Giám khảo nhìn lướt qua, mở miệng nói câu đầu tiên: "Thời hạn là mười nhịp thở, không được sửa đáp án."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn tờ giấy trắng trong tay giám khảo, chợt hiểu ra! Đáp án vậy mà là tên một vị cung tì bên cạnh Nhị tỷ, cũng chính là tên một vị thuốc đông y: Bạch Chỉ.
[1]
[1] Giấy trắng: 白纸
Bạch Chỉ: 白芷
Vừa dứt lời, một nửa trong số bọn họ đã viết đáp án lên trên giấy, nhưng phần lớn vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ.
Nam Cung Tĩnh Nữ khẩn trương nhìn về phía Tề Nhan, người nọ khí định thần nhàn cũng chưa hề động bút, làm nàng hận không thể xông lên đài thay Tề Nhan viết đáp án.
Sau ba nhịp thở, một nửa bọn họ cũng viết xong đáp án.
Sau năm nhịp thở, hơn phân nửa người đều đã đề bút viết đáp án, nhưng Tề Nhan lại nhìn lướt qua dưới đài, dường như đang tìm tòi cái gì đó.
Sau tám nhịp thở, mặc dù là người không biết gì cũng viết đáp án, mà Tề Nhan cũng động bút.
"Đã đến giờ! Đáp án là một vị dược liệu: Bạch Chỉ.
Dù có viết chữ đồng âm thì cũng sẽ bị tính là sai, xin mời người đáp sai tự mình xuống đài, sang năm tái chiến."
Đám người bỗng nhiên tỉnh ngộ, có người tán thưởng đố đèn thật kỳ diệu, cũng có người cảm thấy trò này mất thời gian.
Trong số mấy chục người thì đã có một nửa ôm hận rời đi, lôi đài thoáng chốc trở nên trống trải.
Nam Cung Tĩnh Nữ thấy Tề Nhan đáp đúng thì vui vẻ mỉm cười.
Giám khảo xốc lụa đỏ phủ trên khay lên, trên đó là mấy xâu tiền được xếp chỉnh tề.
"Chúc mừng, chư vị khách quan có thể lấy tiền thưởng của ải thứ nhất rồi rời đi, cũng có thể tiếp tục chơi tiếp.
Tiền thưởng tiếp theo là một lượng bạc."
Bốn mươi người còn lại thì có một nửa đi đến trước bàn, mỗi người lấy một xâu tiền rồi rời khỏi lôi đài.
Thông qua một tờ giấy trắng, bọn họ đã lãnh hội được sự thâm hậu của Thính Vũ lâu.
Cửa thứ nhất cũng chỉ là một bài kiểm tra nhỏ mà thôi, độ khó của ải sau cũng không khó tưởng tượng.
Một xâu tiền tuy không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để mua thức ăn ở mấy sạp hàng nhỏ ven đường.
Huống hồ đây là dùng một đồng để đổi lấy, rời đi mới là lựa chọn sáng suốt.
Chỉ chớp mắt, trên lôi đài chỉ còn lại hơn hai mươi người.
Có mấy người nhìn thấy nhiều người rời đi như vậy thì cũng chậm rì rì rời khỏi hàng, đến trước bàn lấy tiền thưởng.
Nam tử trung niên bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ lại lần nữa nói: "Tiểu công tử nhìn thấy rồi chứ? Đây mới là cửa thứ nhất mà thôi, người ở lại đài cũng nhiều hơn năm rồi."
Ánh mắt giám khảo đảo qua hai mươi mốt người trên đài, cất cao giọng nói: "Chư vị khách quan, còn có ai muốn lấy tiền thưởng không?"
Không ai bước ra khỏi hàng.
Ông lão nâng tay phải lên: "Xin mời đến trận tiếp theo."
Hai mươi mốt người leo lên bậc thang, đi tới cửa thứ hai.
Tiểu nhị lại lần nữa phát bút than và giấy, giám khảo trận thứ hai cũng tự mình mở cái hộp dài trên bàn ra.
Hai gã tiểu nhị lấy hai quyển trục ở bên trong, nâng qua đỉnh đầu rồi buông tay ra.
Quyển trục được mở, dòng chữ rồng bay phượng múa ánh vào mi mắt, lại là một bộ câu đối.
Vế trên là: Không phải đen, không phải trắng, càng không phải đỏ hay hồng; phảng phất như hồ lang miêu cẩu, nhưng không phải là gia súc, cũng không phải dã thú.
Vế dưới là: Thơ cũng có, từ cũng có, luận ngữ cũng có; đối với đông tây nam bắc thì mơ hồ, tuy ngắn nhưng cũng là diệu văn.
Giám khảo khoanh tay mà đứng, nói: "Thời hạn mười lăm nhịp thở, bắt đầu."
Dưới đài không ngừng xôn xao: "Không phải quá khó rồi sao? Ngay cả phạm vi đều không cho à?"
"Không cho phạm vi thì cũng nên nói đáp án có bao nhiêu chữ đi chứ."
"Bức tranh chữ này là do ai viết? Thật đúng là tác phẩm xuất sắc!"
Mà người cầm tiền rời khỏi lôi đài thấy bộ câu đối đố đèn này, đều cảm thấy may mắn vì quyết định của mình.
Thính Vũ lâu quả nhiên danh bất hư truyền! Đây cũng chỉ mới là cửa thứ hai mà thôi!
Lần này ngay cả Nam Cung Tĩnh Nữ cũng bị làm khó.
Hai câu đối này vừa không phải đoán chữ, vừa không có áp bằng trắc, giám khảo cũng không cho một chút manh mối, cho dù nói đáp án có mấy chữ cũng được...!
Mười nhịp thở qua đi, chỉ có một người đề bút, nhưng không phải là Tề Nhan.
Đó là một vị thư sinh trạc tuổi Tề Nhan, chỉ thấy hắn tự tin viết đáp án lên giấy, sau đó khoanh tay mà đứng.
Hắn mỉm cười, dáng vẻ như đã tính trước mọi việc.
Nam Cung Tĩnh Nữ cắn môi, khẩn trương nhìn Tề Nhan.
Khi giám khảo bắt đầu đếm ngược, Tề Nhan mới động bút...!
"Đã đến giờ! Đáp án là hai chữ "giải đố (sai mê)", chữ đồng âm cũng sẽ bị tính là sai, xin mời khách quan đáp sai tự đi xuống lôi đài."
Quần chúng dưới đài bừng tỉnh đại ngộ, đáp án còn không phải là "giải đố" sao?
Không phải đen, không phải trắng, càng không phải đỏ hay hồng; phảng phất như hồ lang miêu cẩu, nhưng không phải là gia súc, cũng không phải dã thú, giống thật mà là giả, tức là chữ "sai".
Thơ cũng có, từ cũng có, luận ngữ cũng có; đối với đông tây nam bắc thì mơ hồ, tuy ngắn nhưng cũng là diệu văn, không đâu không có, tức là "mê"! [2]
[2] Trong câu đối đầu tiên, tác giả dùng cách loại trừ để lấy chữ "thanh" (màu xanh) từ ngũ sắc "trắng đen đỏ vàng xanh", lại dùng "phảng phất như hồ lang miêu cẩu, nhưng không phải là gia súc, cũng không phải dã thú" để ám chỉ "khuyển bàng".
Sau đó dùng "thanh", "khuyển bàng" thu về một chữ "sai".
Câu đối bên dưới, tác giả dùng cách bao hàm, "thơ cũng có, từ cũng có, luận ngữ cũng có " lấy ra bốn chữ "thơ, từ, luận, ngữ".
Trên bốn chữ này đều có chữ "ngôn".
"Đối với đông tây nam bắc thì mơ hồ" ý chỉ chữ "mê" (迷), mà "ngôn" với "mê" kết hợp lại thì ra chữ "mê" (谜).
Phía sau "tuy ngắn nhưng cũng là diệu văn" càng ám chỉ đến loại hình "giải đố (sai mê)", tuy rằng độ dài ngắn nhưng ý vị ẩn giấu bên trong thì cực kỳ sâu xa.
"Thật kỳ diệu!"
"Không phải là quá khó sao?"
"Gào cái gì? Ngươi đáp không được thôi, không phải trên đài còn có bốn người sao?"
Giám khảo kiểm tra xong đáp án của bốn người thì gật đầu: "Chúc mừng, bốn vị khách quan có thể lấy tiền thưởng rồi rời đi, cũng có thể chơi tiếp.
Tiền thưởng ải tiếp theo chính là mười lượng bạc."
Vừa dứt lời, hai người trong đó đã nhanh chóng đi tới trước bàn, từng người lấy tiền thưởng, chắp tay với giám khảo rồi đi xuống lôi đài.
Cửa thứ hai kết thúc, trên đài chỉ còn Tề Nhan và vị thư sinh lúc nãy.
Người nọ chắp tay với Tề Nhan: "Huynh đài kiến thức rộng rãi, tại hạ là Cốc Phong, nhân sĩ ở Ký Châu, tự là Xuân Thụ."
Tề Nhan giật mình: Cốc Phong? Chẳng lẽ là người đứng thứ ba kỳ thi hương ở Ký Châu phủ lần này?
"Xuân Thụ huynh tán thưởng."
Cốc Phong lộ vẻ không vui, hắn chủ động báo tên họ và tự cho đối phương nhưng cũng không được đáp lại, rõ ràng là người này khinh thường hắn!
Hắn lập tức hừ lạnh một tiếng, nâng tay: "Mời vị huynh đài."
Tề Nhan cũng nâng tay lên: "Mời Xuân Thụ huynh đi trước."
Cốc Phong cũng không khách khí, hắn đi phía trước Tề Nhan, hai người cùng bước lên đài thứ ba.
Quần chúng dưới đài hưng phấn nói: "Năm nay có hai người tới đài thứ ba! Nói không chừng có thể giành được trăm lượng bạc!"
"Ta thấy có khả năng."
"Chưa chắc, người kinh thành đều biết hai trận sau của Thính Vũ lâu khó như thế nào!"
"Nhưng mà, năm trước cũng có người đi tới cửa thứ ba, cuối cùng cũng thất bại không phải sao?"
- --
Giám khảo nhìn thấy năm nay có hai người đi tới nơi này của hắn, không khỏi vuốt chòm râu: "Hai vị công tử kiến thức rộng rãi."
Tề Nhan khom người hành lễ: "Lão tiên sinh quá khen."
Cốc Phong cũng chắp tay, nói: "Không dám nhận."
Giám khảo còn nói thêm: "Ở cửa thứ ba, không những cần phải đưa ra đáp án đúng mà còn phải nói giải đề như thế nào mới được.
Hai vị công tử đã hiểu chưa?"
Hai người cùng nói: "Đã hiểu."
Giám khảo vỗ tay, hai tên tiểu nhị hợp lực đem một cái hộp dài tới.
Sau khi mở quyển trục bên trong ra, chỉ sau một khắc an tĩnh ngắn ngủi, đám người lại lần nữa xôn xao.
"Đây là..."
"Đây là cái gì?"
"Trời ạ, đây chỉ là đố đèn mà thôi, Thính Vũ lâu có cần phải bày trận lớn như vậy hay không!"
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn quyển trục trong tay tiểu nhị, đồng tử co rụt lại, nỉ non nói: "Hiếu nữ Tào Nga bia? Bản dập..."
Nam tử trung niên bên cạnh tò mò hỏi: "Tiểu công tử biết thứ này sao?"
Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu, ậm ừ nói: "May mắn gặp qua một lần." Đâu chỉ gặp qua, mà bút tích thực còn được đặt ở Trăn Trăn công chúa phủ!
Tên của tấm thiếp này là Hiếu nữ Tào Nga bia.
Tương truyền thời Đông Hán có một vị hiếu nữ tên là Tào Nga, lòng hiếu kính của nàng cảm động trời đất.
Vì thế sau khi nàng chết, bá tánh ở địa phương vì nàng lập bia soạn văn.
Một vị đại gia ở Đông Hán tên là Thái Ung đi du ngoạn liền nghe được chuyện xưa của Tào Nga, vô cùng cảm động nên đã sao chép lại bia văn, cũng ghi thêm bát tự để truyền lưu đời sau.
Tấm thiếp do Thái Ung tự tay viết được giấu ở trong hoàng cung.
Nàng nhớ rõ vào năm nàng mười tuổi, phụ hoàng ho khan không ngừng, nàng đọc một quyển tạp thư thấy trên sách bảo tuyết lê nấu với tương có thể chữa ho, vì thế tự mình hái lê, bày một cái bếp nhỏ ở Vị Ương cung.
Dưới sự trợ giúp của Xuân Đào và Thu Cúc, nàng nấu một chén lê tương bưng đến cho phụ hoàng, phụ hoàng uống xong thì quả nhiên khỏe lên, còn ban bút tích thực của Thái Ung cho nàng...!
Tuy rằng bản dập Hiếu nữ Tào Nga bia xuất hiện ở dân gian cũng không có gì kỳ quái, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ thật sự không nghĩ ra thứ này ẩn giấu câu đố gì.
Giám khảo trầm ngâm một lát, nói: "Hôm nay lão phu cả gan phá lệ.
Đáp án được giấu trong tấm thiếp này, gồm bốn chữ...!Hạn một nén nhang."
Ai ngờ, vừa dứt lời Cốc Phong đã tiến lên một bước: "Không cần, học sinh đã có đáp án." Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Tề Nhan.
Lòng Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng căng thẳng, nàng nhìn Tề Nhan không chớp mắt.
Chỉ thấy người sau rũ mắt suy tư giây lát, ngẩng đầu nói: "Học sinh cũng có đáp án."
Lần này dưới đài như muốn nổ tung, ai ai cũng nghị luận sôi nổi.
Không biết ai "suỵt" một tiếng, đám người lập tức an tĩnh lại, bọn họ hoặc nghi hoặc chờ mong nhìn hai người ở trên đài...!
Cốc Phong cong cong khóe miệng: "Nếu như thế, vậy thì để tại hạ nói ra đáp án, vị huynh đài này giải thích.
Như thế nào?"
Đối diện với ánh mắt khiêu khích của đối phương, Tề Nhan đạm nhiên cười: "Đều nghe lão tiên sinh an bài."
Giám khảo gật đầu: "Để trả lời đề này thì giải thích cũng rất quan trọng, hai vị công tử không dị nghị thì ta tất nhiên đồng ý."
Cốc Phong khẽ cười một tiếng, hắn tiến lên một bước, cao giọng nói: "Tuyệt diệu hảo từ."
Ánh mắt giám khảo lộ ra sự tán thưởng: "Đáp án của công tử chính xác."
Mọi người ở dưới đài đều kinh hô, ngay sau đó liền dời mắt đến Tề Nhan, muốn nghe xem vì sao đáp án lại như vậy.
Cốc Phong ra hiệu mời: "Vị huynh đài này, mời."
Tề Nhan gật đầu, đầu tiên là cung kính hành lễ với giám khảo, rồi sau đó xoay người hành lễ với mọi người ở phía dưới đài.
Hai người trên đài trạc tuổi nhau, cùng nhau xông đến ải thứ ba, cũng đồng thời đưa ra đáp án.
Nhưng so sánh với người bộc lộ mũi nhọn như Cốc Phong, người ôn nhuận biết lễ như Tề Nhan càng khiến người khác có hảo cảm.
Ngay cả Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không khỏi kiêu ngạo hất cằm, thầm nghĩ: Về tình, dù cho cậy mới mà kiêu căng ngạo mạn thì cũng có thể tha thứ, nhưng người đầy bụng kinh luân lại có thể khắc chế bản thân mới là đáng quý nhất! Cốc Phong có gì đặc biệt hơn người? Tề Nhan vẫn là "hai nguyên một hoa" đây!
Hừ.
Tề Nhan giải thích: "Học sinh bất tài, khi du ngoạn từng may mắn gặp qua tấm bia này.
Bia này tên là Tào Nga bia, Tào Nga là một hiếu nữ ở thời Đông Hán, sau này đại gia Đông Hán là Thái Ung sao chép bia này lại, cũng mệnh danh là Hiếu nữ Tào Nga bia.
Thái Ung tiên sinh lưu lại 'hoàng quyên ấu phụ, ngoại tôn tê cữu' làm chú.
Mà đáp án của đề được giấu trong tám chữ này, đây quả thật là trận đố đèn đoán chữ tuyệt diệu."
Giám khảo vuốt chòm râu: "Không tồi."
Dưới đài reo lên: "Tám chữ này ẩn giấu cái gì, công tử giải thích một phen đi!"
"Hoàng quyên ấu phụ, ngoại tôn tê cữu làm sao biến thành 'tuyệt diệu hảo từ', công tử nói một câu đi được không?"
"Đúng vậy."
"Chúng ta rửa tai lắng nghe!"
Tề Nhan quay đầu nhìn về phía giám khảo, thấy đối phương gật đầu đáp ứng thì chắp tay với mọi người dưới đài: "Nếu như thế, học sinh liền cả gan giải thích một vài."
"Hoàng quyên là một loại tơ lụa có màu sắc, lấy bộ thủ của chữ "quyên" kết hợp với "sắc" sẽ thành chữ "tuyệt".
"Ấu phụ" tức là "thiếu nữ", hợp lại tức là chữ "diệu".
Ngoại tôn là hài tử của nữ tử, "nữ tử" hợp nhất chính là chữ "hảo".
"Tê" là đập nát gừng, mà "tê cữu" thì có nghĩa đập nát đồ để gừng tỏi, cũng là "thụ tân chi khí", hợp bốn chữ này thì sẽ có chữ "từ".
Vì vậy, hoàng quyên ấu phụ, ngoại tôn tê cữu sẽ thành: tuyệt diệu hảo từ." [3]
[3] Hoàng quyên ấu phụ, ngoại tôn tê cữu: 黄绢幼妇,外孙童臼
绢 (quyên) + 色 (sắc) = 绝 (tuyệt)
幼妇 (ấu phụ) -> 少 (thiếu) +女 (nữ) =妙 (diệu)
外孙 (ngoại tôn) -> 女之子 (nữ chi tử) -> 女 (nữ) + 子 (tử) = 好 (hảo)
齑臼 (tê cữu) -> 受辛之器 (thụ tân chi khí) = 醉 (từ).