Kính Vị Tình Thương


Tề Nhan đứng dậy rời đi, nhưng vừa mới tới cửa lều thì Cát Nhã đã gọi nàng lại.
Cát Nhã: "Tề Nhan!"
Tề Nhan dừng bước, nàng không quay đầu lại.
Cát Nhã im lặng một lúc, sau đó hỏi bằng tiếng Vị Quốc: "Sau khi thành công, ngươi định đối mặt với nàng thế nào?"
"Nàng" tất nhiên là chỉ Nam Cung Tĩnh Nữ.
Câu hỏi của Cát Nhã đánh trúng nơi dễ bị tổn thương nhất trong lòng Tề Nhan, mà vấn đề này cũng khiến lòng nàng nóng như lửa đốt và vô cùng mê mang.

Mọi thứ đều xảy ra quá đột ngột.
Cho dù nàng bí mật chuẩn bị nhiều năm, nhưng thế cục cũng dần nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng.
Tề Nhan xoay người, tuy lòng nàng vô cùng hoảng loạn nhưng thần sắc vẫn rất bình tĩnh.

Đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng nhìn Cát Nhã, nàng bình tĩnh nói: "Hạng người như ta không xứng có được tình cảm của nàng."
Nói xong, Tề Nhan lập tức rời đi.
Tề Nhan không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Cát Nhã.

Đáp án của nàng thoạt nghe có vẻ cực kỳ tuyệt tình, nhưng thật sự thì cũng không có nói rõ.
Nàng sẽ xử lý Nam Cung Tĩnh Nữ thế nào? Cuối cùng Cát Nhã vẫn không hỏi tới.
A Nỗ Kim đưa lễ vật gì cho Ba Âm và Tề Nhan? Tề Nhan chợt nghĩ đến một khả năng vô cùng đáng sợ, nàng mang theo tâm tình này rồi thức trắng cả đêm.

Tề Nhan bước ra ngoài lều, nhìn lên bầu trời đầy sao, qua tối nay sẽ tròn mười bốn ngày nàng rời đi, hy vọng Nam Cung Tĩnh Nữ có thể nhanh chóng nhận được thư của nàng và sớm lên kế hoạch ứng phó.
Tề Nhan thức trắng cả đêm, sáng sớm hôm sau Ba Âm tới tìm nàng, đi cùng còn có Cát Nhã.
Ánh mắt Cát Nhã nhìn Tề Nhan hơi cổ quái, Ba Âm nói: "A Nỗ Kim muốn đưa cái gì thì nhanh lấy ra đây."
Cát Nhã thở dài, bảo hai người đi theo nàng.
Kỳ lạ là lễ vật của A Nỗ Kim không nằm trong số lều này.

Ba người ngồi trên lưng ngựa tiếp tục đi về hướng bắc, đến một bãi cỏ chăn nuôi gia súc rất lớn.


Nơi này được canh phòng rất nghiêm ngặt, những dũng sĩ đó đều nhận ra Cát Nhã nên bọn họ được đi thẳng đến một lều trại.

Cái lều này đứng lẻ loi ở đây, xung quanh có không ít dũng sĩ canh gác, thoạt nhìn là chỗ giam giữ một phạm nhân quan trọng nào đó.

Bởi vì nơi này mênh mông vô bờ, không có bất kỳ chỗ nào để ẩn thân, cho nên xác suất chạy thoát thành công là cực kỳ thấp.
Phỏng đoán trong lòng Tề Nhan dần ứng nghiệm.

Ba người buộc ngựa lại và đi vào lều, bên trong có một kẻ đang ngồi, mà kẻ này đúng là người Tề Nhan đã lâu không gặp - Tam hoàng tử Nam Cung Vọng.
Cái lều này rất đơn sơ, chỉ có một tấm da thú được trải trên mặt đất.

Nam Cung Vọng còn mặc quần áo Vị Quốc, nhưng tóc tai hắn bù xù, râu trên mặt cũng xồm xoàm, hoàn toàn mất đi phong thái ngày xưa.
Nghe được tiếng bước chân, Nam Cung Vọng ngẩng đầu nhìn, khi trông thấy Tề Nhan, ánh mắt hắn lập tức sáng ngời.

Nam Cung Vọng liền đứng lên, nhào vào người Tề Nhan.
Nam Cung Vọng: "Duyên Quân! Ngươi..."
Không chờ Nam Cung Vọng nói hết, cũng không chờ Tề Nhan kịp phản ứng, Ba Âm đã chắn ở trước mặt Tề Nhan, một chân đá bay Nam Cung Vọng.

Nam Cung Vọng ngã xuống, lê thêm một đoạn ra phía sau rồi mới dừng lại.

Hắn che bụng, cuộn tròn cả người, thỉnh thoảng còn kêu đau.
Tề Nhan đứng khoanh tay, nàng đã hiểu đại khái ý đồ của hai huynh muội nhà Nạp Cổ Tư, không...có lẽ đây là ý đồ của quân sư sau lưng bọn họ.
Cát Nhã dời mắt, tuy Nam Cung Vọng trong lòng nàng chỉ là một công cụ giải sầu, nhưng chung quy nàng vẫn có chút không đành lòng.
Kế hoạch hiện nay có phần rời xa ước nguyện ban đầu của Cát Nhã.

Tuy nàng và A Nỗ Kim cũng không thân thiết, nhưng chí hướng của hai huynh muội đều giống nhau.

Vì vậy sau khi Ngạch Nhật Hòa bị Ba Âm giết, hai người ăn nhịp hợp tác với nhau.

Bọn họ đều lo rằng triều đình sẽ phái người khác làm Tiết độ sứ bắc Cửu Châu sau khi phụ thân qua đời, vì thế Cát Nhã tự nguyện vào cung làm con tin, bảo đảm chức vị này sẽ không rơi vào tay người khác, đồng thời cũng là vì tranh thủ cho thảo nguyên thêm thời gian.
Hai huynh muội thống nhất: Sau khi việc này thành công, A Nỗ Kim sẽ chia một phần ba đồng cỏ ở thảo nguyên cho Cát Nhã, mà mục đích ban đầu của bọn họ là: Để thảo nguyên từng bước thoát khỏi sự khống chế của Vị Quốc, tốt nhất có thể phân giang mà trị như lúc trước, đổi lại thảo nguyên sẽ tiến cống định kỳ cho Vị Quốc.
Muốn làm vậy thì cần chọn ra một vị tân quân có tính cách tương đối ôn hòa, đó cũng chính là mục đích Cát Nhã vào cung.
Cát Nhã quan sát và phát hiện, tuy mấy nhi tử của Nam Cung Nhượng đều không tâm cơ thâm trầm như hắn, nhưng tính cách của bọn họ đều không thích hợp được chọn để thi hành kế hoạch này.

Vì thế Cát Nhã chuyển mục tiêu sang Nam Cung Xu Nữ, nàng cho rằng nếu có thể dốc hết sức giúp một vị nữ đế thượng vị thì thảo nguyên sẽ càng có nhiều lợi ích hơn.
Cho nên ban đầu, mục đích của Cát Nhã và Tề Nhan dường như không mưu mà hợp, cả hai đều muốn độc hại hoàng tự của Nam Cung hoàng tộc.
Tuy con đường này không có nhiều hy vọng, nhưng Cát Nhã cũng không cho là hoàn toàn không có khả năng, đặc biệt là khi bất ngờ gặp Tề Nhan, Cát Nhã càng cảm thấy phấn chấn.

Đầu tiên nàng ép Tề Nhan không được hại Nam Cung Xu Nữ, sau đó thì thuận nước đẩy thuyền, chậm rãi chờ Tề Nhan hại chết tất cả hoàng tử của Nam Cung hoàng tộc để nàng ngồi ngư ông đắc lợi.
Cát Nhã cho rằng: Nam Cung Nhượng đã cao tuổi, chỉ cần hại chết tất cả nam tử trong hoàng thất và dùng binh lực thảo nguyên nâng đỡ thì việc Nam Cung Xu Nữ lên làm nữ đế sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tuy Cát Nhã cũng biết Nam Cung Tĩnh Nữ là ứng cử viên thích hợp hơn, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ có Tề Nhan bảo vệ, nàng không thể xuống tay được.
Chỉ tiếc Nam Cung Xu Nữ không có dã tâm xưng đế.

Cát Nhã dẫn đường hết lần này đến lần khác nhưng đối phương đều không dao động.

Tuy vậy, Cát Nhã cũng không để ý, nàng cho rằng đợi đến khi bị đẩy đến bước đường cùng thì Nam Cung Xu Nữ sẽ không còn lựa chọn nào khác.

Mang mục đích này, Cát Nhã mới cùng Nam Cung Xu Nữ cá nước thân mật, nhưng sau đó Nam Cung Xu Nữ phát hiện chuyện nàng và Nam Cung Vọng, vì vậy quan hệ giữa hai người hoàn toàn đóng băng.
Ngoại trừ kế hoạch đã thống nhất với A Nỗ Kim ra, Cát Nhã còn có tham vọng của riêng mình: Nàng muốn chờ đến lúc Nam Cung Xu Nữ kế vị để mượn binh mã lật đổ A Nỗ Kim, tự mình trở thành Hãn Vương của thảo nguyên.
Đây mới là mục đích cuối cùng để Cát Nhã cam nguyện đến Vị Quốc gả cho Nam Cung Nhượng.

Thế nhưng kế hoạch nhanh chóng thay đổi, trên đường quay về thảo nguyên, Cát Nhã gặp một người...
Sau khi làm mẫu thân, tâm thái của Cát Nhã cũng đã thay đổi, chung quy nàng cũng phải mưu cầu cho hài tử của mình chút gì đó.
Phong tục ở thảo nguyên không cổ hủ như ở Vị Quốc, dù đứa trẻ này chỉ có mẹ thì nó cũng sẽ được nuôi lớn.


Hơn nữa trong chiến tranh, hài tử của bộ lạc khác đều sẽ có gia đình khác nhận nuôi, huống chi là hài tử của nàng chứ?
Người nọ nói rất đúng: Nam nhân Vị Quốc đều bạc tình, càng đừng nói đến hạng người có cơ hội ngồi lên ngôi vị hoàng đế như Nam Cung Vọng, chỉ cần hắn muốn thì hắn có thể có rất nhiều con nối dõi.

Hơn nữa, nếu như gặp phải chuyện tất yếu, hắn vẫn sẽ có thể hy sinh Cát Nhã mà không có chút do dự nào.
Người nọ đề cử cho Cát Nhã một người: Cổ Kỳ Ba Âm, là nam nhân giết chết phụ thân của nàng...
Chỉ là kế hoạch người nọ đưa ra quả thực là không chê vào đâu được, không những thuyết phục được Cát Nhã mà còn thành công thuyết phục luôn A Nỗ Kim.
Vì thế liền có kế hoạch mà nàng thương nghị với Tề Nhan: Lấy được binh phù!
Vị Quốc binh hùng tướng mạnh, nếu phân giang mà trị thì sẽ có rất nhiều tai hoạ ngầm, vì kế lâu dài, không bằng thừa dịp triều đình Vị Quốc hủ bại rồi lật đổ ngay!
Bọn họ thỏa thuận với kẻ thần bí kia rằng sẽ phân giang để trị, nhưng chỉ cần Vị Quốc bị lật đổ, thế lực có được binh quyền là Đồ Ba bộ sẽ giành được quyền chủ đạo!
Đến lúc đó sẽ không còn là chuyện bọn họ có thể quyết.

Nếu tiến: Cát Nhã có thể thuyết phục A Nỗ Kim dẫn binh chiếm lĩnh Lạc Nam, còn nàng sẽ thống trị thảo nguyên.
Nếu lui: Cát Nhã cũng có thể liên hợp với Xanh Lê bộ và kẻ thần bí lật đổ huynh trưởng cùng phụ khác mẫu này, để một mình nàng chưởng quản thảo nguyên.
Cát Nhã quả thực đã khuất phục trước mặt Tề Nhan, nhưng đây chỉ là chút hy sinh để nàng có thể đạt được mục đích mà thôi.
Có kế hoạch này, Cát Nhã lập tức vứt bỏ Nam Cung Vọng mà không có chút do dự nào.

Dẫu sao nàng vẫn nắm trong tay nhược điểm của Tề Nhan, hợp tác với Tề Nhan sẽ ổn thỏa hơn.

Cát Nhã cũng không quan tâm Vị Quốc có bị diệt vong hay không, nàng càng hy vọng Nam Cung Tĩnh Nữ có thể xưng đế, đến lúc đó nàng có thể uy hiếp Tề Nhan giúp nàng trở thành nữ Hãn Vương.

Nam Cung Tĩnh Nữ còn trẻ, chờ đến lúc tân quân đời sau kế vị thì hài tử của nàng cũng trưởng thành.

Đến lúc đó thảo nguyên đã nắm giữ binh pháp và vũ khí của Vị Quốc, ngoài ra còn có lạch trời Lạc thủy cắt ngang, như vậy hai bên sẽ bất phân thắng bại.
Nam Cung Vọng đau đớn rên rỉ, hắn quỳ rạp trên mặt đất, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng ngồi dậy.
Hắn nhìn Tề Nhan để cầu cứu: "Duyên Quân, muội phu...!Mau cứu ta!"
Tề Nhan mỉm cười ôn hòa, nàng đã hiểu dụng ý của A Nỗ Kim và Cát Nhã.

Có Ba Âm ở đây, Nam Cung Vọng không có khả năng sống sót rời đi.
Tề Nhan vỗ bả vai Ba Âm, nàng nói bằng tiếng thảo nguyên: "Ngươi xuống tay nhẹ một chút, vị này chính là Tam hoàng tử của Vị Quốc."
Nam Cung Vọng mở to hai mắt, bàn tay hắn run run, hắn chỉ tay về phía Tề Nhan, nhưng sau một lúc lâu vẫn không thể nói ra lời nào.
Ba Âm nghe vậy thì lập tức rút loan đao bên hông định kết liễu Nam Cung Vọng.


Tề Nhan ngăn hắn lại: "Ta còn có mấy câu muốn nói với vị hoàng tử điện hạ này."
Cát Nhã: "Lễ vật đã đưa đến, hẳn là các ngươi cũng đã thấy thành ý của ta và ca ca.

Ta về trước đây."
Tề Nhan giơ tay chặn đường Cát Nhã: "Đừng nóng vội, ngươi ở lại làm phiên dịch đi."
Sắc mặt của Cát Nhã có chút khó coi, nhưng nàng vẫn đứng lại.
Tề Nhan đi đến trước mặt Nam Cung Vọng, từ trên cao nhìn xuống đối phương, nói bằng tiếng Vị Quốc: "Tên của ta là Khất Nhan A Cổ Lạp, là trưởng tử của tiên Hãn Vương Xanh Lê bộ, cũng là vương tử của Xanh Lê bộ."
Cát Nhã dịch đúng những lời này cho Ba Âm, Ba Âm nghe xong thì liếm môi, thần sắc của hắn vừa hưng phấn vừa ngoan độc, hắn ôm cánh tay chờ xem kịch vui.
Mặt Nam Cung Vọng trắng bệch, hắn nhìn Tề Nhan, dường như là vẫn chưa thể tin được: "Ngươi..."
Tề Nhan tiếp tục nói: "Ta hiến kế bảo ngươi đốt phần mộ tổ tiên của Nam Cung gia và Vị Ương cung chỉ là vì muốn châm ngòi khiến huynh đệ các ngươi bất hoà mà thôi.

Phò mã phủ cháy cũng là do ta tự mình phóng hỏa, một nửa của cải của Trăn Trăn điện hạ nằm trong phò mã phủ, tương đương với một trăm ba mươi vạn lượng bạc trắng.

Ta dùng số bạc đó thu mua một lượng lớn khế đất từ tay nông hộ, rất nhanh nông hộ Vị Quốc sẽ vì không giao nổi thuế mà lần lượt bạo loạn, tới lúc đó chính là thời cơ để ta nhổ tận gốc thái úy phủ."
Nam Cung Vọng: "Ngươi...súc sinh!"
Tề Nhan cười thành tiếng, nàng khom lưng tới gần Nam Cung Vọng: "Súc sinh? Ngươi tư thông với tiểu thiếp của phụ thân, thậm chí hài tử đều đã ra đời.

Nếu Nam Cung Nhượng biết, e rằng hắn sẽ tức chết ngay tại chỗ, ngươi nói có đúng không?"
Nam Cung Vọng: "Ta liều mạng với các ngươi!"
Nói xong, Nam Cung Vọng lập tức lao vào định đánh Tề Nhan, nhưng Ba Âm đã chạy tới và đá hắn ngã lăn ra đất.
Tề Nhan phủi chỗ vải dệt bị Nam Cung Vọng túm lấy, thần sắc nàng lộ rõ vẻ chán ghét: "Nam Cung hoàng tộc, thái úy phủ, Trung thư lệnh phủ, cả nhà Đinh Nghi...tất cả thủ phạm hủy diệt thảo nguyên năm đó, một tên ta đều sẽ không bỏ qua.

Hôm nay ta nói cho ngươi để ngươi biết lý do mình chết, muốn cáo trạng thì tới chỗ Diêm Vương cáo trạng ta đi!"
Ba Âm vung nắm tay, hắn chỉ mới đánh có hai quyền mà miệng mũi Nam Cung Vọng đã đầy máu, mặt cũng biến dạng.
Ba Âm phun nước bọt lên người Nam Cung Vọng, hắn túm lấy cánh tay Tề Nhan, nhét loan đao vào tay nàng: "An đạt, giết hắn."
- --
Các bạn đừng quên vote 1 sao để tiếp sức cho mình nhe.

Cảm ơn các bạn rất nhìuuu
\(^▽^)/.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận