Kính Vị Tình Thương


Công Dương Hòe vô cùng cảm động rời đi, Tề Nhan thì lại ở một mình trong thư phòng suy nghĩ đối sách hết nửa ngày.
Sau đó, nàng viết một bái thiếp thăm hỏi, bảo Tiền Nguyên đưa đến phủ của Tạ An, còn bản thân thì lên xe ngựa trở về Trăn Trăn công chúa phủ.
Khi đến thiên điện, nàng thấy Nam Cung Tĩnh Nữ còn ngủ rất trầm.

Tề Nhan ngồi vào mép giường, nhẹ chạm vào bả vai đối phương lại thấp giọng gọi vài lần, nhìn dáng vẻ Nam Cung Tĩnh Nữ e rằng nàng ấy muốn ngủ tới ngày mai.
Tề Nhan lấy giấy bút viết một phong thư rồi gấp kĩ, lại gọi Thu Cúc tới: "E rằng điện hạ ngủ tới ngày mai mới có thể tỉnh.

Làm phiền Thu Cúc tỷ tỷ đến Ngự Y viện một chuyến, nói điện hạ muốn mời bình an mạch, thuận tiện thì bảo ngự y nhìn xem có cần kê phương thuốc điều trị hay không."
"Vâng."
Thu Cúc lĩnh mệnh rời đi, Tề Nhan lấy một quyển sách an tĩnh ngồi xem ở trước bàn.

Nửa canh giờ sau, Đinh Dậu đã tới.
Tề Nhan mở cửa điện cho Đinh Dậu, nhẹ giọng nói: "Điện hạ đang nghỉ ngơi, làm phiền ngự y nhẹ giọng chút."
"Vâng."
Đinh Dậu bắt mạch cho Nam Cung Tĩnh Nữ, lại kê phương thuốc an thần bổ khí giao cho Thu Cúc, hắn chắp tay với Tề Nhan: "Xin phò mã để vi thần bắt mạch."
"Làm phiền."
Thừa dịp người khác không chú ý, Tề Nhan đưa tờ giấy mà nàng đã gấp kĩ cho Đinh Dậu.
Đinh Dậu kiểm tra miệng vết thương cho Tề Nhan, lại dặn dò, tuy nàng đã khỏe nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng.

Sau đó, hắn cõng hòm thuốc rời đi.
Ngồi trên xe ngựa hồi cung, Đinh Dậu mở tờ giấy ra, trên đó có viết một đoạn chữ nhỏ sắc bén: Ngày mai ta sẽ khuyên Trăn Trăn điện hạ cầu tình cho tội thần Tông Chính tự Khanh, ngươi phải giao tin này cho ám cọc trong cung đúng lúc, cần phải để Nam Cung Nhượng biết được nội tình.
Đinh Dậu vo tờ giấy lại, nhét vào trong miệng rồi nuốt xuống.
Tề Nhan còn thông minh hơn những gì hắn tưởng tượng.

Chủ nhân và hắn chưa bao giờ nói cho nàng nghe chuyện bọn họ cài người vào cung, lấy tính tình của Tề Nhan, chỉ khi tin tưởng thế lực trong cung của chủ nhân, nàng mới có thể giao tờ giấy này cho hắn.
Sáng sớm hôm sau, Nam Cung Tĩnh Nữ thức dậy sau khi đã ngủ đủ giấc.


Nàng thoải mái duỗi người, lại nghe thấy giọng nói ôn nhuận của Tề Nhan: "Chào buổi sáng, điện hạ."
Nàng ngồi dậy, Tề Nhan thì đang ngồi trên cái ghế cạnh mép giường, trong tay cầm một quyển sách.
"Giờ nào?"
"Giờ Thìn, điện hạ đã ngủ một đêm."
Nam Cung Tĩnh Nữ xoa xoa đôi mắt: "Lâu như vậy sao?"
"Điện hạ ngủ có ngon giấc không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ bỗng nhiên nghĩ tới Vị Ương cung, ánh mắt nàng chợt buồn bã, gật gật đầu.
"Điện hạ đói bụng rồi đúng không? Để thần bảo Thu Cúc tỷ tỷ tiến vào hầu hạ người tắm gội thay quần áo."
"Ừm."
- --
Sau khi dùng xong bữa sáng, Tề Nhan thấy Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn luôn ủ rũ thì chủ động lấy ngọc tiêu mà nàng đã lâu không dùng từ bên hông xuống: "Hôm nay trời xanh quang đãng, nhật lệ phong thanh, điện hạ có nguyện đến hoa viên cùng thần không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ vui vẻ đồng ý.
Hai người sóng vai đi trên đường nhỏ lát bằng đá cuội, rời đi hơn một tháng, hơi thở ngày xuân đã lặng yên bao trùm mảnh hoa viên này từ lâu.

Hoa đào lần đầu nở rộ, mấy cây liễu cách đó không xa cũng mọc ra những nhánh cây xanh non tràn đầy sức sống.
Tề Nhan nhìn cảnh đẹp đầu xuân trong hoa viên, ngửi hương thơm thanh nhã tràn ngập trong không khí, kiềm lòng không đậu mà nói: "Tiểu đào chước chước liễu tam tam, thiên khí chính huân hàm." [1]
[1] Trích "Tố trung tình · tiểu đào chước chước liễu tam tam" – Hoàng Đình Kiên
Nàng tự nhiên nắm lấy tay Nam Cung Tĩnh Nữ, dịu dàng nói: "Điện hạ người xem, những thân cây đó tuy khô vàng mấy tháng, nhưng khi xuân phong thổi qua, chúng nó lại nảy mầm xanh biếc." Nam Cung Tĩnh Nữ hiểu, Tề Nhan đang muốn nói rằng nàng không nên quá sa sút.

Nàng hít sâu mấy cái rồi nhìn vào ánh mắt Tề Nhan, tâm tình quả nhiên nhẹ nhàng hơn một chút.
"Hôm nay thần có mang theo ống tiêu, không bằng chúng ta đến đình giữa hồ ở phía trước, để thần vì điện hạ thổi một khúc?"
"Được!"
Tề Nhan cầm lấy bình thức ăn cho cá từ tay Thu Cúc: "Mấy vị tỷ tỷ chờ ở bên bờ một chút vậy."
"Vâng."
Đi vào đình giữa hồ, Tề Nhan đưa bình cho Nam Cung Tĩnh Nữ, người sau vê một dúm rải vào trong hồ, một lát sau một đám cẩm lý liền ngoi lên tranh thức ăn.
Tề Nhan lấy ngọc tiêu ra rồi để ở bên môi, ngón tay gầy guộc di chuyển trên sáu lỗ tiêu vài lần.
Nhìn cảnh sắc trước mắt, cẩm lý trong hồ, còn có Nam Cung Tĩnh Nữ ở bên cạnh, Tề Nhan thổi một khúc Liễu Diêu Kim.


Khúc ca này vốn trầm thấp đau thương, nhưng Tề Nhan đã biến tấu lại một ít, làm khúc phong trở nên thanh thoát hợp với cảnh tình, cũng giữ được mấy phần nhàn nhạt ưu sầu.
Nam Cung Tĩnh Nữ dừng cho cá ăn, ngồi trên ghế đá an tĩnh nhìn Tề Nhan.
Chỉ thấy ngón tay trắng nõn thon dài thuần thục ấn lên lỗ tiêu, tiếng tiêu liền kéo dài không dứt.
Những con cá trong hồ đã ăn xong, bọn chúng bắt đầu vòng quanh đình giữa hồ.

Cẩm lý màu sắc sặc sỡ, tựa như một đóa hoa mềm mại nở rộ ở giữa hồ, vây cá thỉnh thoảng cắt qua mặt nước truyền đến những tiếng vang mát lạnh.
Một khúc kết thúc, Tề Nhan khẽ vuốt ống tiêu ở trong tay, than nhẹ một tiếng.
"Ngươi có tâm sự sao?" Nam Cung Tĩnh Nữ hỏi.
Tề Nhan ngồi ở đối diện Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ tuệ nhãn như đuốc, chuyện gì cũng đều không thể gạt được người."
"Làm sao vậy? Ngươi nói với bản cung đi." Người này vừa rồi còn an ủi nàng, nhưng lúc này lại bày ra bộ mặt u sầu.
Tề Nhan đặt ống tiêu làm bằng bạch ngọc lên bàn, suy tư một lúc lâu: "Hôm qua sau khi điện hạ ngủ, Xuân Đào tỷ tỷ tới thiên điện giao một quạt xếp cho thần, nói rằng người ở tư trạch dâng vật ấy lên, có bạn cũ cầu kiến."
"Thần mở quạt xếp ra, trông thấy trên mặt quạt đúng là chữ của thần.

Thần chỉ có hai quạt xếp, một cái ở chỗ Nhị tỷ, một cái thì ở trên tay Công Dương Bạch Thạch.

Thần nghĩ, Nhị tỷ tất nhiên sẽ không làm như thế, vì thế liền trở về tư trạch, quả nhiên là Bạch Thạch đang đợi ta."
Nam Cung Tĩnh Nữ nghiêm túc lắng nghe: "Sau đó thì sao?"
Tề Nhan than một tiếng, thấp giọng tiếp tục nói: "Điện hạ cũng biết, đêm trước thanh minh mộ tổ Ung Châu xảy ra hoả hoạn, hôm qua bệ hạ đã cách chức toàn bộ quan viên có liên quan, giam giữ trong thiên lao Hình bộ đợi lát nữa thẩm vấn.

Trong số những quan viên ấy, có phụ thân của Bạch Thạch."
Nam Cung Tĩnh Nữ như suy tư gì đó: "Ừm...Công Dương Trung là Tông Chính tự Khanh, đúng thật là không thoát khỏi can hệ."
"Điện hạ, thần và Bạch Thạch quen biết từ thời niên thiếu, thưởng thức lẫn nhau.

Từ khi được chọn làm phò mã, tuy là ít có lui tới nhưng lúc trước thần được Công Dương đại ca và Bạch Thạch chiếu cố nhiều lần, cũng không nhẫn tâm nhìn Công Dương đại nhân...gặp nạn."
"Ý của ngươi là..."
Tề Nhan đứng dậy, vén vạt áo rồi quỳ trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ, đối phương vội vàng đỡ cánh tay của nàng: "Ngươi làm gì vậy? Đứng lên mà nói."
"Thần có tội."

"Ngươi có tội gì? Đứng lên trước đã!"
"Vâng."
Tề Nhan lại một lần nữa ngồi vào chỗ của mình, thấp giọng nói: "Theo lệ luật ở Vị Quốc, nội thần không được tham dự vào chính sự, nhưng Đại công tử của Công Dương phủ thì làm việc ở Hoằng Văn Quán, mà Bạch Thạch cũng chỉ có một chức quan nhỏ, không đủ tư cách diện thánh.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, các đại thần trong triều đều im như ve sầu mùa đông, không ai cầu tình.

Thần cả gan khấu thỉnh điện hạ, xin người khuyên can bệ hạ miễn tội chết cho vài vị đại nhân, cho dù là lưu đày hay giam giữ cũng được."
"Tội chết? Nghiêm trọng như vậy sao?"
"Lần này bệ hạ long nhan đại nộ, theo như lời Bạch Thạch nói, Công Dương phủ đã chuẩn bị hậu sự cho Công Dương đại nhân."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhíu mày: "Mấy người này tuy có sơ suất, nhưng bản cung cho rằng không đến mức bị ban tội chết.

Nhưng mà...phụ hoàng hết lòng tin theo âm dương thuật số, người cũng có thể quyết định như vậy."
Tề Nhan chờ mong nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ: "Thần cả gan, điện hạ có biện pháp gì hay không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan: "Ngươi vì chuyện này mà mặt ủ mày chau sao?"
Tề Nhan gật gật đầu: "Ta và Bạch Thạch nhất kiến như cố, kết làm bạn tri kỉ.

Người chết không thể sống lại, những vị đại nhân này đều là những thần tử đắc lực của triều đình...chỉ tiếc thần thấp cổ bé họng."
Nam Cung Tĩnh Nữ suy xét một lát, thận trọng trả lời: "Muốn phục chức thì e là không có khả năng...nhưng bản cung vẫn nắm chắc có thể giúp bọn họ miễn tội chết."
Tề Nhan vô cùng vui mừng: "Như thế thì tốt quá."
"Sau giờ ngọ bản cung sẽ vào cung một chuyến."
"Điện hạ."
"Hả?"
"Thần...còn có một yêu cầu quá đáng."
"Ngươi nói đi."
"Điện hạ có thể......!không báo chuyện Bạch Thạch tới tìm thần cho phụ hoàng nghe được không? Thần..."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhướng mày: "Ngươi không tin bản cung sao?"
"Tuyệt không có ý này, thần chỉ là..."
Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên nở nụ cười: "Sợ chết?"
"Ừm."
Nam Cung Tĩnh Nữ ngừng cười, đôi mắt linh động khiến người nhìn vào sẽ cảm thấy ấm lòng: "Bản cung đã hiểu, ngươi yên tâm đi."
"Tạ điện hạ."
Tề Nhan "lơ đãng" nhìn bên bờ, Xuân Đào và Thu Cúc còn đứng ở đó.

Ngón tay phải nàng giấu trong tay áo động đậy: Không đến ba ngày, Xuân Đào nhất định phải rời khỏi phủ.
Đây là kế sách một hòn đá hạ hai con chim mà nàng mới nghĩ ra hôm qua.

Từ lúc bắt đầu, Tề Nhan đã cảm thấy Xuân Đào và Thu Cúc là trở ngại lớn nhất ngăn không cho nàng "điều khiển" Nam Cung Tĩnh Nữ, đặc biệt là Xuân Đào!
Hai người này đều đã gần ba mươi, kinh nghiệm phong phú lại tinh mắt, chủ yếu chính là Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng tin cậy các nàng.
Vì báo thù, sau này nàng nhất định phải xúi giục Nam Cung Tĩnh Nữ làm ra "việc xấu".
Thu Cúc thì còn tốt, ngày thường cũng không nói nhiều.

Nhưng Xuân Đào vừa cương liệt vừa trung thành, vạn nhất bị nhìn ra manh mối thì nàng ta chắc chắn sẽ liều chết đề điểm Nam Cung Tĩnh Nữ, như vậy thì không ổn...
Chính cái gọi là: Nghe nhiều thì rõ, khăng khăng nghe thì lại hồ đồ.
Xuân Đào và Thu Cúc giống như hai ngọn đèn sáng, một trái một phải bảo vệ bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, làm người đặt mình trong bóng đêm như nàng rất là gian nan.
Chỉ có khi chậm rãi cắt đứt đường đi của Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng mới có thể dễ dàng điều khiển nàng ấy.
Thu Cúc ổn trọng cẩn thận, vậy thì nàng sẽ bắt đầu ra tay với Xuân Đào trước.
- --
Sau khi dùng ngọ thiện, Nam Cung Tĩnh Nữ tiến cung.
Tề Nhan cũng ra phủ, nàng đi tới Công Dương phủ, báo tin tốt này cho hai vị công tử Công Dương gia.

Bởi vì nội thần không tiện ở lâu, cho nên nàng vội vàng cáo từ.
Nàng lang thang không có mục tiêu đi dạo mấy con phố, ngược lại đi đến Tạ phủ.
Khi xây phủ, Tạ An đã suy xét đầy đủ đến sự an toàn của Nam Cung Vọng, vì thế xây dựng tư trạch ở một nơi yên lặng, còn trồng rừng trúc xanh suốt bốn mùa ở ngoài cửa, như vậy có thể ngăn người ngoài theo đuôi.
Lúc trước Tề Nhan còn tưởng rằng vị Tạ An này là một vị nhã sĩ, hiện giờ xem ra là nàng đã đánh giá cao hắn.
Vào thư phòng Tạ phủ, Tạ An giao một phong thư được dán lại bằng sáp cho Tề Nhan: "Chủ nhân bảo ta giao cho hiền đệ, sau khi xem xong thì đốt hủy."
Tề Nhan giũ tờ giấy mà Tạ An đưa ra, trên đó có viết lời nói lẫn việc làm của mọi người ở đại điện khi Nam Cung Nhượng trở về.
Khi Tề Nhan nhìn thấy lời khuyên của Hình Kinh Phú, nàng nheo lại mắt.
Nàng ném lá thư vào chậu than, nhìn nó hóa thành tro tàn rồi nói với Tạ An: "Làm phiền Viễn Sơn huynh thay ta chuyển phụng điện hạ, trận chiến mở màn báo cáo thắng lợi, trong thời gian ngắn Nhị hoàng tử sẽ không thể nhấc lên sóng gió gì cả, xin điện hạ ngàn vạn vững vàng, chớ nên lộ ra manh mối.

Nếu Lục thái uý ôm bệnh trên giường, điện hạ không nên đề cử người khác nắm giữ ấn soái, để tránh cho bệ hạ nghi ngờ điện hạ kết bè kết cánh.

Ta tin rằng chỉ ít ngày nữa, bệ hạ sẽ có quyết đoán, điện hạ nhất định không được tự tiến cử lãnh binh.

Quân công tuy tốt, nhưng trăm triệu không thể nhảy vào vũng nước đục Lạc Bắc này.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận