Kính Vị Tình Thương

Lạc Nam.

Từ xưa đến nay, dường như trong lòng các văn nhân đều có một suy nghĩ kỳ lạ, đó chính là:.

Ngoại trừ trường hợp tạo phản hoặc yểm thuật cần phải chịu tội liên đới ra, những trường hợp còn lại hầu như đều phải được thực thi theo quy ước "pháp luật không thể trừng trị tất cả mọi người".

Nữ đế Nam Cung Trăn Trăn trong một buổi trục xuất và cầm tù Thượng thư năm trong sáu bộ, chuyện này khiến cho tập đoàn quan văn cảm thấy, một thứ gì đó thiêng liêng và bất khả xâm phạm trong lòng bọn họ đã bị tổn hại. Đặc biệt là đối với các quan viên đã hành tẩu chốn quan trường hơn năm năm mà nói, đây không còn liên quan đến chuyện vây cánh bè phái, mà là vấn đề nguyên tắc.

Không có lý do gì khác, chỉ là ở trong lòng bọn quan viên làm quan hơn năm năm này đều có một cán cân: Chuyện gì nên làm nhưng không thể làm, chuyện gì dù làm cũng sẽ không bị xử phạt, chuyện gì làm sẽ bị phạt nhưng đổi lại giành được nhiều phú quý hơn nữa, tất cả chuẩn mực ấy đều được quy định rành mạch trên cán cân này. Ví dụ như việc thúc giục nữ đế đại hôn, theo lý đó là sự tổng hòa của trường hợp thứ hai và trường hợp thứ ba.

Nữ đế khác thường như vậy cũng đồng nghĩa bẻ gãy cán "cân" mà tập đoàn quan văn nhiều năm gắn bó. Các quan văn đều cảm thấy: Giữa thiên tử và thần tử nên có đủ sự ăn ý, thủ thuật che mắt là để cho thiên hạ bá tánh xem, có một số việc trong triều bệ hạ hiểu trong lòng, triều thần cũng ngầm hiểu là được.

Nhưng trong vòng một ngày nữ đế lại trừng trị năm vị Thượng thư, các quan văn vốn cho rằng nữ đế bệ hạ chỉ đang làm bộ, chỉ cần quần thần cùng nhau cầu tình thì bệ hạ sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Nhưng mà bọn họ tiếp tục sai rồi, nữ đế bệ hạ không hề có ý định chừa thể diện cho bọn họ.

Điều này khiến toàn thể quan văn cảm thấy lợi ích của mình bị xâm phạm nghiêm trọng. Phải biết rằng, tuy thiên tử nắm trong tay quyền sinh sát cả thiên hạ, nhưng người vẫn phải cho người khác chút thể diện. Mặc dù năm đó Nam Cung Nhượng đang ở tuổi tráng niên, nhưng hắn cũng không dám công khai khiêu chiến cái quy tắc ngầm này, hắn phải điều hòa cân bằng thì triều đình mới có thể hoạt động trong nhiều năm.

Vì thế, chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, nghiễm nhiên biến thành "trận chiến quân thần".

Ngày đầu tiên có hơn mười vị quan văn quỳ bên ngoài Ngự Thư Phòng cầu xin, ngày thứ hai số lượng gia tăng gấp đôi, tới ngày thứ ba thế mà có một vị đại thần cởi trần quỳ gối bên ngoài Ngự Thư Phòng, chỉ quấn một miếng vải bố trắng trên đầu. Hắn ta cuồng loạn khóc rống: Nếu bệ hạ khăng khăng như thế, quốc không còn là quốc nữa rồi.

Tương truyền năm đó, khi Việt Vương Câu Tiễn dẫn binh bao vây thành của Ngô Vương Phù Sai, một vị đại thần trung thành và tận tâm của Ngô Quốc đã cởi hết quần áo, đầu đội vải bố trắng một mình ra khỏi thành trăm bước, ba quỳ chín lạy khẩn cầu Việt Vương Câu Tiễn nhớ ân tha mạng năm đó, cũng xin cho Ngô Vương đóng cổng. Mặc dù kết quả cuối cùng thất bại, nhưng hàng ngũ quan văn liệt hành vi này là thỉnh cầu theo quy cách tối cao.

Nếu như đổi lại là Nam Cung Nhượng hoặc là bất kỳ vị nam hoàng đế nào khác, có lẽ còn có đường quay lại. Nhưng đối với Nam Cung Tĩnh Nữ mà nói...mặc dù nàng biết điển cố này, nhưng vẫn cảm thấy: Tên quan viên này lấy danh nghĩa cầu tình để làm nhục nữ đế.

Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức sai người quăng tên đại thần không biết xấu hổ này ra ngoài, phạt hai mươi trượng.

Nhưng...làm vậy cũng hoàn toàn chọc giận các quan văn. Bọn họ cho rằng nữ đế bệ hạ ép người quá đáng...tới ngày lên triều thứ tư, có một nửa quan văn cáo bệnh ở nhà.

Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn hơn nửa vị trí bị bỏ trống trên triều, tuy thần sắc không biểu lộ gì nhưng trong lòng nàng đã lạnh. Không phải là nàng sợ, mà là nàng hiểu ra một đạo lý, quan văn bức cung còn hơn quan võ...

Còn nữa: Nhóm nguyên lão phụ tá hai triều, thậm chí ba triều này quả thật được nuông chiều quá rồi, hơi không thuận ý liền không có chừng mực!

Nam Cung Tĩnh Nữ không có thả năm vị Thượng thư kia ra, càng không có ý truy cứu thêm, nàng chỉ yên lặng ban bố một chiếu lệnh: Cử hành ân khoa.

Chuyện lần này khiến Nam Cung Tĩnh Nữ hiểu: Không xuống tay bồi dưỡng tâm phúc làm chân tay của mình là không được, có Công Dương Hòe và Tần Đức vẫn không đủ! Cũng may nàng còn trẻ, hiểu ra điều này chưa tính là muộn!

Ân khoa sẽ được cử hành vào ba tháng sau, quan chủ khảo là Thượng thư Binh bộ Tần Đức.

Trải qua chuyện này, Tần Đức đã không còn đường lui, những quan văn đó thiếu điều đào phần mộ tổ tiên Tần thị lên. Lựa chọn duy nhất của Tần Đức chính là toàn tâm toàn ý trung thành với bệ hạ, nếu nhưng bị bệ hạ vứt bỏ...e là Tần Đức hắn ngay cả xương cũng không còn.

Ngàn dặm ngoài Lạc Bắc, thành Lâm Giang.


Bởi vì hầu như quân binh Vị Quốc không có tướng sĩ hiểu tiếng thảo nguyên, hơn nữa người thảo nguyên vốn cực kỳ căm thù người Vị Quốc, cho nên mật thám khó có thể thâm nhập, cũng không thể tra được nơi ở của Ba Âm.

Tề Nhan lại sinh bệnh, sốt cao một ngày một đêm. Đến ngày thứ hai, bệnh của nàng thần kỳ được kiểm soát, Tề Nhan bèn chủ động tìm đến Công Dương Hòe, yêu cầu Công Dương Hòe đích thân dẫn theo hai vạn tinh binh, cũng dẫn nàng đi khiêu chiến cùng...

Công Dương Hòe: "Không được, ta không đồng ý! Ngươi vừa mới khỏe, hơn nữa chiến trường là nơi nào? Nếu như ngươi bị thương, ngươi muốn ta ăn nói thế nào với bệ hạ?"

Tề Nhan: "Ngươi đừng xem thường ta như vậy chứ? Nói thế nào đi nữa ta cũng lớn lên trên lưng ngựa, tuy sau khi rời khỏi thảo nguyên ta chưa từng giương cung, nhưng nếu nói đến việc cưỡi ngựa...không có mấy người có thể sánh bằng ta."

Công Dương Hòe: "Vậy cũng không được, không phải ngươi nói muốn kéo dài trận chiến sao? Nếu bệ hạ đã tạo điều kiện cho thành Lâm Giang, chúng ta chỉ cần chậm rãi đợi đến đầu xuân, kéo dài đến khi bọn họ lui binh là được. Ba Âm kia là gì của ngươi mà không gặp là không được?"

Ánh mắt Tề Nhan trở nên buồn bã, đôi mắt màu hổ phách ấy vẫn thâm thúy bắt mắt, nhưng lại thiếu đi sức sống: "Dù cho năm nay kéo dài đến lúc bọn họ quay về thì năm sau bọn họ cũng sẽ ngóc đầu trở lại, kéo dài từ năm này sang năm khác như vậy...ta e là không trì hoãn nổi. Ba Âm là huynh đệ kết nghĩa của ta, hai nhà chúng ta thân nhau nhiều đời, ta và hắn từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Ta cần phải gặp hắn, thuyết phục hắn dẫn các dũng sĩ còn sót lại của Xanh Lê bộ vĩnh viễn rời khỏi trận chiến này, có như vậy ta mới có thể yên tâm."

Công Dương Hòe: "Nhưng mà..."

Tề Nhan: "Bạch Thạch, ngươi và ta kết bạn từ thời niên thiếu đến nay, chẳng lẽ ngươi muốn ta quỳ xuống cầu xin thì ngươi mới bằng lòng đồng ý sao?"

Sắc mặt Công Dương Hòe liên tục thay đổi, hắn cảnh giác nhìn Tề Nhan, rất sợ Tề Nhan thật sự quỳ xuống lạy hắn. Công Dương Hòe do dự mãi, cuối cùng cũng gật đầu: "Ta có thể đồng ý với ngươi...nhưng mà ngươi không thể cách quá xa ta, càng không thể ra tiền tuyến!"

Tề Nhan gật đầu: "Ta hứa với ngươi."

Buổi trưa, Công Dương Hòe chọn hai vạn binh, để Hàn Doãn ở thành Lâm Giang cự thủ, còn hắn và Tề Nhan dẫn đại quân tới quận Giao trước.

Có lẽ vận mệnh đều có an bài, nơi Tề Nhan chọn trùng hợp là thành trì Ba Âm tọa trấn.

Cách thành trì hơn ba mươi dặm là đã thấy quận Giao rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời. Hóa ra Ba Âm dựa theo yêu cầu của người đeo mặt nạ, đổ một lượng nước lên tường thành quận Giao, sau khi nước kết thành băng thì sẽ có một lớp băng dày bao bên ngoài thành trì, lại còn khiến thành quách cao thêm. Hóa ra tường thành ở quận Giao rất mỏng, thành cũng nhỏ. Sau khi phủ thêm lớp băng, tường thành dày hơn mấy lần, nghiễm nhiên biến thành tường đồng vách sắt.

Tề Nhan nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm khái: "Hay cho gậy ông đập lưng ông, như thế quận Giao cũng biến thành một trọng trấn dễ thủ khó công."

Công Dương Hòe: "Thiết Trụ ngươi xem, trên tường thành có mắc đại nỏ, mạo muội xông tới e là có hại cho chúng ta."

Tề Nhan phủ lên người cái áo khoác thật dày, vẻ mặt bên dưới mặt nạ hơi tái nhợt. Nàng cố kiềm chế không ho khan, trả lời: "Không sao, ngươi chỉ cần lệnh mấy người có giọng to nổi trống ở dưới thành nghênh chiến. Cứ nói...người thảo nguyên tự cho mình là mãnh hổ, liệu có ai nguyện ra khỏi thành đại chiến ba trăm hiệp với chủ soái quân ta?"

Ánh mắt Công Dương Hòe hơi cổ quái, hắn căn bản không tin chủ tướng quân địch sẽ trúng phép khích tướng đơn giản như vậy. Nhưng mà Tề Nhan đã nói thế, hắn cũng không tiện làm Tề Nhan mất thể diện trước mặt mọi người.

Tề Nhan ho khan vài tiếng, đây cũng chính là lý do khiến Tề Nhan không yên tâm nhất. Vết thương lòng người Vị Quốc để lại cho Ba Âm quá sâu, người khác có lẽ không biết nhưng Tề Nhan lại hiểu rõ. Hơn nữa, Ba Âm xem vinh quang của người thảo nguyên quan trọng hơn tất cả, nếu hắn nghe được tiếng khiêu chiến thì nhất định sẽ trúng kế...

Ba Âm vũ dũng vô song, nhưng đầu óc thì đơn giản hơn người Vị Quốc nhiều. Nếu như Ba Âm chết dưới âm mưu của người Vị Quốc, Tề Nhan sẽ không thể thanh thản suốt quãng đời còn lại.

Kèn được thổi lên, trống trận đinh tai nhức óc, một loạt binh lính đi đến dưới thành, dựa theo lời giải thích của Tề Nhan mà lớn tiếng mắng chửi.

Thảo nguyên từng bị chiếm lĩnh, vì thế không ít người thảo nguyên hiểu tiếng Vị Quốc. Chỉ một lát, quả nhiên có không ít binh lính trên tường thành nhô đầu ra.


Ba Âm nghe tiếng kèn bên ngoài thành, bèn dắt Kim Ngột Thuật nhanh chóng bước lên tường thành. Nghe thấy dưới thành ồn ào, hắn túm lấy một binh lính thảo nguyên và hỏi: "Dưới thành tụi nó nói cái gì?"

Binh lính nghe hiểu một chút, nhưng ai cũng biết tính tình Ba Âm hay cáu kỉnh, vì thế mọi người đều không dám đụng tới hắn, chỉ có thể giả vờ mình không hiểu.

Ba Âm mắng binh lính vài câu, lại hỏi Kim Ngột Thuật: "Người Vị Quốc dưới thành nói gì?"

Kim Ngột Thuật tai thính mắt tinh, hắn nghe rõ người dưới thành nói gì, tuy hơi sợ nhưng Kim Ngột Thuật vẫn nói cho Ba Âm nghe sự thật.

Ba Âm nghe xong tất nhiên là giận không thể át. Hắn đoạt lấy cung tiễn trong tay binh lính, cài tên giương cung bắn một cái "vèo", mũi tên bay đi bắn thủng mặt trống trận. Binh lính Vị Quốc dưới thành thấy quân địch bắn tên thì muốn lui về, Tề Nhan nói với Công Dương Hòe: "Lệnh bọn họ tiếp tục mắng, không được lui về!"

Công Dương Hòe lệnh giương cờ chiến ra hiệu, binh lính thấy vậy đành cắn răng tiếp tục chửi bới.

Ba Âm thấy "cừu Vị Quốc" không những không sợ hãi bỏ chạy mà ngược lại càng mắng hăng hơn, trong lòng vô cùng tức giận: "Dắt ngựa của ta tới! Mở cửa thành!"

Binh lính: "Đô sử, nữ vương có lệnh chúng ta không thể tự tiện xuất binh, phải đợi hiệu lệnh của người thì mới được..."

Binh lính còn chưa nói xong thì đã bị Ba Âm đá một cú cho ngã lăn. Ba Âm túm vạt áo của binh lính đó, xách hắn lên: "Nàng ta là Hãn Vương Đồ Ba bộ các ngươi, không phải là Xanh Lê bộ chúng ta. Ta làm Đô sử là vì nữ vương bệ hạ của các ngươi cầu xin ta. Đừng quên, trong thành này còn có một vạn dũng sĩ Xanh Lê bộ, chúng ta không giống Đồ Ba bộ các ngươi, Xanh Lê bộ chưa bao giờ đầu hàng! Chọc ta nổi điên là ta làm thịt ngươi trước!"

Binh lính: "Đô sử bớt giận, ta...lập tức dẫn ngựa!"

Ba Âm: "Đi mau!"

Ba Âm bế Kim Ngột Thuật lên: "Nói cho bọn người Vị Quốc dưới thành, bảo chủ soái bọn chúng ra đây, để ta chặt cái đầu chó của hắn!"

Tuy Kim Ngột Thuật được sinh ra ở Vị Quốc, cũng lớn lên ở Vị Quốc vài năm, nhưng vào thời kỳ quan trọng nhất là hình thành thế giới quan, hắn đã được đưa đến bên cạnh Ba Âm. Mấy năm nay được Ba Âm dạy dỗ, Kim Ngột Thuật căn bản không còn xem mình là người Vị Quốc.

Kim Ngột Thuật gân cổ hét to: "Người Vị Quốc dưới thành nghe đây, bảo chủ soái của các ngươi ra, thúc thúc ta muốn chặt đầu chó của hắn!"

Giọng trẻ con non nớt giòn tan truyền đi rất xa, quân binh Vị Quốc bàn luận sôi nổi: "Trẻ con?"

"Sao còn có trẻ con?"

"Chẳng lẽ bọn chúng bắt cóc trẻ con Vị Quốc?"

"Nói bừa cái gì vậy, không nghe đứa nhóc đó gọi kẻ địch là thúc thúc sao?"

Chỉ có Tề Nhan là vô cùng kích động. Là Kim Ngột Thuật! Trưởng tử của Tiểu Điệp - Kim Ngột Thuật!


Đây là lần đầu tiên Tề Nhan bực bội Ba Âm, Ba Âm thế mà mang theo đứa trẻ nhỏ như vậy lên chiến trường. Nhưng ngẫm lại thì, Ba Âm đi đâu cũng dẫn Kinh Ngột Thuật theo, chẳng phải là vì thực hiện lời hứa năm đó hắn hứa với nàng sao?

Lòng Tề Nhan trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng muốn nhanh chóng gặp Ba Âm và Kim Ngột Thuật.

Tề Nhan nhỏ giọng nói với Công Dương Hòe: "Bạch Thạch, người trong thành chính là huynh đệ kết nghĩa của ta. Ta đi đây!"

Công Dương Hòe lập tức túm lấy cánh tay Tề Nhan: "Quá nguy hiểm, ta đi với ngươi!"

Tề Nhan: "Ngươi là chủ soái ba quân, nếu ngươi bị bắt sống thì ba quân đều sẽ bị giáng tội, nhưng ta thì khác. Ta cũng chỉ là một giám quân thôi, hơn nữa...Ba Âm sẽ không làm ta bị thương."

Công Dương Hòe: "Không phải ngươi đã hứa với ta rằng sẽ không ra tiền tuyến sao?!"

Tề Nhan: "Đừng lo, cứ tin ta lần này. Nhiều người đang nhìn như vậy, chúng ta đã khiêu chiến thì sao có thể không ra chứ?"

Không đợi Công Dương Hòe nói thêm gì nữa, Tề Nhan và con ngựa tâm ý tương thông, ý niệm vừa động con ngựa đã lao ra ngoài.

Quân binh Vị Quốc thấy vị giám quân ốm yếu thế mà một mình bước ra khỏi hàng thì lại lần nữa nghị luận, nhưng Công Dương Hòe đẫ gào lên lệnh mọi người im miệng.

Công Dương Hòe biết Tề Nhan muốn để Ba Âm nhận ra, chắc chắn đối phương sẽ tháo mặt nạ xuống, vì thế hắn phất cờ lệnh binh lính dưới thành quay về.

Phía trước là thành băng nguy nga, trên tường thành có mắc nỏ công thành, loan đao người thảo nguyên trên đồn thành như ẩn như hiện.

Phía sau là hai vạn quân binh Đại Vị được trang bị đầy đủ áo giáp, đám người đen nghìn nghịt nhìn mãi cũng không thấy điểm cuối.

Dưới chân là tuyết phủ trắng xóa, vó ngựa giẫm lên phát ra những âm thanh "kẽo kẹt kẽo kẹt".

Gió bắc thổi khiến lá cờ bay phất phới, mùi hương gia súc cũng ập tới. Đây là mùi hương đặc trưng của các bộ lạc thảo nguyên, cũng từng làm bạn đưa Khất Nhan A Cổ Lạp vào mộng vô số đêm, là mùi hương của quê nhà...

Nhưng hiện giờ Tề Nhan lại cảm thấy mùi hương này có chút gay mũi, dường như từ lâu tất cả đều đã thay đổi.

Vào đông mặt trời treo cao, tuyết trắng chói mắt.

Tề Nhan hoảng hốt một lúc, dường như quay về nhiều năm trước, Võ Đại và Võ Nhị dẫn A Cổ Lạp còn nhỏ quay về thảo nguyên, tới dưới chân núi Nguyên Bảo... Hóa ra vương trướng của Xanh Lê bộ đã biến thành một cái lều gia súc thật lớn, mùi hương trong không khí nồng nặc hơn lúc này rất nhiều, gia súc giẫm nát tuyết đọng, trong hàng rào vừa dơ bẩn vừa lầy lội...

A Cổ Lạp thì ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, không thể tin được mà hỏi hết lần này đến lần khác: "Vương trướng đâu?"

Từng ký ức quá vãng lóe qua đôi mắt Tề Nhan, hóa ra...khi còn chưa đến mười tuổi, nàng đã trải qua nhiều chuyện như vậy.

Một tiếng ầm ầm vang lên, cửa thành mở ra làm lớp băng trên tường thành vỡ nát, "ào ào ào" rơi xuống mặt đất...

Ba Âm ngồi vững trên con ngựa màu đen, tay cầm roi thép, ngồi trước người hắn là Kim Ngột Thuật. Ba Âm như mũi tên rời dây cung, rống giận chạy về phía Tề Nhan.

Tề Nhan bị tiếng rống của Ba Âm làm cho hoảng thần. So với Ngọc Tiêu thì Kim Ngột Thuật càng giống Tiểu Điệp...đứa nhỏ này mỗi ngày một vẻ, cũng đã lớn như vậy rồi.

Công Dương Hòe: "Cung tiễn thủ chuẩn bị!"

Trái tim của Công Dương Hòe suýt nữa thì dâng lên cổ họng. Vóc người Ba Âm như dị nhân, con ngựa của hắn cũng dũng mãnh hơn chiến mã bình thường, hệt như một ngọn núi di động vọt về phía Tề Nhan. Trái lại Tề Nhan...ngay cả binh khí cũng không mang theo.


Không cần một hiệp, chỉ cần hai người đụng nhau thì Tề Nhan sẽ bỏ mạng ngay tại chỗ.

Nhưng mà Tề Nhan lại không hề hoảng loạn, nàng chỉ lệnh con ngựa dừng lại, giơ tay tháo mặt nạ trên mặt xuống...

Kim Ngột Thuật trừng mắt, gọi: "Phụ thân!"

Ba Âm cũng bất ngờ, hắn cho rằng Tề Nhan đã chết, lại không ngờ an đạt sẽ dùng cách này xuất hiện trước mặt hắn. Nhưng mà con ngựa vọt đi quá nhanh, gần như không còn kịp nữa rồi...

Ba Âm nhanh chóng đưa ra quyết định, hắn vứt roi thép trong tay đi, một tay che chở Kim Ngột Thuật, tay còn lại kéo dây cương, hai chân kẹp lấy bụng ngựa...

Theo một tiếng hí vang, bốn vó ngựa để lại dấu vết thật dài trên mặt tuyết, rốt cuộc khi còn cách chưa đến ba bước chân, nó đã dừng lại trước mặt Tề Nhan.

Con ngựa Tề Nhan cưỡi bị kinh sợ, nó hí vang rồi nhấc móng trước lên. Nhưng mà Tề Nhan đã chuẩn bị từ trước, nàng kịp thời điều chỉnh thân hình, một tay kéo dây cương ổn định con ngựa.

Ba Âm thấy dáng người phóng khoáng của Tề Nhan thì lập tức nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh. Hắn còn không quên chạm chạm Kim Ngột Thuật: "Nhìn đi, đây là thuật cưỡi ngựa của phụ thân ngươi!"

Tề Nhan và Ba Âm ngồi trên ngựa và nhìn nhau cười. Nụ cười của Tề Nhan xuất phát từ tận đáy lòng và hàm súc, còn nụ cười của Ba Âm thì vừa thoải mái vừa hào sảng, tiếng cười hồn hậu vang đi thật xa...

Ba Âm và Tề Nhan đều xuống ngựa, Ba Âm đi đến trước mặt Tề Nhan, đặt hai bàn tay to như quạt hương bồ lên vai Tề Nhan rồi quan sát một lúc. Sau đó Ba Âm lui về phía sau một bước, siết nắm tay phải đặt lên ngực, quỳ một gối xuống đất: "Cổ Kỳ Ba Âm tham kiến Đại hãn!"

Tề Nhan vội vàng tiến lên nâng Ba Âm dậy: "An đạt, ngươi làm gì vậy?"

Ba Âm đứng dậy, hắn cười rất tự nhiên, trong mắt tràn đầy vui mừng: "An đạt!"

Chỉ là hai chữ bình thường nhất, nhưng vào tai lại khiến Tề Nhan vô cùng cảm động.

Tề Nhan vung nắm tay đấm mạnh một cú lên ngực Ba Âm: "Ngươi hồ đồ! Không phải ta đã nói với ngươi, không cần để chiến tranh nổ ra nữa sao? Sao ngươi lại thông đồng với người Đồ Ba bộ?"

Ba Âm cười hai tiếng, hắn trả lời: "Báo thù cho ngươi."

Bốn chữ "báo thù cho ngươi" ngu xuẩn đến cỡ nào. Vì một người, không tiếc kéo theo toàn bộ thảo nguyên...

Nhưng đến tai Tề Nhan, nàng lại có một cảm giác khác, những lời trách móc nặng nề nàng định nói, cuối cùng cũng không thể cất thành lời. Tình cảm an đạt nặng trĩu...Tề Nhan chỉ cảm thấy hổ thẹn.

Tề Nhan trầm mặc thật lâu, Kim Ngột Thuật vui vẻ ôm lấy eo Tề Nhan, hắn ngửa đầu gọi một tiếng: "Phụ thân."

Tề Nhan sờ đầu Kim Ngột Thuật, đứa nhỏ này đã cao hơn một khúc. Tề Nhan nhìn Ba Âm, thấp giọng nói: "Không đánh được không? Đừng trúng gian kế của kẻ xấu."

Ba Âm sửng sốt, hắn nhìn Tề Nhan, tựa như đang suy nghĩ, một hồi lâu sau hắn mới cau mày và đáp: "Nếu ngươi còn sống, ngươi chính là Hãn Vương của Xanh Lê bộ, chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, người của Xanh Lê bộ không dám không nghe. Ngươi theo ta quay về gặp người trong tộc đi, lần này ta mang đến một vạn dũng sĩ Xanh Lê bộ, ở thành Ô Lan còn có mười lăm ngàn người nữa. Chỉ cần ngươi chịu quay về với ta, lệnh của ngươi là lệnh vua, có ai dám không nghe?"

Tề Nhan:...

Ba Âm: "Ngươi là Hãn Vương Xanh Lê bộ, ngươi nói không đánh lũ chó triều đình thì chúng ta sẽ không đánh. Chúng ta trực tiếp chiếm thành Ô Lan, đá Cát Nhã ra khỏi hang ổ. Chờ Xanh Lê bộ chúng ta thống nhất thảo nguyên, đoạt lại vinh quang ngày xưa rồi tiếp tục hơn thua với lũ chó triều đình cũng được."

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận