Khoảng 30p sau xe dừng lại ở một nhà hàng khá nhỏ vì đây là Xa tộc cho nên các nhà hàng cũng khác so với thành phố lớn.
Tuy nhiên có một điều đặc biệt là kết cấu của nhà hàng rất tiện lợi.
Lầu một, hai là khu vực ăn uống, lên đến lầu ba,bốn là các phòng hát nhỏ giống như KTV.
Vừa bước xuống xe cô đã háo hức muốn thưởng thức các món ăn nổi tiếng của vùng này, vì vậy không chần chừ cô bước vào quán tìm một góc khá vắng khách ngồi xuống, hai người còn lại cũng theo bước cô.
Ba người nam thanh nữ tú bước vào quán ăn đã thu hút khá nhiều ánh mắt của mọi người trong quán.Cô gọi món mỳ cay mà cô thích, cô ăn không nhiều nhưng cũng gọi kha khá món, cô sợ món mỳ cay sẽ ảnh hưởng tới cổ họng, cô cũng biết ca sĩ luôn phải chú ý đến cổ họng của mình.Hảo cảm của anh và cô tăng lên vài phần,trong bữa ăn anh cũng rất quan tâm đến cô để ý những món mà cô thích.Châu Thâm thấy không khí trong bữa ăn có gì đó bất ổn anh bỗng như chợt nhận ra bản thân mình đã phát hiện một bí mật lớn, nhưng luôn thắc mắc tại sao có lúc như rất gần có lúc lại như xa cách, anh quyết định tìm hiểu thêm một chút.Ăn xong cả ba người cùng nhua lên lầu bốn hát hò,- Phải khâm phục trợ lý của Thái Từ Khôn có thể tìm được một địa điểm hợp lý như thế này.
Cô vui vẻ nói- Đúng là không tệ,-Châu Thâm bồi thêm.Bởi vì chỉ có một mình cô là nữ nên được ưu tiên chọn bài hát trước,- Thật không ngờ giọng hát của Bạch Lộc cũng rất được: Châu Thâm quay sang Thái Từ Khôn cảm thán.Bắt gặp ánh mắt của Thái Từ Khôn đang nhìn Bạch Lộc đến thất thần.Giật mình hỏi lại,- Anh nói sao cơ.?Nhắc lại câu nói của mình, Châu Thâm thầm nghĩ có phải Thái Từ Khôn luôn âm thầm để ý Bạch Lộc.Sau khi Bạch Lộc hát xong cả hai đều vỗ tay khen ngợi cô,- Bạch Lộc chị hát tốt quá,- Không dám, không dám: cô ngượng ngùng,- Đừng khiêm tốn em hát rất được, Châu Thâm cũng không tiếc mà khen ngợi cô.Thái Từ Khôn và Châu Thâm cũng chọn cho mình bài hát mà họ yêu thích.Giọng hát của Châu Thâm quả không hổ là giọng ca bước ra từ tài năng âm nhạc, giọng rất đặc biệt,Sau khi xong ca với Châu Thâm, Anh bỗng hỏi cô:- Chị có muốn hát với em bài này không.?- Được thôi, cơ hội song ca với cùng ido quốc dân đâu phải lúc nào cũng có đâu.
Cô nóiLúc này Châu Thâm mới có giờ gian quan sát hai người họ, lúc hát cùng nhau ánh mắt Thái Từ Khôn nhìn Bạch Lộc một cách cưng chiều, ánh mắt này chỉ nhưng người yêu thương mới dành cho nhau như vậy.
Bây giờ thì Châu Thâm đã chắc chắn một điều Thái Từ Khôn có ý với Bạch Lộc.Khoảng 12 giờ thì cả ba người kết thúc cuộc vui, về đến khách sạn Bạch Lộc lên phòng trước không quên quay lại nói cảm ơn,- cảm ơn hai người vì buổi tối hôm nay, em thực sự rất vui,tạm biệt, chúc ngủ ngon! Nói xong cô bước nhanh về phòng,Chỉ còn lại Thái Từ Khôn và Châu Thâm,- Cậu thích Bạch Lộc à.? Châu Thâm đánh bạo hỏi- Không, không có! Sao anh lại nói vậy? Anh hoảng hốt- Tôi nhìn thấy ba chữ viết trên trán cậu đó- Chữ gì ạ.?- Chữ “ Tôi thích Bạch Lộc”Anh không nói gì thầm nghĩ mình thích Bạch Lộc sao? Có sao?Thấy anh không nói gì Châu Thâm giải thích thêm- Ánh mắt cậu nhìn cô ấy vừa dịu dàng, vừa cưng chiều mỗi lần gặp cô ấy cậu đều nhanh nhẹn trả lời câu hỏi của cô ấy, Tôi chưa nhìn thấy cậu như vậy bao giờ.Cũng đã tới phòng Châu Thâm chào tạm biệt rồi quay về phòng mình..