Thành phố ATại nhà Đường gia, Thái Từ Khôn đang ngồi vắt chân trên sô pha, tay vân vê ly trà, khoé miệng khẽ nhếch lên, đối diện phía bên này sắc mặt Đường lão gia khẽ thay đổi,- Hôm nay cậu mang những thứ này đến đây với mục đích gì?-Mục đích của cháu rất đơn giản"Huỷ hôn" hai chữ huy hôn được miệng anh nhả ra một cách từ tốn.Đường lão gia không mấy ngạc nhiên khi thấy anh nói vậy, ông thầm nghĩ:Làm thông gia với nhà họ Thái ở thành phố này thì con đường làm ăn sẽ thuận lợi phát triển, nhưng nhìn sấp tài liệu trên tay nếu như nó lộ ra ngoài thì nhà họ Đường sẽ gặp một phen sóng gió.Tuy nhiên suy nghĩ là như vậy nhưng Đường lão gia vẫn cố gắng nói vài lời:-Vậy cậu xem Giai Dĩnh nhà chúng tôi là gì, con bé không tiếc mạng sống cứu cậu giờ cậu tính lấy oán bao ơn như vậy sao?-Chuyện năm đó có lẽ tôi cũng nên tra thử một chút xem ai là kẻ đứng sau vì sao Giai Dĩnh lại có mặt đúng lúc ở đó như vậy.
Anh vốn không có ý định điều tra chuyện năm đó chỉ là ở trước mặt Đường lão muốn thăm dò một chút.
Đúng là không ngoài dự đoán của anh mặt ông ta đã có chút biến sắc.
Năm đó ba anh mới nhậm chức thị trưởng kẻ muốn hại gia đình anh kéo ba anh xuống không ít, nhưng những kẻ muốn làm thân với gia đình anh cũng không thiếu.Đường lão gia lúc này đã toát mồ hôi hột, ông ta suy tính cuối cùng cũng chấp nhận huỷ bỏ hôn ước.Anh trở về nhà thông báo một tiếng cho ba mẹ, và ông nội.
Ba mẹ anh có chút lo lắng ngược lại ông nội anh lại vui mừng ra mặt:-Ta biết cô bé nhà họ Đường đó không hợp với cháu, chỉ có cô bé Mộng Nghiên kia mới làm cho cháu động tâm thôi.Ba mẹ cô sau khi nghe cuộc nói chuyện điện thoại từ hai ông cháu thì cũng rất tò mò về cô gái tên Mộng Nghiên kia,-Thằng quỷ kia khi nào thì con mới chịu dẫn bạn gái về cho chúng ta coi mặt hả? Mẹ anh tức giận lên tiếng.-Bọn con chia tay rồi, sau khi con đính hôn bọn con đã kết thúc rồi.
Anh buồn bã nói.-Vậy phải làm sao, con mau đi giải thích với con bé đi.
Hay là để mẹ tới gặp con bé.-Bà này! Chuyện tình cảm của tụi nhỏ bà để chúng nó tự giải quyết, đừng có xen vào.
Ba Thái bên cạnh lúc này lên tiếng.-Ông để nó tự giải quyết thì đến khi nào tôi mới có con dâu, khi nào chúng ta mới có cháu ẵm hả.?- Thôi được rồi ba mẹ, con sẽ giải quyết tốt, sẽ sớm mang con dâu về cho ba mẹ.Nghe được cam kết của anh mẹ Thái mới thôi càu nhàu.Quay lại Bắc Kinh, từ ngày gặp cô ở sảnh lớn tới giờ cũng qua hơn một tháng.Bước vào tháng cuối năm thành phố trở nên náo nhiệt hơn, lịch trình cũng bận hơn vài phần.
Lâm Vũ đưa lịch trình trong tháng cuối năm cho anh, mục anh để tâm nhất là đêm hội cuối năm đài Chiết Giang, như thường lệ năm nào anh cũng tham gia, năm trước có thêm sự góp mặt của cô, nhìn vào danh sách khách mời anh đang tìm kiếm cái tên quen thuộc, cuối cùng cũng thấy, anh mừng thầm, suốt khoảng thời gian không nhìn thấy cô anh cảm thấy rất nhớ cô, nhớ khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, nhớ sự hồn nhiên vui vẻ của cô.Anh không biết làm cách nào để có thể thăm dò được lịch trình làm việc của cô, anh biết cô trợ lý của cô không ưa gì anh cả.Anh hỏi Lâm Vũ:-Anh có biết lịch trình của Bạch Lộc dạo gần đây không?- Nghe Hinh Thư nói cuối năm lịch trình của Bạch Lộc chủ yếu là chụp hình quảng cáo và PR phim thôi.
Lâm Vũ thật thà trả lời- Tại sao anh và trợ lý của Bạch Lộc có vẻ thân thiết vậy?-Cậu quên là tôi và cô ấy từng học trung lớp đạo tạo sao.
Nhà cậu đang ở cũng là do cô ấy tìm giúp đó, chứ tôi đâu thông thuộc địa hình ở đây,-Ra là vậy.
Nhưng cô trợ lý đó không thích em lắm tại sao lại giúp đỡ em được.- Cô ấy chỉ không thích cậu tiếp xúc quá nhiều với Bạch Lộc thôi,- Vậy anh có thể tìm hiểu giúp em xem khi nào cô ấy trở về Bắc Kinh được không.Lâm Vũ không nghĩ ngợi mà đồng ý ngay, 2 phút sau tin nhắn anh nhận được là Hình Thư đồng ý đi ăn tối cùng anh, nhân tiện báo cho Thái Từ Khôn một tiếng.-Trợ lý của Bạch Lộc đang ở Bắc Kinh có lẽ cô ấy đang ở đây đó.
Nói rồi anh tạm biệt Thái Từ Khôn và ra về.
Suy nghĩ hồi lâu anh quyết định hôm nay sẽ gặp cô, anh muốn thử nói chuyện một lần với cô.
.