Edit + Beta: Thanh Thanh Thúy
***
Sáng hôm sau, Fūhi dậy sớm làm ba phần bữa sáng, ăn hết phần của mình rồi gói hai phần chạy đến nhà Uchiha Obito ở bên cạnh.
"Obito, rời giường chưa?!"
"Ha ha, Fūhi đến đấy phỏng, vào đi cháu." Trong phòng, một bà lão hiền lành khom người đi tới, cười tủm tỉm nhìn Fūhi.
Đây là bà nội của Obito.
"Bà ạ." Fūhi cười, hai tay đưa lên điểm tâm.
"Ha ha, cám ơn cháu nhiều lắm, Fūhi."
Bà lão thấy Fūhi hiếu thảo như vậy, nụ cười trên gương mặt đã nhuốm màu thời gian càng thêm vui vẻ.
Đi vào nhà của Obito, Fūhi quan sát bốn phía, phát hiện nơi này và nhà hắn gần như tương tự nhau.
"Fūhi, cháu ngồi đi, bà đi gọi Obito dậy cho." Bà lão vừa cười vừa nói.
"Không cần đâu bà ơi, cháu đến vì muốn hỏi bà một chút, nhà bà có bao cát hay mấy loại đạo cụ phụ trợ rèn luyện thể lực không ạ?" Fūhi trực tiếp hỏi.
Bà lão nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi gật gù: "À, bà nhớ cha của Obito khi còn bé bởi vì không cách nào khai mở Sharingan, cho nên một mực rèn luyện Thể thuật, về sau nó khai nhãn được rồi liền đem những đạo cụ kia ném đi hết, bà lúc ấy tiếc của không muốn bỏ, bèn lén nó thu thập lại...!giờ chắc là còn trong cái kho sau nhà đấy."
Nói là cái kho, kỳ thật giống một cái chuồng nuôi hơn, Fūhi chui vào lục lọi nửa ngày mới lôi ra được một đống lớn đạo cụ linh tinh đủ loại.
Xà cạp, bao cát, khối sắt, còn có băng vải, đồ đạc thật sự là không ít.
"Fūhi, cháu muốn rèn luyện Thể thuật sao?" Bà lão ở bên cạnh thở dài, "Hai nhà chúng ta vẫn luôn là hàng xóm, liền vận mệnh cũng giống nhau như vậy, khai mở Sharingan thật sự là quá khó khăn."
Fūhi đương nhiên sẽ không nói cho bà ấy biết mình đã khai nhãn, hắn cười tủm tỉm nói: "Bà ơi, Thể thuật nếu tu luyện đến trình độ cao nhất, so với Sharingan cũng không kém cạnh đâu ạ."
Trong nguyên tác ở Đại chiến Ninja lần thứ tư, Might Gai thi triển Bát Môn Độn Giáp đến cửa cuối cùng Tử Môn, sức mạnh bộc phát trong nháy mắt, Madara cấp Rinnegan Lục Đạo cũng bị đánh cho ngã lên ngã xuống, xém chút nữa còn bị KO!
"Fūhi, tuổi cháu còn nhỏ, thời điểm rèn luyện Thể thuật nhất định phải chú ý nhé." Bà lão thực sự rất hiền lành hòa ái, hoàn toàn không giống tộc nhân Uchiha.
"Cháu biết rồi ạ, cảm ơn bà."
Sau đó, Fūhi gắng hết sức chuyển đống đạo cụ về nhà, rồi bắt đầu trang bị cho mình.
Hắn trói lên bắp chân phụ trọng nặng nửa cân để rèn luyện cơ chân.
Trên cánh tay cũng trói lên phụ trọng nặng nửa cân để rèn luyện cơ tay.
Gắn lên người mấy thứ này, hắn lập tức cảm nhận được biến hóa, thời điểm đi lại lực hút giống như mạnh lên gấp mấy lần bình thường, thời điểm kết ấn càng thêm khó khăn, hai tay đều cứng ngắc.
"Đây chỉ mới là bắt đầu, rồi sẽ quen nhanh thôi!"
Fūhi đương nhiên sẽ không dễ dàng nhụt chí, từ sáng đến tối hắn đều đeo theo phụ trọng, muốn thích ứng nhanh hơn một chút.
Rầm!
"Ui daaa, đau chết đi được!"
Lại một lần nữa rớt từ trên cây xuống, Fūhi xoa xoa cái mông ê ẩm, gian nan đứng lên.
Từ khi gắn lên phụ trọng, việc leo cây vốn rất dễ dàng giờ lại trở nên lạ lẫm, hắn hoàn toàn không thể dùng Chakra duy trì thăng bằng.
Về phần đi trên mặt nước càng không cần phải nói.
"Hầy, mình thế này liệu có phải là mơ mộng hão huyền không ta?"
Theo lý thuyết, hắn đã khai mở được Sharingan, nếu chuyên tâm phát triển nó, thậm chí là dựa vào nó, hắn hoàn toàn có thể đi đến đỉnh cao cuộc đời.
Chỉ là, Đại chiến Ninja lần thứ tư rặt một bọn biến thái, ỷ lại vào Sharingan thật sự không có vấn đề?
Nghĩ đi nghĩ lại, đôi mắt Fūhi dần trở nên kiên định.
Đã mất công đến thế giới này, tuyệt đối không thể sống một đời tầm thường nữa, cho dù không thể chạm đến đỉnh cao, cũng phải chết trên đường hướng tới đỉnh cao!
Vài ngày sau đó, Fūhi ngoại trừ tinh luyện Chakra cùng luyện tập kết ấn ra, thôi không leo cây hay đi trên mặt nước nữa, mà bắt đầu rèn luyện thân thể, mỗi ngày đều ở trong sân đổ mồ hôi đầm đìa, chống đẩy, gập bụng, jump squat, hắn điên cuồng rèn luyện với tất cả phương thức có thể nghĩ ra được.
Huấn luyện quá độ như vậy, thân thể Fūhi khó tránh khỏi không chịu đựng nổi, chưa kể thức ăn mỗi ngày cũng chỉ đủ lấp đầy dạ dày, cho nên Fūhi càng ngày càng gầy yếu.
"Fūhi à, cậu huấn luyện thế này quá cực khổ, cơ thể không chịu nổi đâu!" Obito nhìn Fūhi càng ngày càng gầy, rất là đau lòng.
"Không sao, quen rồi là tốt ngay ấy mà.".
Truyện Cổ Đại
Fūhi đương nấu ăn, vừa nói vừa rung chảo sắt vài lần, để cho lửa đun đều hơn.
Lúc này trên cánh tay hắn còn đeo phụ trọng, nhưng chuyển động lại giống như người không đeo gì cả, trên cánh tay gầy yếu đã xuất hiện một chút cơ bắp.
Ăn cơm trưa xong, Fūhi đuổi Uchiha Obito đang không ngừng lải nhải về, lại tiếp tục rèn luyện.
Trải qua vài ngày điên cuồng luyện tập, Fūhi đã quen với việc đeo phụ trọng, sau đó hắn bắt đầu leo cây, đi trên mặt nước, vì đã quen với sức nặng kia rồi nên hắn khống chế thân thể càng thêm thuận buồm xuôi gió, Chakra cũng trở nên nghe lời hơn rất nhiều.
Oạp~, Oạp~, Oạp~.
Fūhi đi trên mặt ao, dưới bàn chân khuếch tán từng vòng gợn sóng, phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn của Fūhi một cách mơ hồ.
Sau đó, hắn bắt đầu kết ấn.
Tỵ - Mùi - Thân - Hợi - Ngọ - Dần!
"Hỏa Độn - Hào Hỏa Cầu Thuật!"
Một cỗ lực lượng cuồng bạo ngưng tụ tại yết hầu của Fūhi, vận may đến thì khôn lanh ra, hắn há miệng thổi mạnh về phía trước.
Phừng!
Một hỏa cầu lớn cỡ quả bóng rổ phun ra từ trong miệng hắn, bay thẳng đến một thân cây khô héo.
Đùng!
Hỏa cầu đâm vào thân cây thì ầm ầm nổ tung, trực tiếp khiến cái cây chia năm xẻ bảy.
Fūhi trừng to mắt, tựa hồ không thể tin được.
Mới vừa rồi luyện tập nhẫn thuật này, hay vài ngày trước cũng thế, lần nào cũng thất bại, không ngờ bây giờ lại thành công!
Fūhi cảm thụ sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể, chợt như hiểu ra điều gì đó.
"A!"
Bỗng nhiên, dưới chân Fūhi mềm nhũn, trực tiếp ngã sấp mặt vào nước, cũng bởi vì hắn phân tâm, Chakra dưới bàn chân xuất hiện biến hóa rất nhỏ, phá hủy cân bằng nên mới vậy.
"Ài, vẫn chưa đủ chuyên nghiệp."
Fūhi từ trong ao lội ra, vội vàng tắm rửa một cái, sau đó bắt đầu gia tăng phụ trọng đeo trên người!
Trước kia, phụ trọng trên hai chân hắn nặng tổng cộng một cân, hiện tại biến thành hai cân, trực tiếp tăng lên gấp đôi.
Hai tay cũng thế, từ nửa cân biến thành một cân.
Sức nặng trực tiếp tăng gấp đôi, lại khiến tay chân Fūhi trở nên nặng nề, sau đó lại là cảm giác cứng ngắc, tựa như máu lưu thông không quá trôi chảy.
Fūhi không chịu từ bỏ, lập tức chạy bộ vòng quanh sân, rất nhanh, khí huyết toàn thân của hắn bắt đầu nóng lên.
"Mệt mỏi quá trời ạ."
Chạy hơn mười phút, Fūhi thở hồng hộc.
"Không được, chạy thêm mười phút nữa!"
Fūhi cắn răng kiên trì, trong mắt lộ ra kiên định.
Một phút, hai phút, năm phút...!
Rốt cục cũng đủ mười phút.
Phịch~!
Fūhi co quắp nằm lăn ra, hoặc là nói, tay chân hắn bị phụ trọng ghim chặt trên mặt đất, mồ hôi trên người hắn rất nhanh đã làm ướt thảm cỏ dại.
"Hộc, hộc...!Sao lại càng ngày càng nặng thế nhỉ..."
Một hồi trời đất quay cuồng, trước mắt Fūhi liền tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh..