Kính Vị Tình Thương


Nụ cười của Tề Nhan có vài phần cao thâm: "Nếu Thượng thư Công bộ đồng ý tiến cử thay thì Hình Trung Thư nhất định sẽ nhận.

Ngươi cũng không cần trực tiếp đưa ngân phiếu, cứ tìm một quyển thẻ tre quý hiếm rồi cuốn ngân phiếu ở bên trong là được.

Hình đại nhân thích đọc sách như vậy, hắn nhất định sẽ xem."
"Một vạn lượng có phải là quá nhiều hay không? Vạn nhất người ta trả về thì sao bây giờ?"
"Làm quan không đánh người tặng lễ, lấy tình cảnh hiện giờ của Công Dương phủ, gửi được số ngân phiếu ấy chính là cách để thể hiện thành ý.

Theo ta, việc này chắc chắn sẽ thành công."
"Khi nào ta có thể trả lại số bạc đó cho ngươi?"
"Hiện giờ ta không có khả năng vào sĩ, chỉ có thể nhìn bằng hữu duy nhất của mình đạt được ước vọng, cũng coi như là đền bù một chút tiếc nuối.

Ta chỉ hy vọng sau này thành công, Bạch Thạch đừng quên nội thần ta đây là được."
"Ta làm sao sẽ quên người, Thiết Trụ chính là tri kỷ cả đời của Công Dương Hòe ta!"
"Trăn Trăn điện hạ không thích văn chương, ta ở một chỗ với nàng cũng thường xuyên không biết phải nói cái gì.

Nếu sau này có thời gian rảnh rỗi, Bạch Thạch đến chơi với ta thì ta đã thỏa mãn rồi."
- --
Công Dương Hòe cầm ngân phiếu đi trước.

Vì để tránh tị hiềm, Tề Nhan lại đơn độc ngồi trong chốc lát.
Một canh giờ sau, Tề Nhan thanh toán tiền, mướn một chiếc xe ngựa đi thẳng đến phủ đệ của Tạ An.
Tạ An vừa bất ngờ vừa vui sướng, hắn nghênh đón Tề Nhan vào thư phòng.
Hắn vốn tưởng rằng Tề Nhan nghĩ thông suốt.

Tin tức ở Lạc Bắc không ngừng truyền đến, Tam hoàng tử điện hạ cực kỳ nôn nóng, thái độ đối với Tề Nhan cũng đã sớm buông lỏng.
Hắn vừa lúc mượn cơ hội này cho điện hạ một cái bậc thang, giúp bọn họ hòa hảo trở lại, cùng tổ chức thịnh hội.
Mới vừa đóng cửa lại, Tề Nhan thậm chí không khách khí, nói thẳng: "Viễn Sơn huynh có mười hai ngàn ngân phiếu Thông Bảo tiền trang hay không?"
Tạ An bị hỏi đến ngẩn ra, theo bản năng đáp: "Tất nhiên là có..."
"Có thể cho đệ đệ mượn một lúc được không?"
"Hiền đệ xảy ra chuyện gì? Cớ sao cần nhiều bạc như vậy?"
Tề Nhan than nhẹ một tiếng, trả lời: "Mấy ngày trước đây ta tới sòng bạc, thua hết tiền mặt nên đi thế chấp liễu san hô mà công chúa ban cho.


Hôm nay ta mới biết đó là bảo vật ngự ban, cuối năm Nội đình ty sẽ cử người đến kiểm kê, mất nó thì sẽ rơi đầu.

Mà ta thế chấp liễu san hô kia mười hai ngàn lượng."
Tạ An kinh hãi: "Hiền đệ hồ đồ! Ngươi chờ ở đây, ta lập tức mang tới cho ngươi!"
Nói xong, hắn đẩy cửa rời khỏi thư phòng.

Một lát sau, hắn cầm một xấp ngân phiếu của Thông Bảo tiền trang trở lại, vừa đưa cho Tề Nhan vừa oán giận nói: "Vì sao một hai phải là ngân phiếu của Thông Bảo tiền trang, Thông Nguyên tiền trang của Tạ gia ta có nơi nào kém?"
Tề Nhan thầm cười lạnh: Nếu thứ ngươi mở là Thông Bảo tiền trang thì ta đây ngược lại muốn ngân phiếu của Thông Nguyên tiền trang...
"Có muốn ta phái vài người đi cùng ngươi hay không? Liễu san hô kia vô cùng quý giá, đừng để bị va đập rồi hỏng.

Đối phương là người nào? Chẳng lẽ là hiền đệ bị lừa, có muốn ta giúp ngươi xả giận hay không?"
Tề Nhan lắc đầu: "Đừng để chuyện này lộ ra ngoài thì tốt hơn.

Lại nói, quan hệ giữa ta và Viễn Sơn huynh không thể bị bại lộ.

Ngươi yên tâm, ta có thể xử lý."
"Vậy thì được, ngươi mau đi đi."
"Cáo từ."
Tuy mười hai ngàn lượng làm Tạ An có chút đau lòng, nhưng dùng số tiền đó cho Tề Nhan thì hắn lại vui vẻ chịu đựng.
Càng quan trọng là, hắn biết được một tin tức phi thường trọng yếu: Tề Nhan đến sòng bạc!
Điều này cho thấy khoảng thời gian này lòng Tề Nhan vô cùng buồn khổ, chẳng phải như vậy có thể chứng minh người này trung thành với Tam hoàng tử điện hạ sao?
Chỉ có người thật sự trung thành mới có thể mất mát khi bị nghi ngờ mà thôi.
Suy nghĩ cẩn thận chuyện này, Tạ An không chỉ cảm thấy mười hai ngàn lượng hắn tiêu phí rất có giá trị, mà thậm chí còn có chút mừng thầm.
Có thêm một tầng quan hệ này, hắn và Tề Nhan sẽ càng thân cận.

Tuy chủ nhân nể trọng hắn, nhưng dù sao thì Tạ thị cũng xuất thân thương nhân, chẳng thể nào lộ diện.
Sau này chủ tử hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, Tề Nhan bước vào triều đình, hắn và Tề Nhan đều sẽ vinh cùng vinh, nhục cùng nhục; căn cơ bọn họ càng thêm củng cố.
Tạ An lập tức rời khỏi phủ, báo cáo cho Nam Cung Vọng.
- --
Tề Nhan cầm ngân phiếu trở về phò mã phủ, mệnh Hạ Hà vào cung truyền Đinh Dậu tới.
Mấy ngày trước đây hai người vừa mới lục đục với nhau, đã nhiều ngày Đinh Dậu cũng không dám đến bắt mạch cho nàng.


Nghe được thông truyền, hắn còn tưởng rằng Tề Nhan lại sinh bệnh, vì thế lập tức cõng hòm thuốc rời đi.
Ai ngờ Tề Nhan lại đưa hộp gấm cho Đinh Dậu: "Lấy đồ vật trong hòm thuốc ngươi ra hết trước đi.

Ngươi bí mật mang cái hộp này ra ngoài.

Mấy canh giờ sau, lại tìm hai người đáng tin đưa thứ này đến tư trạch của ta.

Xong xuôi chuyện này, ta muốn hai người kia biến mất ở kinh thành."
"Đây là cái gì?" Đinh Dậu mở ra, chỉ thấy bên trong là một bình san hô màu hồng nhạt.
"Cống phẩm Trăn Trăn điện hạ ban thưởng."
Đinh Dậu có rất nhiều nghi vấn nhưng lại không dám hỏi, Tề Nhan chủ động nói ra hết thảy những gì đã xảy ra trong hôm nay.
Cuối cùng nói: "Lấy tính cách của Nam Cung Vọng, hắn nhất định sẽ đi điều tra, tốt nhất là ngươi cũng tìm người giúp ta an bài hết thảy ở sòng bạc đi..."
Đinh Dậu hỏi: "Ngươi muốn nâng đỡ Công Dương Hòe...làm nhãn tuyến trong triều cho ngươi sao?"
"Nếu có thể gài người một cách tự nhiên thì tốt nhất, nhưng mục đích thật sự của ta chính là muốn vặn ngã Hình Kinh Phú, thuận tiện chèn ép thái úy phủ một chút, sau đó lại cho Nam Cung Vọng một cái bậc thang."
Đinh Dậu ngơ ngẩn nhìn Tề Nhan: "Ta càng nghe càng mơ hồ, chỉ bằng một liễu san hô như vậy thôi ư?"
Tề Nhan cười khẽ: "Ngươi không hiểu cũng không sao, có người minh bạch là được.

Giúp ta chuyển lời cho sư phụ, Cát Nhã là nữ nhi của kẻ thù, ta tuyệt đối sẽ không hợp tác với nàng.

Không có nàng thì ta vẫn có thể hoàn thành mọi chuyện đâu ra đấy."
- --
Ba ngày sau, bên trong một biệt uyển ở ngoại thành nào đó
Võ Đại trình thư tay của Đinh Dậu cho người đeo mặt nạ: "Chủ tử, kinh thành gửi thư."
Nàng xé phần sáp dán trên bìa thư ra, đọc đi đọc lại lá thư mấy lần.
Nàng đột nhiên cười thành tiếng, tiếng cười khàn khàn giống như một bà cụ khiến người sởn tóc gáy.
Võ Đại quỳ gối trước mặt người đeo mặt nạ, thần sắc không có một chút khác thường: "Sao chủ nhân lại vui vẻ như vậy?"
Lúc này tâm tình của người đeo mặt nạ rất tốt, nàng đưa lá thư cho Võ Đại: "Xem ra trước kia là bản cung nóng vội..."
Trong thư, Đinh Dậu viết về chuyện "mười hai ngàn ngân phiếu", cùng với những lời mà Tề Nhan nói với hắn.
"Tiểu nhân cũng nghĩ giống như Đinh Dậu, chỉ là một bình liễu san hô cỏn con, nào có thể có tác dụng lớn như vậy?"
Người đeo mặt nạ bưng chén trà lên rồi nhấp một ngụm, giải thích: "Liễu san hô cũng chỉ là phần dạo nhạc mà thôi.


Tề Nhan lăn lộn một chuyến như vậy là vì muốn cho Tạ An và chủ tử sau lưng hắn tin rằng nàng đã sử dụng ngân phiếu.

Phò mã đô úy chỉ là nội thần chứ không phải là hoàng thân dòng chính, cuối năm đều sẽ có người của Nội đình ty tới kiểm kê kho phủ.

Nàng lấy bạc của Tạ An lấp vào chỗ khuyết mà dàng dùng để lôi kéo Công Dương Hòe, lại nắm thóp Trung thư lệnh nhận hối lộ.

Lấy tính tình của Nam Cung lão tặc, quan viên nhận hối lộ cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng nếu đề cập đến chuyện quan thương cấu kết thì hắn sẽ không ngồi yên trơ mắt mà nhìn.

Về phương diện khác, Hình Kinh Phú là đối thủ một mất một còn của thái uý đảng, Lục Bá Ngôn được chọn làm Thị lang Công bộ tương lai, nhưng rốt cuộc thì hắn còn chưa có đảm nhiệm chức vụ đó.

Nếu bản cung đoán không sai, Hình Kinh Phú thu bạc xong chắc chắn sẽ tiến cử Công Dương Hòe làm Thị lang Công bộ.

Để Trung thư lệnh đứng ra làm kẻ ác chèn ép thái úy phủ, lại ngồi xem Trung thư lệnh và thái úy đảng tranh đấu với nhau, Nam Cung lão tặc thấy vậy sẽ rất vui mừng.

Hắn lên ngôi bất chính, tuy hắn một tay đề bạt Hình Kinh Phú nhưng cũng tuyệt đối không dám tạo ra Lục Quyền thứ hai.

Đến nỗi Tạ An...e rằng của cải của hắn đã sớm khiến cho Nam Cung lão tặc chú ý, chỉ là Nam Cung Vọng vẫn luôn cung cấp tin tức cho Tạ An, làm hắn lẩn tránh rất nhiều nguy hiểm.

Thương nhân cấu kết với trọng thần nhất phẩm của triều đình, theo luật thì sẽ bị tịch thu tất cả tài sản.

Nam Cung Vọng mất đi tài lực, chỉ có thể ngược lại cầu mưu trí của Tề Nhan.

Đợi đến khi thời cơ chín muồi, Tề Nhan chỉ cần làm một bình liễu san hô trong phủ 'biến mất' thì đã có thể khiến tất cả chịu tội."
Người đeo mặt nạ lại lần nữa mỉm cười: "Ngọc không mài không sáng, gõ nàng một cái như thế quả thực là xuất sắc."
Võ Đại đọc lá thư một lần nữa, ngẫm lại lời người đeo mặt nạ nói mấy lần, lúc này hắn mới lĩnh ngộ dụng ý của Tề Nhan, nội tâm hắn kinh ngạc không thôi.
Tiểu nữ hài năm đó bị dăm ba câu hắn nói kích thích đến ngất xỉu té ngựa, cũng chỉ mới có mười năm mà thôi...
Người đeo mặt nạ lại hỏi: "Đã tìm được 'Khất Nhan A Cổ Lạp' rồi sao?"
"Lũ người triều đình kia vẫn luôn truy xét ở Lạc Bắc, người của chúng ta chỉ có thể bí mật tiến hành.

Bắc Mạc cát vàng vạn dặm, ban đêm còn có yêu phong quấy phá, chúng ta đã mất đi không ít người.

Theo thuộc hạ thấy, e rằng người nọ đã chết..."
"Tiếp tục tra, sống phải thấy người chết phải thấy xác, nhất định phải tìm được trước một bước."
"Vâng."
"U Châu...thế nào?"
"Gián điệp chúng ta vừa phái đã tới.

Theo tin báo, Nhị nhi tử của lão tặc kia đang ở gần U Châu, bọn họ không dám mạo muội hành động.


Chờ tên kia rời đi thì chúng ta có thể bắt đầu."
"Được rồi, lui xuống đi."
"Vâng."
- --
Hôm nay là ngày hẹn của Tề Nhan và Công Dương Hòe.

Sau khi dùng đồ ăn sáng, Tề Nhan nhét ngân phiếu vào trong lồng ngực, chuẩn bị ra phủ.
Thế nhưng nàng lại thấy Hạ Hà hoang mang chạy như bay đến chỗ nàng.
Hạ Hà ngừng ở trước mặt Tề Nhan, nhìn trái nhìn phải, khẩn trương kêu lên: "Phò mã gia!"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Phò mã gia có thể hạ thấp người xuống được không?"
Tề Nhan hạ thấp người xuống, Hạ Hà nhón mũi chân, run rẩy nói bên tai Tề Nhan: "Phò mã gia, không xong rồi...!Điện hạ, điện hạ tới!"
Tề Nhan nhướng mày, nhẹ giọng nói: "Vị điện hạ nào?"
"Là Trăn Trăn điện hạ."
"Điện hạ ở đâu? Vì sao không thấy thông truyền?"
Hạ Hà kéo lại tay áo của Tề Nhan, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng, gần như sắp khóc tới nơi: "Phò mã gia người nhẹ giọng một chút.

Điện hạ mặc nam trang một mình tới đây, còn tự xưng là bạn cũ của người, đang chờ ở cửa sau đây!"
Tề Nhan hít ngược một hơi khí lạnh: "Không được để lộ chuyện này."
"Nô tỳ biết, nhưng..."
"Ngươi không cần quá lo lắng.

Lúc trước điện hạ cũng thường xuyên cải trang ra phủ, dù cho bệ hạ biết thì người cũng sẽ không trách tội ngươi."
"Tạ phò mã gia."
Lòng Tề Nhan trầm xuống.

Không phải là nàng sợ Nam Cung Tĩnh Nữ tới, chỉ là hôm nay thật sự không khéo.
Nam Cung Tĩnh Nữ mặc một bộ trường sam màu trắng, bên ngoài tròng thêm một cái áo khoác màu đỏ, đang thưởng thức cây quạt trắng trong tay.

Trên đầu nàng là một cái mũ ô sa màu đen, chính giữa được khảm một viên bạch ngọc, tóc mai đều được nàng vén vào trong mũ.
Nàng buồn chán dựa vào thân cây, đong đưa cây quạt trên tay.

Tề Nhan nhanh chóng chạy qua: "Điện...sao ngươi lại tới đây?"
Nam Cung Tĩnh Nữ cười đến hai mắt cong cong, nàng thu lại quạt xếp, ôm lấy cánh tay Tề Nhan: "Đại ca ~ người ta nhớ ngươi cho nên đặc biệt tới thăm ngươi."
Nàng vậy mà gọi một tiếng "đại ca" thuận miệng đến như thế, Tề Nhan bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ: "Lén chạy ra ngoài?"
Nam Cung Tĩnh Nữ mỉm cười ngọt ngào, không đáp mà hỏi lại: "Đại ca ăn mặc chỉnh tề như vậy là vì muốn ra ngoài sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận