Ngày tám tháng chín năm đầu Thừa Khải
Quỳnh Hoa trưởng công chúa và Trấn Bắc Đại tướng quân vương suất lĩnh sư đoàn cần vương quay về U Châu. Suy xét đến sự an toàn của đế vương, hoàng phu Tề Nhan sẽ nhận nhiệm vụ ra khỏi thành mười lăm dặm để đưa tiễn.
Tề Nhan cưỡi Kim Hoàn Ô đi sóng vai với Thượng Quan Võ, Thượng Quan Võ cười nói: "Dáng người lúc cưỡi ngựa của muội phu thật là tốt, nếu không phải ngươi và ta quen biết nhiều năm thì bản vương thật đúng là không thể tin được muội phu mới biết cưỡi ngựa đấy!"
Tề Nhan: "Năm đó tình huống ở Lạc Bắc nguy cấp, không thể không cưỡi ngựa lên đường ngày đêm. Sau này ta lại từ Lạc Bắc cưỡi ngựa hồi kinh, tuy rằng chịu nhiều khổ cực nhưng lại thuần thục thuật cưỡi ngựa, xem như là nhờ họa được phúc."
Thượng Quan Võ ngửa mặt lên trời cười một lúc lâu, cất cao giọng nói: "Muội phu thật giống như thần tiên. Bản vương xuất thân từ tướng quân thế gia, từ nhỏ đã làm bạn với ngựa, tính đến nay đã có hơn ba mươi năm, nhưng luận về dáng người, bản vương tự than thở không bằng."
Tề Nhan: "Đại tỷ phu nói đùa, ta cũng chỉ biết làm trò mèo thôi, nếu như ra tay thật thì e là ta không đấu nổi một hiệp với Đại tỷ phu."
Thượng Quan Võ tiếp tục mỉm cười một cách hào phóng: "Muội phu, sau này chúng ta hãy tỷ thí một trận."
Thượng Quan Võ giọng thô, ngày thường trên chiến trường hắn đã quen nói chuyện như vậy, giọng nói của hắn rất vang, dù là nói chuyện phiếm thì cũng có không ít người nghe thấy.
Nam Cung Tố Nữ xốc cửa sổ xe lên và nói: "Võ ca, ngươi nhẹ giọng một chút. Hữu Hà đều bị ngươi đánh thức!"
Thượng Quan Võ cười ngốc, không nói nữa.
Đảo mắt đã đến trạm nghỉ chân cách kinh thành mười lăm dặm, đội ngũ đưa giá ngừng lại, Nam Cung Tố Nữ cũng bước ra xe ngựa.
Tề Nhan cúi người hành lễ với cả hai: "Đại tỷ, Đại tỷ phu, theo lễ thì ta chỉ có thể đưa đến đây. Hai vị bảo trọng, quay về U Châu nhớ phái người báo tin, miễn cho bệ hạ lo lắng."
Nam Cung Tố Nữ: "Nhất định. Ngươi và bệ hạ phu thê đồng tâm cùng thể, mong hoàng phu phụ tá bệ hạ nhiều hơn, chớ có để nàng làm lụng quá vất vả."
Tề Nhan: "Xin Đại tỷ yên tâm, ta tất nhiên tận tâm tận lực."
Nam Cung Tố Nữ được Thượng Quan Võ nâng lên xe ngựa, Tề Nhan nhìn theo đội ngũ đi xa, sau đó nàng dẫn nghi thức trở về kinh thành.
Thượng Quan Võ bỏ ngựa đi vào trong xe, vươn ngón tay nhẹ chạm vào khuôn mặt bầu bĩnh của Thượng Quan Hữu Hà. Đối với Thượng Quan Võ mà nói: Nhi tử và nữ nhi cho hắn cảm giác hoàn toàn khác nhau. Từ khi có nữ nhi, Thượng Quan Võ nói chuyện cũng không dám lớn giọng như trước đây.
Nam Cung Tố Nữ vừa ôm Thượng Quan Hữu Hà trong tã lót, vừa oán trách: "Ngươi người này, tâm cũng thật thô. Thân phận của Tề Duyên Quân tôn quý đến cỡ nào? Ngươi cứ một tiếng muội phu hai tiếng muội phu thật là thân thiết."
Thượng Quan Võ: "Chuyện này có gì quan trọng đâu? Làm hoàng phu thì không còn là muội phu của ta sao?"
Nam Cung Tố Nữ: "Thôi được rồi, việc nhỏ như vậy cũng không sao. Chỉ là, Tề Duyên Quân người này, ngay cả ta đều nhìn không thấu hắn, bệ hạ lại yêu thương hắn đến tận xương tủy, cung kính một chút luôn tốt hơn. Vừa rồi có nhiều đôi mắt nhìn như vậy, ngươi còn cười toe toét không biết tránh hiềm nghi. Hiện tại ngươi là vị vương khác họ đầu tiên của triều đại này, có thể nói là nổi bật vô song, U Châu phủ chúng ta càng phải cẩn thận để tránh bước vào vết xe đổ của thái úy phủ!"
Thượng Quan Võ ôm lấy bả vai Nam Cung Tố Nữ, đè nặng giọng nói và dỗ dành: "Được được được, ta sẽ bỏ mà, hiền thê ít nói vài câu đi."
Nam Cung Tố Nữ mỉm cười, nàng dựa vào lồng ngực Thượng Quan Võ, nhìn nữ nhi trong tã lót và thầm nghĩ: Cũng không biết để Phúc nhi ở lại kinh thành là ý của bệ hạ, hay vẫn là ý của Tề Nhan...
Người này tâm tư kín đáo, tài trí siêu quần, hơn nữa hành động lẫn cử chỉ đều có vẻ bất thường, khiến Nam Cung Tố Nữ nghiền ngẫm không ra.
- --
Tề Nhan hồi cung phục mệnh, Nam Cung Tĩnh Nữ lấy một phần danh sách ra: "Ngươi nhìn xem, đây đều là những bậc túc nho rất có danh vọng của triều ta, ngươi chọn một người làm sư phó cho Ngọc Tiêu đi."
Tề Nhan nhìn lướt qua, sau đó trả danh sách lại cho Nam Cung Tĩnh Nữ: "Bệ hạ làm chủ là được, thần ở trong triều không bao lâu, không hiểu nhiều về vài vị đại nhân này."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Được, ngươi tìm cơ hội nói chuyện với Ngọc Tiêu đi."
Tề Nhan: "Nói chuyện gì?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngọc Tiêu tính tình hoan thoát, ta sợ nàng không chịu đến Thượng Thư phòng, đến lúc đó lại làm ra chuyện chống đối sư trưởng."
Tề Nhan: "Ta đã biết, lát nữa ta sẽ đi."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngoại trừ Phúc nhi, ta còn chọn vài thư đồng cho Ngọc Tiêu, gồm hai đích tôn của Công Dương phủ, trưởng tử của Tả Bộc xạ, đích tôn của Thượng thư Hộ bộ, đích tôn của Thái Thường tự Khanh... Danh sách ở chỗ này, tính cả Ngọc Tiêu thì tổng cộng có mười người."
Tề Nhan cầm lấy danh sách và nhìn thoáng qua, những đứa nhỏ này đều xuất thân thế gia, cũng trạc tuổi nhau, nhưng chỉ có một mình Ngọc Tiêu là nữ hài.
Tề Nhan: "Sao chỉ có một mình Ngọc Tiêu là nữ hài? Bị bắt nạt thì phải làm sao bây giờ?"
Nam Cung Tĩnh Nữ bất đắc dĩ nói: "Nữ nhi nhà thế khanh rất ít khi đọc sách, dù có đọc sách thì cũng chỉ mời tiên sinh vào phủ, sẽ không đến trường học, cũng là ta và Nhị tỷ lớn gan, khi còn nhỏ thường xuyên cải trang chuồn ra cung. Những tiểu thư khuê các khác đều coi trọng đạo lý cửa lớn không ra cổng trong không bước, từ nhỏ đã học tam tòng tứ đức và nữ hồng, lại đơn giản nhận thức mấy chữ, xuất thân tốt một chút thì có thể học một môn nhạc cụ, thông hiểu một ít kỳ đạo thì đã được coi là tài nữ. Hơn nữa, nữ nhi của ngươi mới không bị người ta bắt nạt đâu! Mấy ngày trước đây, Đại tỷ dẫn Phúc nhi tiến cung tìm Ngọc Tiêu chơi, kết quả nữ nhi của ngươi dùng nghiên mực đập lên đầu Phúc nhi, làm đầu hắn u một cục. Phúc nhi lớn hơn Ngọc Tiêu, còn xuất thân nhà tướng môn, đến ta còn không nhớ rõ hắn đã bị Ngọc Tiêu đánh khóc bao nhiêu lần... Ta sở dĩ chọn chín thư đồng cho Ngọc Tiêu là vì lo ít người thì Ngọc Tiêu sẽ nhìn chằm chằm một đứa rồi khi dễ! Nếu đại nhân nhà người ta bẩm báo với ta, thì sau này làm sao tìm được nhà chồng cho Ngọc Tiêu!"
Tề Nhan thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của Nam Cung Tĩnh thì rất buồn cười, nhưng nàng vẫn nói: "Thực sự thì thần tình nguyện để Ngọc Tiêu trở thành cô công chúa ương ngạnh trong sử sách, chứ cũng không muốn để nàng nhẫn nhục chịu đựng. Nữ nhi nhà khác có ra sao đi chăng nữa thì thần vẫn sẽ không bức Ngọc Tiêu học thứ nàng không muốn học, nhưng đọc nhiều sách thì vẫn là chuyện rất tốt."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhướng mày: Nàng không ngờ Tề Nhan sẽ giáo dục con cái như vậy. Dù phụ hoàng có sủng ái nàng thì cũng không cho nàng miễn chuyện học "Nữ đức" [1].
[1] Nữ đức: là quyển sách giải nghĩa từ Nữ Giới của Ban Chiêu thời Hán, chuyên dành cho phụ nữ.
Nam Cung Tĩnh Nữ hỏi: "Ngươi không sợ Ngọc Tiêu lớn lên làm ra chuyện khác người, để ngươi bị bêu danh không biết cách dạy con hay sao?"
Tề Nhan trầm mặc một lát, hỏi ngược lại: "Bệ hạ cảm thấy cái gì là chuyện khác người? Thần tin tưởng Ngọc Tiêu, nàng nhất định sẽ không làm ra chuyện hổ thẹn đại tiết, đến nỗi tiểu tiết... Thế gian này có nhiều nam tử không tuân thủ, bọn họ nhiều nhất chỉ được xem là 'không câu nệ tiểu tiết', nhưng sao đến phiên nữ tử thì không được?"
Nam Cung Tĩnh Nữ nhất thời nghẹn lời, Tề Nhan cảm khái nói: "Trên người nữ tử đã bị trói buộc nhiều gông xiềng. Nếu bệ hạ là hoàng tử thì con đường của người cũng sẽ không gian nan như thế. Về phần Ngọc Tiêu...thần chỉ kỳ vọng ở nàng một chuyện, chính là hy vọng nàng có thể vui sướng trưởng thành, sau này tìm được lang quân như ý."
Nam Cung Tĩnh Nữ không ngờ Tề Nhan sẽ đột nhiên nghiêm túc, nàng nắm lấy tay Tề Nhan, dịu dàng nói: "Ta đã biết, chỉ là một câu tán gẫu mà thôi, cớ sao ngươi nói chuyện thâm ảo như vậy? Ta hứa với ngươi, ta sẽ không quản thúc Ngọc Tiêu quá mức, như vậy có được không?"
Tề Nhan cũng ý thức được mình thất thố. Khoảng thời gian này đã có mấy lần nàng muốn thẳng thắn thân phận với Nam Cung Tĩnh Nữ, nhưng lại vì nhiều nguyên nhân mà lui bước.
Hôm nay bị đề tài này dẫn dắt, nàng suýt nữa thì nói ra lời trong lòng.
Nam Cung Tĩnh Nữ thấy Tề Nhan không cau mày nữa thì lắc lắc tay Tề Nhan, dỗ dành: "Hôm nay hiếm khi rảnh rỗi, không bằng chúng ta ra cung đi dạo một chút?"
Tề Nhan suy nghĩ và đáp: "Cải trang ra cung quá nguy hiểm, không bằng đến thăm Nhị tỷ đi."
Sắc mặt Nam Cung Tĩnh Nữ trầm xuống, Tề Nhan bắt lấy cánh tay mà Nam Cung Tĩnh Nữ đang muốn rút ra, sau đó đặt ở trước ngực: "Bệ hạ lại đa tâm."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Sao ngươi biết ta đang nghĩ cái gì? Ta không nghĩ gì cả, ngươi muốn đi thì cứ đi, ai thèm cản? Ta còn có chính vụ, không đi với ngươi."
Tề Nhan: "Không phải lúc nãy bệ hạ vừa nói hôm nay rảnh rỗi sao? Quân vô hí ngôn."
Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên ngẩng đầu: "Rảnh thì sao?! Ngươi biết rõ ta không thích ngươi gặp Tiểu Điệp, vì sao ngươi năm lần bảy lượt động đến điểm mấu chốt của ta?"
Tề Nhan thở dài, nàng bắt lấy tay Nam Cung Tĩnh Nữ và để ở ngực mình, nghiêm túc nói: "Bệ hạ, trái tim của thần luôn chỉ có mình bệ hạ. Tiểu Điệp...ta chỉ xem nàng là người nhà của ta, hoặc là nói...muội muội của ta, tuyệt đối không có tư tình."
Nam Cung Tĩnh Nữ không nói, lòng Tề Nhan cực kỳ đau thương, nàng gần như cầu xin: "Lòng của thần, sớm muộn gì sẽ có ngày bệ hạ hiểu. Thần...hứa với bệ hạ, đây là lần cuối cùng ta gặp nàng. Qua lần này, ta và nàng...sống chết không còn gặp nhau nữa."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Thật sao?"
Tề Nhan: "Chính xác trăm phần trăm, thần... Tiểu Điệp dẫu sao cũng là sinh mẫu của Ngọc Tiêu, thần nghe nói nàng khôi phục tâm trí, còn có mấy câu chưa kịp nói. Qua lần này, hẳn là thần sẽ không còn được gặp nàng nữa."
Nam Cung Tĩnh Nữ không hiểu hàm nghĩa trong lời Tề Nhan, còn tưởng rằng Tề Nhan hạ quyết định cùng Tiểu Điệp nhất đao lưỡng đoạn. Tuy rằng còn có chút oán muộn, nhưng nàng vẫn đồng ý.
Hai người đổi sang thường phục, ngồi xe ngựa đi tới Chước Hoa công chúa phủ.
Nam Cung Tĩnh Nữ đi thăm Nam Cung Xu Nữ, Tề Nhan thì hẹn Tiểu Điệp đến một khoảnh sân yên lặng không có ai.
Tiểu Điệp né tránh, không dám nhìn Tề Nhan: Ca ca vì báo thù mà làm nhiều chuyện như vậy, thế mà nàng lại cùng nữ nhi kẻ thù hòa hảo như lúc ban đầu.
Tề Nhan: "Muội."
Nghe thấy xưng hô đã lâu không được nghe thấy, Tiểu Điệp có chút ngạc nhiên: "Không phải ngươi nói...?"
Tề Nhan tiến lên một bước, thấp giọng gọi một lần nữa: "Muội muội." Lần này Tề Nhan nói bằng tiếng mẹ đẻ.
Tiểu Điệp lập tức rơi nước mắt, nàng trúc trắc gọi bằng tiếng thảo nguyên: "Ca."
Chỉ là cuộc đời Tiểu Điệp trôi nổi nhiều năm, nàng nói tiếng mẹ đẻ không giỏi bằng Tề Nhan, còn hoàn toàn lạc điệu.
Tề Nhan: "Muội muội, cả đời này là ca ca có lỗi với ngươi, ta không thể bảo vệ ngươi nên mới khiến cho ngươi trải qua nhiều cực khổ như vậy. Nếu có kiếp sau...mà ta còn làm ca ca của ngươi, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."
Tiểu Điệp hai mắt đẫm lệ: "Ca, ngươi nói chuyện này để làm gì?"
Tề Nhan: "Muội, đừng nghĩ đến mối thù cũ giữa Kính Vị nữa. Nam Cung lão tặc đã bị ta giết chết, Nam Cung hoàng tự cũng điêu tàn hầu như không còn, còn mấy tên...ca sẽ chậm rãi đòi lại. Khi thảo nguyên gặp nạn, ngươi cũng chỉ mới có năm tuổi, ngươi không nên gánh chịu những chuyện này."
Tiểu Điệp: "Nhưng mà..."
Tề Nhan: "Tiểu Điệp, ca hỏi ngươi, khi ngươi đâm vào bụng Nam Cung Xu Nữ, ngươi có vui sướng hay không?"
Tiểu Điệp chảy nước mắt, lắc đầu.
Tề Nhan thực vui mừng, muội muội của nàng cũng không có bị thù hận hoàn toàn nhấn chìm: "Đi đi, Nam Cung Xu Nữ được ban đất phong, ngươi bảo nàng dẫn ngươi rời khỏi kinh thành, không bao giờ được quay về."
Tiểu Điệp: "Vậy còn ngươi?"
Tề Nhan: "Chờ ca làm xong chuyện khác...ta sẽ đi tìm ngươi."
Tiểu Điệp: "Ta phải nói với nàng thế nào đây? Đang yên lành mà nhắc đến đề tài này..."
Tề Nhan: "Ăn ngay nói thật, nếu ngươi tin tưởng nàng, thì hãy nói thân phận của ngươi cho nàng, sau đó giao quyền lựa chọn cho nàng. Dù có thất bại thì ca cũng có tự tin sẽ bảo vệ được ngươi. Đến nỗi thân phận của ta...cũng mặc ngươi xử trí."
Tiểu Điệp: "Nhưng mà..."
Tề Nhan: "Muội! Thừa dịp chưa muộn, ngàn vạn lần đừng chôn vùi lời nói dối này, rồi sẽ có ngày ngươi hối hận."
Tiểu Điệp như tỉnh ngộ, thật lâu sau mới trả lời: "Ta sẽ không bán đứng ca ca, ta sẽ chỉ nói thân phận của ta cho nàng."
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.