Tiền Thông lên, thở dài: "Nếu ngươi đi với ta thì ai sẽ ở lại đây ứng phó chứ? Một mình Đinh Dậu là không đủ, ta sinh bệnh nằm trên giường thì cần phải có người hầu hạ.
Người khác đều biết ngươi là cận hầu bên cạnh ta, ta sinh bệnh nhưng ngươi không xuất hiện thì người khác sẽ nghĩ như thế nào? Hơn nữa, e rằng một mình Đinh Dậu sẽ không ngăn được."
Tiền Thông: "Nhưng mà..."
Tề Nhan: "Ý ta đã quyết, ngươi không cần khuyên nữa."
Tiền Thông: "Vâng..."
Tề Nhan xoay người muốn đi nhưng Tiền Thông gọi Tề Nhan lại, hắn lấy một con dao găm từ lồng ngực ra, dùng hai tay dâng lên: "Chủ nhân mang theo cái này đi, như vậy tiểu nhân cũng có thể yên tâm một chút."
Tề Nhan cầm lấy con dao, thấy thiếu niên đỏ mắt, nàng cũng có chút không đành lòng: "Ngươi đi chuẩn bị chút lương khô và nước cho ta đi, nhớ là phải bí mật đưa đến phòng ta, chuẩn bị đủ để dùng trong ba ngày là được rồi."
Tiền Thông: "Vâng."
Tề Nhan quay về phòng, nàng ngồi ở trước bàn và lâm vào trầm tư, trong lòng thì vô cùng hỗn loạn.
Vì sao Cát Nhã muốn đơn độc gặp nàng? Rốt cuộc Đồ Ba bộ có cấu kết với người đeo mặt nạ hay không?
Là A Nỗ Kim muốn phản, hay là Nam Cung Vọng muốn phản?
Lần này bên cạnh nàng chỉ có Đinh Dậu và Tiền Thông là đáng tin, làm sao để truyền tin cho Nam Cung Tĩnh Nữ đây?
Bất kể A Nỗ Kim có ý tạo phản hay không, bất kể chuyến này có kết thúc như thế nào đi chăng nữa, nàng nhất định phải đề phòng.
Tề Nhan đắn đo nghĩ cách truyền tin cho Nam Cung Tĩnh Nữ sao cho A Nỗ Kim không phát hiện, nàng nhập tâm đến nỗi quên chuẩn bị đồ đạc cho mình.
Mãi đến khi tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên, Tề Nhan mới hoàn hồn.
Tề Nhan: "Ai?!"
Tiền Thông: "Chủ tử, là tiểu nhân."
Tề Nhan: "Vào đi."
Tiền Thông đẩy cửa bước vào, trên cánh tay hắn là một cái tay nải bự căng phồng.
Tiền Thông đặt tay nải lên bàn rồi tháo nó ra, đồ vật bên trong không còn bị trói buộc nên đổ hết ra bàn.
Tiền Thông cực kỳ nghiêm túc, hắn cầm lấy mấy cái bình sứ: "Chai màu xanh lục dùng để đuổi xà trùng, lỡ như phải ăn ngủ ngoài trời thì xin chủ nhân vẩy lên người và lên mặt đất một ít.
Chai màu trắng là thuốc bôi tan bầm lưu thông máu...!Vạn nhất, tiểu nhân nói là vạn nhất, chủ nhân bị thương thì hãy dùng cái này.
Cái bình màu vàng là thuốc thanh nhiệt giải độc, cái da thú này là tiểu nhân mua, có thể dùng để trải ra đất.
Hai bộ xiêm y này dùng để mặc ngủ lúc tối, còn ba bọc giấy dầu này là thịt dê tiểu nhân đã gói lại.
Cái túi này có đựng tiền và hai mươi cái bánh nướng, còn có mấy mồi lửa.
Còn đây là bạc vụn và tiền đồng, ra ngoài xin người đừng tỏ vẻ giàu có! Còn nữa, ấm nước tiểu nhân cũng có bỏ theo..."
Tề Nhan nhìn người thiếu niên chưa đến hai mươi trước mặt dặn dò nàng giống như người mẹ già, trong lòng trào ra thứ cảm xúc giống như là thân tình.
Ở trên đời này, ngoại trừ Tiểu Điệp, Tĩnh Nữ, Đinh Dậu, thì ra còn có người thật sự quan tâm tới nàng, vướng bận an nguy của nàng.
Tề Nhan không từ chối ý tốt của Tiền Thông, nàng yên lặng nghe đối phương dặn dò, sau đó nói: "Nhưng thật sự là quá nhiều, nếu mang theo hết thì sẽ ảnh hưởng đến hành trình.
Như vậy đi, lát nữa ta sẽ tự chọn mấy món tất yếu để mang theo."
Tiền Thông há miệng thở dốc: "Tiểu nhân có thể đưa chủ nhân đến chỗ cần đến, sau đó chạy suốt đêm về đây, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của chủ nhân."
Tề Nhan chợt nghĩ ra một chuyện, những lời này của Tiền Thông đã nhắc nhở nàng!
Tề Nhan: "Ta hỏi ngươi, sản nghiệp gần chúng ta nhất nằm ở đâu?"
Tiền Thông hơi suy nghĩ một chút, hắn đáp: "Qua Lạc Xuyên liền có."
Tề Nhan: "Rất tốt!"
- --
Đêm hôm đó, Tề Nhan cưỡi Kim Hoàn Ô rời khỏi Yến Nhiên phủ và đi về hướng bắc.
Sáng sớm hôm sau, Tiền Thông cũng cưỡi ngựa đi về hướng nam.
Giữa trưa, chuyện khâm sai đại nhân bị bệnh đã truyền ra khắp nơi, không ít người muốn đến thăm Tề Nhan nhưng đều bị Đinh Dậu chặn lại.
Rất nhanh mọi người đều biết: Khâm sai đại nhân nhiễm bệnh hiểm nghèo, tình huống rất nghiêm trọng.
Có người nói Lạc Bắc đơn sơ, thiếu mấy vị dược liệu cứu mạng, cho nên tùy tùng bên cạnh Tề đại nhân đã chạy cả đêm đến Lạc Nam lấy thuốc.
Cả đường đi, Tiền Thông đều canh giữ bên cạnh Tề Nhan, một tấc cũng không rời.
Người Vị Quốc đi theo không thấy Tiền Thông thì đã tin một nửa.
Nhìn thấy ngự y Đinh Dậu dùng một miếng lụa trắng che lại nửa bên mặt, hơn nữa thỉnh thoảng sân của Tề Nhan còn có mùi chua bay ra, lúc này bọn họ toàn toàn tin.
Hơn nữa, bệnh tình Tề Nhan càng truyền càng ma quái, có người nói Tề Nhan bị nổi mụn nhọt, còn có người đồn Tề Nhan bệnh đậu mùa...
Tin tức này vừa truyền ra, không còn ai dám đến thăm Tề Nhan nữa.
Đinh Dậu đáng thương phải nhốt mình trong phòng Tề Nhan, canh giữ hình nộm trong chăn...!Hắn không chỉ phải dùng một tấm vải dày che mặt mà lúc nào cũng phải cố chịu mùi chua trong phòng.
Đây là ý tưởng mà Tề Nhan nghĩ ra sau khi được Tiền Thông nhắc nhở.
Tề Nhan viết một mật thư cho Nam Cung Tĩnh Nữ, buộc Tiền Thông học thuộc từng câu từng chữ ở trước mặt nàng, sau khi kiểm tra hắn đủ ba lần thì nàng mới đốt lá thư đi.
Tề Nhan lệnh Tiền Thông dùng cớ lấy thuốc đến Lạc Nam liên lạc, tìm người đáng tin đưa phong thư và cả ngọc bội của nàng đến Chước Hoa công chúa phủ ở kinh thành, mời Nam Cung Xu Nữ đem tin vào trong cung.
- --
Ban đêm ở thảo nguyên càng âm u hơn phía nam, trên bầu trời là một vầng trăng nhàn nhạt, có thể mơ hồ nhìn thấy một người một ngựa chạy như bay trên thảo nguyên mênh mông vô bờ.
Vó ngựa đạp trên cỏ phát ra những âm thanh rất đặc biệt, cơ hồ chỉ vừa nghe thấy tiếng thì bóng người đã lóe qua.
Tề Nhan cố định tay nải trên yên ngựa, một tay nàng cầm dây cương, tay khác thì cầm lấy cây cung bằng gỗ, sau lưng nàng là một cái ống có cắm mười mấy mũi tên.
Mũi tên va chạm với ống trúc, không ngừng vang lên những âm thanh véo von.
Khi còn nhỏ, A Cổ Lạp từng nghe Khất Nhan Tô Hách Ba Lỗ nói: Vào mùa này, ban đêm ở thảo nguyên vô cùng nguy hiểm, càng đi về phía Bắc Việt [1] thì càng như thế.
[1] Bắc Việt: Tên gọi nước Việt Nam lúc bấy giờ.
Lúc này, bầy sói ở thảo nguyên tới mùa sinh sản, ban đêm sẽ có rất nhiều bầy sói tập kết để kiếm ăn.
- --
Kim Hoàn Ô bỗng hí vang một cách bất an, Tề Nhan vỗ cổ con ngựa để trấn an nó.
Kim Hoàn Ô nói với Tề Nhan: Nó ngửi được một mùi hương lạ, mùi này khiến nó sợ hãi.
Kim Hoàn Ô mới bốn tuổi, nó chưa bao giờ gặp qua bầy sói, nó sợ làm chủ nhân thất vọng nên mới cố nén sự sợ hãi trong lòng và đi sâu thêm vài dặm.
Mãi đến khi mùi hương này nồng đến mức không thể phớt lờ được, nó mới hí vang nhắc nhở Tề Nhan.
Trong ban đêm yên tĩnh, tiếng hí của con ngựa truyền đi rất xa, Kim Hoàn Ô giơ vó trước lên, mùi hương này khiến nó vô cùng lo lắng.
Tề Nhan kéo dây cương và nhìn xung quanh.
Bên trái bọn họ là một cái bóng rất lớn, đây hẳn là một tòa thành trì nào đó, mạo muội đi vòng có thể sẽ kinh động binh lính đứng trên cửa thành...
Mà thứ khiến Kim Hoàn Ô bất an nằm ở phía đông bắc bọn họ, cũng là con đường duy nhất đi qua Ô Lan thành.
Tề Nhan đứng trên lưng ngựa nhìn nơi xa đen nhánh, nàng nắm chặt cây cung trong tay, hít sâu một hơi: "Kim Hoàn Ô, ngươi đã từng gặp bầy sói nào chưa?"
Kim Hoàn Ô: "Chưa từng."
Tề Nhan: "Vậy ngươi có dám theo ta xông vào một lần không?"
Kim Hoàn Ô lập tức hí vang, tỏ vẻ nó nguyện ý.
Tề Nhan vỗ cổ nó: "Hu...! Ngươi dùng tốc độ nhanh nhất chạy về hướng này, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không được ngừng lại.
Ta sẽ bảo vệ ngươi."
Nghe vậy, Kim Hoàn Ô giương móng trước, vọt về phía đông bắc như một mũi tên rời khỏi dây cung.
Tề Nhan buông lỏng dây cương, nàng lấy một mũi tên từ cái ống đựng sau lưng ra, hai chân kẹp lấy yên ngựa và móc cả hai chân lên bàn đạp.
Khi Kim Hoàn Ô chạy hết tốc lực, nàng chỉ dùng lực bàn chân để ổn định thân mình.
Thuật cưỡi ngựa như thế, e rằng Nam Cung Tĩnh Nữ khổ luyện mười năm cũng theo không kịp.
Đã lâu Tề Nhan chưa từng cưỡi ngựa, cho nên nàng cũng cảm thấy xa lạ hơn nhiều, nhưng nàng vẫn nhớ kỹ yếu lĩnh mà phụ thân truyền thụ cho nàng.
Hơn nữa, nàng trời sinh có thể giao tiếp với ngựa, có thể thoải mái nhân mã hợp nhất.
Tựa như Đại tế tư năm đó nói: A Cổ Lạp vương tử được thiên thần ưu ái, chú định sống trên lưng ngựa suốt đời.
Vì vậy, không ít tộc nhân Xanh Lê bộ tin rằng: Vương tử A Cổ Lạp của bọn họ sẽ kế thừa vương vị của Đại hãn, suất lĩnh Xanh Lê bộ xưng bá thảo nguyên.
Dù cho A Cổ Lạp có một nửa huyết thống của người phương nam nhưng nàng chưa bao giờ bị người xa lánh.
Vì chuyện này, mẫu thân còn khóc một hồi lâu.
Phù Dung cho rằng: Mệnh cách như vậy không hợp với nữ tử, ai sẽ cưới một người cả ngày làm bạn với ngựa chứ?
Tô Hách Ba Lỗ nghe vậy thì vừa đau lòng vừa cảm thấy buồn cười, hắn ôm thê tử đang khóc thút thít, dịu dàng trấn an: "Muội tử đừng lo, nơi này là thảo nguyên chứ không phải phía nam, ta có thể đảm bảo A Cổ Lạp của chúng ta sẽ không vì chuyện này mà phát sầu." Tô Hách Ba Lỗ nói rồi chớp mắt vài cái với A Cổ Lạp.
Khi đó A Cổ Lạp không hiểu song thân đang nói cái gì, nàng cũng muốn cười với phụ thân, nhưng nhìn thấy mẫu thân khóc thì lại không dám.
Phù Dung lau nước mắt, thấp giọng nỉ non: "Lần này nhất định là nhi tử..."
Chuyện cũ từng chút hiện lên trong đầu Tề Nhan.
Đã nhiều năm nàng không còn nhớ tới những chuyện này, có lẽ là vì quay về chốn cũ, cũng hoặc là hiếm khi được ở một mình, cho nên mấy ngày nay nàng đều mơ thấy chuyện xưa.
Chỉ tiếc thảo nguyên đã vong, cái gì cũng không còn.
A Cổ Lạp không được chứng kiến đệ đệ mà nàng chờ đợi nhiều năm ra đời, không có nhìn Tiểu Điệp lớn lên, không có thực hiện lời hứa khi cùng Ba Âm kết làm an đạt, càng không có tiếp nối ý chí của phụ thân...cũng không thực hiện được lời hứa với Lưu Hỏa.
Cái gì cũng chưa...!A Cổ Lạp hiện giờ giống như một du hồn không có chỗ quy y, dùng thân phận người Vị Quốc lẻ loi một mình trong màn đêm sâu thẳm ở thảo nguyên.
Nàng mỉm cười cay đắng: Hiện giờ xem ra, lời tiên đoán của Đại tế tư cũng không có chính xác.
Nàng như vậy, sao có thể leo lên lưng ngựa cả đời?
Nơi xa, một tiếng sói tru vang lên thật lâu.
- --
Các bạn đừng quên vote 1 sao để tiếp sức cho mình nhe.
Cảm ơn các bạn rất nhìuuu
\(^▽^)/.