Kuroko No Basket Đường Tiệm Cận Của Ánh Sáng Và Cái Bóng


Bệnh viện đa khoa Thành phố Tokyo.
Trên bàn tay dây truyền dịch nối với mũi kim lạnh lẽo đam vào da thịt, nằm trên giường bệnh trắng xoá, hai mắt nhắm nghiền, môi khép lại.

Cả khuôn mặt Kuroko nhợt nhạt như không còn
máu, trên mặt không biểu lộ điều gì, yên tĩnh hệt như chưa bao giờ tồn tại.
Kuroko không phải dạng người yếu ớt, dù cho có bị đả kích đi chẳng nữa, cậu cũng không thể dễ dàng ngã xuống.
Aomine biết điều này, chỉ là, tình huống hiện tại, làm hắn cảm thấy hoài nghi sâu sắc lần nữa.
Kise cũng hiểu rõ, hắn ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Kuroko, nhăn mày, ánh mắt một chút cũng không rời khỏi Kuroko, đáy mắt tràn ngập lo lắng, thêm chút gì đó khó hiểu —— Kurokocchi, không thể nào cứ như thế mà ngất xỉu.
Murasakibara và Midorima đã thay bọn họ sử lý những thủ tục cuối cùng sau trận đấu.
Mà Akashi đang cùng bác sĩ khám bệnh cho Kuroko trao đổi nguyên nhân.
“Ông nói này là ——” Akashi dừng một chút, sắp xếp lại thứ tự câu nói, “Cậu ấy không phải vì bị kích thích tinh thấn mà ngất xỉu?”
“Đúng vậy,” Akashi đang trao đổi với vị mặc áo blouse đeo cái kính viền vàng trước mắt mà vị bác sĩ mắt đang nhìn vào bản báo cáo kết quả trên tay, “Tôi chưa gặp tình trạng này bao giờ, cậu ấy không phải bị tổn thương bên ngoài —— ý nói phần não cậu ấy hoàn toàn bình thường, trong não không có huyết khối chờ, cũng không có chịu đả kích gì từ hệ thần kinh.

Cụ thể bệnh tình còn phải quan sát thêm, tình trạng của cậu bé này bệnh viên chúng tôi trước giờ chưa từng thấy qua.”
Lời nói bác sĩ mang theo nghiêm trọng.
“Như vậy ——” Akashi xoa xoa cằm lặp lại, “Cậu ấy chỉ là đơn giản ngất đu?”
“Phải,” bác sĩ đẩy đẩy mắt kính, vẻ mặt có chút nghiêm túc, “Nhưng cũng không phải không tỉnh lại —— chính xác mà nói, tình trạng của cậu ấy chính là loại bệnh mà không có thuốc trị, cũng không cần uống thuốc.


Chúng tôi thực sự không đoán được khi nào người bệnh khi nào sẽ tỉnh lại.”
“Cậu ấy sẽ bất tỉnh như vậy mãi sao?” Akashi hỏi.
“Cái này thì, tôi không dám nói chắc điều gì.” Bác sĩ dừng một chút, “Có lẽ sẽ tỉnh lại sớm, cũng có lẽ sẽ vẫn ngủ rất lâu.

Dựa vào tính hình trước mắt, chỉ có thể đi một bước xem một bước.”
Akashi gật gật đầu, ánh mắt có chút ngưng trọng, “Cảm ơn.”
“Việc tôi nên làm.”
Trong phòng bệnh, Kuroko vẫn như trướ an tĩnh giống như một hồ nước tĩnh lặng, dù cho có ai ném vào đó một hòn đá, cũng sẽ khôgn làm nó gợn sóng được.
An tĩnh đến độ giống như không tồn tại.
Hơi thở của Kuroko nhịp nhàng đều đặn thở ra, bên cạnh bảng điện cũng hiện lên nhịp đập nhịp nhàng rõ ràng của cậu —— nhưng cũng vì cái nhịp nhàng này làm cho người khác gần như tưởng rằng là một người đã chết.
“Tớ về rồi.” Akashi đi vào trong, tay đóng lại cửa, vẻ mặt thạot nhìn lạnh nhạt, nhưng vẫn có chút gì đó giao động, nhìn thoáng qua không hiểu được hắn đang cảm thấy thế nào.
“Akashi……” chậm rãi ngẩng đầu, Aomine nhìn Akashi vừa vào.
“Kurokocchi rốt cuộc bị sao vậy?” Kíe cũng đè thấp thanh âm, hỏi.
“Tetsuya cậu ấy…… Không biết khi nào sẽ tỉnh lại.” Akashi thanh âm nhàn nhạt, chỉ ai tinh ý mới nhìn ra vẻ quan tâm trong đó.
“Có ý gì chứ?” Aomine nhíu mày.
Kise nghe vậy, mày mỏng cũng nhăn lại, “Akashicchi…… Bác sĩ nói thế nào?”
“Họ cũng không biết nguyên nhân vì sao Tetsuya ngất xỉu, đến bây giờ vẫn còn cần quan sát thêm.” Akashi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thở dài.
“Bệnh viện làm việc không có đánh giá điểm thái độ sao?” Vẻ mặt như kẻ mất hồn của Kisr biến mất thay vào đó là sự giận dữ, “Tớ phải tìm bọn họ hỏi cho ra lẽ!”
“Rouya!” Akashi kêu một tiếng đã ngăn lại Kisr đnag muốn tông cửa đi khỏi, “Bình tĩnh một chút.”

“Kurokocchi không thể nào chỉ vì mất một quả bóng mà ngất xỉu như vậy.” Kise hai mắt nhìn Akashi, “Hơn nữa ném rỏi cũng không phải là sở trường của Kuroko, Kurokocchi không thể nào vì bản thân sơ xuất ở việc mình không thành thạo mà trở nên như vậy được.”
“Ngất xỉu? Đùa giỡn gì vậy?” Kise khó được đứng đắn lên, nói chuyện thanh âm hơi mang chút run rẩy, có vẻ kích động không thôi, “Còn nói cái gì không biết khi nào sẽ tỉnh lại! Kuroko…… Kurokocchi làm sao làm có thể……”
Giọng nói của Kise dần trở nên nghẹn lại, càng về sau giống như không phát được thành lời.
“Ý của bác sĩ chính là……” khác vs suy nghĩ của mọi người thì Aomine bình tĩnh đến lạ, hắn nhìn về phía Akashi ánh mắt có chút phức tạp, cũng mang theo chút mơ hồ.
“Không có cách chữa trị phù hợp.” Akashi nói.
Càng nói Kise càng không hiểu, mày càng nhăn lại.
Hơi giật mình, Kise hiện tại kích động đến vậy Akashi sớm đã đoán trước được, nhưng mà, không nghĩ tới là, Aomine như vậy mà bình tĩnh được.
Aomine không nên như vậy, ở trong mắt Akashi, thái độ thường ngày hắn và Kise đối với Kuroko không khác nhau lắm, so với Kise có khi còn thân thiết hơn.

Xét đến quan hệ giữa Aomine và Kuroko, hắn nhất định phải kích động chứ.
Chứ không thể giống hiện tại, vô cùng bình tĩnh, ánh mắt dù có lo lắng, cũng có đạm mạc.
Ánh mắt Akashi nhích lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Aomine đang nhìn mình.
Trong nháy mắt Akashi cảm thấy hình như mình dần hiểu ra cái gì, ánh mắt của Aomine là phức tạp, xen lẫn trong đó là sự hoài nghi.

Từ cái nhìn của Aomine, có lẽ, hắn đã biết chút gì đó……
Akashi đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Đôi mắt dị sắc này…… Ngay lúc này, ngoài việc càng thể hiện thêm chút đau lòng, còn có tác dụng gì cơ chứ?
Tự cho mình sỡ hưu con mắt của Đế Vương, có thể nhìn ra tài năng của người khác, có thể nhìn thấy được từng động tác của đối thủ dù là rất nhỏ, nhìn từ bên ngoài thậm chí có thể thấu được thể lực người khác…… Mà hiện tại, cái gì cũng không nhìn ra được.

Bàn tay của Akashi nhẹ nhàng che lại mắt trai, hắn cảm giác được nơi đó hình như đang trở nên nóng dần, mày nhăn lại.
“Rouya, cậu lại đến chỗ bác sĩ hỏi lại một lần xem,” Akashi nhìn về phía Kise, “Daiki, cậu cũng cùng đi đi, tớ ở lại cùng Tetsuya là được.”
“Tớ……” hai mắt đang nhìn chằm chằm Kuroko dần dời đi, thanh âm Kise dù có chút run rẩy, nhưng mà vẫn theo lời Akashi mà làm.
Aomine như cũ khác thường không nói một lời, ánh mắt hơi nhìn sang vẻ mặt của Akashi, đi theo phía sau Kise ra ngoài.
Aomine thật ra rất rõ ràng, mục đích Akashi bảo hắn và Kise đi tìm bác sĩ, đơn giản là muốn đuổi hai người họ thôi, mà Akashi, nhất định biết điều gì đó, tình huốn lúc này của Tetsu, Akashi nhất định cũng chịu đả kích.
Akashi, cậu ấy nhất định có cách giải quyết tất cả mọi chuyện.
Akashi, cậu không phải luôn như vậy sao? Không có việc gì cậu ta không làm được cả.
Hai tay khoác lại, Aomine hơi dùng sức bóp chặt lòng bàn tay, đầu móng tay có chút dài đâm sâu vào da thịt, để lại một vết hằn mờ mờ.
—— Bản thân, chẳng làm được cái gì.
Dù là Aomine thường ngày đều rất tuỳ tiện, làm gì cũng không để ý để tứ, nhưng chỉ riêng việc liên quan đến Kuroko, ở trong lòng hắn, không việc gì so được với Kuroko, cho nên, hắn đương nhiên sớm nhận ra, cậu cùng với lúc trước có thay đổi.
Thực ra, trước khi quen biết với Kuroko, Aomine cũng đã chú ý đến cậu, ban đầu, hắn cũng ở đội ba, đặc biệt để tâm tới thiếu nhiên thân thể gầy ốm tóc màu lam nhạt, cậu luôn cố gắng, trong mắt lúc nào cũng cháy lên sự kiên quyết.
Từ lúc hai người quen biết, hai mắt Kuroko vẫn cứ cháy lên nhiệt huyết với bóng rổ, dù cho việc đó có chút khó khăn cho với cậu, nhưng sự quyết tâm đó chưa hề thay đổi.
Mà hiện tại, dù Kuroko vẫn còn chứa cái quyế tâm nỗ lực đó, nhưng mà, có những thứ đã không ai nhận ra mà thay đổi.
Là cái gì thay đổi, Aomine không thể nói rõ được.
“Cái này, Aominecchi, cậu có chú ý tới không, Kurokocchi so với trước kia không giống nhau.” Đột nhiên lúc này Kise mở lời, đánh gãy suy nghĩ miên man của Aomine.
Quay đàu nhìn sang Kise bên cạnh mình —— đến cả Kise quen biết Kuroko sau hắn cũng nhận ra?
Aomine gật gật đầu.
Ở hoàn cảnh này Kise hiếm hoi nở nụ cười thoải mái, ” Tớ cứ nghĩ thế, Kurokocchi hình như có rất nhiều bú mật, nói thật, đôi khi Kurokocchi đột nhiên dùng vẻ mặt quyết tâm giống như đưa ra quyết định gì đó mà chẳng hiểu được làm tớ vô cùng khó hiểu —— Aominecchi, cậu có biết gì không?”
Aomine lắc đầu, “Tetsu quả thực khác trước kia.”
Hơn nữa, hắn thật sự hiểu Tetsu sao?
Vì sao những suy nghĩ của Tetsu hắn cái gì cũng không đoán được?
Vì sao đến bây giờ mới nhận ra sự thay đổi của cậu?

Có quá nhiều câu ‘vì sao’.
Aomine thậm chí có chút mệt moit, khôgn muốn nghĩ tới thì càng nghĩ.
“Đúng vậy…… đôi lúc, tớ cảm thấy mình và Kurokocchi quan hệ vô cùng tốt, cũng không thể hiểu được suy nghĩ của cậu ấy dù là một chút.”
“Còn có còn có ——” giống như nhớ ra gì đó Kise vội vàng nói thêm, “Còn nhớ lần trước chúng ta cùng đi ngắm hoa anh đầu gặp phải cậu con trai người ngoại quốc tóc đỏ sẫm không?”
Hai mày cau lại, nhưng là cũng rất mau Aomine đã nhớ ra.
Nhìn thấy vẻ mặt kia của Aomine, Kise biết hắn nhất định đã quên hết sạch, mới tiếp tục nói, “Ánh mắt của Kurokocchi lúc đó có gì đó rất kỳ lạ, sau đó, tớ đã dùng hết các mối quan hệ để tìm hiểu thông tin của người kia, đó là lần đầu tiên cậu ta tới Nhật Bản, trước kia, vẫn luôn ở Mỹ, tớ nhớ Kurokocchi chưa từng xuất ngoại đúng không? Dù cho Kurokocchi đối với cậu ta tò mò mà nhìn nhiều lần —— nhưng mà từ ánh mắt của cậu ấy có gì đó rất kỳ lạ, giữa hai người họ…… có quân hệ gì sao?.”
Cười cười tự giễu một chút, Kise lại nói, “Mà chúng ta, với Kurokocchi rút cuộc là thế nào đây……”
Aomine mím chặt môi, như cũ không nói gì.
Mà Kise thì chỉ luôn miệng nói một mình, “Cái đó, đôi lúc, tớ càng cảm thấy, chúng ta và Kurokocchi không cùng một thế giới vậy, thật giống như…… đột nhiên xuất hiện, đột nhiên thay đổi luôn cả quỹ đạo của chúng ta……”
(*Vật lý 10: quỹ đão là các chất điểm nổi thành, dễ hiểu là con đường màu xanh trên bản đồ thường thấy ấy aka đường đi:)).)
Kise thanh âm có chút làm người đau lòng.
Trong lòng Aomine ẩn ẩn cảm giác đau đơn —— Tetsu như vậy, thật sự là không ngờ tới.
Kise lúc này so với tên con trai lúc xưa nhàn rỗi không việc gì làm thì bày ra vẻ mặt đáng yêu lừa người hoàn toàn khác xa, bộ dạng nghiêm chỉnh, phù hợp với danh xưng người mẫu ảnh của mình, mà càng lộ ra nữa chính là vẻ u buồn.
Trong phòng bệnh Kuroko.
Akashi chậm rãi đến gần Kuroko, ở bên cạnh cậu ngồi xuống, một tay vẫn áp trên mắt tría mình, tay còn lại nhẹ nhàng đặt trên mu bàn tay lạnh lẽo của Kuroko.
“Tetsuya……” Akashi lẩm bẩm nói, tay trái chậm rãi thả xuống, “Nếu thật là như vậy…… Tớ nhất định, từ kẻ đó đưa cậu trở lại.”
“Nhất định.” Tay Akashi dần buông lỏng, theo đó hai mắt chớp một cái lại mở ra, mắt trái đáng lý là một màu vàng sáng, đột nhiên lúc này giống như dính phải máu, trở nên đỏ dần.
Akashi, trước kia hai mắt đều mang một màu khác nhau, vậy mà lúc này chỉ còn tồn tại duy nhất một màu, cả hai đều là đỏ đậm!
...
Đã bỏ bê quá lâu, rất xin lỗi mọi người…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận