Kính Vị Tình Thương


Hỏi thế gian tình là chi, mà khiến lứa đôi hẹn thề sống chết có nhau.
Thu Cúc sinh ra ở Nam Cung phủ, tám tuổi đã bị phái đến hầu hạ Nam Cung Tố Nữ.

Năm mười hai tuổi, bởi vì thông minh lanh lợi, nàng được phái đến bên cạnh đích nữ Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nàng nhớ, năm ấy Nam Cung Tĩnh Nữ cũng chỉ mới là đứa nhỏ nằm trong tã lót, Thu Cúc đã nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ lớn lên.
Ở trong lòng Thu Cúc: Tuy Nam Cung Tĩnh Nữ đối đãi với hạ nhân khoan dung, nhưng sự cao quý sinh ra đã có của nàng sẽ không bởi vì bất kỳ ai mà thay đổi.
Nhưng gần đây, Thu Cúc mới thay đổi suy nghĩ của mình.
Sau cung yến Trung Thu, phò mã gia bị bệnh.

Bệnh tình bỗng tới rào rạt, rõ ràng một ngày trước phò mã gia còn khỏe mạnh, nhưng hôm sau nói ngã xuống liền ngã xuống.
Phò mã gia được người nâng ra khỏi thư phòng, bọn hạ nhân trong phủ đều sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Thu Cúc thấy điện hạ nhà mình quan tâm một người đến như thế.
Từ khi phò mã gia hôn mê, người tôn quý như điện hạ lại hạ mình, ngồi ở mép giường chăm sóc cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi.
Khi đưa khăn sạch đến, Thu Cúc vậy mà nhìn thấy điện hạ đang yên lặng khóc.
Không phải là điện hạ chưa từng khóc, chỉ là điện hạ sẽ không bao giờ rơi lệ ở trước mặt hạ nhân.
Mỗi khi gặp phải chuyện thương tâm, điện hạ sẽ nhốt mình ở tẩm điện không ra, nếu các nàng không khuyên được thì sẽ đi tìm Chước Hoa điện hạ.
Nhưng ngày đó, điện hạ nắm tay phò mã gia, an tĩnh rơi lệ...
Thu Cúc kinh hãi, quỳ ở bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, dùng hai tay nâng khăn qua đỉnh đầu: "Xin điện hạ bảo trọng thân thể."
Nam Cung Tĩnh Nữ kinh ngạc hỏi lại: "Làm sao vậy?"
"Điện hạ, lau nước mắt đi."
Nam Cung Tĩnh Nữ ngơ ngẩn trong chốc lát, nàng dùng một cái tay khác lau mặt, thất thần nỉ non: "Sao bản cung lại khóc rồi?"
Mấy chữ đơn giản như vậy làm Thu Cúc đau lòng không thôi, nàng khuyên nhủ: "Điện hạ, nô tỳ tiến cung mời ngự y đến xem được không?"
Nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ vậy mà nhẹ giọng trả lời: "Tề Nhan nói là không muốn ngự y chẩn bệnh..."
Đây là lần đầu tiên Thu Cúc thất lễ ở trước mặt chủ nhân, nàng ngơ ngẩn nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Thì ra, người cao cao tại thượng như điện hạ cũng sẽ buông xuống sự tôn quý của mình, thậm chí là nghe theo lời của người khác.
Nàng không khỏi nhìn Tề Nhan: Rốt cuộc thì người này có mê lực thần kỳ gì?

"Điện hạ, vì bảo đảm vẹn toàn vẫn là nên mời ngự y đến xem."
Nam Cung Tĩnh Nữ suy tư thật lâu, cuối cùng cũng đồng ý.
Đinh Dậu nhận được tin thì cũng không bất ngờ.

Nam Cung Nhượng vừa mới nạp thêm một vị mỹ nhân thảo nguyên, sau khi thị tẩm liền phong làm phi tử, chuyện này toàn bộ hoàng cung đều biết...
Lấy tính cách của Tề Nhan, nàng không sinh bệnh mới làm hắn cảm thấy kỳ quái.

Người nọ thoạt nhìn chỉ biết báo thù, nhưng Đinh Dậu biết rõ kỳ thật tâm tư nàng có bao nhiêu hẹp hòi.
Đinh Dậu than nhẹ một tiếng, cõng hòm thuốc trên lưng rồi đi tới Trăn Trăn công chúa phủ.
Khi nhìn thấy Tề Nhan, tim Đinh Dậu run lên.
"Cần bản cung tránh đi sao?" Nam Cung Tĩnh Nữ hỏi.
Đinh Dậu lắc đầu: Tình hình của Tề Nhan như vậy, hắn căn bản không thể nói chuyện với nàng.
Hắn quỳ gối ở mép giường, đặt tay lên mạch đập, kết quả chẩn bệnh cũng không khác những gì hắn dự đoán: tâm bệnh.
Đinh Dậu lấy ra một viên thuốc có mùi thơm lạ nức mũi, nhét vào trong miệng Tề Nhan.

Đây chính là thuốc giúp nàng không gặp ác mộng.
"Ngươi cho phò mã ăn thứ gì vậy?"
"Là an thần hoàn, thân thể phò mã gia quá yếu, viên thuốc này có thể giúp nàng yên giấc."
"Quá yếu là có ý gì? Là ăn không đủ chất sao?"
"Cũng không phải, phò mã gia vốn sinh ra đã yếu ớt, điện hạ không cần lo lắng quá mức.

Lát nữa thần sẽ kê một phương thuốc lại phối hợp với thức ăn bổ, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian thì phò mã gia có thể khỏi hẳn."
Nam Cung Tĩnh Nữ lo lắng nói: "Hắn...trước khi ngất xỉu có nói ngực đau, còn ra thật nhiều mồ hôi.

Lúc sau hắn có tỉnh lại vài lần, nhưng chưa nói mấy câu thì đã thiếp đi rồi..."
Đinh Dậu hơi suy tư: "Như vậy thì bắt đầu từ ngày mai thần sẽ hành châm cho phò mã gia một ngày một lần, bảy ngày sau thì có thể thấy hiệu quả."

"Bảo Thu Cúc dẫn ngươi đến kho phủ một chuyến đi, trong phủ của bản cung có không ít dược liệu quý hiếm, ngươi cứ dùng thêm."
Đinh Dậu giải thích: "Thân thể phò mã gia hư nhược, không nên dùng quá nhiều đồ bổ, nếu dùng dược liệu có dược tính quá mạnh thì ngược lại không tốt.

Điện hạ cứ việc yên tâm, vi thần chắc chắn sẽ điều trị giúp phò mã gia khỏe lên trong ba bốn năm."
"Vậy thì đa tạ."
"Vi thần cáo lui."
- --
Rời khỏi Trăn Trăn công chúa phủ, Đinh Dậu ấn lên ngực mình.
Bên trong là một bức họa: Chủ nhân phái người đến Lạc Bắc thu hồi lệnh truy nã, bức họa này chính là chân dung của thủ lĩnh khởi nghĩa "Khất Nhan A Cổ Lạp".

Chủ nhân lệnh cho hắn tìm cơ hội hỏi Tề Nhan xem nàng có quen biết người này hay không.
Nhưng người trước mắt bệnh thành như vậy, Đinh Dậu thật sự không đành lòng tiếp tục kích thích nàng.
Tuy rằng chủ nhân luôn thúc giục, nhưng muốn phạt thì cứ phạt đi.
Tề Nhan ngủ suốt một ngày một đêm, bởi vì có an thần hoàn nên nàng cũng không có gặp ác mộng.
Khi nàng tỉnh lại đã là giữa trưa, người đầu tiên đập vào mắt nàng chính là Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nàng ấy còn mặc bộ cung trang nàng nhìn thấy trước khi hôn mê, dựa vào thành giường mà thiếp đi.
"Điện hạ?"
Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên mở mắt, kinh hỉ kêu lên: "Ngươi tỉnh rồi? Có không thoải mái ở đâu hay không?"
Tề Nhan chống thân ngồi dậy, nhìn sắc trời bên ngoài: "Thần ngủ bao lâu rồi?"
Hốc mắt Nam Cung Tĩnh Nữ đỏ lên: "Ngươi dọa đến bản cung."
"Thần...ngủ rất lâu sao?"
"Ngươi hôn mê một ngày một đêm, nếu không phải ngự y nói ngươi không có việc gì..." Nam Cung Tĩnh Nữ nghẹn ngào ngừng lời.
Ngực Tề Nhan lại một lần nữa nhói đau, nàng không khỏi hoài nghi, không biết có phải thân thể của mình thật sự xảy ra vấn đề gì hay không.
Giường Bạt Bộ rất rộng, vì thế hai người cách nhau một khoảng lớn.
Tề Nhan ngồi quỳ ở trên giường, nghiêng thân về phía trước mới miễn cưỡng chạm lên khuôn mặt Nam Cung Tĩnh Nữ.

Thấy đôi mắt Nam Cung Tĩnh Nữ nổi lên tơ máu, nàng đau lòng không thôi, nâng tay giúp nàng ấy lau đi nước mắt.
Nếu, nếu ngươi không phải là nữ nhi Nam Cung gia thì tốt biết bao nhiêu.
"Điện hạ đừng khóc, thần sẽ đau lòng." Lời vừa nói ra, ngay cả bản thân Tề Nhan đều cảm thấy kinh ngạc.

Ngữ khí dịu dàng như thế thật là nàng nói ra sao?
Nam Cung Tĩnh Nữ thút tha thút thít hai tiếng: "Vậy ngươi có biết...một ngày một đêm này bản cung khó chịu như thế nào không? Bản cung cái gì đều không thể giúp, chỉ có thể nhìn.

Ngươi không thoải mái thì cứ nói ra, đột nhiên ngã xuống, ngươi..."
Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên nhào đến, hai người song song ngã lên giường.
Nam Cung Tĩnh Nữ đè ở trên người Tề Nhan, cắn một cái ở bả vai nàng, căm giận nói: "Tuy Vị Ương cung đã cháy, nhưng kho phủ vẫn còn vô số dược liệu quý giá! Dù cho trong phủ không có thứ ngươi cần, bản cung cũng sẽ tự mình cầu xin phụ hoàng.

Dù cho ngươi có gầy yếu, hay bị chứng bệnh gì nguy hiểm đi chăng nữa, bản cung cũng nhất định chữa khỏi cho ngươi!"
Đây vẫn là lần đầu tiên hai người lấy tư thế này ôm nhau.

Cảm nhận được đường cong lả lướt của Nam Cung Tĩnh Nữ đang cọ ở ngực mình, lòng Tề Nhan trào ra một chút khác thường, chỗ bả vai bị cắn vừa đau vừa tê tê dại dại...
Tề Nhan hắng giọng, lại nghe Nam Cung Tĩnh Nữ lẩm bẩm nói: "Bản cung không muốn ngươi xảy ra chuyện."
Có một khắc như vậy, lòng Tề Nhan chợt trống rỗng, phảng phất quên mất tất cả.
Nam Cung Tĩnh Nữ chống cằm lên ngực Tề Nhan, ngẩng đầu nhìn nàng: "Sao không nói lời nào? Có phải lại không thoải mái hay không?"
Tề Nhan nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ khóc đến lê hoa đái vũ, gò má nàng bỗng nhiên hồng nhuận một cách khác thường: "Điện hạ, điện hạ ép thần không thở nổi."
Nam Cung Tĩnh Nữ chống người dậy, khóa ngồi ở trên thân Tề Nhan: "Ngươi không sao chứ?"
"A! Nô tỳ không nhìn thấy gì cả!" Hạ Hà la lên một tiếng, bưng khay chạy ra ngoài.
Nàng vừa mới bẩm báo ở ngoài cửa, nhưng nửa ngày không có ai trả lời.
Thu Cúc tỷ tỷ nói có lẽ điện hạ quá mệt nên ngủ rồi, sai nàng bưng cháo vào nhìn xem, kết quả nàng liền thấy điện hạ cùng phò mã...
Phải, là điện hạ đè lên phò mã.
"A!" Nam Cung Tĩnh Nữ bụm mặt lăn đến bên cạnh Tề Nhan, nằm xuống: "Vừa rồi là ai bước vào!"
Tề Nhan liếm môi: "Thần cũng không thấy rõ..."
"Đốc đốc đốc."
"Điện hạ, nô tỳ Hạ Hà tới đưa ngọ thiện cho điện hạ."
Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ không đáp, Tề Nhan ngồi dậy vuốt thẳng nếp uốn quần áo: "Vào đi."
Hạ Hà bước đi vô cùng cẩn thận, nàng đỏ mặt vào tẩm điện rồi đặt cháo lên bàn: "Nô tỳ không biết phò mã gia đã tỉnh, nô tỳ sẽ lập tức đến tiểu trù phòng bưng một chén khác lại đây ngay."
Nam Cung Tĩnh Nữ đứng dậy hỏi: "Tiến vào sao không bẩm báo trước một tiếng?"

Hạ Hà vô cùng ủy khuất: "Nô tỳ đã bẩm báo qua, cho rằng điện hạ ngủ rồi nên cả gan tiến vào nhìn xem..."
Nam Cung Tĩnh Nữ lại thẹn lại bực: "Ngươi!"
"Điện hạ thứ tội!"
Tề Nhan cười khẽ: "Hạ Hà tỷ tỷ lui xuống trước đi, làm phiền ngươi lại mang mấy món ăn sáng lại đây."
"Vâng."
- --
Buổi tối, Nam Cung Tĩnh Nữ bởi vì quá mệt mỏi nên không có xuất hiện ở Ngự Thiện đường, nhưng trước khi đi ngủ, nàng đặc biệt dặn dò Thu Cúc lệnh nhà bếp làm thêm một món có thịt.
Thu Cúc ngầm hiểu, phò mã gia tỉnh nên tâm tình điện hạ cũng rất tốt, toàn bộ người trong phủ cũng vì thế mà được ân điển.
Ba ngày sau, Đinh Dậu thấy Tề Nhan ổn định mới giấu bức họa vào lồng ngực, đi tới Trăn Trăn công chúa phủ.
Thừa dịp hành châm, hắn lấy bức họa từ lồng ngực ra: "Chủ nhân bảo ta hỏi ngươi, ngươi có quen biết người trên bức họa này hay không?"
Ba chữ "lệnh truy nã" được viết bằng mực đỏ bắt mắt dị thường, trên đó vẽ một nam tử thô kệch, trên đầu không có tóc, đỉnh đầu lại có một vết sẹo.
Xương gò má hắn nhô cao, ánh mắt hung ác, ngũ quan ngạnh lãng.
Phía dưới viết "giá trị" của người này: Vạn lượng hoàng kim.
Tề Nhan chỉ nhìn lướt qua, nhàn nhạt nói: "Đây là tên giả mạo?"
"Phải, ngươi có quen hắn không?"
Tề Nhan bình tĩnh đối diện với Đinh Dậu: "Không quen."
Đinh Dậu thấp giọng tiếp tục truy vấn: "Vậy vì sao hắn phải giả mạo danh hào của ngươi?"
Tề Nhan cười nhạo: "Ta thân là vương tử duy nhất của Xanh Lê bộ, vẫn có chút phân lượng ở trong lòng người thảo nguyên."
Đinh Dậu nhìn Tề Nhan, hắn cố gắng nhìn xem biểu tình của nàng có gợn sóng hay không, thế nhưng lại không hề phát hiện được gì.
Hắn gấp bức họa rồi giấu vào trong lồng ngực, chậm rãi nói: "Ta sẽ bẩm báo chủ nhân đúng sự thật, nhưng ta cũng không biết nàng có tin hay không."
Tề Nhan lạnh lùng nói: "Nếu không tin thì cần gì phải tới hỏi?"
"Ngươi biết tâm tư của chủ nhân mà, vô luận ngươi có đáp như thế nào thì nàng đều có quyết đoán của riêng mình."
Đinh Dậu đi rồi.
Tề Nhan siết chặt nắm tay...
Tuy rằng xa cách nhau hơn mười năm, nhưng nàng liếc mắt một cái liền nhận ra người trên bức họa.
Đúng là an đạt của nàng: Cổ Kỳ Ba Âm.
Những vết sẹo ghê người trên đỉnh đầu hắn suýt chút nữa làm Tề Nhan thất thố, nhưng vô luận như thế nào nàng cũng không thể để Đinh Dậu nhìn ra manh mối: Câu trả lời của nàng cũng không quan trọng, sư phụ nhất định sẽ dò hỏi Đinh Dậu rằng biểu tình của nàng khi nhìn thấy bức họa ra sao.
Ba Âm, ngươi nhất định phải trốn kĩ, đừng để sư phụ tìm được ngươi...
Con đường này ngươi đã trả giá quá nhiều, kế tiếp giao cho ta là được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận