Chương 27
“Để yên đi Kiwi! Em cần phải biết chuyện gì đang xảy ra!” Mai Linh nức nở quay lại, và cảm xúc mãnh liệt của cô ấy cuối cùng đã trào ra bằng những giọt nước mắt.
Cùng lúc Mai Linh buông tay, Kiwi vội kéo tôi nép sát về phía anh ấy.
“Anh xin lỗi. Nhưng ông quyết định rồi, Mai Linh. Không ai thay đổi được ông đâu.”
“Quyết định? Từ khi nào? Tại sao em lại không biết?”
“Từ hôm qua.” Kiwi bình thản đáp lại.
Khác với thái độ giận dữ khi trước, lần này thì Mai Linh ôm mặt khóc nấc lên thành từng tiếng trước mặt tất cả chúng tôi. Hẳn cô ấy buồn và thất vọng lắm.
Không hiểu sao, tôi bỗng thấy mình có lỗi, mình thật là xấu xa. Xét về mọi khía cạnh, về ngoại hình, giọng hát, kĩ thuật, cô ấy hơn tôi hoàn toàn. Vậy tại sao không chọn cô ấy?
Trong bộ váy trắng, trông cô ấy càng thêm yếu đuối và mỏng manh. Đột nhiên, Kiwi khẽ buông tay tôi ra, bước lại gần Mai Linh.
“Đừng khóc nữa, Mai Linh.” Rồi Kiwi cúi xuống lấy tay gạt những giọt nước mắt đang lăn trên gương mặt xinh đẹp kia.
Không chần chừ gì, cô ấy ôm chầm Kiwi, thật chặt.
Một thoáng sững sờ, nhưng rồi Kiwi cũng vòng tay ôm lại.
“Anh có hiểu cảm giác của em lúc này không?” Cô ấy thì thầm trong tiếng nấc và vùi mình vào bờ vai ấm áp của Kiwi.
“Anh hiểu.” Kiwi thở dài.
Tất cả những việc này…đang diễn ra trước mắt tôi. Rất thật, rất sống động.
Phải rồi, Mai Linh là bạn gái của anh ấy mà, chuyện này thật quá đỗi bình thường. Vả lại, tôi cũng đâu có tình cảm gì với Kiwi đâu.
Nhưng sao…lại đau thế này nhỉ?
Cảm giác như…có ai đang bóp chặt lấy trái tim mình vậy.
Ước sao mình có thể biến mất khỏi nơi đây.
Có một điều kì lạ là, mặc dù muốn vậy, mặc dù có thể bỏ chạy, nhưng tôi lại không hề nhúc nhích. Cứ đứng đó hệt như bức tượng đá vô hình. Đối diện với tất cả.
“Để anh đưa em về.” Kiwi lên tiếng, phá vỡ bầu không khí âm u đang bay lơ lửng trên đầu tôi.
“Ừm.” Mai Linh ngoan ngoãn đáp lại.
“Ice-cream, chút nữa giáo viên thanh nhạc sẽ đến, em ở đây chờ nhé.” Kiwi vừa dìu Mai Linh xuống cầu thang, vừa nói vọng lại.
Tất nhiên, tôi chẳng hề có ý niệm nào về việc anh ấy vừa nói những cái gì.
Tất cả những gì tôi biết, đó là anh ấy đã buông tay tôi ra để đến với Mai Linh-nàng thiên nga trắng xinh đẹp, bỏ tôi lại nơi đây cùng nỗi buồn vô tận.
Thế này đã đủ đau lòng lắm rồi.
Thêm nữa, trước khi rời khỏi đây, Mai Linh đã tặng cho tôi ánh nhìn mà mãi sau này tôi vẫn không thể nào quên được.
Sóng gió sắp nổi dậy từ đây, tôi biết.
…
Một lát sau, chuyên gia thanh nhạc của tôi đã đến. Nghe Antony nói, Mai Linh là học trò cưng của cô ấy, mà không chỉ vậy, cô Thảo Vy còn là cô có họ hàng xa với Mai Linh nữa.
Cô ấy có cái tên rất đẹp, rất nhã nhặn, rất mĩ miều. Thế nhưng lần đầu tiên tiếp xúc, tôi đã thầm gào thét bên trong tâm can mình rằng, giáo viên khủng khiếp nhất, ghê gớm nhất mà tôi đã từng gặp trong cuộc đời chính là đây!
Bạn đã từng đọc Matilda-cô bé nghịch ngợm của Roald Dalh chưa?
Và bạn còn nhớ nhân vật cô hiệu trưởng khổng lồ hung dữ Trunchbull chứ? Cô Thảo Vy, thực sự là phiên bản ngoài đời thực của quý cô Trunchbull ác mộng.
Cô ấy cũng cao lớn như vậy. Hai vai cô ấy gồ lên như hai dãy núi và bàn tay thì to bè, trắng nhợt trông đến là khiếp hãi.
Trước đến giờ tôi vẫn thường nghĩ rằng những người nghệ sĩ chơi đàn piano luôn có bàn tay dài và thon thả, kèm theo là một vóc người nhỏ nhắn, tính cách hiền hòa, dịu dàng. Nhưng cô Thảo Vy thì đi ngược lại tất cả điều đó.
Hay cũng có một cách giải thích khác hợp lý hơn cho việc cô ấy đối xử dữ dằn, là vì cô ấy ghét tôi. Cũng phải thôi, cháu họ hàng xa của cô ấy là Mai Linh mà.
Cô Thảo Vy mặc một bộ váy âu phục màu đen, vai khoác chiếc túi xách thổ cẩm nhiều sắc màu, huỳnh huỵch bước từng bước nặng nề vào phòng. Có lẽ cô ấy nên tham gia lớp aerobic nào đó, như chỗ gần nhà tôi chẳng hạn, nó có thể giúp cô ấy cải thiện thân hình một cách đáng kể-tôi nghĩ thầm.
“Em chào cô.” Tôi lễ phép đứng dậy.
“Ừm.” Cô Thảo Vy gật đầu rồi gỡ túi xách, ngồi xuống ghế sofa, vắt chân chữ ngũ, bộ dạng rất thoải mái.
Rồi cô ấy lôi điện thoại ra, bấm số và gọi cho hàng tá người một cách thản nhiên như thể không cần biết tới sự có mặt của tôi ở đây vậy. Hay cô ấy cho rằng tôi đang dành thời gian quý báu của mình đến đây ngắm cô ấy thay vì học gì đó về…ừm, thanh nhạc?
“Anh à, khi nào về nhớ ghé qua siêu thị mua ít nấm nhé, loại nấm kim hay ăn lẩu ấy. Thêm một ít nấm bạch tuyết nữa…”
“Đức à, cô có đọc qua mail em gửi rồi, cứ thế tổ chức đi nhé, hội trường hôm đó trống đấy…”
“Ui da, dạo này tao cũng vẫn hay đau lưng lắm, đau ê ẩm. Bịch thuốc mày gửi tao hôm nọ sắc lên uống cũng không ăn thua…”
“Cái con mụ ở chỗ chị hôm nọ rẽ sang đường không bật xi nhan, cũng không mang theo giấy tờ xe, bị phạt mấy trăm đấy, thời buổi bây giờ không đùa được đâu…”
“#$%$^*&%%&*@....”
Cứ thế, cô ấy luôn tay luôn miệng hoạt động mà không để ý gì đến con bé đang nhăn nhó khổ sở ngồi bên cạnh.
“Thưa cô…” Cuối cùng thì tôi cũng dám thốt lên đầy sợ sệt.
Thấy vậy, cô Thảo Vy liền quay sang nói với tôi một câu cộc lốc.
“Sao?”
“Em phải về nhà trước 5h chiều ạ, và giờ thì đã 4h rồi…” Tôi ấp úng.
“Ha, em còn có việc quan trọng hơn cả học nhạc sao? Tôi thấy thất vọng quá, em đã nghe câu nghệ thuật không bao giờ có giới hạn chưa?”
“Chưa ạ?”
“Haizz, sự lựa chọn của lão già khỉ gió An Mạnh là đây sao? Sao chẳng có chút xíu đam mê nào với âm nhạc vậy.” Cô Thảo Vy vừa đủng đỉnh nhét điện thoại vào túi xách vừa tỏ vẻ ngao ngán.
Trời. Cô ta, à không, bà ta mới đáng-đang nói cái gì vậy? Gọi nhạc sĩ An Mạnh đáng kính là lão già khỉ gió sao? Còn đam mê đam miếc gì nữa? Được lắm, tôi đã tôn trọng bà hết mức rồi đấy.
“Xin lỗi, cô có thể lịch sự một chút được không ạ? Em nghĩ cô không nên gọi nhạc sĩ An Mạnh như vậy! Với lại, em không phải là không có chút xíu đam mê nào với âm nhạc, mong cô đừng hiểu lầm!”
Nói đến đây, tôi cứng họng vì bắt gặp phải ánh mắt phẫn nộ của cô Thảo Vy.
“Em dám nặng lời với tôi sao, Hạ Kem?” Và miệng cô ấy thì bắt đầu méo mó vì ngạc nhiên. “Tôi sẽ…”
Đúng lúc ấy, cửa phòng đột nhiên mở ra, là chú An Thông. Trông chú ấy rất phấn khích.
“Sao rồi? Hai cô trò đã học được nhiều chưa?” Chú An Thông tươi cười đem đĩa hoa quả đặt lên bàn.
“Được một lúc lâu rồi, chị đang cho cháu nó nghỉ xả hơi ấy mà.” Cô Thảo Vy nhanh nhẩu đáp, rồi nhướn người sang xiên một miếng dưa ăn.
Được-một-lúc-lâu-rồi???
Thật là nói dối quá mà. Cứ như thế bà ta đã dạy tôi hàng tiếng đồng hồ rồi ý. Tôi bắt đầu cảm thấy nhân vật này thật trơ trẽn hết sức. Nhưng không lẽ lại đi nói với chú An Thông về sự giả dối của mụ ta ư? Hẳn ông An Mạnh mà biết sẽ thất vọng lắm…và còn biết đâu nữa, bệnh tình càng thêm nặng thì sao?
“Vâng, cháu đang nghỉ giải lao ạ.” Nghĩ vậy, tôi bèn thận trọng đáp lại.
Bên cạnh tôi, bà ta mỉm cười hân hoan, đầy mãn nguyện.
“Vất vả cho cháu rồi, Kem à!” Chú ấy nói rồi lấy dĩa xiên một miếng dưa đưa cho tôi.
“Cảm ơn chú. Không có gì đâu ạ.” Tôi cười trừ.
“À thôi mình học tiếp đi chứ nhỉ, cô trò mình cũng nghỉ được một lúc rồi.” Cô Thảo Vy giả bộ vui vẻ đứng dậy tiến về phía cây đàn piano màu trắng, mở nắp đàn ra và sắp xếp các bản nhạc.
Thực ra chúng ta đã ngồi nghỉ cả thế kỉ rồi ấy chứ thưa quý cô-tôi nghĩ thầm rồi bất đắc dĩ lại gần.
“Vậy hai cô trò học tiếp đi nha, để tôi ra ngoài kẻo lại làm phiền đến việc học của cháu Kem!”-Rồi chú An Thông từ tốn ra khỏi phòng và đóng cánh cửa nặng trịch lại.
Okay, giờ thì tôi cũng bắt đầu được học âm nhạc rồi.
Cô Thảo Vy nhìn thấy bộ dáng lóng nga lóng ngóng của tôi, liền bật cười đầy mỉa mai.
Tôi đã nói rồi mà, hẳn là cô ấy ghét tôi lắm.
Nhưng chuyện này cũng bình thường thôi. Ai mà chẳng bị ghét, đến Lady Gaga đình đám còn có cả đống người anti nữa là. Với lại, ở trường tôi bị hội Gigi ghét nên cũng quen rồi.
Trong lúc đang mải mê suy nghĩ thì cô Thảo Vy cũng đã dạo được một đoạn nhạc.
Tôi vẫn cứ đứng đó hồn nhiên không hiểu gì.
Rồi cô ấy lại đánh lại đoạn nhạc ấy thêm một lần nữa.
???
Phừng phừng phừng!
Cô Thảo Vy tức giận dùng hai bàn tay đập lên các phím đàn đầy cáu kỉnh.
“Sao còn đứng trơ ra đó!”
“Gì…gì cơ ạ?”
Thật không công bằng! Tôi những tưởng mình sẽ được học cái gì đó về kĩ thuật lấy hơi, làm ấm giọng, dội âm, xử lý ngôn ngữ,…như những gì tôi thấy trên TV.
“Hát theo những nốt tôi đang đánh. Nào làm lại, lalalalala…”
À, ra vậy. Tôi đã thấy cái này trong chương trình ca nhạc thiếu nhi Đồ Rê Mí.
Và rồi tôi chăm chú lắng nghe từng đoạn nhạc dạo, tập trung hát lại thật chuẩn xác.
Nhưng có vẻ như cô Thảo Vy đang đánh đố tôi thì phải. Ban đầu thì là một đoạn ngắn thôi, nhưng càng về sau càng dài và phức tạp hơn. Tôi bắt đầu loạn cả lên và không thể hát lại chuẩn xác như lúc đầu được.
“Ôi trời ơi! Em đang hát cái gì vậy? Đã học qua thanh nhạc chưa đó hả?” Cô ấy lại tiếp tục bực bội quát lên.
“Em chưa từng, thưa cô.” Tôi bình thản đáp lại.
“Thật là hoang dã. Em khiến tôi phát ngán đến tận cổ rồi đấy! Em biết Mai Linh chứ? Con bé mới tuyệt vời làm sao! Nó luôn làm tốt tất cả mọi thứ! Em hãy cố gắng mà học hỏi bạn!” Cô ấy nói với vẻ khinh bỉ.
Mai Linh ư? Đem tôi ra so sánh với cô ấy nữa? Tôi thừa biết mình kém cỏi mà…
Không được! Sao mình lại có suy nghĩ nhu nhược ấy nhỉ? Mình không phải là đứa dễ khuất phục! Hoàn toàn không phải! Gì chứ, có mỗi chút khó khăn không đáng kể mà đã nản lòng rồi. Mình đã hứa không để cho ông An Mạnh phải thất vọng mà?
Phải rồi, mình sẽ làm được. Mình phải làm được, mình nhất định sẽ làm được!
Nghĩ vậy, tôi nhắm chặt mắt lại. Thần kinh căng ra hết cỡ, tất cả sự tập trung và năng lượng dồn vào hết hai đôi tai. Tôi chăm chú nghe một cách hết sức kĩ càng, lưu lại chúng trong bộ não, và rồi mở mắt ra, cố gắng hát lại thật chuẩn xác.
Một lần, hai lần, rồi ba lần. Đoạn về sau càng phức tạp thì tôi càng tập trung nhiều hơn. Và…diệu kì thay, tôi đã làm được!
Hạ Kem-rốt cuộc đã làm được!!!
Chương 28
Phải nói rằng, lúc đầu việc này có hơi khó, nhưng giờ đây tôi đã có thể tự tin xướng lại đúng những nốt cô Thảo Vy đánh. Tuy nhiên, mọi sự cố gắng vẫn chưa thể khiến quý cô khó tính hài lòng, và cô ấy bắt tôi lặp đi lặp lại nhiều lần đến khi cổ họng bắt đầu khô rát.
Thử thách. Đúng. Đây là thử thách đầu tiên dành ình đấy. Tôi tự nhủ. Vì thế tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.
“Thưa cô, em có thể uống một chút nước được không ạ?” Tôi ngừng hát và rụt rè hỏi.
“Haiz, thôi nghỉ luôn đi. Tôi cũng không có hứng thú với em nữa.” Cô Thảo Vy ngán ngẩm đóng lại nắp đàn và thu dọn bản nhạc trên giá.
“À, này.” Bà ta thêm vào, rồi vứt phịch một quyển sách trước mặt tôi rồi gõ gõ ngón tay thô kệch lên bìa sách. “Tài liệu luyện thanh nhạc. Cầm về mà tự nghiên cứu, tôi không dạy ở đây đâu.”
“Sao ạ? Tài liệu luyện thanh nhạc?” Tôi vội đón lấy quyển sách có bìa màu nâu và thắc mắc.
“Ừm. Khá dày đấy. Cố mà đọc đi.”
“Nhưng…làm sao em có thể hiểu được ạ? Cô có thể giảng cho em được không?”
“Hiểu hay không là việc của em. Đừng có hỏi lằng nhằng nữa, tôi không có thời gian để giảng những thứ cơ bản đó cho em đâu.” Nói rồi bà ta đứng dậy, mặc áo khoác và đeo cái túi xách thổ cẩm kệch cỡm của mình lên vai, nhanh chóng biến mất khỏi phòng tập nhạc.
“Thưa cô…nhưng…” Tôi nói với theo, nhưng vô ích.
Sao lại có một giáo viên vô trách nhiệm như vậy nhỉ? Tự nhiên quẳng cho học sinh một tập tài liệu, rồi nói rằng: “Này, mang về mà đọc”. Ít ra thì bà ta cũng nên nói: “Em hãy đem nó về nghiên cứu, có gì vướng mắc tôi sẽ giải đáp” chứ?
Cầm cuốn sách khổ lớn như quyển tạp chí này trên tay, tôi thấy hậm hực trong lòng. Bỗng nhiên tôi thấy yêu mến những người thầy, người cô ở trường mình hơn bao giờ hết, kể cả thầy Súp Lơ nữa. Mặc dù thầy ấy chưa bao giờ cho tôi nổi điểm 7 môn bóng rổ, nhưng dẫu sao thầy cũng chưa từng quẳng một thứ gì đó trước mặt tôi rồi bảo về mà tự nghiên cứu cả.
Tôi thở dài đánh sượt, thu dọn mấy thứ linh tinh rồi cũng rời khỏi phòng, trong lòng buồn rười rượi. Không biết với cái kiểu học thế này, tôi sẽ đi về đâu...
Thôi cố gắng vậy. Tối nay làm hết bài tập trên lớp xong, mình sẽ dành thời gian để nghiên cứu nó.
“Hạ Kem này!” Tôi đang chuẩn bị xuống cầu thang thì có tiếng chú An Thông gọi giật lại.
“Chú An Thông?” Tôi mỉm cười.
Thấy tôi quay lại, chú ấy chạy lại gần và cùng tôi bước xuống cầu thang, vừa đi vừa trò chuyện.
“Thế nào rồi cháu? Học có thú vị không?”
Trời ạ. Thú vị không ư chú? Cháu đang phát ngán vì bà ta đây này. Nhưng thay vào đó, tôi đã không hề mở miệng than vãn.
“Cũng thú vị chú ạ.”
“Ừ. Cô Thảo Vy là chuyên gia thanh nhạc khá có tiếng tăm đấy. Cháu biết Mai Linh chứ nhỉ?”
“Ừm cháu có biết.”
“Nó là do một tay cô Thảo Vy đào tạo. Trước kia khi ông còn khỏe, ông cũng dành rất nhiều thời gian để dạy dỗ con bé. Mai Linh là một ca sĩ rất tiềm năng, vừa xinh xắn lại vừa có kĩ thuật tốt, vẫn đang được nhào nặn, chờ ngày ra mắt công chúng.”
“Cháu có nghe Mai Linh hát khi nãy. Giọng hát của bạn ấy rất tốt, cao và khỏe. Cháu…thấy tiếc cho bạn ấy.” Tôi ôn tồn.
“Ừ. Theo dự tính, nếu chưa thể tìm ra giọng hát mới toanh và phù hợp nhất cho ca khúc chủ đạo trong album thì Mai Linh sẽ là sự lựa chọn duy nhất. Nhưng phút cuối, cháu đã bất ngờ xuất hiện và khiến chúng ta hoàn toàn hài lòng. Dù về kĩ thuật cháu có thể chưa bằng được Mai Linh, nhưng theo như ông nói, ở cháu có một nét gì đó rất đặc biệt và cuốn hút.”
Ngừng một lúc, chú ấy lại tiếp.
“Cũng khá tiếc cho con bé Mai Linh. Chúng ta đã giấu không muốn cho con bé biết sớm, sợ nó thất vọng. Nhưng mọi chuyện thì cũng đã rồi. Cháu đừng áy náy. Hãng đĩa đã lên kế hoạch sắp tới cho Mai Linh. Cùng thời điểm album mới của ông phát hành, cũng là lúc Mai Linh sẽ debut.”
“Ồ. Tuyệt thật!” Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì cái cảm giác xấu xa tội đồ khi nãy đã không còn nữa.
“À, Kem này, có một việc rất quan trọng chú muốn thông báo cho cháu. Từ giờ đến khi đó cháu hãy chuẩn bị sẵn tinh thần đi nhé.”
“Việc gì ạ?”
“Cuối tuần này, có buổi ra mắt hội đồng quản trị công ty truyền thông Fresh Music và một số ông lớn trong ngành giải trí. Cả cháu và Mai Linh đều sẽ tham gia.”
“Ôi chúa ơi!” Tôi bắt đầu lo lắng và thở ngày một gấp gáp.
“Đừng sợ, Kem. Gia đình chú là cổ đông lớn nhất của Fresh Music. Hôm đó, chú sẽ có mặt. Mọi người đều rất mong đợi sự thể hiện của cháu. Buổi ra mắt ngày hôm đó rất quan trọng, trước khi bắt tay vào thu âm. Cháu biết đấy.”
“Vậy…cháu sẽ phải làm gì hôm đó ạ?” Tôi hít vào, thở ra để lấy lại bình tĩnh.
“Tỏa sáng.” Chú An Thông nói ngắn gọn.
“Tỏa…tỏa sáng?”
“Đúng vậy. Clip Mũ Len Nhỏ đã giúp cháu nổi tiếng. Nhưng cháu cần phải bước ra ánh đèn sân khấu rực rỡ kia, đứng trước cả một hội đồng lớn, chứng tỏ bản lĩnh của mình. Ta tin, cháu sẽ làm được.” Chú An Thông cười tươi và vỗ vỗ vai tôi động viên.
“Cuối tuần này…chính xác là khi nào thưa chú?”
“Tối thứ Bảy. Chú đã nói chuyện với bố mẹ cháu khi nãy rồi.”
Tôi thực sự thấy sợ hãi. Hôm đó tôi sẽ hát? Cùng với Mai Linh ư? Nghĩ đến đây thôi đã đủ làm tôi phán ốm rồi.
Tôi bắt đầu mường tượng ra cái cảnh tôi-Kem NQ đang lạch bạch cầm dép chạy theo Mai Linh-cô nàng kiêu sa lộng lẫy với giọng hát ba quãng tám. Không nghi ngại gì, giọng hát của cô ấy sẽ hoàn toàn thổi tôi bay vút sang tận Châu Phi.
Sau khi Mai Linh hát, pháo hoa quanh sân khấu sẽ nổ tung rất hoành tráng hệt như liveshow của Selena Gomez. Tất cả mọi người đều òa lên, hô vang: “Mai Linh! Mai Linh!”. Sau đó, hàng tá những bó hoa, những con thú nhồi bông dễ thương đều được đem lên tặng hết cho Mai Linh, khiến cô nàng bối rối trong hạnh phúc ngập tràn. Còn nữa, anh Kiwi sẽ lên sân khấu, trao cho Mai Linh bông hoa hồng nhung tuyệt đẹp, kèm theo một nụ hôn ngọt ngào lên má, Kiwi sẽ thì thầm với cô ấy: “Tuyệt lắm, em yêu!”.
Vậy còn tôi thì sao nào?
Sẽ chẳng có hoa hồng nhung, gấu bông dễ thương hay nụ hôn lên má nào hết. Thay vào đó tôi sẽ bị mọi người la ó. Bị ném cả đống cà chua, bắp cải, trứng gà lên người. Tôi sẽ ngậm ngùi ngắm nhìn Kiwi cùng Mai Linh tay trong tay hạnh phúc tung tăng rong chơi trên cánh đồng hoa thơm ngát.
Ôi chao, một kết cục thảm hại!
“Kem, Kem!” Chú An Thông huơ huơ tay.
“Hơ…dạ!” Tôi liền bừng tỉnh.
“Về thôi cháu. Để chú đưa cháu về.”
“À không cần đâu chú, cháu đi xe đạp đến đây mà.” Tôi vội vã xua tay.
“Nhưng trông cháu có vẻ mệt. Vừa nãy còn học nhạc vất vả nữa. Thôi để chú chở về, xe đạp thì lát nữa có người đem về nhà cho.”
“Ừm. Vậy cảm ơn chú…Lần này lại làm phiền chú rồi.”
“Cái con bé này!” Chú An Thông đập một phát vào lưng tôi rồi cười ha hả. “Người một nhà cả, ngại ngần cái nỗi gì chứ! Đi thôi cháu!”
Ý! Chú này vui tính quá! Người một nhà nữa! Nghe ấm lòng làm sao.
“Để cháu đưa Kem về, chú Thông.”-Bỗng nhiên có tiếng gọi giật lại từ phía sau.
Tôi giật mình quay lại. Ra là Kiwi.
Không hiểu sao, tôi lại thấy trĩu nặng trong lòng. Hình ảnh Mai Linh ôm Kiwi lúc trước lại hiện về rõ mồn một trong đầu…
“Thế tốt quá. Hai đứa đi cẩn thận nhé!” Chú An Thông vỗ vai Kiwi mừng rỡ.
Nhưng tôi thì lại không thấy mừng chút nào…
Cứ cho rằng tôi là một ly kem đi, một ly kem cà phê sữa mát rượi, hay là yogurt gì đó, cũng như nhau cả thôi.
Nếu vậy thì Kiwi sẽ là mặt trời rực rỡ.
Một ly kem đặt dưới ánh mặt trời, kết cục như thế nào, hẳn bạn biết rồi đấy.
Tôi chẳng thể hiểu nổi thứ tình cảm tôi dành cho anh ấy như thế nào nữa. Nhưng trên hết, nó khiến cho trái tim khỏe mạnh của tôi phát ốm.
Ừm, giống như bị tổn thương.
Ngồi trong xe của Kiwi, tôi im lặng không nói một lời nào, hờ hững tựa bên cạnh cửa kính xe, ngắm nhìn hoàng hôn hai bên đường đang nhẹ buông xuống.
Kiwi đang bật bài “Without you” của Mariah Carey.
Tại sao lại là bài đấy cơ chứ?
Tâm trạng của tôi lúc này còn chưa đủ ủ dột ư…
Well I can't forget this evening
Or your face as you were leaving
But I guess that's just the way
The story goes
You always smile but in your eyes
Your sorrow show
Yes it shows
I can't live
If living is without you…
o_o
Có đùa không vậy? Kiwi thực sự đang hát theo bài hát này?
Tuy anh ấy không hát rõ, gần như là thì thầm, nhưng ở trong một không gian nhỏ bé thế này, tôi có thể cảm nhận được điều ấy.
Lần đầu tiên…tôi được nghe Kiwi hát? Ngay bên cạnh mình nữa.
Quá bất ngờ, tôi liền quay sang, chăm chú nhìn anh ấy.
“Anh rất thích bài hát này.” Kiwi ôn tồn giải thích, trong khi vẫn đang chăm chú lái xe.
“Em cũng rất thích.” Tôi nhắm mắt lại thư giãn.
“Anh rất tiếc về chuyện chiều nay, Ice-cream. Mai Linh đã cư xử không phải. Cô ấy rất dễ mất bình tĩnh.”
“Không sao mà anh. Em rất khâm phục giọng hát của bạn ấy.” Tôi đáp bâng quơ.
Bỗng dưng điện thoại của Kiwi đổ chuông. Anh ấy liền dừng xe lại bên vệ đường để nghe điện thoại.
“Alo, Thiên Minh à?”
Ồ, hãy xem chúng tôi đã dừng lại ở đâu này! Một hồ nước trong xanh với những hàng cây đã rụng hết lá, chỉ còn trơ lại tấm thân khô đét khẳng khiu.
Và kia nữa…ôi chao…! Là khóm cây hạt cườm! Thấy vậy, tôi vội mở cửa xe chạy ra ngoài.
Tôi vẫn nhớ như in những ngày thơ ấu êm đẹp của mình, khi tôi với chị Sam còn là những cô nhóc bé tí xíu. Bọn tôi thích mê mệt những cây hạt cườm bên vệ đường. Chị Sam thường hái hạt của chúng, rất cứng cáp, và đẹp nữa, xâu chúng thành chiếc vòng tay đáng yêu.
Thời gian trôi đi, sở thích của bọn tôi cũng dần biến mất. Một chiếc vòng tay hạt cườm làm sao có thể sánh ngang được với ngọc trai, vàng bạc, hay kim cương chứ?
Vậy mà, sau bao nhiêu năm, những khóm cây hạt cườm hiếm hoi lại xuất hiện trước mắt tôi. Mừng quá, tôi liền hái thật nhiều những hạt có màu trắng xen lẫn những vệt xám, bỏ chúng vào chiếc túi nilon nhỏ. Cảm giác này, thật sự thú vị!
“Nó là cái gì vậy?” Kiwi nhướn mày.
“Hạt cườm. Nó có thể xâu thành vòng tay.” Tôi hào hứng đáp.
Thấy vậy, Kiwi liền ra khỏi xe và hái thử một hạt.
“Ồ!” Anh ấy thốt lên. “Trông nó tuyệt thật!”
Và thế là, dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều mùa đông, ngay bên cạnh hồ nước trong xanh, chúng tôi vui vẻ hái thật nhiều hạt, chán chê mãi mới lên xe tiếp tục về nhà. Trong đầu tôi cứ mông lung suy nghĩ về việc sẽ xâu chúng thành thứ gì.
Ha, thú vị quá đi mất!
Thế nhưng…sau khi về đến phòng, tôi mới tá hỏa phát hiện ra mình đã quên túi hạt cườm trong xe của anh Kiwi!
…
Chiều hôm sau, tôi đến phòng tập sớm hơn 1 tiếng.
Hôm trước, tôi có thổ lộ với Kiwi rằng mình đang viết bài luận Tiếng Anh theo chủ đề, muốn nhờ anh ấy check lỗi sai hộ.
Dĩ nhiên, Kiwi đã đồng ý ngay ^^!
Và giờ thì tôi đang ngồi cạnh Kiwi, trong phòng khách nhà anh ấy, chống cằm theo dõi Kiwi sửa lỗi chính tả cho bài luận dài dằng dặc của mình.
Thật chẳng thể nào mà tập trung nổi, bởi vì…anh ấy quá hot.
Làm sao mà tôi có thể chứ? Nhất là khi, bên cạnh mình là một anh chàng đẹp trai, lịch thiệp, và áo anh ấy còn có mùi thơm đặc biệt nữa chứ, rất quyến rũ.
“Ice-cream này?”
“Ha?” Tôi giật mình.
“Đoạn này, phải là: Generally verbs and nouns are pronounced differently although they are written the same. Đây nữa, em cần chú ý đến sự hòa hợp giữa chủ ngữ và động từ. Got it?”
“Yeah I got it!” Tôi mơ màng.
“Nếu thấy khó hiểu thì anh viết bằng bút chì sang bên cạnh. Về đọc lại nhé?”
“Okie.” Tôi gật gù.
“À, hôm trước em có để quên cái này.”
Vừa nói, Kiwi vừa lôi từ trong áo khoác ra một chiếc vòng tay, chìa nó ra trước mắt tôi.
Ôi.
Là nó.
Chiếc vòng hạt cườm mà tôi đã rất háo hức dự định làm, nhưng rốt cuộc lại đãng trí bỏ quên cả túi hạt trên xe Kiwi.
Giờ thì nó không còn là những hạt cườm đơn lẻ nữa, mà được xâu rất cẩn thẩn thành một chuỗi vòng tay đáng yêu.
Và, chiếc vòng ấy đang nằm trọn vẹn trong bàn tay Kiwi.
Một thứ cảm xúc kì lạ nào đó bỗng dâng lên trong lòng tôi. Nghẹn ngào…!
“Tối qua anh đã xâu nó. Không được đẹp lắm, nhưng cũng đâu đến nỗi tệ, phải không?”
Kiwi ngắm nghía chúng, cười híp mắt lại, rồi mở lòng bàn tay tôi ra, nhẹ nhàng đặt chiếc vòng nhỏ nhắn vào đó, rồi nắm chúng lại.
Giờ thì tôi chẳng thể thốt lên thành lời nữa rồi. Cứ há hốc mồm ra như vậy, trông ngốc nghếch vô cùng.
“Đeo thử xem, Ice-cream?” Kiwi vui vẻ.
“Em…” Tôi vẫn ngồi đơ ra, không thể nào mở lời.
“Ice-cream?” Kiwi nhắc lại thêm một lần nữa.
“Em…cái này là anh Kiwi đã mất công làm…tuyệt đối…không thể đeo được, em sẽ cất ở đâu đó.” Vừa ấp úng, tôi vừa vớ lấy chiếc túi xách định cất chiếc vòng đi.
“Không được.” Kiwi nắm lấy vai tôi. “Đã gọi là vòng tay, thì sao có thể cất giấu đi được, phải đeo chứ.”
Nhanh chóng, Kiwi nhấc tay tôi lên và luồn vào đó chiếc vòng hạt cườm xinh xắn.
“…”
Hẳn anh ấy đã mất khá nhiều thời gian cho nó. Nghĩ đến việc Kiwi tỉ mẩn xâu từng hạt, từng hạt. Và anh còn thiết kế một chiếc khóa tí hon dành riêng cho chiếc vòng tay này nữa. Tôi bỗng thấy khóe mắt mình ươn ướt.
Không phải là món quà gì cao quý, không phải ngọc trai, kim cương, bạch kim. Chiếc vòng này đơn giản chỉ được kết lại từ những hạt cườm hái được bên vệ đường.
Nhưng đối với tôi, nó đáng giá hơn tất cả những thứ kia. Nhiều. Nhiều lần!
“Cảm ơn anh, Kiwi. Em, nhất định sẽ giữ gìn nó cẩn thận!”
Sực nhớ ra điều gì, tôi bèn lấy cây bút bi có đầu hình chú hề cùng cục tẩy hình chữ nhật của mình ra khỏi hộp bút.
“Anh Kiwi đã tặng em vòng tay, em cũng phái tặng anh một món quà mới được!” Tôi cười lém lỉnh.
“Gì cơ?”
Đoạn tôi dùng bút bi xanh vẽ hình mặt cười lên cục tẩy mới tinh, thật cẩn thận.
“Cái gì đây Ice-cream?”
“Quà tặng anh!” Xong xuôi, tôi giơ nó ra khoe Kiwi. “Cục tẩy biết cười!”
“Cục tẩy biết cười?” Kiwi ngạc nhiên cười phá lên.
“Ừm. Nó kì diệu lắm nhé. Nếu gặp phải chuyện gì không vui, anh cứ ngắm nhìn nó một lúc, em tin là anh sẽ thấy khá hơn.” Tôi hào hứng.
“Okay, anh sẽ thử.”
Kiwi cũng vui vẻ lấy thêm một cục tẩy nữa, cái này có hình tròn xoe, rồi vẽ tiếp một cái mặt cười lên đấy.
“Em một cái, anh một cái. Khi nào thấy không vui, em cũng phải lôi nó ra nhìn, đồng ý không?”
“Đồng ý!”
Rồi cả hai bọn tôi cùng nhau phá lên cười ngả nghiêng.
Lúc này đây, tôi đang ngồi gần anh ấy hơn bao giờ hết.
Như thế này mới ấm áp, dễ chịu làm sao…! Ahhh…
“Kiwi?”
Đột nhiên cửa phòng khách hé mở, một giọng nói thứ ba cất lên.
Cả tôi cùng Kiwi ngừng cười, ngước nhìn về phía người vừa gọi.
Đó là một cô gái với mái tóc đỏ buông dài ngang lưng, đôi mắt to tròn căng ra hết cỡ vì kinh ngạc. Hai tay cô ấy đang xoay vần nắm đấm cửa.
“Mai Linh?”