Chương 19
Mọi chuyện xảy ra thật đột ngột, đến nỗi tôi nghĩ rằng mình cần mấy viên thuốc trợ tim.
Thực ra thì, tôi vừa mới kết thúc một cuộc gọi.
Đừng hỏi tôi về cuộc gọi đó, bởi tôi chẳng nhớ gì hết đâu.
Chỉ biết rằng, tôi được hẹn đi phỏng vấn.
Á á á!
ĐI PHỎNG VẤN!
VỚI TẠP CHÍ TEENY!!!
“Véo mình một cái nào!”
Không chần chừ gì, My véo tôi một cái đau điếng.
“Ái đau quá!” Tôi nhảy dựng lên.
“Đây không phải trong mơ đâu Kem! Cậu vừa nói chuyện với tạp chí Teeny đấy!”
Phải rồi. Bình tĩnh nào. Mới vài phút trước đây thôi, Siro nhận được một email kèm số điện thoại di động, người gửi email muốn tôi gọi cho họ, chính tôi-cô gái trong clip Mũ Len Nhỏ chứ không phải ai khác. Người nghe máy là một anh nào đó, cách anh ấy giới thiệu và nói chuyện rất cởi mở và thân thiện. Cụ thể như thế nào thì tôi không còn nhớ nữa, bởi hai tai tôi cứ ù đi và tâm hồn thì đã bay vút ra ngoài cửa sổ từ lúc nào rồi.
Anh ấy nói gì gì đó về việc mọi người rất yêu thích clip và phong cách âm nhạc của tôi, rằng tôi có thể sẽ trở thành một hiện tượng trong tương lai không xa nếu được PR rộng rãi, và rằng anh ấy muốn phỏng vấn tôi.
Đi-phỏng-vấn!? Mấy chữ ấy cứ lởn vởn quanh đầu, nó cũng khiến tôi mắc nghẹn không nói được lên lời.
Thôi nào. Đây rõ ràng không phải một trò đùa chứ?
Bạn hãy thử đặt mình vào tình huống của tôi lúc này xem. Thế này nhé, bạn là một cô gái 17 tuổi cực kì bình thường, cận thị nặng, sợ môn bóng rổ chết đi được, rất thích ôm và vuốt ve những chú mèo béo, đang thầm thích một anh học khóa trên nhưng chưa bao giờ có ý định thổ lộ. Còn nữa, bạn yêu ca hát và chơi đàn guitar mặc dù chị gái của bạn luôn mỉa mai và cho rằng bạn bị dở hơi.
Vào một ngày đẹp trời, cậu bạn thân của bạn đã quay clip bạn hát và up nó lên Youtube. Sau đó, một tạp chí nổi tiếng gọi điện và nói rằng họ muốn phỏng vấn bạn, à nhầm là bạn gọi cho người ta mới đúng.
Bạn sẽ cảm thấy thế nào?
Chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ: choáng váng.
Làm sao mà không choáng cơ chứ? Được tạp chí Teeny phỏng vấn là ước mơ của hàng nghìn cô gái tuổi teen đó, còn gì tuyệt hơn là tên tuổi và hình ảnh của bạn tràn ngập trên báo?
Và tôi-Kem-sắp sửa trở thành nhân vật may mắn ấy.
Yeah!!!
Cả ba đứa bọn tôi ôm chầm lấy nhau, hét loạn lên.
“Phỏng vấn cùng Teeny! Phỏng vấn cùng Teeny!” My thích thú lặp đi lặp lại câu ấy và biến nó thành giai điệu bài hát vui nhộn.
“Yeah yeah yeah! Kem Kem Kem!” Siro hào hứng hát thêm vào, trông hai cậu ấy chẳng ra làm sao cả.
Hạnh phúc quá đi mất!!! Đáng yêu quá đi mất!!!
Tôi ôm lấy chiếc điện thoại, cùng My và Siro sung sướng nhảy tưng tưng trên giường, thậm chí bọn tôi đã hưng phấn tới nỗi có thể đâm thẳng lên trần nhà ấy chứ!
Úi! Suýt nữa thì gãy cả giường…
Mọi thứ xung quanh mới sống động và đáng yêu làm sao, kể cả đống tạp chí bề bộn nằm ngổn ngang trên giường, mấy gói snack ăn dở vung vãi hết cả ra sàn nhà. Cả cái ngăn tủ đựng đồ của tôi nữa, ở đó có mấy con thú nhồi bông đang thò đầu ra ngoài một cách cẩu thả, và khăn bông thì bị mèo béo Jimmy tha đi khắp phòng. Ồ, không hề gì, tôi sẽ dọn dẹp chúng mau thôi.
Tôi chỉ muốn bật ra khỏi chiếc giường ấm áp, nhảy lên và nói với cả thế giới này rằng tôi đang rất yêu đời và hạnh phúc. Ôi thật đấy! Tôi-đang-rất-hạnh-phúc!
“Có chuyện gì mà ầm ĩ hết cả lên thế mấy đứa?” Giọng chị Sam, chắc chị ấy vừa mới đi đâu về.
“Chị không thể tin nổi chuyện này đâu chị Sam ơi!”
Rồi tôi tíu tít kể lại cho chị ấy tất tần tật mọi việc. Sam ngạc nhiên vô cùng, cứ lặp đi lặp lại câu: “Thật không? Mày á? Teeny á?” và lay lay hai vai tôi không ngừng.
Phải mất khá lâu Sam mới bình tĩnh lại được, hệt như tôi lúc trước vậy.
“Theo chị em phải làm sao bây giờ?”
“Làm sao là làm sao? Cơ hội ngàn năm có một đấy. Nhất định là phải đi nghe chưa?”
“Em vừa vui, lại vừa thấy nó cứ thế nào ý.”
“Ờ, cũng phải. Kể ra đối với một đứa như mày mà nói thì cũng kì thật. Sao người được phỏng vấn không phải là tao nhỉ? Tao mà lên trang bìa thì đảm bảo báo hôm ấy bán đắt như tôm tươi.” Sam bắt đầu mơ mộng.
“Chị bảo đứa như em là đứa thế nào cơ?”
“À không. Người ta hẹn khi nào hả Kem?”
“Chiều mai ạ.”
“Cụ thể đi.”
“5h, ở quán kem Dừa Xanh. Chị hỏi kĩ làm gì?”
“Ô hay. Thế mày định mặc gì đi phỏng vấn? Đầu tóc rồi make up nữa?”
“Gì chứ, chị làm như em đi thi sắc đẹp không bằng. Mặc gì chẳng được, miễn gọn gàng lịch sự.”
“Không được.” Sam xua tay. “Phỏng vấn kiểu gì cũng chụp hình, mà đã chụp hình thì phải mặc đẹp. Mày không thấy mấy nhóc teen model trên báo ăn mặc xinh xắn thế nào à?”
“Đúng đấy Kem ạ.” My lên tiếng ủng hộ chị Sam.
“Vậy đi, sáng mai cứ đi học bình thường, chiều về chị sẽ dành ày một bất ngờ lớn. Em gái của Sam đâu thể xoàng xĩnh được, phải không?” Nói rồi Sam vuốt tóc ngúng nguẩy về phòng.
Bất ngờ lớn á-tôi nghĩ thầm. Sam đúng là…
…
Sáng hôm sau.
Tôi dắt xe ra khỏi nhà với tâm trạng phấn khởi bừng bừng khí thế. Nghĩ đến chiều nay làm tôi vui không chịu được. Trước đó, chị Sam đã dành cả giờ đồng hồ để “hướng dẫn kĩ năng giao tiếp và trả lời phỏng vấn” cho cô em gái.
Và đây là danh sách 6 điều cần ghi nhớ mà Sam yêu cầu tôi học thuộc:
1-Hãy tỏa sáng và tạo ấn tượng ban đầu thật tốt đẹp.
2-Nói năng nhã nhặn, nhẹ nhàng, thỉnh thoảng khẽ mỉm cười.
3-Dù đúng hay không, hãy cứ nói với họ rằng: “Teeny là tạp chí yêu thích hàng đầu của em.”
4-Không được ngáp.
5-Khi được mời uống nước, tuyệt đối không hút rột rột như lúc ở nhà.
6-Nhớ kĩ 5 điều trên.
Không những vậy, Sam còn giả vờ phỏng vấn tôi nữa cơ. Thật khác với chị ấy mọi ngày nha.
Trước khi bước ra khỏi cổng, tôi dành một vài phút để lấy lại bình tĩnh. Hít ra, thở vào thật nhịp nhàng.
Tôi có cảm giác rằng anh Kiwi sẽ xuất hiện một lần nữa ở ngoài kia đợi tôi, với chiếc xe đạp địa hình màu đen.
Anh ấy sẽ đứng đó, đôi mắt lim dim mơ màng, khi bắt gặp tôi, anh sẽ quay lại, nở một nụ cười ngọt ngào và nói: “Hi Ice-cream!”.
Và chúng tôi sẽ đi học cùng nhau, cùng thong dong đạp xe, và tôi sẽ kể cho anh Kiwi nghe về chuyện Mũ Len Nhỏ cũng như buổi phỏng vấn chiều nay.
Ôi chao! Cứ như trong mơ!
Tôi tự nhủ mình phải thật thoải mái và tự nhiên dắt xe ra khỏi cổng. Nhưng ôi trời, những gì nhìn thấy khiến tôi chỉ muốn đâm đầu vào cột điện.
Không hề có anh Kiwi nào đang đợi tôi như tôi hằng mơ mộng cả.
Khung cảnh thần tiên biến mất, chỉ còn lại mình tôi-nàng công chúa đơn độc giữa những rặng thông cảnh xanh mướt. Hoảng tử của tôi…rốt cuộc đã không xuất hiện.
Thay vào đó là con chó ngao Lyn Lyn xấu xí nhăn nhúm của lão Trần hàng xóm. Nó đang được lão dắt đi dạo bằng sợi dây xích to bản sáng loáng. Lưỡi nó thè ra trông mới gớm ghiếc làm sao. Nhìn thấy tôi, nó gừ gừ vài tiếng nhe cả răng rõ là ghét.
Lyn Lyn ngu ngốc kia! Tại sao lại là mày hả? Tao ghét mày!!!
Vậy là hôm nay tôi không đi học cùng anh Kiwi. Buồn thật.
Đến lớp, thấy tôi đi cùng My và Siro mà không phải Kiwi như hôm qua, Gigi liền cười đểu:
“Kem, anh Kiwi đâu? Không đi cùng à? Há há!”
Anh Kiwi đâu á? Ở đâu thì hỏi làm gì, đồ lắm chuyện.
“Hỏi Chúa!”
Tôi làm mặt lạnh và chạy biến vào lớp mặc kệ cho Gigi đứng tồng ngồng như một đứa ngốc ở giữa hành lang.
Thực ra vừa nãy, tôi có gặp anh Kiwi.
Anh ấy đi cùng mấy người bạn trong lớp, nói chuyện rất vui vẻ.
Nhưng khi băng qua tôi, ở một cự ly rất gần, anh ấy chẳng hề nhìn lại như cách tôi nhìn anh ấy. Lạnh lùng thoáng qua. Như là băng đá. Như là không thấy. Như là không quen biết. Không giống một Kiwi ân cần mà hôm qua tôi còn gặp.
Anh ấy trở về đúng là hot boy nổi tiếng của trung học Isaac, được không biết bao nhiêu cô gái yêu mến, hâm mộ. Còn tôi vẫn là một con bé vô danh tiểu tốt, ngóng chờ hình bóng của anh từng ngày từng khắc.
Thôi nào Kem, anh ấy đối xử tốt với mày chẳng qua là vì lo lắng cho sức khỏe của mày thôi-bởi dù sao anh ấy cũng có liên quan. Kiwi là vậy, luôn đối xử tốt với mọi người. Còn bây giờ, khi mày khỏe rồi, bình thường trở lại rồi, thì quên đi nhé…
Anh Kiwi chẳng là gì của mày cả…
Và ngược lại, mày cũng chẳng là gì của anh ấy…
Thật quá ảo tưởng và huyễn hoặc. Hệt như một con bé ngốc nghếch đang cố gắng xây tòa lâu đài trên bãi cát vậy. Xây mãi…xây mãi…Ấy thế mà con sóng từ nơi nào đó của đại dương xa xôi bất ngờ ào đến và vô tình cuốn đi tất cả.
Tòa lâu đài cát trong phút chốc chợt tan biến.
Mọi chuyện vui khi trước cũng bất chợt tan biến.
Lần đầu tiên trong đời…trái tim tôi...cảm thấy đau nhói.
Chương 20
“Sữa tươi không Kem?” My một tay chìa hộp sữa vừa mua ra trước mắt tôi, tay kia thì bận bịu với chiếc bánh mì kẹp thịt.
“Không cảm ơn cậu.” Tôi buồn bã đáp.
“Có chuyện gì thế? Mới sáng ra mà trông cậu ủ rũ vậy.”
“Không có gì đâu, mình hơi mệt ấy mà.”
“Cậu đang lo lắng về buổi phỏng vấn chiều nay chứ gì? Đừng hồi hộp quá, hãy tự tin lên, bọn mình luôn ở bên cổ vũ cậu!” My huơ huơ chiếc bánh mì của cậu ấy lên một cách tràn ngập ý chí quyết tâm khiến tôi bật cười.
“Cậu yên tâm!” Tôi vỗ vỗ ngực. “Nhất định mình sẽ làm tốt!”
“Có thế chứ! Mình rất tự hào về cậu Kem ạ!”
Những lời động viên của My khiến tôi thấy rạo rực trong lòng. Ừ, mình sẽ cố gắng thể hiện tốt và không làm các cậu phải thất vọng đâu!
...
Giờ ra chơi, theo yêu cầu của tổ trưởng, tôi sang thư viện mượn sách.
Lẽ ra tôi có thể rủ My và Siro cùng đi, nhưng thôi, hai cậu ấy đang bận chụm đầu vào chơi cờ ca-rô rất thân mật và vui vẻ, thỉnh thoảng còn cười toáng lên sung sướng nữa chứ. Hai đứa này đúng thật là, trước kia cứ ngồi gần nhau một lúc thì kiểu gì cũng cãi nhau chí chóe, còn bây giờ dính chặt như kẹo kéo, có muốn tách ra cũng không được. Thế đấy, sức mạnh của tình yêu thật diệu kì!
Tôi đang cần tài liệu để làm báo cáo thực hành môn sinh học. Sau một hồi rà soát các kệ sách, cuối cùng cũng tìm thấy những cuốn sách cần thiết. Gom lại và bê thành một chồng mấy cuốn trên tay, tôi tung tăng đem ra bàn của bác Hà quản lý thư viện. Mọi khi chỉ được mượn nhiều lắm 3 cuốn thôi, nhưng vì tổ trưởng tổ tôi thường hay sang đây giúp bác ấy làm sổ sách, nên luôn luôn được ưu tiên đặc biệt.
Bác Hà thư viện có mái tóc xoăn tít, đeo kính lão màu mật ong và lúc nào cặp kính của bác cũng trễ đến tận nửa mũi. Người bác thì bé nhỏ nhưng mỗi khi bác lên giọng quát đứa nào là đứa ý sợ chạy mất dép. Cũng tại vì sổ sách tùm lum, lắm đứa học sinh mượn sách mãi không chịu trả, rồi làm mất làm miếc loạn cả lên khiến bác ấy bực mình, thành ra nhiều khi bọn tôi bị mắng oan. Nhưng thực ra bác ấy cũng rất tốt với học sinh. Mỗi khi có sách mới, sách hay là bác quảng cáo rất nhiệt tình. Hơn nữa nếu đứa nào có nhu cầu nhờ mua sách thì bác nhất định sẽ mua giúp. À, mà thêm một lời khuyên nhỏ là bạn đừng có mà lân la lâu ở thư viện trường tôi, khi nào cần bác ý sẽ vớ lấy vài đứa ngây ngô nào đó và nhờ chúng nó sắp xếp, phân loại cả một chồng báo dày cộp đấy. Tin tôi đi, chuyện này chẳng thú vị chút nào đâu!
Khi đang bê chồng sách ra bàn ghi thì từ phía góc trong, cạnh cửa sổ, tôi bỗng thấy một dáng người rất quen thuộc.
Nói là quen thuộc, bởi đó chẳng phải ai xa lạ, chính là anh Kiwi.
Anh ấy đang yên lặng đọc sách, với lon sô-đa màu xanh đen uống dở đặt bên cạnh.
Tay trái chống lấy cằm, dáng vẻ miên man suy tư.
Kiwi ngồi một mình, trong góc thư viện, chiếc đồng hồ đeo tay phản chiếu thứ ánh sáng lấp lóa.
Nếu như không có chuyện sáng nay, thì tôi ước gì mình có thể ngồi đó với Kiwi. Tôi muốn biết anh ấy đang đọc sách gì. Tôi sẽ tám chuyện với anh ấy về các cuốn sách, giới thiệu cho Kiwi những cuốn sách hay mà tôi từng khám phá ra ở thư viện. Nhưng mà…thôi vậy.
Tôi định quay đầu lại và đi vòng hướng khác, cốt là để anh ấy không trông thấy tôi.
Nhưng vừa xoay chân lại, tôi đâm rầm vào một bạn nữ khiến chồng sách trên tay rơi hết cả.
“Ôi xin lỗi mình đang vội!” Bạn ấy ríu rít.
“Không sao đâu, để mình.” Tôi đáp, luống cuống ngồi xuống thu lại sách.
Ngại quá! Tôi vội vã đứng dậy, ôm chồng sách chạy biến đi trước ánh mắt ngạc nhiên của Kiwi.
Hẳn Kiwi sẽ chán ngán tôi lắm, hậu đậu, vụng về hết biết.
Sao mà mình lại khổ tâm thế này cơ chứ!
…
Buổi chiều.
Sau khi để tôi ngủ trưa được 30’, Sam vào phòng khua khoắng ầm ĩ cả lên.
“Thôi nào chị Sam, phỏng vấn lúc 5h chiều cơ mà? Để em ngủ yên đi.”
“Không được!” Vừa nói Sam vừa lôi tôi ra khỏi chăn.
“Đi mà, em buồn ngủ lắm.”
“Dậy! Không tao sẽ cắt net ở phòng mày.” Sam dọa dẫm.
Cắt net? Ôi không được. Nghe đến đây tôi liền bật dậy.
Dùng ké đường dây với Sam bất tiện thế đấy.
Thế là tôi vội vàng chạy vào nhà tắm, chải đầu, thay quần áo. Sam nói chiều nay chị ý sẽ thực hiện một cuộc cách tân cho đứa em gái quê mùa của mình. Nghe có vẻ to tát nhỉ?
Chỉ một lát sau đó, Sam chở tôi đến tiệm làm đầu của anh bạn thân.
“Minh này, tớ giao em gái tớ toàn quyền cho cậu đấy. Nhớ nhé, tỏa sáng nhưng không chói lóa!” Sam búng tay với anh bạn và lên xe đi đâu đó, bỏ tôi ở đây lại một mình.
“Ok!” Anh bạn kia nháy mắt.
“Chị Sam!” Tôi gọi với lại.
“Đừng lo, cứ ở đấy với anh Minh, chút nữa chị quay lại.” Nói rồi Sam phóng vụt mất.
Gì nữa đây?
Trước mắt tôi lúc này là anh Minh bạn chị Sam. Trông anh ấy rất chi là bự. Anh ấy khiến tôi liên tưởng đến bà vợ đồ sộ của Norbit trong bộ phim cùng tên, có điều bà ấy là phụ nữ và da đen hơn anh Minh nhiều.
“Em chào anh Minh.” Tôi lịch sự.
“Chào em! Gọi anh là Minh Kenni.” Anh ấy tươi cười.
Nghe cứ như đùa, nhưng thật sự là khi cười mũi anh ấy nhìn to dễ sợ. Như kiểu anh ấy cố tình làm cho lỗ mũi mình phồng ra hết cỡ ấy.
“Vâng anh Minh Kenni. Tên đẹp lắm ạ!”
“Ngồi xuống đây đi Kem, anh sẽ đem đến cho em một trải nghiệm hoàn hoàn mới, một phong cách đậm chất Hollywood!”
Ối giời ạ.
Đoạn anh ấy cạp khăn quanh cổ, gỡ hết kính, mũ len ra và ngắm nghía tổng thể gương mặt khiến tôi cảm thấy thật kì cục.
“Em có làn da sáng, một khuôn mặt nhỏ nhắn và thon gọn. Sẽ thích hợp với mái tóc xoăn bồng bềnh. Em đã thử kiểu đó bao giờ chưa?” Vừa nói anh ấy vừa lấy lược chải chải mái tóc thẳng mềm mượt của tôi.
“Chưa ạ. Em chưa làm tóc bao giờ.”
“Chưa á? Từ trước đến giờ?”
“Ừm vâng. Có chuyện gì ạ?”
“Cũng chưa từng hấp hay dưỡng gì ngoài tiệm?”
“Cũng chưa?” Tôi ngạc nhiên.
“Ôi trời, anh chưa gặp ai có mái tóc tự nhiên đẹp như thế này! Em có bí quyết gì không?”
“Từ trước đến nay tóc em vẫn luôn thế. Em không có bí quyết gì cả.” Tôi tự hào.
“Tuyệt thật! Được rồi, vậy thì bây giờ anh sẽ bắt đầu làm tóc cho em…à quên chờ anh một chút.”
“Ok.” Tôi đeo lại kính và vắt vẻo ngắm nhìn mọi thứ xung quanh trong lúc chờ anh Minh Kenni đem đến cho tôi “một phong cách đậm chất Hollywood”. Nghĩ đến đây tôi chợt bật cười. Đúng là bạn chị Sam có khác.
Giờ mới để ý, bên cạnh tôi là một quý cô xinh đẹp với bộ móng được tỉa và vẽ thật cầu kì.
Tôi tự hỏi với bộ móng sành điệu của mình, cô ấy sẽ làm mọi việc thế nào nhỉ? Ví dụ như nhặt rau, viết lách, gõ máy tính? Nó sẽ làm bẩn bộ móng và thậm chí còn gãy nữa.
Quý cô xinh đẹp đang đọc một tạp chí thời trang trong lúc hấp tóc. Một nửa hình cầu đang được úp lên đầu cô ấy, và mái tóc thì bốc hơi nghi ngút, như kiểu mà chúng ta vẫn hay thấy trong các phim kiếm hiệp.
Tôi cũng lôi từ kệ sách ra một cuốn tạp chí có bìa chị Tăng Thanh Hà để đọc. Được một lúc thì anh Minh xuất hiện.
“Ta bắt đầu được rồi chứ nhỉ?”
“À vâng.”
Rồi anh ấy lại gỡ cặp kính ra khiến tôi chẳng nhìn thấy cái gì, ngay cả hình ảnh của mình trong gương.
Và thế là tôi đành nhắm mắt lại, không cần biết anh Minh Kenni đang làm gì với mái tóc của mình.
Cả khi make up nữa. Tôi cũng chẳng nhìn thấy gì nốt.
Một lúc lâu sau.
“Xong!” Anh Minh gỡ khăn ra và xoay ghế một vòng.
Phù, tôi liền thở phào.
Đúng lúc chị Sam đang khệ nệ bê một đống đồ về, thấy tôi, Sam và những người xung quanh ngạc nhiên trợn tròn mắt lên.
“Ôi Chúa ơi! Em gái tớ đây sao?” Sam quẳng đống đồ sang một bên và chạy ra phía tôi, hết lay bên nọ đến bên kia.
“Nhẹ nhàng, tươi tắn mà không quá cầu kì, rực rỡ.” Vừa nói anh Minh vừa đeo lại kính cho tôi.
Khi mọi thứ trở nên rõ nét, tôi thấy mình rõ mồn một trong gương.
Là…là mình ư? Tôi khẽ thốt lên.
Tôi phải hít ra, thở vào không biết bao lần mới không bị shock với dáng vẻ này.
Không còn là Kem với mũ len lúc nào cũng lụp xụp trên đầu, tóc thẳng tưng nhàm chán.
Thay vào đó là mái tóc uốn bồng bềnh như những sợi rong biển. Hai mắt lấp lánh ánh nhũ và đôi môi màu hoa anh đào dịu nhẹ. Mọi thứ không hề quá, mà rất nhẹ nhàng, từ kiểu tóc cho đến trang điểm.
Giống như những cánh hoa anh đào bay bay trong gió, mỏng manh và đẹp một cách lạ kì.
Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình có thể tuyệt như thế này.
Ước gì anh Kiwi ở đây. Tôi thầm nghĩ.
“Sam, thấy tay nghề của tớ thế nào? Ổn đấy chứ?”
“Ừ, ok lắm!”
Sau đó Sam lôi từ trong túi ra váy và giày dép, yêu cầu tôi mặc vào.
Đó là một bộ váy len màu xanh lơ khá đơn giản nhưng đẹp. Rất hợp với tóc và kiểu trang điểm của tôi. Thêm đôi giày búp bê gắn hình ngôi sao nữa, chúng thật đáng yêu và không quá cầu kì.
“Woa…” Sam và anh Minh thốt lên khi tôi bước ra khỏi phòng thay đồ.
Nhìn thấy mình trong gương, tôi cảm thấy nghẹn ngào.
Cảm ơn chị Sam nhiều lắm. Bình thường chị hay chọc ghẹo em, kêu em nọ kia. Nhưng em biết chị vẫn rất yêu thương quan tâm đến em.
Buổi phỏng vấn này, nhất định em sẽ làm tốt. Vì ước mơ từ bấy lâu nay, và vì những người thân yêu luôn bên cạnh em nữa!
Cố lên nào, Kem! Nhất định mình sẽ làm được!