Kunluthái Từ Khôn Theo Đuổi Vợ


Tại nhà họ Thái,Thái Đức Hoa lúc này cũng tức tốc trở về, thấy bà Thái đang thút thít trên sô pha ông lại gần an ủi,- Không sao đâu, Tiểu nghiên con bé phúc lớn mạng lớn chắc chắn sẽ bình an trở về.- Nghe chồng nói vậy cảm giác tội lỗi trong bà càng dâng lên, bà nghẹn ngào nói:-Tất cả là tại tôi, nếu tôi không nhất định muốn đưa con bé đi thì đã không xảy ra chuyện như vậy, con bé mà sảy da chuyện gì tôi biết ăn nói làm sao với nhà họ Bạch bây giờ.Sau khi gọi vài cuộc điện thoại xong xuôi, Thái Từ Khôn quay vào trong sảnh lớn thấy mẹ mình vẫn còn đang sụt sùi anh lên tiếng trấn an.- Không sao đâu mẹ, cô ấy chắc chắn không có việc gì.- Ở thành phố A này ai mà dám to gan làm chuyện sằng bậy như vậy.- Ba à! Bọn con không có công khai chuyện này cho nên đám bắt cóc có lẽ cũng sẽ không biết Tiểu Nghiên là người nhà chúng ta.

Tuy nhiên ngang nhiên bắt người trong trung tâm mua sắm giữa ban ngày ban mặt như vậy thì tuyệt đối họ không phải người dễ động vào.- Vậy chúng ta báo cảnh sát đi.

Ba Thái vừa nói xong thì điện thoại của Thái Từ Khôn vang lên.Thì ra là thuộc hạ của anh báo cáo lại, họ đã điều tra ra đám người bắt cóc Bạch Lộc.- Lão đại, đã tra ra đám người đưa cô Bạch đi rồi, chính là đám tay chân của Đường gia địa điểm giam giữ chính là ngôi nhà bỏ hoang ở ngoại ô phía tây thành phố.-Đã biết, các cậu chuẩn bị đi,Anh nói qua tình hình cho mọi người rồi cũng ra lấy xe của mình.Lại nói thuộc hạ của Thái Từ Khôn làm việc với tần suất vô cùng cao.Có thể nói ngoài sáng anh là một ido quốc dân nhưng trong tối anh chính là lão đại của tập đoàn lớn chuyên làm về giao dịch vũ khí buôn bán súng ống đạn dược, ba anh cũng chỉ biết sơ sơ về tập đoàn này, vì trụ sở chính không nằm trong nước, nhưng chi nhánh ở thành phố A cũng giúp đỡ ba anh không ít.Sau khi lái xe đến trụ sở ở thành phố A người đón anh chính là Ngô Hàn Dương bên cạnh anh ta là Chung Vĩ Uyên cô gái duy nhất của trụ sở A, hai người này chính là người phụ trách của chi nhánh ở Trung Quốc, bình thường họ luôn hoạt động riêng lẻ, không hiểu sao lần này Thái Từ Khôn lại gọi cả hai người họ trở về.


Tuy nhiên trong lòng họ đều hiểu, nếu không phải chuyện quan trọng thì Thái Từ Khôn nhất định không tự mình tìm bọn họ.Tất cả nhanh chóng lái xe đến căn nhà hoang ở ngoại ô phía tây thành phố, đường đi có chút khó khăn làm Thái Từ Khôn rất sốt ruột.Bên này Bạch Lộc cũng chật vật không kém.

Ra lệnh cho bọn đàn em canh phòng cẩn thận Đường Giai Dĩnh quay lại ghế ngồi:Đang tiến về phía cô là hai tên kệch cỡm nhìn chằm chằm cô với ánh mắt thèm muốn.- Cho tụi bây, phục vụ cho tốt.

Côta nói sau đó quay lưng đi lại cái ghế gần đó ngồi, nhếch miệng cười đểu. 

- Cô em thật xinh đẹp.

Tên to con tiến tới gần lại cô.

- Hai..người đừng lại gần đây. 

- Con điếm, mày không có quyền lên tiếng ở đây. 

Dứt lời, họ tiến lại, tay sờ qua sờ lại hai cánh tay của cô, mạnh bạo xé rách một phần áo ra. 

-Tránh ra, các người thật khốn kiếp.Bạch Lộc vùng vẫy nhưng vô ích.

Đúng lúc hai tên đó định tiếp tục thì bên ngoài phát ra tiếng động. 

" Rầm " 

- Đường Giai Dĩnh, cô đúng thật là chán sống rồi.Thái Từ Khôn tiêu soái bước vào, nhìn thấy cô bị trầy trụa, một bên áo bị rách thì rất tức giận, anh không kiềm chế được liền rút súng ra bắn hai tên đó gục xuống. 

Đường Giai Dĩnh vẫn nhởn nhơ, nhìn thấy hai thuộc hạ của mình gục xuống, cô ta nhanh chóng rút dao ra lại gần kề cổ Bạch Lộc, lớn giọng nói:-" Sao hả? Tuyệt vời chứ? "
- Đường Giai Dĩnh, cô mau dừng tay lại đi, đừng phạm thêm sai lầm nữa.

- Mày im miệng.

Nói rồi, cô ta đè chặt lưỡi dao của mình vô cổ của cô, máu bắt đầu chảy ra từ đó.


Nhưng Bạch Lộc không thấy đau lắm, chắc chỉ là sướt qua. 

- Đường Giai Dĩnh, cô mau bỏ dao ra khỏi cổ cô ấy.

Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, tôi sẽ cho cô biết 18 tầng địa ngục là như thế nào.

Sống không bằng chết mà CHẾT CŨNG KHÔNG TOÀN THÂY. 

Cô ta sững sờ, người của Thái Từ Khôn đã tập kích từ đằng sau mà cô ta không hay biết, Ngô Hàn Dương vung chân đá bay con dao ra đằng sau, giữ chặt tay cô ta. 

Thái Từ Khôn tức tốc chạy tới, anh sợ, lo lắng cô sẽ đau: -Em không sao chứ? Có đau lắm không? " 

- Em không sao, anh đừng lo lắng quá. 

Anh dìu cô đi ngang cô ta, Đường Giai Dĩnh đã tức nay còn tức hơn, vùng vẫy tay chân:-Thái Từ Khôn anh đứng lại cho tôi."

Nhưng anh vẫn không quan tâm, vẫn dìu cô đứng dậy.

Đường Giai Dĩnh vẫn còn đang ở phía sau không can tâm gào thét.


Thái Từ Khôn không quên ra lệnh cho Ngô Hàn Dương và Chung Vỹ Uyên trực tiếp đưa cô ta về Đường gia.

- Tiện thể báo cảnh sát, bỏ lại vài câu trực tiếp ôm Bạch lộc ra xe.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận