"Đốc đốc đốc."
"Tiểu muội, mở cửa ra đi."
Nam Cung Tĩnh Nữ bọc kín mình trong chăn gấm, nàng nghe vậy thì giật giật, nhấc lên một góc chăn: "Nhị tỷ, ngươi trở về đi, ta không có việc gì!"
Nam Cung Xu Nữ nghe thấy tiếng khóc nức nở của tiểu muội nhà mình thì đau lòng không thôi: "Tiểu muội ngoan, Nhị tỷ đã cho lui toàn bộ hạ nhân, trong viện chỉ có ta và ngươi, ngươi mở cửa ra đi!"
Nam Cung Tĩnh Nữ hút hít cái mũi: "Nhị tỷ ~."
"Mấy ngày nay ta lúc nào cũng choáng váng, tiểu muội không cho ta vào ngồi sao?"
Nam Cung Tĩnh Nữ xốc chăn lên, nàng để chân trần xuống giường, đi đến trước cửa. Nàng đẩy then cửa ra rồi "lộp cộp" chạy đến giường, túm chăn bọc mình lại.
Nam Cung Xu Nữ đẩy cửa vào, vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Nàng đi đến mép giường, khẽ vuốt phần chăn đang phồng lên, dịu dàng nói: "Mấy ngày nay trời nóng, đừng tự làm bản thân nghẹn hỏng."
Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên khóc thành tiếng, gắt gao túm chăn: "Nhị tỷ, Tề Nhan bắt nạt ta!"
Thần sắc Nam Cung Xu Nữ chợt cứng đờ, nàng bỗng nghĩ đến những gì mình đã tao ngộ: "Muội phu, hắn... Tiểu muội."
Nghĩ đến Tề Nhan không chút nào thương tiếc kiềm tay mình, còn nói ra những lời kì quái như vậy, Nam Cung Tĩnh Nữ càng khóc càng thương tâm.
Sắc mặt Nam Cung Xu Nữ có chút tái nhợt: "Hắn thật sự cưỡng bức ngươi sao?"
Trong mắt Nam Cung Tĩnh Nữ, những gì Tề Nhan làm đêm qua chính là đang cưỡng bức nàng, nhưng cái mà Nam Cung Xu Nữ hỏi lại là một vấn đề khác.
"Ừm!"
Nam Cung Xu Nữ nghiến răng: Vì sao mệnh của tỷ muội các nàng đều khổ như vậy? Nàng gửi gắm sai người cũng liền thôi, không ngờ Tề Nhan thoạt nhìn hào hoa phong nhã nhưng cũng là tên mặt người dạ thú, uổng công nàng đã từng tán thưởng người nọ.
Sở dĩ đêm qua tiểu muội treo đèn, hoặc nhiều hoặc ít đều vì nàng và Đại tỷ khuyên nhủ.
Nam Cung Tĩnh Nữ khóc một lát mới phát hiện bên cạnh không có động tĩnh.
"A, Nhị tỷ?"
Không ai trả lời.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhấc chăn lên một góc, mới phát hiện thân ảnh Nam Cung Xu Nữ đã không còn.
Nam Cung Xu Nữ bước ra chính điện, đi thẳng đến thư phòng.
Nếu là Nam Cung Xu Nữ trước đây, nàng nhiều nhất cũng chỉ lưu lại an ủi Nam Cung Tĩnh Nữ vài câu, làm bạn với muội muội mấy ngày rồi thôi.
Rốt cuộc thì Tề Nhan vừa là ngoại thần vừa là nam tử, theo lễ nghĩa nàng hẳn là nên tránh đi.
Nhưng nay đã khác xưa, từ khi Lục Trọng Hành cưỡng bức nàng, đến bây giờ nàng vẫn không thể thoát khỏi những bóng ma đáng sợ ấy. Đã biết bao nhiêu đêm, trong mộng nàng đều là những hồi ức bất kham kia.
Nam Cung Xu Nữ tự biết bản thân xuất thân hèn mọn, ngoại tổ phụ căn cơ mỏng, phân vị của mẫu thân thì thấp kém, nhiều năm qua nàng luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, không dám đi nhầm một bước hay nói sai một lời.
Tuy Tĩnh Nữ là muội muội, nhưng không biết đã từng che chở cho người tỷ tỷ như nàng biết bao nhiêu lần.
Khi nàng bị Lục Trọng Hành cưỡng bức, khóc lóc kể lể không dám ra ngoài, cũng chỉ có vị muội muội này luôn ở bên nàng.
Hôm nay, nàng cũng nên gánh vác trách nhiệm mà một tỷ tỷ nên làm!
Nam Cung Xu Nữ đi đến trước thư phòng, trong viện cũng không có nha hoàn hầu hạ.
Nàng ngừng ở trước cửa, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa thư phòng ra.
Tay Tề Nhan run lên, tờ giấy chỉ còn mấy chữ là viết xong liền phế đi.
Nam Cung Xu Nữ sải bước đến trước bàn, cầm ly nước trên tay. Bởi vì chịu gia giáo trói buộc, nàng chỉ hất ly nước ấy lên án thư của Tề Nhan.
"Vô sỉ!"
Hơn năm mươi trang giấy Tề Nhan viết suốt đêm bị dính nước, trở nên mơ hồ.
Tề Nhan mím môi, buông bút lông rồi chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy mặt Tề Nhan, Nam Cung Xu Nữ chợt giật mình.
Hai mắt Tề Nhan đỏ bừng, vết sẹo bên má trái cắt ngang má, má phải thì sưng đỏ.
Tề Nhan đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Nam Cung Xu Nữ, không nói chuyện.
Trải qua một đêm điều chỉnh, Tề Nhan đã bình tĩnh trở lại.
Cặp mắt màu hổ phách kia bình tĩnh không gợn sóng, không thấy một chút tức giận, chỉ đạm nhiên nhìn Nam Cung Xu Nữ.
Đối diện với ánh mắt như vậy, khí thế Nam Cung Xu Nữ hơi yếu đi, nàng thẳng lưng nói: "Có thể cưới được tiểu muội là phúc khí ngươi tu luyện ba đời, sao ngươi có thể đối đãi với nàng như vậy?"
Tề Nhan rũ mắt, nâng tay cúi người hành lễ: "Nhị tỷ giáo huấn rất phải."
Nam Cung Xu Nữ không ngờ Tề Nhan sẽ biểu hiện như thế, nàng cảm thấy bản thân như trút giận vào bông, không biết nên nói gì tiếp.
Nàng căm giận trừng mắt nhìn Tề Nhan, ném ly nước lên bàn và phất tay áo bỏ đi.
Tề Nhan ngồi trở về, nàng yên lặng xếp lại từng trang giấy đã ướt đẫm. Nàng đã viết hơn năm mươi trang nhưng chẳng có trang nào có thể dùng được nữa.
Mặc dù có mấy trang chỉ dính vài giọt nước ở góc, nhưng Tề Nhan tuyệt đối không cho phép những trang giấy này tỳ vết dù chỉ là một chút. Nàng đơn giản lau khô vệt nước trên chồng giấy vô dụng này, sau đó ném sang một bên.
Nàng nâng tay trái đè lên bàn tính trên bàn, để những hạt châu trên bàn tính về chỗ cũ...
Ngoại trừ Tề Nhan, không ai biết vì sao bàn tính lại nằm ở chỗ này, cũng không ai biết hạt châu trên đó đang đại diện cho cái gì.
Nam Cung Xu Nữ trở lại chính điện, nhìn thấy Nam Cung Tĩnh Nữ ngây ngốc ngồi ở trên giường, tóc đen rối tung, quần áo hỗn độn, hai mắt sưng đỏ bất kham.
Có lẽ là vì trùm chăn lâu rồi, mồ hôi thơm đầm đìa.
Nam Cung Xu Nữ đau lòng không thôi: Sớm biết như vậy, lúc nãy nàng nên vứt bỏ giáo dưỡng, lại mạnh mẽ quở trách Tề Nhan vài câu!
"Tiểu muội."
Nam Cung Tĩnh Nữ khàn giọng gọi: "Nhị tỷ."
Nam Cung Tĩnh Nữ chui vào lồng ngực Nhị tỷ: "Ta còn tưởng rằng Nhị tỷ cũng thấy ta phiền, hồi phủ mất rồi."
Nam Cung Xu Nữ khẽ vuốt lưng Nam Cung Tĩnh Nữ, dỗ dành: "Sao có thể như vậy được? Nhị tỷ vừa đi trút giận cho ngươi."
Nam Cung Tĩnh Nữ kinh ngạc nói: "Nhị tỷ đi tìm Tề Nhan sao?"
"Ngươi yên tâm, Nhị tỷ đã trút giận cho ngươi. Lát nữa bảo Thu Cúc chuẩn bị suối nước nóng, ngươi tắm gội thay quần áo xong thì đến phủ ta ở mấy ngày."
Bàn tay đêm qua Nam Cung Tĩnh Nữ đánh Tề Nhan chợt siết chặt, nàng có chút không đủ tự tin.
Nam Cung Xu Nữ thở dài một tiếng: "Ta đi tắm với ngươi, nơi nào đau nhất định phải nói cho Nhị tỷ, không được gạt."
Nam Cung Tĩnh Nữ hít hít cái mũi, vén cổ tay áo lên: "Nơi này..."
Nam Cung Xu Nữ thương tiếc nói: "Lát nữa Nhị tỷ xoa rượu trập khớp cho ngươi, còn chỗ nào nữa?"
Nam Cung Tĩnh Nữ càng rúc sâu vào lòng Nam Cung Xu Nữ: "Không còn."
Nam Cung Xu Nữ có chút nghi hoặc, nhưng nàng chỉ nghĩ rằng Nam Cung Tĩnh Nữ ngượng ngùng nên mới không chịu nói.
Suối nước nóng đã được chuẩn bị tốt, Nam Cung Xu Nữ mệnh Thu Cúc thu dọn hành lý cho Nam Cung Tĩnh Nữ, tỷ muội hai người đi vào Thang Tuyền điện.
"Nhị tỷ, ngươi đi ra ngoài đi. Ta có thể tự làm được..."
"Nghe lời, Nhị tỷ không phải là người ngoài, cho ta xem."
Nam Cung Tĩnh Nữ ngượng ngùng cởi quần áo đi vào suối nước nóng, Nam Cung Xu Nữ thấy cơ thể muội muội trắng tinh không tì vết thì càng thêm nghi hoặc.
Nàng dùng muỗng gỗ múc nước ấm tưới lên vai muội muội: "Tiểu muội..., eo có đau không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ lắc đầu: "Không đau."
"...Đêm qua, các ngươi... Không phải ngươi nói là Tề Nhan cưỡng bức ngươi sao?"
Nam Cung Tĩnh Nữ gục đầu xuống: "Hắn đè lên người ta."
"...Sau đó thì sao?"
"Kiềm cổ tay của ta, còn hôn ta..."
"Không còn gì nữa?"
"Không còn."
Nam Cung Xu Nữ cảm giác có gì đó không ổn, do dự hỏi: "Sao mặt muội phu lại sưng lên?"
"Là, là ta đánh."
- --
Nam Cung Xu Nữ cảm giác như bản thân bị giội một chậu nước lạnh lên đầu. Nàng cẩn thận dò hỏi chi tiết đêm qua.
Nam Cung Tĩnh Nữ phát tiết xong thì oán khí trong lòng đã tiêu tan hơn phân nửa. Khi bị truy hỏi chuyện hôm qua, không biết vì sao nàng lại cảm thấy "việc xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài".
Nàng không biết vì sao đêm qua Tề Nhan sẽ nói ra những lời kỳ quái như vậy, nhưng nàng lại mơ hồ cảm thấy, nếu nàng nói thật thì Tề Nhan nhất định sẽ gặp tai họa.
Nghe nói Tề Nhan đã ngồi viết chữ ở thư phòng một đêm, mặt còn sưng phù, nàng vừa hối hận vừa đau lòng.
Mặc dù vấn đề giữa hai người còn chưa được giải quyết, nhưng nàng cũng không muốn để "người ngoài" nhúng tay.
Nam Cung Xu Nữ nghe muội muội miêu tả đại khái thì nghiêm khắc chọc chọc vào trán Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi còn học làm ác nhân cáo trạng trước!"
"Nhưng mà..."
Nghĩ đến biểu tình của Tề Nhan khi ở thư phòng, Nam Cung Xu Nữ cảm khái: "Muội phu bị oan lớn như vậy mà cũng không biện giải một câu, là bản cung thất lễ."
"Tề Nhan thế nào?"
Nam Cung Xu Nữ tức giận không thôi: "Chính ngươi đi hỏi đi, bản cung trở về đây."
Đi đến cửa Thang Tuyền điện, Nam Cung Xu Nữ lại đi vòng trở về, tận tình khuyên bảo một phen mới rời đi.
Tề Nhan lại viết thêm mấy bản thảo, nàng ghi lại số lượng rồi mới buông bút xuống.
Nàng chậm rãi đứng dậy, bàn tay bám vào án thư một lát mới rời đi. Trở lại thiên điện, nàng chỉ đơn giản rửa mặt chải đầu, sau đó nằm lên giường.
Trong chính điện, Thu Cúc và Hạ Hà yên lặng dọn hành lý mà các nàng đã thu xếp trước đó trở về vị trí cũ.
Nam Cung Tĩnh Nữ nằm ở trên giường. Một chiếc khăn sạch được đặt lên đôi mắt nàng, phía trên còn để một cái túi nhỏ có chứa nước đá.
"Tam muội, ngươi đã không còn là hài tử. Ngươi ngẫm lại xem, từ khi các ngươi thành thân tới nay muội phu đối đãi ngươi như thế nào, tùy hứng cũng phải có chừng mực."
"Nếu ngươi không muốn trao thân mình cho hắn thì không cần treo đèn, cũng sẽ không cãi nhau thành cục diện như bây giờ."
"Bản cung đã sớm nói với ngươi, thân thế muội phu đau khổ, ngươi chính là người hắn thân cận nhất ở trên đời này..."
Mặc dù đã xoa chút rượu trật khớp, tay nàng vẫn hơi đau nhức.
Nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không còn trách Tề Nhan.
Ngay cả bản thân nàng cũng thấy không thể tưởng tượng nổi, lớn như vậy còn không có ai dám đối đãi với nàng thô lỗ như vậy.
Nhưng vì sao, người mềm lòng trước vẫn luôn là nàng?
Tuy nói nữ nhi gia dịu dàng như nước, nhưng nàng lại không phải là người mềm yếu. Nhưng từ sau khi thành hôn với Tề Nhan, bản thân nàng cũng không đếm được mình đã khóc bao nhiêu lần.
Đối mặt với Tề Nhan, nàng lúc nào cũng không thể "kiên cường" nổi, động một cái liền rơi lệ.
Vì sao? Vì sao đối mặt với người luôn khiến nàng khóc, nàng lại chưa từng cảm thấy chán ghét?
Nghĩ nghĩ, hốc mắt Nam Cung Tĩnh Nữ hơi nóng lên: Là ngươi vô lễ trước, tuy bản cung đánh ngươi, nhưng bản cung cũng không có cố ý.
Vì sao lần này ngươi không có mềm giọng tới dỗ ta...giống như lúc trước?
Đã một ngày một đêm trôi qua, chỉ cần ngươi nói vài câu mềm mỏng, không phải bản cung sẽ tha thứ cho ngươi sao?
Nam Cung Tĩnh Nữ cắn môi, chiếc khăn dán lên đôi mắt nàng giống như là một cái "nội khố". Nước mắt nàng lại lần nữa tràn ra, bị khăn hút đi.
Thì ra, ngươi vẫn luôn nhớ rõ "quân tử ước hẹn".
Ngươi vẫn luôn mong bản cung trả lại tự do cho ngươi, vì vậy mới sẽ nói ra những lời này đúng không?
Nhưng mà lúc trước bản cung có nỗi khổ tâm, nên giải thích làm sao ngươi mới có thể hiểu được đây?
Sao ngươi có thể nặng lời nói ra câu "cùng bản cung xuống địa ngục" chứ?
Chẳng lẽ...
Ở trong lòng của ngươi, ngươi chỉ xem bản cung là một vị bằng hữu sao?
Nam Cung Tĩnh Nữ ủy khuất bĩu môi: Tuy nói quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nhưng bản cung chỉ là nữ tử... liền không thể nuốt lời sao?
Tề Nhan, bản cung đổi ý.