Tuy là say rượu nhưng lần này Nam Cung Tĩnh Nữ không có dằn vặt Tề Nhan, nàng say quá trầm, vừa lên kiệu liễn thì đã ngủ mất.
Tề Nhan chỉ bế nàng lên xe ngựa, sau đó cõng nàng về chính điện.
Tề Nhan đắp chăn giúp Nam Cung Tĩnh Nữ, nhìn hai gò má và đôi lông mày của đối phương đang cau lại vì khó chịu mà suy nghĩ xuất thần.
Nếu như Tiểu Điệp còn sống, hẳn là cũng lớn như vậy.
Từ khoảnh khắc nhìn thấy Cát Nhã, Tề Nhan hậu tri hậu giác hiểu rõ một việc.
Vì sao vị thủ lĩnh thảo nguyên kia lại mượn danh nàng?
A Cổ Lạp năm đó căn bản không có thần kỳ như lời Cát Nhã nói, thậm chí là còn ngược lại: Bởi vì mẫu thân là người Vị Quốc, cho nên danh vọng của nàng ở trong tộc cũng không cao.
Điều duy nhất có thể khiến người ghé mắt xem trọng, đại khái là nàng có thể nói chuyện với ngựa.
Cát Nhã dám nói như thế, có lẽ là bởi vì hai phần ba người thảo nguyên đều đã bị người Vị Quốc chôn sống, không ai có thể kiểm chứng chuyện của A Cổ Lạp năm xưa.
Nếu người thảo nguyên thật sự muốn mượn danh của Xanh Lê bộ để tạo thế, còn không bằng dùng danh hào của phụ thân nàng, nhưng đối phương cố tình chọn một vị vương tử đã mất tích từ năm tám tuổi...
Nguyên nhân chỉ có một.
Người nọ dùng cách này để tìm kiếm Khất Nhan A Cổ Lạp thật sự!
Ai sẽ làm như vậy? Đáp án vừa xem đã hiểu ngay...
Nhiều năm trôi qua, ngoại trừ thân nhân đã chết ra, còn có ai sẽ lo lắng cho nàng?
Ba Âm, thì ra ngươi còn sống...
Tề Nhan quay về thiên điện một mình, nàng cởi quần áo rồi ngồi vào thùng nước tắm, xoa hình xăm Lang Vương sinh động như thật ở trên ngực, ướt hốc mắt.
Mười một năm, nàng thà rằng gặp nguy hiểm cũng không chịu xóa sạch dấu vết cuối cùng này, là vì ngóng trông một điều gần như không thể xảy ra.
Ba Âm còn sống, Cát Nhã cũng xuất hiện, thế hệ trẻ tuổi của thảo nguyên ngày xưa đã lục tục xuất hiện, như vậy...
Có lẽ muội muội của nàng đang sinh sống ở một góc xó xỉnh nào đó?
Ba Âm nháo cho thiên hạ đều biết chuyện này, hẳn là muội muội nàng cũng nghe được tin rồi đúng không?
Tách ra năm ấy, Tiểu Điệp mới năm tuổi.
Tề Nhan sợ thời gian trôi qua lâu Tiểu Điệp đã quên mất dung mạo của ca ca, chỉ có hình xăm Khất Nhan gia đời đời tương truyền mới có thể giúp các nàng tương nhận.
Tề Nhan tì trán lên thùng tắm, từng giọt nước mắt tròn trịa rơi xuống, cùng nước ấm trong thùng gỗ hòa thành một thể, không còn tung tích.
Mười một năm, nàng vẫn luôn hy vọng Tiểu Điệp và Ba Âm còn sống, chỉ là phần hy vọng này quá xa vời, xa vời đến nỗi Tề Nhan không dám đối mặt.
Thậm chí, sau khi nhìn thấy người Vị Quốc đối đãi với tù binh thảo nguyên như thế nào, nàng tàn nhẫn hy vọng rằng bọn họ đã chết.
Tề Nhan không thể tưởng tượng nổi, hai đứa bé còn nhỏ như vậy mà trở thành tù binh thì sẽ phải đối mặt với những ngày tháng như thế nào.
Lúc nghe có người mượn danh "Khất Nhan A Cổ Lạp" khởi nghĩa, Tề Nhan theo bản năng phủ quyết người đó là Ba Âm.
Nàng chỉ sợ nếu như bản thân đoán sai, sẽ không thể chịu nổi sự tuyệt vọng sau khi hy vọng bị dập nát.
Nàng đã ở trong bóng đêm rất lâu, dù cho có thấy ánh bình minh thì cũng không dám tiếp thu.
Tề Nhan dùng khăn ướt chặn miệng lại, nhưng tiếng khóc yếu ớt vụn vặt vẫn trào ra.
Cát Nhã xuất hiện, thật sự dọa đến nàng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới bản thân có thể bại lộ nhanh như vậy.
Nàng không sợ chết, nàng chỉ sợ mình nằm gai nếm mật mưu hoa mười năm nhưng lại gãy gánh giữa đường.
Tề Nhan còn nhớ rõ, lần cuối cùng nàng khóc là vào ngày Hội nguyên khai bảng.
Ngày đó, nàng cố ý nấu hai chén mì mà mẫu thân hay làm, ăn xong thì âm thầm nói với bản thân: Ba Âm và Tiểu Điệp đã chết...
Nàng còn thề đây là lần cuối cùng nàng rơi lệ, con đường sau này không cho phép nàng mềm yếu.
Nhưng nàng vẫn khóc.
Tề Nhan ôm lấy thân thể của mình, dẫu đang chìm trong thùng nước nóng nhưng nàng vẫn cảm thấy rất lạnh, là cái lạnh phát ra từ nội tâm.
Những gì xảy ra trong cung yến hôm nay làm nàng sợ hãi không thôi, nhớ tới tình cảnh lúc đó nàng sẽ không kiềm được mà phát run.
Nhưng dù bất an thì vẫn không có ai để nàng chia sẻ, càng sẽ không có ai an ủi nàng.
Nàng chỉ có thể đắm mình trong nước ấm, run rẩy ôm lấy bản thân, yên lặng rơi lệ.
Tề Nhan chỉ là một người không hề tồn tại ở trên đời này, tên của nàng là Khất Nhan A Cổ Lạp.
Là một người bất đắc dĩ khoác lên thân phận nam tử, mười chín năm không thể quay về làm chính mình.
Nàng sẽ sợ hãi, sẽ bất lực, cũng sẽ gào khóc.
Nàng cũng không phải là người kinh thế kỳ tài gì cả, thậm chí là có chút "ngu dốt".
- --
Tề Nhan đổi sang một bộ quần áo sạch sẽ.
Nàng tìm kéo cắt y phục mới thay ra đến nát nhừ, buông kéo rồi tùy tay vứt trên mặt đất.
Nam Cung Liệt đụng vào làm Tề Nhan cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Tên nam nhân rắn rết đó thỉnh thoảng xuất hiện ở bên cạnh cũng không phải là chuyện gì tốt.
Tề Nhan ngồi bất động ở trước bàn thật lâu, nàng quay đầu nhìn giường đệm đã được trải ra gọn gàng, lại đứng dậy đi ra ngoài.
Hạ Hà nghe được tiếng vang thì đi ra từ phòng bên cạnh, hành lễ vạn phúc: "Phò mã gia muốn đi đâu sao?"
"Ta có chút không yên tâm điện hạ, có thể làm phiền Hạ Hà tỷ tỷ đi cùng ta một chuyến được không?"
"Vâng."
Hạ Hà đi bên cạnh Tề Nhan, để đèn lồng rất thấp.
Điện hạ đã từng phân phó: Phò mã gia không thể nhìn thấy gì vào ban đêm, buổi tối hầu hạ thì không cần câu nệ lễ tiết.
Nàng có thể cầm đèn đi bên cạnh phò mã gia, nếu cần thì có thể đi ở phía trước.
Một vầng trăng lẻ loi treo lơ lửng giữa bầu trời, làm sao trời xung quanh có vẻ hơi ảm đạm.
Ban đêm, thị vệ đi tuần tra toàn bộ Trăn Trăn công chúa phủ, vì thế ở đây rất là an tĩnh.
Lý trí nói với Tề Nhan: Nàng hẳn là nên quay về thiên điện, nhưng hai chân nàng cứ liên tục đi về phía trước.
Thu Cúc thấy Tề Nhan đi mà quay lại thì rất bất ngờ: "Tham kiến phò mã gia."
Tề Nhan trầm mặc một lát, dùng ngữ khí thương lượng và nói: "Thu Cúc tỷ tỷ, tối nay ta muốn ngủ lại ở chính điện, không biết có thể châm chước một lần không?"
Thu Cúc có chút khó xử, Tề Nhan than nhẹ một tiếng: "Thôi, tốt hơn là ta nên quay về."
"Xin phò mã gia dừng bước!"
Thu Cúc cắn chặt răng: "Ngày mai xin phò mã gia bẩm báo với điện hạ một tiếng."
"Cái này là tất nhiên, đa tạ Thu Cúc tỷ tỷ."
Thu Cúc thắp đèn đỏ rồi treo ở cửa đại điện, nàng dám làm vậy là vì nàng cảm giác điện hạ nhà mình có tình với phò mã gia.
Tỳ nữ không có quyền quyết định bất cứ chuyện gì của chủ nhân, nhưng nếu nghiền ngẫm được tâm ý của chủ nhân thì có thể thuận nước đẩy thuyền vài lần, ngay cả khi có bị trừng phạt đi chăng nữa.
Chỉ tiếc Xuân Đào vẫn mãi không học được chuyện này, vì vậy mới có thể rơi vào kết cục như thế...
Nghĩ đến cố nhân, Thu Cúc có chút ảm đạm, liền thỉnh an cáo lui.
Tề Nhan thổi đèn tắt, nằm ở bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ.
Đối phương ngủ rất trầm, hô hấp đều đều, trong không khí tràn ngập mùi rượu ngọt nị.
Đều là mùi rượu, nhưng ở trên người Nam Cung Liệt thì khiến Tề Nhan buồn nôn, mà Nam Cung Tĩnh Nữ lại làm nàng yên lòng.
Tề Nhan nhẹ giọng gọi: "Điện hạ?"
Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ không có trả lời, nàng quay đầu nhìn trong chốc lát, lặng lẽ xích đến gần Nam Cung Tĩnh Nữ.
Lặp lại mấy lần như thế, mãi đến khi nàng ôm đối phương vào lồng ngực.
Tề Nhan thở dài một hơi mỹ mãn, cảm thụ được độ ấm và hương thơm của đối phương, nỗi hoảng sợ và bất an quanh quẩn ở trong lòng nàng cuối cùng cũng được bằng phẳng...
Nàng đột nhiên cảm thấy bản thân thật là đê tiện: Nàng một mặt mưu tính làm Nam Cung Tĩnh Nữ cửa nát nhà tan, nhưng lúc này lại lợi dụng đối phương tới an ủi nỗi bất an trong lòng.
Nhưng Tề Nhan thật sự rất mệt mỏi, nàng đã không còn sức để biện bạch gì nữa, chỉ biết ôm lấy Nam Cung Tĩnh Nữ và nhắm hai mắt lại.
Thể chất của Nam Cung Tĩnh Nữ đặc thù: Nàng thích uống rượu nhưng tửu lượng thì rất thấp, nếu say quá trầm thì ngược lại sẽ tỉnh rất sớm.
Nếu như lại tiếp tục ngủ khi vừa mới choàng tỉnh, bảo đảm nàng sẽ tràn đầy năng lượng.
Phương đông vừa mới lộ ra, Nam Cung Tĩnh Nữ liền mở mắt.
Nhìn thấy Tề Nhan gần trong gang tấc, Nam Cung Tĩnh Nữ nghi hoặc chớp chớp mắt.
Sau khi cảm nhận được tư thế hiện tại của hai người, tim nàng càng đập nhanh hơn.
Nàng vẫn duy trì tư thế này không dám động, ngay cả hơi thở cũng chậm lại.
Nàng từ từ quay đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh: Nàng còn đang ngủ ở chỗ của mình, như vậy là Tề Nhan chủ động "dán" lại đây sao?
Nghĩ đến đây, Nam Cung Tĩnh Nữ mỉm cười xán lạn.
Nàng đảo mắt nhìn đôi lông mày đen nhánh và hàng mi dài của Tề Nhan, lại nhìn đến vết sẹo trên má trái đối phương.
Dù đã nhạt màu hơn một chút, nhưng vết sẹo ấy vẫn bắt mắt như cũ, làm ánh mắt nàng cũng không khỏi dịu dàng hơn.
Một thư sinh gầy yếu thường xuyên sinh bệnh như Tề Nhan, đối mặt với một con ngựa đang phát cuồng nhưng lại rất trấn định và dũng cảm, không biết là mạnh hơn biết bao nhiêu người cường tráng ngoài kia.
Nghĩ đến chuyện Tề Nhan vì bảo vệ mình mới mang vết sẹo này, tâm Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng mềm mại, nàng si ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt Tề Nhan.
Đột nhiên! Nàng nhìn thấy vành tai Tề Nhan có một lỗ nhỏ lõm xuống, thân thể lập tức cứng đờ.
Đây...đây là kiểu xỏ lỗ tai mà chỉ nữ tử mới có?
Đầu ngón tay Nam Cung Tĩnh Nữ lạnh như băng: Người này...không có khả năng là nữ tử! Nàng đã thấy thân thể của hắn...
Nàng nhìn chằm chằm lỗ tai của Tề Nhan, chỉ sợ chính mình nhìn lầm.
Chần chờ một lúc, nàng lấy tay chạm lên ngực Tề Nhan, sờ lên một vùng bằng phẳng.
Nam Cung Tĩnh Nữ thở ra một hơi dài, nhưng vẫn có chút nghi hoặc.
Lần chạm vào này khiến cho Tề Nhan bừng tỉnh.
Tề Nhan mở to đôi mắt, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là thần sắc Nam Cung Tĩnh Nữ rất phức tạp, hai tay nàng ấy còn xoa xoa ngực nàng?
Lòng Tề Nhan vô cùng căng thẳng, thậm chí là có chút cảm xúc mà nàng không rõ.
Nàng nói với giọng điệu hơi lười biếng: "Điện hạ?"
"A!" Nam Cung Tĩnh Nữ kêu một tiếng, rút tay về.
"Điện hạ đang làm gì vậy?"
Mặt Nam Cung Tĩnh Nữ hoàn toàn ửng đỏ, nàng có làm sao cũng không ngờ bản thân sẽ bị bắt tại trận!
Tề Nhan sẽ không nghĩ rằng nàng đang khinh bạc hắn chứ!? Như vậy nàng phải giải thích thế nào đây!
"Điện hạ?"
Nam Cung Tĩnh Nữ ậm ừ một lúc lâu, nàng đơn giản liều mạng hỏi thẳng: "Vì sao ngươi xỏ lỗ tai?"
Ánh mắt Tề Nhan trầm xuống, nhưng câu hỏi này nàng đã sớm chuẩn bị đối đáp tốt.
"Khi còn nhỏ, thần bệnh tật ốm yếu, dân gian lưu truyền một câu thế này: Đặt tên xấu cho đứa bé thì sẽ dễ nuôi hơn một ít, vì thế phụ thân lấy nhũ danh cho ta là Thiết Trụ, hy vọng ta đủ sức chống đỡ mọi thứ như tên của mình.
Chỉ tiếc ta cũng không vì vậy mà khỏe hơn, có lão tổ trong thôn nói nuôi ta như nữ hài tử thì có lẽ sẽ hữu dụng.
Mẫu thân liền xỏ lỗ tai, còn cho ta đeo khuyên tai mấy năm, thân thể quả nhiên chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng mà hài tử trong thôn vì thế mà cười nhạo thần thật lâu..."
Tề Nhan càng nói càng thấp giọng, phảng phất là nàng cảm thấy Nam Cung Tĩnh Nữ cũng ghét bỏ nàng.
Nam Cung Tĩnh Nữ trở lại bên cạnh Tề Nhan, nâng tay nắm lấy vành tai nàng: "Bản cung không biết dân gian còn có phong tục này, ngươi không cần nghĩ nhiều.
Thì ra xỏ lỗ tai cũng có tác dụng thần kỳ như vậy."
Tề Nhan nhìn bờ môi đỏ khép mở gần trong gang tấc, hô hấp chợt cứng lại.
Nàng kéo ra khoảng cách giữa hai người, sau đó xoay người qua chỗ khác.
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi dậy, chạm chạm lưng Tề Nhan: "Ngươi giận à?"
"Không có."
"Vậy ngươi xoay qua đây đi mà ~."
Tề Nhan chần chờ một lát, nhưng cuối cùng nàng vẫn nghe lời quay mặt lại.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhạy bén nhìn thấy thần sắc của Tề Nhan hơi mất tự nhiên, trong lòng trào ra chút ngọt ngào nhè nhẹ.
Nàng nằm trở về, đặt tay lên eo Tề Nhan, nhắm mắt lại nói: "Sắc trời còn sớm, chúng ta ngủ thêm một lát đi.".