Sân thượng ma trong lời đồn thực ra đã từng là "nơi có tầm nhìn đẹp nhất trường", lúc học tập mỏi mệt, có thể trộm tới nơi này ngủ bù trong chốc lát, lúc tâm tình khó chịu, cũng có thể ngồi trên bậc thềm nhìn ngắm bầu trời xanh thẳm.
Muốn trốn tiết, muốn chép bài tập, vân vân..
đều có thể đến.
Hoặc là lúc tỏ tình với người mình thầm mếm cũng có thể chọn nơi này, cho dù bị cự tuyệt cũng không sợ bị người khác cười nhạo..
Đứng nơi cao nhất trong trường mà bày tỏ với người mình thích, đối với học sinh cấp hai như bọn họ mà nói, kỳ thật là một chuyện cực kỳ lãng mạn.
Thế mà trong thời gian này, vô luận là các học sinh năm ba đang khẩn trương cho kỳ thi tốt nghiệp hay những người vẫn còn rất vô tư, ít tiết học, ít bài tập như học sinh năm nhất năm hai..
Không một ai đã còn dám đặt chân lên sân thượng nửa bước, nơi có tầm nhìn đẹp nhất trong trường.
Giáo viên chủ nhiệm đã vài lần muốn "thuận theo dân ý" niêm phong lsị cửa lên sân thượng, bất quá văn phòng quản lý không đồng ý, hắn cũng vẫn chưa có làm được như vậy.
Không chỉ có các nữ sinh ở chỗ này bị dọa đến phát khóc, ngay cả các nam sinh đến đây cũng không ngoại lệ, đến một người thì khóc một người, đến hai người thì khóc cả đôi.
Đám âm hồn kia cũng thực sự quá hung tàn!
Một nam sinh đánh bạo nói: Kỳ thật giáo viên chủ nhiệm lúc đi kiểm tra sân thượng đã bị dọa đến tè ra quần!
Giáo viên chủ nhiệm nhất thời nổi giận lôi đình: Cậu! Học lớp nào!
Nam sinh nọ: Em em em..
Kỳ thật không phải em nói, là Aomine-kun lớp 2-B..
Giáo viên chủ nhiệm không nhịn được nữa: Còn học được cách nói xấu bạn học? Lớp nào! Đi lấy xô chậu dọn nhà vệ sinh ba tiết cho tôi!
Nam sinh nọ: .
Giáo viên chủ nhiệm's nội tâm: Hừ, lại là cái thằng nhỏ Aomine lớp B kia? Lần này tạm thời bỏ qua cho nó! [ kỳ thật là tóc giả dự trữ trong nhà không còn nhiều lắm.
Mà sân thượng lúc này, nghiễm nhiên trở thành tụ điểm quan trọng nhất của đội bóng rổ chính thức, ngoại trừ sân bóng rổ.
Công dụng của sân bóng: Ăn, uống, ngủ, hình như còn có luyện tập [? ] .
Công dụng của sân bóng: Ăn, uống, ngủ, ngẫu nhiên cũng sẽ có luyện tập.
Nội dung luyện tập ở trên sân thượng là cái gì?
Kise vốn đang định nhận lỗi với bạn học Kuroko đang chưa hiểu gì đã đã bị lôi đến sân thượng, chân chính được chiêm ngưỡng 'buổi luyện tập'.
Murasakibara đang cầm hộp cơm, nhìn đông nhìn tây, không biết sợ hãi mà kêu một tiếng, "Oa, Midochin, lạp xườn trong cạp lồng của cậu thoạt nhìn rất ngon nha!"
"..."
Đôi đũa đang gắp lạp xườn của Midorima bỗng nhiên cứng đờ lại.
"..."
Aomine đang chuẩn bị gắp lạp xườn đột nhiên có cảm giác bất an.
Midorima Shintaro nấu ăn cùng may vá đều rất thông thạo, điểm ấy xác thực không sai.
Năm trước trong buổi lễ kỉ niệm những người đã mất trong vụ đánh bom nguyên tử ở Hiroshima, các chế tác được chọn ở vòng cuối cùng đều là của Midorima.
Lúc hoạt động chấm dứt, lớp B còn may mắn đạt được giải "Quầy hàng được hoan nghênh nhất", phần thưởng chính là một thùng bạch tuộc bạch tuộc nướng ngon nổi tiếng, sau đó tất cả lại đều vào bụng Murasakibara!
Lạp xườn trong hộp cơm của Midorima không phải là hình bạch tuộc, mà là loại càng cua, thoạt nhìn càng thêm tinh xảo ngon miệng.
Mà mỗi lần nghe được Murasakibara Atsushi nói như vậy, Midorima Shintaro đều là phản ứng cực nhanh, mọi người trong đội nhắm mắt cũng biết Murasakibara muốn làm gì tiếp.
Hai tay cầm hộp cơm của hắn cấp tốc rụt lại, động tác thuần thục nhanh nhẹn, làm cho đôi đũa của Murasakibara rơi vào khoảng không.
Sau khi đóng kín nắp hộp lại, hắn nhìn thoáng qua Murasakibara đang hưng phấn, cất bước đến chỗ Akashi đang ngồi, đồng thời không quên nhắc nhở nói, "Lạp xườn của Aomine so với tôi thì còn ngon hơn."
"Oa, thật sự!" Giờ cơm trưa mỗi ngày chính là khoảng thời gian tinh thần Murasakibara hưng phấn nhất trong ngày, chỉ cần nghe tiếng của hắn thôi là hoàn toàn có thể hiểu được.
Aomine, "..."
Trên đùi cắm đầy độc tiễn mà Midorima phóng tới.
(ẩn dụ nha =))
Rõ ràng đều là đồ ăn cùng nhau mua! Vì cái gì tên kia nói cái đã tin ngay?
Cho nên nói Murasakibara cậu ngay từ đầu đã ngắm đến hộp cơm của tôi, mục tiêu căn bản không phải Midorima!
Sau khi bị cướp đoạt thức ăn n+1 lần, bạn học Aomine rốt cục cũng đã ngộ đạo.
Theo lời Akashi nói, cầm đũa ăn cơm cũng là một loại tập luyện đặc thù, không chỉ rèn được độ tinh hoạt của ngón tay, mà còn có thể tăng cường khả năng phản ứng nhanh của bản thân.
Là từ lúc nào thì bắt đầu có chuyện như vậy?
Chỉ sợ ngay cả đương sự bọn họ đều đã không còn nhớ rõ.
Kể cả là từ lúc nào thì tụ tập cùng nhau ăn cơm, hay là từ lúc nào thì bắt đầu tranh nhau đồ ăn..
Tựa hồ hết thảy đều là tự nhiên nước chảy thành sông.
Aomine rống to, "Murasakibara Atsushi!"
Murasakibara thỏa mãn nheo mắt lại, miễn cưỡng nói, "Minechin lạp xườn quả nhiên ăn ngon lắm!"
Aomine bảo vệ hai miếng lạp xườn còn sót lại trong hộp cơm, trên trán nổi gân xanh, hung tợn nói, "Có năng lực thì đi mà tranh với Akashi!"
Murasakibara vẻ mặt nghiêm túc nói, "Akachin không cần tranh, cậu ấy sẽ chủ động cho tôi."
Aomine, "..."
Midorima ngồi bên cạnh Akashi Seijyuurou đẩy gọng kính mắt, ánh nắng phản xạ che kín ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, quả nhiên ở trong hộp cơm của Akashi có một lượng lớn lạp xườn chưa được đụng đến.
Thật sự là để cho Murasakibara ăn sao?
Lúc này, Kuroko vẫn một mực yên lặng không tiếng động ngồi trong góc ăn cơm hỏi, "Murasakibara-kun không phải đã mua hai suất cơm sao?"
Aomine nghe được Kuroko nhà hắn có ý nói đỡ cho mình, liền không nề hà nhu nhu cái trán nói, "Một phần lạp xườn cậu ta đã sớm ăn hết trong lúc ở căn tin."
"Là thế sao." Kuroko gật gật đầu, phát ra từ nội tâm cảm thán, "Murasakibara-kun ăn nhiều nên mới khỏe như vậy."
Aomine bày ra vẻ mặt 'Tôi thua các cậu', đây rõ ràng là chủ động đem hộp cơm hạp đưa vào miệng sói.
Đuổi theo Aomine ba vòng, rốt cục vừa lòng chiếm được lạp xườn của "Siêu nhân xanh", chính là lúc lại nhìn thấy trong hộp chỉ còn lại hai miếng, Murasakibara tuôn trào cảm xúc hỗn loạn cùng một chút mất mát.
"Minechin ăn thật nhanh a.." Nhìn hai má Murasakibara ngấu nghiến nhai nuốt lạp xườn, Midorima vẫn cho rằng, Murasakibara nếu có thể xuất ra một phần tinh thần "ăn" lúc chơi bóng rổ, thì thực lực tuyệt đối sẽ còn lớn hơn nữa.
Đáng tiếc, tính cách tên này chính là như thế.
Chơi bóng rổ chỉ vì thân hình cao lớn, có vẻ thích hợp để chơi mà thôi.
Sẽ đi xếp hàng tranh mua snach số lượng giới hạn_Murasakibara, sẽ tranh thức ăn với bạn học_Murasakibara, cảm thấy thích hay không thích bóng rổ cũng chẳng sao cả_Murasakibara..
Như thế Murasakibara Atsushi vì cái gì mà trở thành cầu thủ chính thức của đội bóng rổ?
Cái này cùng lý do lúc Aomine gia nhập câu lạc bộ hoàn toàn giống nhau.
Đơn giản là ở trung học Teiko, thành tích ngoại khóa trực tiếp ảnh hưởng đến thành tích xếp hạng cuối kỳ cùng tương lai học lên tình huống.
Giống như Murasakibara Atsushi cùng Aomine Daiki, hai tên này điểm chuyên cần hàng tháng không bao giờ đủ, qua được kỳ thi cuối kỳ với điểm áp chót chính là nhờ thành tích của câu lạc bộ bóng rổ chống đỡ.
Cho dù không quá thích, nhưng vẫn là sẽ kiên trì chơi bóng rổ.
Cho dù không quá để ý, nhưng vẫn là sẽ để giành được thắng lợi mà tham gia tập luyện của đội.
Đơn giản là vốn thua trận vốn không có trừ điểm hoạt động, nhưng Akashi lúc năm nhất đã nhàn nhạt nói: Thắng mới có điểm, thua sẽ trừ thành tích.
Murasakibara lúc trở về chỗ của mình, phát hiện trong hộp cơm đã có một hàng lạp xườn xếp ngay ngắn im lặng nằm trong đó.
Đồng tử mạnh co rút, hắn hơi hơi có chút sợ phát run.
Nhưng rồi một thanh âm quen thuộc gọi hắn, "Murasakibara-kun, tớ ăn không được nhiều như vậy, cậu cứ tùy ý ăn."
Là Kuroko?
Tử mâu Murasakibara vốn mười phần đơ ra nay lại hiện lên một tia gì đó, trực tiếp lấy đũa trong tay gắp lên một miếng, cho vào trong miệng hàm hồ nói với cậu, "Quả nhiên không có thương nhầm cậu, Kurochin."
Kuroko vẻ mặt thành thật nói, "Đúng vậy, Murasakibara-kun."
Aomine đầu đầy hắc tuyến nhìn bọn họ, "..."
Tôi nói hai người các cậu đối thoại ăn ý thế là chuyện gì hả?
Kise đang cuộn mình ngồi ăn cơm trong góc, hắc tuyến trên đầu so với Aomine nhiều hơn không chỉ gấp đôi, hắn cảm thấy kỳ thật không chỉ là Kuroko đồng học, toàn bộ đội bóng rổ này đều có ăn rơ nhau một cách thần thánh rồi.
Midorima vừa đuổi Murasakibara đang tập kích phía trước vừa xử lý xong toàn bộ cơm trưa, đóng nắp hộp cơm đã dùng xong lại, xog còn phủ thêm một lớp khăn màu vàng nhạt.
Quyển sách bìa trắng đó không rời ta.
Đầu ngón tay được băng kín lại làm Kise có chút thất thần.
Lúc đó, Midorima dùng xong cơm đã đứng trước mặt hắn, một ngồi một đứng, khiến cho Midorima Shintaro nhất thời có vẻ vô cùng cao lớn.
"Khả năng đã có chút muộn, nhưng là – Kise đồng học, hoan nghênh gia nhập câu lạc bộ bóng rổ."
Kise Ryota, "..."
Midorima tiếp tục nói, "Người hướng dẫn nhập đội của cậu sẽ do Akashi chỉ định, đồng phục đội thì đầu giờ chiều đến ghi lại số đo ở chỗ quản lý của đội."
"Đầu giờ chiều?" Bây giờ không phải đã giữa trưa sao, đi luôn sao?
Nghe xong lời của Midorima, Kise ngây ra như phỗng, hắn hình như còn chưa có báo danh mà!
Kise Ryota đứng lên, loại này bị người khác đứng trên cao nhìn xuống này có chút khó chịu.
"Midorima đồng học, tớ kỳ thật cũng không chưa có nộp đơn xin gia nhập."
"Uh?" Midorima Shintaro khẽ nhếch miệng mỉm cười, thoạt nhìn rất lạnh lùng, "Không cần để ý chuyện này, chúng tôi coi như cậu đã nộp rồi."
Kise Ryota, "..."
Nhưng là tôi còn chưa quyết định chắc chắn sẽ gia nhập a!
Công lực bắn độc tiễn của Midorima hình như lại tăng lên nữa!
Cứ như vậy, Kise Ryota còn chưa đi đăng ký với quản lý, đã thành công gia nhập câu lạc bộ bóng rổ Teiko.
Mà hướng dẫn gia nhập câu lạc bộ của hắn sẽ là - ai?
Kise theo bản năng nhìn về phía đội trưởng Akashi, con ngươi đỏ thẫm lại ánh ra chút ngân quang, giống như có thể nhìn thấu hết thảy, bất luận làm cách nào cũng không thể che giấu.
Akashi Seijyuurou thản nhiên đảo qua hắn, chiếc đũa cầm trong tay không tiếng động mà di chuyển, thanh âm rất trầm thấp nhẹ nói, "Tetsuya, làm hướng dẫn cho Kise, trước giờ hoạt động của câu lạc bộ buổi chiều đăng ký xong số đo đồng phục là được."
Câu đầu là nói với Kuroko, câu sau chính là nói với Kise.
Kuroko đi tới, hiểu rõ gật đầu, "Kise đồng học, xin chỉ giáo nhiều hơn."
"A? Hả..
Uh, chỉ giáo nhiều hơn." Xem ra, lại bị giải quyết dứt khoát rồi, từ lúc hắn gặp đội bóng rổ chính tuyển này, quyền quyết định cùng quyền lợi của mình đã mạc danh kỳ diệu biến mất.
Akashi tầm mắt dừng lại ở trên môi Kuroko, nâng tay thay cậu gạt đi một hạt cơm nhỏ bên khóe miệng, thanh âm tựa hồ lại cố ý đè thấp vài phần, "Ăn lạp xườn trong hộp của tôi."
Kuroko chớp chớp đôi mắt màu xanh nhạt, "Được, cám ơn cậu."
.