Kunluthái Từ Khôn Theo Đuổi Vợ


Bạch Lộc lúc này không biết phải làm sao, cô không biết trả lời như thế nào nhưng cô biết chắc một điều rằng, cô đã thật sự rung động trước tình cảm của anh mất rồi.

Cô cũng nhận ra tình cảm của bản thân, cô biết mình cũng thích anh.Nhưng áp lực dư luận làm cho cô dù luôn nhắc nhở bản thân dù cho có như thế nào đi chăng nữa cũng không thể chìm đắm trong đoạn tình cảm này được.Thấy Bạch Lộc không nói gì, nhìn biểu cảm trên mặt cô anh vội tiếp lời.-Thật sự xin lỗi về chuyện hôm trước nhưng Bạch Lộc tôi thật sự nghiêm túc, không phải cảm xúc nhất thời, cũng không phải ngày một ngày hai, tôi đã thích em từ rất lâu rồi, tôi cũng biết rằng sự ích kỷ của mình có thể làm em tổn thương, nhưng tôi thực sự không kiểm soát được tình cảm của bản thân.-Thái Từ Khôn chúng ta thật sự không thể.-Bạch Lộc tôi thật sự chỉ muốn ở cạnh em, muốn thấy em vui vẻ, muốn mỗi ngày đều thấy em cười, chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi, xin em đừng cố gắng đẩy tôi ra xa được không.-Tôi, tôi..-Em không cần trả lời tôi ngay, tôi sẽ đợi, đợi đến khi em có thể chấp nhận tôi.Hai người quay trở lại bữa tiệc thì cũng đã khuya, lúc này khách khứa cũng đã ra về gần hết, chỉ còn đám bạn thân của Hoàng Minh Hạo, nhìn thấy sự xuất hiện của hai người họ có chút ngạc nhiên, một người anh tuấn đẹp trai, bên cạnh là một cô gái yêu kiều quyến rũ, trông thật là xứng đôi.-Hai người đi đâu vậy? Hoàng Minh Hạo lên tiếng hỏi-Chúng tôi ra ngoài hóng gió chút thôi, Anh lên tiếng trả lời,-Vậy chúng ta qua kia uống chút gì đó đi, Vương Gia Nhĩ lên tiếng.Họ nói chuyện rất vui vẻ, được một lúc thì thấy cũng đã muộn cô xin phép về trước, anh vội nhanh chân đi đến bên cạnh cô, thì thầm:-Tôi đưa em về.-Cậu đã uống rượu rồi, không được.-Tôi không có uống rượu, không phải em cũng thấy rồi sao.Anh ám chỉ nụ hôn vừa nãy làm cho mặt cô chợt đỏ bừng, anh nhanh chóng kéo cô ra khỏi biệt thự, trên đường trở về tâm trạng cô trầm mặc, cô không biết nếu cứ như vậy thì là đúng hay sai.Đưa cô về đến chung cư, chờ cô đi vào anh mới lái xe vào gara, mặc dù ở chung khu nhà nhưng hơn một năm nay hai người cũng chưa từng chạm mặt.9 giờ sáng ngày hôm sau, Thái Từ Khôn đi siêu thị tiện dụng dưới nhà, anh mua rất nhiều đồ, không phải đồ dĩnh dưỡng thì cũng toàn là đồ ăn vặt, còn cả trái cây.Mua đồ xong Thái Từ Khôn không về nhà, mà anh dừng lại ờ tầng 12, anh đi thẳng đến phòng của cô.Nghe tiếng chuông cửa Bạch Lộc có chút ngạc nhiênCánh cửa mở ra thấy anh đứng trước cửa nhà mình Bạch Lộc giật mình.Quan sát xung quanh thấy không có ai, Bạch Lộc mời anh vào nhà.Cô rất sợ bị ai đó bắt gặp,Vào đến phòng khách anh cũng không khách sáo mà tự nhiên mang đồ bỏ vào tủ lạnh nhà cô, anh vừa nói:-Đồ ăn dinh dưỡng tôi sẽ để ở ngăn tủ thứ 2, hoa quả sẽ để ngăn tủ mát.

Còn đồ ăn vặt sẽ để ngăn kéo tủ bếp.


Nhớ phải ăn uống đầy đủ, đừng có gọi đồ ăn ngoài quá nhiều,Anh vẫn cứ một mình thao thao bất tuyệt, trong khi cô vẫn còn đang ngồi thất thần ở phòng khách.

Cô vẫn chưa biết phải làm thế nào đối với việc anh xuất hiện ở nhà cô.Thấy có tiếng động cô quay lại.-Cậu tại sao lại đến đây?-Vì tôi nhớ em: Anh vừa trêu đùa vừa trả lời cô.Nói rồi anh tiến về phía sô pha ngồi xuống cạnh cô, ngửi mùi hương trên tóc cô, anh thì thầm:-Em không nhớ tôi một chút nào sao?-Tôi, tôi còn chưa suy nghĩ xong mà: Cô ấp úng nói-Em nên sửa cách xưng hô đi thôi, đừng suốt ngày cậu cậu tôi tôi nữa,-Tại sao? Tôi...!Lời nói còn chưa kịp phát ra anh đã chặn môi cô lại bằng một nụ hôn thật sâu, đến khi cô dãy giụa vì thiếu dưỡng khí anh mới luyến tiếc buông cô ra.-Gọi một lần tôi liền hôn em một lần.Đột nhiên có tiếng ọc ọc phát ra Bạch Lộc xấu hổ vô cùng, biết cô đói bụng anh liền đứng dậy sắn tay áo cô nhìn theo có chút ngạc nhiên.Anh xuống bếp làm cơm cho cô, bữa ăn đơn giản gồm hai món xào và một món canh.Lần đầu tiên cô thử tay nghề của anh, cô thật không ngờ là anh cũng biết nấu ăn.Bầu không khí cũng trở nên vui vẻ hơn, ăn xong cô thu dọn bát đũa đem đi rửa, nhìn bóng lưng cô anh chợt cảm thấy ấm áp, anh hi vọng mỗi ngày đều bên cạnh cô như vậy.Tiếng a..

bất chợt kéo làm anh giật mình quay lại nhìn về phía cô, thấy cô đang nhăn mặt đau đớn, anh vội bước đến gần.Rửa chén bát xong xuôi cô gọt chút hoa quả nhưng lại vụng về làm dao cứa vào tay, thấy vậy anh vội vàng đưa ngón tay cô ngậm vào miêng,Cô hoảng hốt rút tay về nhưng tay anh quá mạnh mẽ giữ chặt bàn tay cô lại.Nhìn anh cẩn thận tỉ mỉ băng lại viết thương cho cô, trong lòng cô bất giác lưu luyến cảm giác này, cảm giác được một người bảo vệ che chở.-Xong rồi đó, em vừa làm vừa nghĩ đến tôi hay sao mà không cẩn thận như vậy?.

Anh vừa cười vừa chọc cô-Không có! Cảm ơn anh, chữ "anh" cuối cùng phải một lúc lâu cô mới thốt lên lời.Vậy là cả ngày hôm đó Thái Từ Khôn ở lì nhà Bạch Lộc.


Anh còn không có ý định về cho đến khi Lâm Vũ gọi điện.Lâm Vũ: Thái Từ Khôn hôm nay cậu không có nhà sao, tôi đang ở trước cửa nhà cậu.TTK: Anh đến nhà em có việc gì không?LV: Mang lịch trình mới cho cậu đây.

Bên quản lý đã nhận cho cậu một show mới muốn cậu hâm nóng tên tuổi một chút.TTK: Được rồi em đang ở bên ngoài giờ sẽ về luôn,Mặc dù luyến tiếc nhưng anh vẫn phải ra về.Sau khi Thái Từ Khôn ra về Bạch Lộc thở ra một hơi nhẹ nhõm, đối diện với anh tim cô luôn rộn ràng.Bạch Lộc vội gọi điện cho Từ Lộ cô muốn hỏi Từ Lộ xem cô nên làm sao,.

Đầu dây bên kia một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.-TL: Mình thấy cậu nên nghe theo trái tim mình,-BL: Nhưng cậu ta ít tuổi hơn mình, cũng rất nổi tiếng.

Mình rất sợ.-TL: Theo mình thì đã là người của công chúng thì chuyện tình cảm lại càng khó khăn.


Nhưng để mạnh dạn tỏ tình với cậu như vậy thì cậu ta cũng cần rất nhiều dũng khí.Bạch Lộc trầm mặc hồi lâu cuối cùng cô cũng nghĩ thông.

Cô quyết định nhìn thẳng vào tình cảm của bản thân, cô muốn cho anh cũng như mình một cơ hội..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận