Kính Vị Tình Thương


Dù vậy, nàng cũng không dùng mấy trò như cố ý đổ rượu đi.

Tuy rằng rất khó nuốt, nhưng nàng vẫn uống từng hớp một, uống xong còn lật ngược bình rượu lại.

Bình rượu rỗng tuếch, không còn thừa một giọt nào.

Tề Nhan ngồi quỳ ở bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, ánh mắt trầm như nước.

Ngay cả Nam Cung Liệt đều không khỏi vỗ tay tán thưởng: "Tiểu muội sảng khoái, mày liễu không nhường mày râu!"
Nam Cung Tĩnh Nữ mỉm cười xinh đẹp, nàng đặt bình rượu lên bàn, không nói nữa.

Nam Cung Liệt nhìn chằm chằm Tề Nhan, ánh mắt kia tràn ngập sự hung hãn, khiến Tề Nhan cực kỳ chán ghét.

Nam Cung Liệt không nói gì nữa, hắn đứng dậy đi đến bàn của Tam hoàng tử Nam Cung Vọng rồi ngồi xuống bên cạnh, huynh đệ hai người uống rượu nói chuyện vui vẻ.

Tề Nhan cầm một cái bánh gạo nếp tới: "Điện hạ ăn một miếng bánh ngọt lót dạ đi."
Nam Cung Tĩnh Nữ ợ một hơi rượu, nàng bắt lấy tay Tề Nhan, cúi người cắn lấy điểm tâm.

Đôi môi mềm mại nóng rực cọ qua ngón tay Tề Nhan, Tề Nhan rụt tay về, bàn tay giấu ở trong tay áo siết chặt.

"Điện hạ say."
Nam Cung Tĩnh Nữ dùng một tay chống cằm, một tay khác thì đang thưởng thức chung rượu rỗng: "Tửu lượng của bản cung rất tốt."
"Uống một chút thì được, mà say rượu thì thương thân.

Điện hạ còn muốn ăn cái gì? Để thần hầu hạ người dùng cơm."
Nam Cung Tĩnh Nữ lại than nhẹ một tiếng, mím môi không có trả lời.

Tề Nhan tiến đến bên tai Nam Cung Tĩnh Nữ, thấp giọng nói: "Điện hạ có tâm sự sao? Không bằng chúng ta hồi cung đi."
Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên quay đầu, chóp mũi hai người chỉ cách nhau một tấc, mùi rượu ngọt nị xông vào lỗ mũi Tề Nhan.

Tề Nhan ngồi ngay ngắn lại, kéo ra khoảng cách giữa hai người, nghe thấy Nam Cung Tĩnh Nữ nhỏ giọng nói: "Bản cung muốn hồi phủ."
Tề Nhan nhìn thấy trong mắt đối phương toát ra sự thất lạc "không phù hợp" với thân phận và tuổi tác, nhưng mà lúc này nàng cũng không thể đoán ra nguyên nhân.


"Được, thần lập tức bẩm báo với Nhị hoàng tử một tiếng."
Nhưng khi vừa mới đứng dậy, nàng lại bị một người cản đường.

"Muội phu."
"Đại tỷ phu."
Thượng Quan Võ bưng một bình rượu đến trước mặt Tề Nhan: "Tới, ngươi ta hôm nay mới gặp, tỷ phu kính ngươi một ly."
Tề Nhan cúi người hành lễ: "Đại tỷ phu thứ tội.

Khi niên thiếu, Tề Nhan từng mắc một chứng bệnh hiểm nghèo, may mắn bình phục nhưng sau này màu mắt khác hẳn người thường, đại phu luôn mãi dặn dò không được uống rượu."
"Ồ? Lại có việc này sao? Muội phu bị bệnh gì?"
Tề Nhan thản nhiên nhìn đôi mắt Thượng Quan Võ: "Ôn dịch, chính là lần ôn dịch ở Tấn Châu vào năm đầu Cảnh Gia." Ở Vị Quốc, người mắc phải ôn dịch chắc chắn sẽ chết, tất nhiên sẽ không có ai đứng ra nghi ngờ màu mắt của nàng.

Thượng Quan Võ ngạc nhiên nói: "Bệnh nan y như vậy còn có cách chữa khỏi sao? Là vị thần y nào chữa bệnh giúp muội phu vậy? Vì sao không tiến cử, cũng có thể cứu trợ muôn vàn bá tánh."
"Vị thần y này là gia sư, chỉ tiếc bốn năm trước lão nhân gia hắn đã đi về cõi tiên, trước khi lâm chung có phân phó chỉ cần giữ đạo hiếu một năm."
"Như thế thật sự đáng tiếc.

Nói như vậy, đôi mắt của muội phu không phải là trời sinh đã có sao?"
"Đều không phải."
"Chậc, không giấu gì muội phu, thật sự thì ta đã gặp qua mấy người có đôi mắt giống hệt ngươi.

Ở U Châu, có không ít tiện nô có màu mắt giống ngươi."
Tề Nhan đạm nhiên cười, bình tĩnh nói: "Đại tỷ phu kiến thức rộng rãi, khiến người khâm phục."
Thượng Quan Võ nhìn chằm chằm vào Tề Nhan, chỉ thấy đối phương bình tĩnh đạm nhiên, màu mắt thâm trầm không gợn sóng.

"Nếu muội phu không thể uống rượu thì ta cũng không ép buộc làm khó ngươi.

Mấy ngày nữa ta sẽ mở tiệc chiêu đãi muội phu, ngươi nhất định phải đến."
"Nhận được Đại tỷ phu thịnh tình, Tề Nhan nhất định sẽ đến."
"Tốt!"
Tề Nhan chỉ gặp thoáng qua Thượng Quan Võ, nhưng trong lòng nàng lại giống như sông cuộn biển gầm: Người biết thân phận của nàng chỉ có sư phụ, Đinh Dậu, huynh đệ Võ gia, những người này tuyệt đối không có khả năng bán đứng nàng.

Như vậy, rốt cuộc lời của Thượng Quan Võ là vô tình hay vẫn là có ý khác? Này, đây đã là lần thứ hai trong hôm nay!
Tề Nhan nói rõ tình huống cho Nhị hoàng tử Nam Cung Uy, người sau quan tâm vài câu, dặn dò Tề Nhan chiếu cố tốt cho Nam Cung Tĩnh Nữ.


Tề Nhan quay lại bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, không khỏi nhíu mày.

Nàng cũng chỉ rời đi được một lát, nàng ấy cư nhiên lại trộm uống thêm mấy chén.

"Điện hạ, chúng ta đi thôi."
Nam Cung Tĩnh Nữ ngẩng đầu, híp một đôi mắt say lờ đờ nhìn Tề Nhan thật lâu, sau một lúc nàng mới gật gật đầu.

Tề Nhan hành lễ với Nam Cung tỷ muội ở bên cạnh: "Hai vị điện hạ, Trăn Trăn điện hạ không thắng được rượu lực, thần và điện hạ xin phép hồi cung trước."
Nam Cung Tĩnh Nữ có chút đứng không vững, lập tức có cung tì tiến lên dìu nàng.

Đoàn người đi đến cửa đại điện, Tề Nhan phân phó: "Điện hạ say rượu, bị trúng gió thì sẽ không tốt, các ngươi đứng ở trong điện một lát, để ta đi truyền kiệu liễn tới."
"Vâng."
Tề Nhan mệnh nội thị ở cửa đại điện gọi kiệu liễn ngừng dưới bậc thang, lại nhận áo choàng từ Thu Cúc rồi tự mình mặc cho Nam Cung Tĩnh Nữ.

Nam Cung Tĩnh Nữ uống say vô cùng ngoan ngoãn, yên lặng không nói gì.

Tề Nhan mới vừa đi được một bước mà mồ hôi lạnh đã chảy ra: Bị Nam Cung Tĩnh Nữ lăn lộn như vậy, nàng suýt nữa đã quên đôi mắt của nàng "ban đêm không thể nhìn thấy gì"!
Nàng vội dừng bước, nói với nội thị: "Làm phiền để đèn thấp một chút, ta không nhìn thấy rõ bậc thang."
"Vâng."
Ngồi trên kiệu liễn, Nam Cung Tĩnh Nữ mềm như bông dựa vào kiệu liễn: "Hồi phủ."
Nội thị xướng: "Khởi kiệu, bãi giá Vị Ương cung!"
Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, suýt nữa thì ngã xuống kiệu liễn, Tề Nhan không thể không ôm vòng lấy bả vai của nàng.

"Lỗ tai điếc sao? Ra cung hồi phủ!"
Nội thị thật cẩn thận trả lời: "Điện hạ...canh giờ này cửa cung đã sớm đóng, hơn nữa cũng cấm đi lại ban đêm.".

Đọc truyện hay tại # TRUМtrцye Л.v N #
"Phụ hoàng đặc biệt cho phép bản cung tự do ra vào cung cấm, ai dám ngăn cản?"
Nội thị nhìn Tề Nhan với ánh mắt cầu cứu, nhưng mà Tề Nhan "mắt không thể thấy" nên hoàn toàn không nhìn đến hắn.


Cuối cùng vẫn là Thu Cúc nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ các ngươi không biết tính tình của điện hạ sao? Hồi phủ đi..."
"Nhưng mà...vâng."
"Bãi giá Tây Hoa môn!"
Trong cung, kiệu liễn không có chiếu thì không được ra cung, một tên nội thị lanh lợi chạy như bay để truyền xe ngựa cho Nam Cung Tĩnh Nữ.

Kiệu liễn yên tĩnh đi về phía trước, Nam Cung Tĩnh Nữ vô lực dựa vào lồng ngực Tề Nhan, nàng ngẩng đầu nhìn Tề Nhan rồi hỏi: "Kiệu liễn đi đâu?"
"Tây Hoa môn, đang trên đường hồi phủ."
"Ừm."
Đầu óc của Nam Cung Tĩnh Nữ thì thanh tỉnh, nhưng thân thể nàng lại không nghe theo nàng sai khiến.

Xung quanh trời đất quay cuồng, đặc biệt là gió lạnh thổi tới khiến cho nàng cảm thấy buồn nôn...!
Cái ôm của Tề Nhan vừa ấm áp vừa an toàn, nàng cũng biết làm như vậy là không được nhưng thân thể lại không chịu khống chế, cứ hễ ở trong lồng ngực của người này thì nàng liền không muốn động.

Tề Nhan vỗ vỗ cánh tay Nam Cung Tĩnh Nữ, dịu dàng nói: "Điện hạ đừng ngủ, sẽ sinh bệnh."
"Ừm..." Nam Cung Tĩnh Nữ lên tiếng, mí mắt thì càng ngày càng trầm.

Tề Nhan thở dài một tiếng, lắc lắc thân mình Nam Cung Tĩnh Nữ, dán ở bên tai nàng thấp giọng hỏi: "Tết Nguyên Tiêu, điện hạ muốn dẫn ta đi đâu chơi?"
Quả nhiên, thân thể Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức cử động, mở mắt ra.

"Bản cung nhất định phải thả đèn Khổng Minh, trước kia ta cũng chưa thả bao giờ!"
Tề Nhan cười khẽ: "Có thể viết nguyện vọng của mình lên đèn Khổng Minh, điện hạ muốn ước cái gì?"
Nam Cung Tĩnh Nữ nghiêm túc suy nghĩ: "Bản cung hy vọng phụ hoàng thân thể an khang, hy vọng Nhị tỷ có thể vui vẻ, hy vọng Đại tỷ thuận lợi sinh hạ Lân nhi...!Ừm, như vậy có phải là có chút tham hay không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ chờ mong nhìn Tề Nhan, chớp chớp mắt.

Tề Nhan cố gắng che giấu sự hỗn loạn trong mắt, trả lời: "Đèn Khổng Minh có tất cả bốn mặt, điện hạ có thể có bốn điều ước.

Điện hạ cũng chỉ mới ước có ba điều, không có tham."
Nam Cung Tĩnh Nữ có chút vui vẻ: "Còn có thể ước một điều sao?"
"Phải, đây là nguyện vọng cuối cùng, điện hạ muốn ước cái gì?"
Nam Cung Tĩnh Nữ ấn vào ngực Tề Nhan để mượn lực ngồi ngay ngắn lại, nàng nhẹ nhõm thở ra một hơi: "Vậy thì ta ước ngươi có thể sống lâu trăm tuổi."
Trong phút chốc, Tề Nhan vô cùng hoảng hốt, nàng cảm thấy có thứ gì đó đâm vào trái tim của mình.

Đau nàng tất nhiên là không sợ, nhưng thứ khiến nàng sợ hãi chính là: Nàng cảm giác có vài giọt máu đỏ tươi rỉ ra từ miệng vết thương trái tim đen ngòm thối rữa này.

Tề Nhan hít sâu một hơi, cười hỏi: "Điện hạ không ước gì cho mình sao?"
Nam Cung Tĩnh Nữ lắc đầu, nàng đếm đầu ngón tay rồi nói: "Phụ hoàng trăm công ngàn việc, bản cung hy vọng người có thể bảo trọng thân thể.

Còn Nhị tỷ, thần sắc của Nhị tỷ luôn luôn u sầu, bản cung hy vọng nàng có thể vui vẻ." Nam Cung Tĩnh Nữ bỗng nhiên dừng lại, có chút ảm đạm rồi nói tiếp: "Bản cung nghe nói, nữ tử sinh con giống như là phải đi qua quỷ môn quan, mẫu hậu năm đó....!Đây là lần đầu tiên Đại tỷ mang thai, ta hy vọng nàng có thể sinh con bình an.


Đến nỗi ngươi, động một chút thì ngươi liền quỳ, vừa yếu đuối vừa có bệnh cũ quấn thân.

Nếu ngươi sợ chết như vậy, bản cung sẽ nhường ước nguyện đó cho ngươi."
Bàn tay giấu ở trong tay áo siết lại vô cùng gắt gao, Tề Nhan cắn chặt khớp hàm.

Nàng không thể không nhớ lại hình ảnh vương trướng biến thành nông trường, lúc này mới áp xuống sự khác thường trong lòng.

Nàng chậm rãi thở ra, nhẹ giọng nói: "Đa tạ điện hạ."
"Khởi bẩm điện hạ, đã tới Tây Hoa môn.

Kiệu liễn không có chiếu thì không được ra cung, nô tài đã chuẩn bị xe ngựa cho điện hạ, mời điện hạ thay giá."
"Đã biết."
Tề Nhan thỉnh nội thị hạ đèn lồng thấp xuống, nàng lần mò xuống kiệu liễn, vươn tay cho Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ."
Vào xe ngựa, nhưng chỉ vừa đi được một chút, Nam Cung Tĩnh Nữ lại hô to một tiếng: "Dừng xe!"
"Hu!" Mã phu sợ hãi nhảy xuống xe, đứng ở bên cạnh xe xin đợi lệnh: "Điện hạ có gì phân phó?"
Nam Cung Tĩnh Nữ che miệng, mày đẹp nhíu lại.

Bên trong xe tối sầm, Tề Nhan thì "mắt không thể thấy", vì thế hỏi: "Điện hạ làm sao vậy?"
Nam Cung Tĩnh Nữ miễn cưỡng áp xuống cơn buồn nôn trong ngực: "Xe ngựa quá xóc nảy, bản cung muốn nôn."
"Vậy...để thần sai người truyền nhuyễn kiệu có được không?"
"Lúc này cấm đi lại ban đêm, nhà nào cũng đều đóng chặt cửa, trên đường cũng không có một bóng người, ngươi đi đâu tìm?"
Tề Nhan trầm mặc một lát, đáp: "Không bằng bỏ xe đi bộ, kêu xa phu lái xe ở phía sau, đợi cho điện hạ khỏe hơn thì lên xe lại được không?"
"Cũng được."
Rượu mạnh có tác dụng rất chậm, lúc này Nam Cung Tĩnh Nữ đều đứng không vững, nàng lại mặc một bộ cung trang rườm rà, đi một bước đều vô cùng gian nan.

Dựa theo cước trình như vậy, e rằng đến hừng đông đều không tới được công chúa phủ.

Gió thì lạnh thấu xương, mà Nam Cung Tĩnh Nữ uống rượu xong liền đổ mồ hôi, cứ vậy thì sợ là phải nhiễm phong hàn.

Xuân Đào kinh hô: "Điện hạ cẩn thận!"
Nam Cung Tĩnh Nữ lảo đảo suýt nữa thì té ngã, khiến cho Xuân Đào và Thu Cúc kinh sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Hai nhóm cung tỳ cầm đèn đi ở hai bên đều ngừng lại, bóng người trên đường cũng lay động theo đèn lồng.

"Xin hai vị tỷ tỷ dừng bước."
Nói xong, Tề Nhan chủ động đi đến trước người Nam Cung Tĩnh Nữ, ngồi xổm xuống: "Xin điện hạ leo lên, để thần cõng người hồi phủ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận