Tề Nhan đơn độc đi vào thư phòng, nàng thở ra một hơi như trút được gánh nặng.
Cũng không biết vì sao, nàng thấp thoáng có chút bất an, nhưng cẩn thận suy tư thật lâu vẫn không tìm thấy nguyên nhân...
Thu Cúc tìm một cái hộp rồi gói kĩ hai trăm lượng bạc vào trong, lại lấy một phần tiền của mình bỏ vào túi, ôm chúng vào trong ngực, đi đến phòng Xuân Đào.
"Đốc đốc đốc."
"Xuân Đào? Ngươi có ở bên trong không?"
"...Vào đi."
Thu Cúc vào phòng, liền thấy Xuân Đào đang ngồi ở mép giường lau nước mắt.
Nàng thật vất vả mới ngừng khóc, nhưng nước mắt lại lần nữa tuôn ra như vỡ đê, nàng đặt cái hộp lên bàn rồi ngồi ở mép giường: "Bên trong hộp là hai trăm lượng bạc, còn có cả khế thân của ngươi..."
Tiếng khóc nức nở đột nhiên im bặt, Xuân Đào nhìn chằm chằm Thu Cúc: "Ngươi nói cái gì?"
Thu Cúc lau nước mắt: "Đó là ân điển của điện hạ, người trả tự do cho ngươi, cho ngươi lộ phí để ngươi an gia.
Đối với loại nô tài sinh ra ở nhà gia chủ như chúng ta mà nói, đây đã là ân điển nằm mơ cũng không dám tưởng."
Xuân Đào vẫn nhìn chằm chằm vào Thu Cúc, cặp mắt hạnh sưng đỏ nhìn không ra là buồn hay là vui: "Ngươi nói, điện hạ đuổi ta đi sao?"
Thu Cúc nắm lấy tay Xuân Đào, do dự thật lâu mới nhẹ giọng nói: "Tái ông mất ngựa nào biết có phải là phúc hay không.
Tính tình của ngươi như thế, đi ra ngoài cũng tốt, miễn cho về sau xảy ra đại họa.
Tới nơi rồi thì nhớ nhắn lại, để ta biết ngươi bình an."
Xuân Đào nỉ non: "Ta chưa bao giờ làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung hay khua môi múa mép.
Nếu như ta làm ra chuyện này thì hãy để ta nổi mụn nhọt, khiến ta thối rữa từ trong ra ngoài đi!"
Thu Cúc vội vàng bưng kín miệng Xuân Đào, nước mắt ào ạt chảy xuống, đau thương nói: "Hiện giờ điện hạ đã trưởng thành, đã đại hôn lập phủ, có thể một mình đảm đương một phía.
Ta đã sớm nói với ngươi, không thể lấy thái độ trước kia để đối đãi điện hạ.
Nàng là chủ tử của chúng ta, chúng ta kính nàng, thương nàng đều được, nhưng mà chúng ta không thể quản nàng! Sao ngươi cứ xem những lời này như gió thoảng bên tai.
Ngươi cho rằng..." Thu Cúc còn không có nói xong, Xuân Đào lại khó được ngộ đạo.
Xuân Đào cười khổ một tiếng: Thì ra, điện hạ phiền chán nàng.
Đúng vậy, hiện giờ điện hạ đã trưởng thành.
Có uy nghi, không bao giờ là đứa trẻ phấn điêu ngọc trác, ăn cơm đều phải để nàng đút như trước kia...
Xuân Đào cười, nhưng nước mắt lại lã chã rơi xuống.
Thì ra, nàng đã quên mất thân phận của mình.
Nhưng mà nàng, vẫn luôn cảm thấy điện hạ còn nhỏ mà.
Sợ điện hạ bị thương, lo lắng điện hạ sinh bệnh, lải nhải nhiều năm như vậy, rốt cuộc lại khiến người thấy phiền.
"Thu Cúc tỷ tỷ."
"Ta ở đây."
"Ta muốn ở một mình một lát."
"Được, để ta đi tìm cho ngươi cái xe ngựa có thể chạy đường dài..."
"Đa tạ."
Xuân Đào đi đến trước bàn, nàng mở túi tiền ra, đổ bạc vụn và mấy món trang sức ở bên trong lên bàn, sau đó lại mở cái hộp: Bạc ròng được xếp chỉnh tề ở bên trong, phía trên là một tờ giấy đã có chút ố vàng.
Trên đó có viết sinh thần bát tự của nàng, thứ này đã có từ thời tiền triều, còn có ấn tay nhỏ của nàng...
Chỉ cần cầm khế thân đi đến quan phủ, nàng có thể thoát khỏi nô tịch, về sau sẽ là người có thân phận.
Xuân Đào lại nở nụ cười, xé nát tờ giấy mà vô số nô tài gia sinh tha thiết ước mơ...
Thu Cúc gọi một chiếc xe ngựa rộng rãi tới, mà xa phu cũng là người được quan phủ quản lý, là người thành thật chuyên lái xe đường dài.
Thu Cúc lại đến nhà bếp chuẩn bị lương khô và nước cho Xuân Đào, tìm hai cái chăn bông và giường hoàn toàn mới và rất nhiều xiêm y, sau đó sai người dọn lên xe ngựa, bận việc hơn một canh giờ cuối cùng mới xong xuôi.
Thu Cúc vốn định đến xin ý kiến Nam Cung Tĩnh Nữ lần cuối, nhìn xem chủ tử có thể thay đổi tâm ý hay không.
Nhưng khi đến cửa chính điện, nàng lại quay về.
Tính tình Xuân Đào không còn thích hợp để tiếp tục ở lại công chúa phủ.
Tuy rằng ba người các nàng có tình cảm cùng nhau lớn lên, nhưng chủ tử chính là chủ tử, làm sao sẽ cho phép một nô tài vượt qua mình? Thậm chí là khoa tay múa chân với việc mình làm?
Cũng không phải vì một lý do như vậy mà Nam Cung Tĩnh Nữ mới quyết định để Xuân Đào rời khỏi phủ.
Nếu thật sự là vì chuyện này, Thu Cúc nàng cũng phải bị đuổi cùng Xuân Đào mới phải...
Xét đến cùng, từ đáy lòng điện hạ đã phiền chán Xuân Đào, thừa dịp điện hạ còn niệm vài phần tình nghĩa ngày xưa, như vậy đối với Xuân Đào mà nói đã là kết cục tốt nhất.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Thu Cúc lau khô nước mắt, đi đến sân của Xuân Đào.
"Đốc đốc đốc."
"Xuân Đào, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, là lúc..."
Nhưng bên trong lại không có ai trả lời, Thu Cúc lại gọi vài tiếng rồi giơ tay đẩy cửa, phát hiện cửa đã bị khóa lại từ bên trong.
"Xuân Đào, ngươi đừng cáu kỉnh nữa.
Mau mở cửa..."
Không còn cách nào khác, Thu Cúc đành phải tìm gia đinh tới, phá cửa phòng ra.
Một tiếng kêu tê tâm phế liệt truyền đến thiên viện.
Tề Nhan đang ngồi ở trước bàn luyện chữ, "lạch cạch" một tiếng, một giọt mực từ cây bút nhỏ lên giấy Tuyên Thành, thấm lên chữ "trung hiếu nhân nghĩa lễ trí tín" mà nàng mới vừa viết xong.
Chữ "trung" bị màu đen nhuộm dần, mất đi dáng chữ.
Tề Nhan giật mình, đến bây giờ mới hiểu rõ vì sao bản thân bất an.
Nàng đặt bút lông xuống rồi rời khỏi thư phòng, chạy tới phòng Xuân Đào.
Thu Cúc không chịu nổi đả kích nên ngất đi, gia đinh luống cuống tay chân nâng người vào trong viện.
Cửa phòng Xuân Đào bị mở ra, vài tên gia đinh canh giữ ở cửa, bọn họ vừa hoảng sợ vừa không biết làm sao.
"Xảy ra chuyện gì?"
Gia đinh quỳ ở trước mặt Tề Nhan: "Hồi phò mã gia, Xuân Đào thắt cổ."
Thân mình Tề Nhan lung lay, đi đến cửa.
Xuân Đào thắt cổ, thứ nàng dùng chính là đai lưng màu vàng đất bên hông nàng, mà nàng thì treo cổ lên xà nhà đối diện với cửa phòng.
Tề Nhan đứng ở cửa, ánh vào mi mắt là một đôi giày thêu có chút cũ nát, mũi giày hướng về phía mặt đất, hai mắt cá chân mềm như bông.
Bạc trắng và giấy vụn vương vãi trên mặt đất, Tề Nhan bắt lấy khung cửa, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Mặt mày Xuân Đào tím tái, đầu lưỡi thè ra ngoài, hai mắt trợn ngược nhìn chằm chằm Tề Nhan.
Tề Nhan bắt lấy khung cửa, ngực cứng lại.
Xuân Đào đã chết, treo cổ tự sát.
Vào giây phút cuối cùng ở trong phủ, nàng đã dùng cách này để cự tuyệt "ân điển" của Nam Cung Tĩnh Nữ, dùng tính mạng của mình kêu oan, cũng chứng minh bản thân trung liệt.
Tề Nhan dời mắt, ngón tay bắt lấy khung cửa dần dần phát đau, trở nên lạnh lẽo.
Giờ khắc này, nàng rốt cuộc hiểu rõ: Khi nàng lựa chọn bước lên con đường báo thù, chú định phải bước qua máu tươi và thi thể của vô số người.
Trước khi giết chết kẻ thù, nàng cần phải giết chết biết bao người vô tội như Xuân Đào.
Mặc dù không có tự mình động thủ, nhưng vẫn sẽ có vô số người vì nàng mà chết.
Cũng giống như chuyện này: Tề Nhan chưa bao giờ muốn hại chết Xuân Đào, nàng chỉ muốn để nàng ấy và Thu Cúc rời khỏi Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nàng tin tưởng, lấy tính tình khoan dung của Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng ấy chắc chắn sẽ tìm cho hai người này một chỗ quy túc thật tốt.
Nàng đã tính toán hết mọi thứ, tự cho là thông minh, nhưng lại quên mất lòng người là thứ vĩnh viễn không đoán được.
Nàng thận trọng từng bước, tự cho là nắm chắc, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Xuân Đào không phải là quân cờ, nàng ấy cũng là một người có máu có thịt có cảm tình.
Nàng không có tự mình giết chết Xuân Đào, nhưng lại dùng thủ đoạn tự cho là cao minh, bức tử một người đang sống sờ sờ.
Đôi giày thêu của Xuân Đào còn dính một chút bùn đất, một khắc cuối cùng trước khi chết, nàng ấy vẫn không chối từ vất vả, vẫn vì công chúa phủ mà bôn ba.
Tề Nhan nhìn chằm chằm hoa phượng vĩ được thêu trên giày, ngơ ngẩn: Từ trước đến nay, hai chữ "báo thù" không bao giờ là hai chữ đơn giản.
Nó được viết bằng máu tươi và sinh mệnh, là tội ác và oan nghiệt từ những xác chết chất thành núi.
"Tìm hai người đỡ Xuân Đào xuống, nâng Thu Cúc đi xuống nghỉ ngơi đi, ta sẽ tự mình bẩm báo việc này cho điện hạ."
"Vâng."
Bốn năm gia đinh cố nén sự sợ hãi, bọn họ đi vào phòng Xuân Đào, yên lặng cầu nguyện rồi nhắm mắt ôm thi thể Xuân Đào xuống.
Thi thể của Xuân Đào được đặt trên mặt đất, Tề Nhan bước qua ngưỡng cửa đi vào phòng.
Một vị gia đinh đang run rẩy giúp Xuân Đào "nhắm mắt", nhưng lại bị Tề Nhan kêu dừng: "Để cho ta làm đi."
"Phò mã gia, chuyện đen đủi như vậy vẫn là nên để cho nô tài làm..."
Tề Nhan đẩy gia đinh ra, ngồi xổm bên cạnh Xuân Đào, đẩy đầu lưỡi của nàng vào miệng, lại ấn lên đôi mắt của nàng.
Sau khi xoa nhẹ mí mắt vài cái, Xuân Đào mới có thể "nhắm mắt".
Thi thể Xuân Đào còn chưa có lạnh, chạm vào vẫn còn ấm.
Nếu không phải da mặt nàng đã tím tái, người khác còn tưởng rằng nàng chỉ thiếp đi thôi.
Xuân Đào nhắm mắt lại, vài giọt nước mắt cuối cùng liền trào ra, bọn gia đinh thấy vậy thì dồn dập lùi về phía sau, sợ xác chết của Xuân Đào vùng dậy.
Chỉ có Tề Nhan còn ngồi xổm bên cạnh Xuân Đào, nàng lấy một mảnh lụa trắng từ trong tay áo ra, che lại dung nhan của Xuân Đào.
Làm xong hết thảy, Tề Nhan im lặng rời khỏi phòng Xuân Đào.
Nàng biết, bản thân không còn đường lui.
Cái chết của Xuân Đào chắc chắn sẽ trở thành cái gai giữa nàng và Nam Cung Tĩnh Nữ.
Dù cho Nam Cung Tĩnh Nữ không nghi ngờ nàng, dù qua một đoạn thời gian nàng ấy và nàng sẽ khôi phục như lúc ban đầu, nhưng cái gai này sẽ vĩnh viễn ở giữa các nàng.
Tựa như cái chết của Xuân Đào, không thể nghịch chuyển, vô pháp chữa trị.
Hoặc là khi nàng đi đến bước cuối cùng, giết chết Nam Cung Tĩnh Nữ.
Hoặc là kéo dài tới ngày bại lộ, bản thân nàng vạn kiếp bất phục.
Không còn đường lui.
Không, phải nói: Từ khoảnh khắc Khất Nhan A Cổ Lạp trở thành cô nhi mất nước, nàng chú định không có đường lui.
Tề Nhan rửa tay rồi đi vào chính điện, nha hoàn ở cửa cẩn thận hành lễ vạn phúc: "Tham kiến phò mã gia."
Đây là lần đầu tiên Tề Nhan đẩy cửa điện ra mà không có thông báo trước.
Nam Cung Tĩnh Nữ đang chuẩn bị phát hỏa, nhưng lại nhìn thấy người đi vào là Tề Nhan, nàng buông chung trà trong tay xuống: "Là ngươi sao."
"Điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ than nhẹ một tiếng: "Xuân Đào đi rồi sao?"
"Xuân Đào nàng..."
"Có phải lại náo loạn hay không? Mặc kệ nàng đi! Lần này bản cung nhất định phải đuổi nàng!"
"Điện hạ."
Dường như Nam Cung Tĩnh Nữ đã nhận ra cái gì đó, đứng lên: "Xảy ra chuyện gì?"
"Xuân Đào nàng...tự sát."
Trên đường tới đây, Tề Nhan vốn tưởng rằng bản thân không thể đối mặt với Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng nhất định không dám nhìn đôi mắt nàng ấy, thậm chí sẽ lộ ra chột dạ và sơ hở.
Nhưng sự thật là: Nàng bình tĩnh bẩm báo tin Xuân Đào đã chết, thản nhiên nhìn chăm chú vào Nam Cung Tĩnh Nữ, thậm chí biểu tình trên khuôn mặt đều không có biến hóa.
Chẳng lẽ sự "dao động" lúc trước chỉ là ảo giác sao?
Thì ra lương tâm nàng đã sớm đen ngòm, đao thương bất nhập giống như sắt đá.
- --
Dựa theo phong tục và quy củ ở Vị Quốc, loại nô tài sinh ra ở nhà gia chủ và không có dòng họ như Xuân Đào, nếu như chết không minh bạch thì không thể để lại thi thể.
Không chỉ như vậy, còn phải lấy tóc nàng che khuất dung mạo, lại nhét đầy cám ở trong miệng, làm vậy là để tránh cho điêu nô đến chỗ Diêm Vương nói bậy về gia chủ, làm bẩn phong thủy của gia chủ.
Mặc dù là gia chủ rộng lượng, nhiều nhất cũng chỉ thưởng một bộ chiếu, sai người ném xác đến bãi tha ma vào trời tối.
Nam Cung Tĩnh Nữ không những chuẩn bị một cái quan tài cho Xuân Đào mà còn sai người đổi áo liệm cho nàng, chuẩn bị những thứ tuẫn táng theo nàng.
Linh cữu thì đặt ở trong viện Xuân Đào, mệnh bọn hạ nhân trong phủ phúng viếng.
"Ân sủng" như vậy không hợp với lý, nhưng không có một ai phản đối, mỗi người đều chấp hành mệnh lệnh của Nam Cung Tĩnh Nữ.
Người duy nhất trong phủ dám "ngỗ nghịch" Nam Cung Tĩnh Nữ, đã không còn nữa.
Tác giả Thỉnh Quân Mạc Tiếu:
Không giấu mọi người, tôi cứ mãi suy nghĩ một vấn đề từ khi tôi hoàn thành bản cập nhật ngày hôm qua.
Đó là, tôi có nên viết về cái chết của Xuân Đào hay không.
Sau khi suy nghĩ rất lâu, tôi vẫn quyết định giữ ý tưởng ban đầu của mình, không quan tâm rằng mình có mất fan hay không.
Có một số lý do để tôi quyết định như vậy; 1.
Sự tôn trọng dành cho nhân vật Xuân Đào.
Tôi đã cố suy nghĩ theo góc nhìn của Xuân Đào.
Nếu tôi là Xuân Đào, tôi chắc chắn sẽ không lấy hai trăm lượng bạc đó và rời đi như vậy.
Nếu Xuân Đào rời đi, nhân vật này sẽ có một lỗ hổng lớn.
Nếu nàng rời đi, lòng trung thành và sự hấp tấp của nàng trước đây đều là giả tạo.
Cái chết của nàng sẽ để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ, là yếu tố khiến cho nhân vật thăng hoa.
2.
Tôi muốn làm cho Tề Nhan hiểu, cái chết của Xuân Đào chỉ là khởi đầu cho những gì nàng sắp làm.
Tề Nhan không phải là tác giả, nàng không thể làm bất cứ mọi thứ nàng muốn, cũng không thể hoàn toàn kiểm soát mọi chuyện.
Cái chết của Xuân Đào khiến Tề Nhan nhìn nhận lại bản thân, đồng thời khiến nàng trưởng thành.
3.
Cái chết của Xuân Đào sẽ khiến Nam Cung Tĩnh Nữ trưởng thành, làm cho nàng hiểu rằng lời khuyên tốt thì khó nghe, cũng khiến cho nàng nhận ra lời nói của mình có thể giết người.
Nam Cung Tĩnh Nữ trước đây quá trong sáng, nàng phải nhận ra sức nặng của một sinh mạng và sự bất lực của chính mình.
Chỉ như vậy thôi, cảm ơn tất cả mọi người.
Sẽ có một bản khác được cập nhật trong thời gian ngắn, tôi vẫn tin tưởng rằng: Khởi đầu và kết thúc chỉ có thể thành công khi người cầm viết không quên tầm nhìn ban đầu của mình.
Thật lòng mà nói, tính cách của tôi rất mềm mại.
Tôi muốn để Xuân Đào sống, nhưng sau đó tôi đã chất vấn nội tâm mình, rằng ban đầu tôi muốn viết thể loại như thế nào?
Tôi là tác giả, tôi có thể để Tề Nhan trả thù mà không giết chết một người vô tội nào, nhưng làm vậy có đúng hay không?
Nếu tôi không nỡ để người này chết hay người kia chết, cuối cùng thứ mà tôi viết ra chỉ là những ý tưởng ban đầu và một đống tào lao.
Hai chữ "tình thương" sẽ trở thành trò đùa, đúng không? (tình thương: một mối tình bi kịch, tình yêu chịu ngăn trở, cuối cùng không có kết quả tốt đẹp)
Đó là lý do.
Xin lỗi mọi người rất nhiều.
Cảm ơn vì bạn đã đọc.
Tôi sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian, chương sau sẽ được cập nhật..