Kuroko No Basket Đường Tiệm Cận Của Ánh Sáng Và Cái Bóng


Bắt đầu trận thứ tư
Tất cả mọi người bao gồm tuyển thủ lẫn người xem đều nghĩ mọi cách để nhìn rõ Kuroko, nhưng lại thất vọng phát hiện, việc này rõ ràng không thể làm được —— bọn họ không ai đủ khả năng nhìn thấy được bóng dáng Kuroko đâu.
Dáng người của cậu so với người khác vốn dĩ đã nhỏ con, cũng vì vậy mà linh hoạt hơn nhiều.
Sau khi chứng kiến khả năng ném bóng ảo ảnh của Kuroko, tuyển thủ Teikou đối với Kuroko càng có thêm tin tưởng, không ai do dự đều truyền bóng cho cậu, hơn nữa bọn họ còn vô tình hay cố ý giúp Kuroko dọn đi chướng ngại xung quanh.
Hai mắt Kuroko sáng như ánh lửa, lấp loè sự kiên quyết, sau khi chụp bóng, một lần lại bày ra tư thế ném bóng kia ——
Một tay đỡ bóng, tay còn lại dùng lực đánh vào quả bóng, màu cam của bóng trên không trung vẽ ra một đường cong thật đẹp, vừa rời khỏi tay đã biến mất, đến khi gần vào khung rổ lại xuất hiện!
“Này! Các cậu có thấy gì không?!” Một người đang xem trên khán đài hỏi người bên cạnh mình, “Bóng lại vào rổ……”
“Vậy mà lại vào……”
“Đúng vậy!”
“Làm sao có thể ném bóng ở tư thế đó chứ?”
“Haiz…… Tôi đến người ném còn chẳng thấy đâu……”
“Đúng vậy, tôi cũng không nhìn thấy.”
“Thật là lợi hại!”
Người chung quanh đều gật đầu tán thành.
Bên trên khán đài lại lần nữa sôi trào nhộn nhịp, mỗi người ánh mắt ngoài giật mình, còn có tràn đầy hiếu kỳ!
“Này…… hình như mình nhìn thấy người đó…… là dố 15 Teikou thì phải…… Thật lợi hại.”
“……số 15?” Một người khác nghiền ngẫm, “Ban nãy không hề nhìn thấy người nào như vậy, cũng là thành viên đội hai Teikou sao? Đội hai Teikou đã mạnh đến cỡ này? Vậy thì đội một có bao nhiêu lợi hại chứ……”
“Cậu chưa từng thấy đầu tàu của Teikou sao?”

“…… Ừ, đây là lần đầu tới xem thi đấu.”
“Đội một Teikou đó…… toàn bộ đều là quái vật cả.”
“Sao? Quái vật?” Người kia hỏi, “Quái vật đến thế nào? So với số 15 còn mạnh hơn?”
“Cái đó……” người nọ tấm tắc nói, “bọn họ không thể dùng từ quái vật để hình dung được, nhìn thấy mấy người bên kia không?”
“Bên đó?”
“Chính là hàng ghế nghi ngơi bên Teikou, bọn họ chính là đội hình mạnh nhất ở Teikou, được gọi là Thế hệ kỳ tích.”
“…… Thế hệ kỳ tích sao, hình như đã nghe qua.”
“Được rồi, lát nữa đợi lúc kết thúc tôi cùng cậu xuống đó nhìn thật kỹ, hiện tại trận đấu mới quan trọng, trận đấu tuyệt vời như vậy không phải lcus nào cũng có thể coi đâu.”
Cùng với mọi người tỏng Thế hệ kỳ tích cạnh nhau, Kuroko là cái bóng.

Ánh sáng càng mạnh mẽ cái bóng càng rõ ràng.
Mà hiện tại, dù cho ánh sáng có chút mờ nhạt, cái bóng vẫn có thể rõ ràng.
Nhìn theo thân ảnh Kuroko, Aomine không biết là nghĩ tới cái gì, hơi hơi nhíu mày, hai một mím lại thành đường thẳng, trên mặt hơi có chút nghiêm trọng, hắn theo bản năng quay đầu nhìn Kise bên cạnh m, phát hiện Kise cũng có vẻ mặt hoài nghi giống mình.
Hai người đồng thời nhìn sang người duy nhất nắm rõ hết thảy mọi điều —— Akashi.
“Này, Akashicchi, Kurokocchi từ khi nào mà có kỹ năng này vậy?” Kise ra vẻ vẻ mặt nhị dạng nhìn Akashi.
Akashi không trả lời, chỉ đem đôi mắt khác mày nhìn qua Kise, làm hắn nhịn không được cả ngươi run nhẹ lên, giống như bị một dòng điện chạy qua.
“Tetsu…… cậu ấy, chưa từng nói qua với tớ.” Aomine nói, âm thanh có chút nghẹn lại, có vẻ mất mát.
“Ừ……” Akashi chuyển mắt nhìn Aomine, nói, “Đúng vậy, cái này chỉ có tớ và Tetsuya hai người biết mà thôi.”
Sửng sôt, hai mắt Aomine hơi trợn tròn, trong lòng không biết có cảm giác kỳ lạ nào đó len lỏi khắp nơi thân thân thiết thiết hoà nhập cùng máu đi khắp cơ thể.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến Tetsu lại giấu diếm mình, hắn lại càng không ngờ, việc đó lại từ một người khác mà biết được…… Bất cứ ai nhìn thấy hành động của cậu, trên mặt đều tràn đầy kinh ngạc, nhưng mà hắn trước nay chưa từng nghĩ tới, chính mình có lúc cũng là một trong số những người đó! Tetsu, cậu rút cuộc khi không có hắn bên cạnh đã lộ ra những biểu cảm như thế nào, bày ra động tác như thế nào, bản thân hắn thật sự chưa từng một lần hiểu cậu sao?!
Akashi trong lòng hả hê nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Aomine, khóe miệng cong lên, nụ cười càng sâu.
Bên cạnh Kise cũng nhìn thấy, nháy mắt chỉ cảm thấy người con trai mang màu đỏ (xích phát thiếu niên) ở bên cạnh này có chút doạ người, cũng không phải là bề ngoài hung tợn, mà là xuất phát từ bên tring một vẻ lạnh lẽo, lại thêm cái nụ cười thần bí khó lường, làm cho người khác chỉ có một cảm giác uy hiếp.
Giống như là đang tuyên bố một điều.
—— Là của tôi.
—— Đều là của tôi.
Bị suy nghĩ trong lòng doạ sợ, Kise vội vàng quay đầu.
Midorima cũng đã nhìn chằm chằm Akashi một lúc lâu, khôn ngoan không lên tiếng.
Mà Murasakibara thoạt nhìn không để tâm chỉ lo ăn Umaibou của mình, nhưng thực chất vẫn dùng khoé mắt quan sát “Chiến cuộc”.

Murasakibara trong lòng ít nhiều vẫn có quan tâm đến Kuroko, tuy rằng chưa bao giờ dùng lời nói để thể hiện, nhưng một cái giơ tay nhấc chân đều để lộ ra sự quan tâm tỉ mĩ ân cần chăm sóc.

Động tác nhìn như vô cùng lạnh nhạt vô cùng bìn thường, nhưng mỗi cái đều ẩn chứa sâu bên trong là sự quan tâm thật lớn.
Cho nên vẫn chưa một ai để tâm qua chút tình cảm chất chứa này của Murasakibara, chỉ cần không ai chỉ ra, thì sẽ không một ai phát hiện, bao gồm cả chính Murasakibara.
Hành động trẻ con, lời nói trẻ con, giống như chỉ là một đứa bé thích lấy lòng người khác, dù làm ra việc gì cũng không khiến người ta đặc biệt chú ý
Nhưng mà, dù Murasakibara có cố tình giả vờ như không khí chẳng để tâm điều gì đi chăng nữa, cũng không có khả năng không ai chú ý.
Akashi, mắt hơi liếc qua thoáng nhìn, tựa như mọi việc đều hiểu rõ.
Ở trong mắt bọn họ, sự tồn tại của Akashi, là tuyệt đối! Thứ nào hắn đã muốn có, người khác tuyết đối không thể chạm vào, mà thứ người khác xem thường, hắn nhất định sẽ làm cho nó trân quý.

Không giống như Aomine cưỡng ép bên cạnh giám sát Kuroko, sự cẩn thận quan tâm của Kise, hay là sự săn sóc kín đáo khó ai phát hiện của Midorima và Murasakiba, thì Akashi chỉ đặc biệt với Kuroko bằng cách đơn giản là chăm chú quan sát cậu mà thôi.

Hắn sẽ không thể nào làm ra hành động tinh tế như ôn nhu tỉ mỉ, cũng chưa bao giờ dùng lời nói an ủi, nhưng hắn so với bất cứ ai càng hiểu rõ, khao khát thực sự của một người nào đó là thứ gì.

Hắn có thể dùng những lời nói đơn giản nhất để khiến cảm xúc của một người từ cung bậc này sang cung bậc khác, hắn cũng có thể khống chế một người, chỉ cần đó là điều Akashi muốn.
“Tetsu……” Aomine lẩm bẩm nói, đầu gục xuống bộ dạng giống như con chó lớn đang được cưng chiều thì bị chủ nhân lãng quên, tóc rũ xuống, ánh mắt hơi hơi trợn tròn, ánh mắt tối dần sâu không thấy đáy.
Trận đấu vẫn còn diễn ra, Kuroko cùng đồng đội phối hợp vô cùng suôn sẻ, rất nhanh đã đuổi sát điểm số, thậm chí còn muốn vượt qua.
Cuối cùng còn mười mấy giây, trận thứ bốn của vòng loại rút cuộc đã thay đổi!
Sơ trung Teikou dẫn trước một điểm, nhưng quả lần này vẫn là thứ quyết định mấu chút, nếu bóng vào, danh hiệu vương giả tuyệt đối của Teikou tự nhiên là chính xác; nhưng nếu bóng không vào, ngược lại bị đối thủ cướp được bóng, như vậy, hết thảy đều sẽ kết thúc…… Mà Teikou, thì sẽ là lần đầu tiên thất bại trong ba năm nay, hơn nữa, lại còn là ở vòng sơ loại!
Nâng bóng trong tay, lòng bàn tay Kuroko bị mồ hôi làm cho trơn tuột, trượt theo trán là giọt mồ hôi chậm rãi rơi.
Không thể thất bại, Kuroko giờ phút này tất nhiên vô cùng khẩn trương, quả bóng cuối cùng, thứ quyết định thắng bại!
Tuyển thủ Sơ trung Tsuruno nhìn Kuroko làm tư thế ném bóng ảo ảnh lần nữa, ai cũng đều tuyệt vọng, họ đều hiểu ra nếu quả này của Kurono vào được, thì cơ hội lội ngược dòng đều mất hoàn toàn.
Kuroko hít thật sâu, dùng sức đánh vào bóng.
Nhưng trong nháy mắt khi đánh vào bóng, Kuroko đột nhiên hiểu được —— quả thứ mười!
Trên băng ghế Akashi cũng cau mày, tuy rằng đối với năng lực của Kuroko hắn luôn tin tưởng không chút nghi ngờ, nhưng mà, cú ném bóng ảo ảnh của Kuroko vẫn chưa đến độ nhuần nhuyễn chính các, tỉ lệ vào tuy đã tới 9/10, nhưng cũng có nghĩa, lần ném bóng này, có khả năng sẽ thất bại!
Kuroko cũng ngây nhốc, nhìn theo quả bóng bay trên không trung tạo ra đường cong quen thuộc, rồi đột nhiên ở một vị trí không nghĩ tới biến mất!
Bóng không biến mất trước khung rỏi, mà là —— ở giữa không trung!
Tấm lưng của Kuroko lúc này đã ướt đẫm, giờ phút này càng khẩn trương hơn, mồ hôi ở lòng bàn tay nhỏ giọt rơi xuống sàn gỗ, tưởn chừng giọt nước mắt cũng đã rơi ra.
Trong phút chốc bóng đột nhiên xuất hiện!
Bóng này không vào được rổ, nó ngược lại đáp vào vành úp rổ sau đó bắn ngược ra, vẽ một đường cong khác rơi xuống.
Trái tim Kuroko bị treo ngược lên, cơ thể trước khi kịp suy nghĩ, đã như bay chạy tới.
Mà tuyển thụ Tsuruno nháy mắt cũng hồi tỉnh, vội vàng chạy lại dưới khung rổ, ai cũng đều muốn giành lại bóng —— Lần này, có lẽ thật sự có thể giành chiến thắng!

Ý chí trong lòng đối thủ vì sai xót của Kuroko đột nhiên cháy lên.
Nhưng thành viên Teikou cũng không phải kẻ ăn chay, đều đã hiểu ra sơ xuất của Kuroko, cũng vội vàng chạy về thủ ở sân nhà mình.
SF (Tiền phong phụ) bên Tsuruno trong lòng sáng lên ý chí trả thù, xoay chuyển cơ thể, vô tình hay cố ý mà đi ngang qua Kuroko, cậu đột nhiên bị choáng váng, cơ thể không thể nhúc nhích nổi.
SF (Tiền phong phụ) này rất nhanh đã chạy tới khung rỏi, hạ thấp chân nhảy lên, rõ ràng là muốn ném bóng, ngay lúc tay anh sắp ném bóng ra, bọn họ trái tim đều giật thót lên.
PF (Tiền vệ chính) Teikou cũng nhanh nhẹn, hơn nữa lợi dụng chiều cao cơ thể mà chắn bóng.
SF (Tiền phong phụ) của Tsuruno giật mình, chỉ cảm thấy bên cạnh có một đường gió bay qua, tiếp theo chính là tiếng thổi còi của trọng tài.
Cách biệt 1 điểm số, Teikou giành chiến thắng một cách mong manh.
Rõ ràng là chiến thắng, nhưng mà bọn họ, không một ai cảm thấy vui mừng cả.
Chiến thắng trận đấu thì tất nhiên ai cũng vui vẻ, nhưng mọi người đều giống như nhau bình thản, không hề có chút vui vẻ nào.
Nhất là Kuroko, sau tiếng huýt còi kết thúc trận đấu, cậu vẫn cứ ngơ ngác đứng tại chỗ, cơ thể hơi run rẩy, Kuroko ngơ ngác mà nhìn vào hai tay của mình, hốc mắt có chút ướt át, không biết là mồ hôi hay nước mắt.
SG (Hậy vệ ghi điểm) Teikou liếc nhìn Kuroko, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng vẫn vỗ vỗ vai cậu, kêu Kuroko đến xếp hàng chào hỏi kết thúc trận đấu.
Chiến thắng, vì sao cậu lại buồn bã như vậy.
Kuroko có cảm giác rất kỳ lạ, là bởi vì cậu đã làm mất một quả bóng đó, không, không thể nào là nguyên nhân đơn giản như vậy.
Chính cậu cũng hiểu, rõ ràng biết mình chỉ có khả năng ném vào 9/10 quả, nếu, vừa rồi không quyết định ném bóng mà là chuyền đi, thì kết thúc trận đấu sẽ có thay đổi hay không?
Rõ ràng là cái bóng, lại không thể làm tròn trách nhiệm của cái bóng.
Kuroko chưa bao giờ cảm thấy cả người mệt mỏi như lúc này, một loại cảm giác không thể lý giải nổi.
Chỉ cảm thấy trước mắt giống như bị một tầng sương mù mờ ảo che khuất, dần dần tầm nhìn tối đen lại, sau đó cái gì cũng không biết.
...
Thật sự cũng chả hiểu Kuroko buồn cái quái gì nữa:)))??
Lỗi xót chỗ nào lớn quá mọi người nhắc nhé!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận