Kỷ Cambri Trở Lại

Dù cậu đi đến đâu, tôi cũng sẽ đi cùng cậu, theo cậu đến Thanh Hải, tìm đồng đội của cậu.

Tùng Hạ thuật lại từ đầu chí cuối một loạt những chuyện từ chuyện cậu có được ngọc cổ như thế nào, ngọc cổ cung cấp cho họ tin tức, họ đã tu luyện thế nào và những chuyện xảy ra sau đó cho Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi nghe. Có vài chuyện ngay cả bốn thành viên còn lại trong nhóm cũng là lần đầu tiên được nghe.

Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi càng nghe càng kinh ngạc, hai người kích động đến nỗi tay cũng hơi hơi run lên, khi Tùng Hạ nói đến lần đầu tiên có được ngọc cổ và lần đầu tiên ngọc cổ và ngọc Con Rối tiếp xúc trực tiếp, Đường Đinh Chi vội la lên: “Cậu hãy cẩn thận nhớ lại hai mốc thời gian này.”

Tùng Hạ nói: “Thời gian có được ngọc cổ ước chừng là trong vòng một tuần sau trận động đất, có thể là ngày thứ tư hoặc là ngày thứ năm, nhưng thời gian ngọc cổ và ngọc Con Rối tiếp xúc…” Cậu nhìn về phía Trang Nghiêu: “Trang Nghiêu, cậu có nhớ không?”

Trang Nghiêu trợn mắt nhìn cậu: “Đầu óc gì nữa không biết, đó là ngày tất niên.”

Tùng Hạ vỗ đầu: “Đúng rồi, hôm tất niên.” Cậu đột nhiên nhớ tới đêm giao thừa xót xa mà họ đã trải qua giữa trời đêm tuyết rơi.

Tùng Chấn Trung vỗ mạnh xuống bàn khiến mọi người hoảng sợ, anh kích động nói: “Quả nhiên là nó, quả nhiên là nó!”

“Chú? Sao vậy ạ?”

Đường Đinh Chi giải thích: “Thiết bị nhận biết mà chúng tôi dùng để đo đạc năng lượng khổng lồ của ngọc Con Rối từng hai lần cảm giác được một năng lượng vô cùng khổng lồ vào ngày thứ năm sau trận động đất và tất niên năm trước, loại năng lượng này hoàn toàn khác biệt với ngọc Con Rối. Lúc đầu chúng tôi tưởng đó là ngọc Con Rối có hình thức khác, nhưng theo sự nghiêm cứu về dao động của năng lượng kia, chúng tôi phát hiện năng lượng đó với năng lượng Cambri có rất nhiều khác biệt. Ví dụ như, từ sau khi động đất và ngọc Con Rối bị phóng thích, năng lượng Cambri vẫn tồn tại ở trong trời đất, nó đã biến thành không khí, không đâu không có, mà vật dẫn của năng lượng Cambri – cũng chính là ngọc Con Rối – nơi nào có nó, năng lượng Cambri sẽ vô cùng khổng lồ. Nhưng năng lượng mà ngọc cổ phát ra thì khác, bình thường căn bản không kiểm tra được, chỉ trong lần nó xuất thế và lần đầu tiên tiếp xúc với ngọc Con Rối, chúng tôi mới cảm giác được nó trong khoảnh khắc. Theo lý mà nói, ngọc cổ có năng lượng lớn mạnh không thua ngọc Con Rối, phải không che giấu được mới đúng. Hai năm trước, ngọc Con Rối vẫn bị kim loại LIN bao bọc chôn dưới đất, chúng tôi cũng đã kiểm tra thấy nó. Lúc ấy, chúng tôi tưởng rằng ngọc Con Rối là một loại năng lượng địa nhiệt kiểu mới, có lẽ có thể thay thế dầu mỏ và than đá để trở thành nguồn năng lượng kiểu mới. Dù sao thì nó cũng khổng lồ như thế, một khi có thể áp dụng năng lượng này thì có thể giải quyết vấn đề nguồn năng lượng trong vòng mấy vạn năm cho con người. Nhưng càng nghiên cứu thì chúng tôi lại phát hiện năng lượng của ngọc Con Rối hoàn toàn khác biệt với dầu mỏ, than đá, nó vô cùng bất ổn, hơn nữa phóng xạ mạnh, là loại năng lượng hết sức nguy hiểm. Không ai biết loại phóng xạ này sẽ tạo thành ảnh hưởng gì với sinh vật sống. Cùng lúc đó, nghiên cứu của chúng tôi đối với ‘ý thức Cambri’ cũng được tiến hành đồng bộ. Các mốc thời gian ngọc Con Rối xuất hiện quá trùng hợp, bởi vì máy đo năng lượng của chúng tôi đã sớm được nghiên cứu và phát triển hơn mười năm. Thoạt nhìn thì như thể không phải do chúng tôi phát hiện ra ngọc Con Rối mà là ngọc Con Rối khiến chúng tôi phát hiện ra nó. Suy xét đến điểm này, lại kết hợp với nghiên cứu về ý thức Cambri, chúng tôi suy đoán hai chuyện này có liên quan. Lúc ấy, Trang Du cực lực chủ trương đưa nhóm khoa học nghiên cứu đến Golmud điều tra, còn chúng tôi thì chủ trương không nên hành động thiếu suy nghĩ. Sau đó, Trang Du dùng chuyện lấy nguồn năng lượng siêu cấp thay thế năng lượng cũ làm mồi, thuyết phục lãnh đạo đương thời phái đoàn thám hiểm đi. Sau này chúng tôi mới biết, lúc ấy kim loại LIN đã có vết nứt, cho nên năng lượng của ngọc Con Rối mới bị lộ. Căn cứ theo khảo sát của chúng tôi về thổ nhưỡng, nham thạch chung quanh kim loại LIN, kim loại LIN và ngọc Con Rối đã được chôn dưới đất hơn ba triệu năm, kim loại LIN cố tình tạo một vết nứt xuất hiện vào lúc này, chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp mà là kết quả tất yếu khi ý thức Cambri thức tỉnh.”

Tùng Hạ chưa hiểu: “Rốt cuộc mọi người đã làm thế nào lấy được miếng ngọc Con Rối của Thành Thiên Bích và kim loại LIN kia? Vì sao vào thời điểm khi mọi người lấy được mấy thứ này lại không tạo nên động đất?”

Tùng Chấn Trung nói: “Chuyện này chú và mọi người đã suy nghĩ nát óc mà vẫn chưa ra. Ban đầu công cuộc khai quật được tiến hành hết sức thuận lợi, vào lúc khai quật ngọc Con Rối, nó đã vỡ vụn, có vài phần ngọc bị lộ ra ngoài, có vài miếng vẫn được bọc trong kim loại LIN. Lúc ấy họ lấy một ít hàng mẫu, một miếng trong đó được bọc trong kim loại LIN, đưa cho Thành Thiên Bích mang về Bắc Kinh, vốn định trực tiếp vận chuyển đường hàng không nhưng lúc ấy tất cả hệ thống thông tin ở Thanh Hải đều xuất hiện trục trặc, Thành Thiên Bích đành phải đi đường vòng đến Vân Nam. Sau khi cậu ấy đi không bao lâu thì lập tức xảy ra động đất, không ai biết rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì bởi lúc đó, tất cả mọi người đều đã mất liên lạc. Kim loại LIN rất nhỏ mà mọi người vừa được nhìn là thứ chú và mọi người phát hiện ở gần Tây Ninh [142] hơn một tháng sau trận động đất. Lúc ấy một miếng nho nhỏ như vậy lại hãm xuống lòng đất tạo thành một cái hố to sâu đến sáu mươi mét. Mật độ phân tử của nó cao hơn bất cứ thứ gì trên địa cầu, là thứ không thuộc về hành tinh của chúng ta. Bọn chú đã hao hết sức lực vận chuyển nó về Bắc Kinh, lúc ấy trong phòng thí nghiệm Bắc Kinh đã có hai miếng ngọc Con Rối. Sau đó bọn chú đã phát hiện ra bí mật giữa hai thứ này, cuối cùng nghiên cứu ra cách để thay đổi hình thái kim loại LIN, dùng nó bọc ngọc Con Rối, lúc này mới tạm thời ức chế phóng xạ của miếng ngọc có thể tích lớn nhất này.”

[142] Tây Ninh: Một địa cấp thị, thuộc phần phía đông của tỉnh Thanh Hải, TQ.

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Những chuyện tôi biết không khác mọi người lắm, ngoại trừ chuyện sau khi khai quật ngọc Con Rối gây ra rào cản tín hiệu thì tất cả công cuộc khai quật đều diễn ra hết sức bình thường. Chẳng qua, lúc ấy đã xuất hiện hiện tượng tốc độ thức ăn hư thối tăng nhanh, chỉ có điều lúc đầu mọi người đều không nhận thấy, nhưng không đến một ngày sau khi tôi đi, động đất đã xảy ra ngay tại nơi đấy.”

Tùng Chấn Trung nói: “Muốn biết rốt cuộc thì lúc ấy Thanh Hải đã xảy ra chuyện gì, trừ phi người ở ngay lúc đó sống lại, hoặc là chúng ta tự mình đến Golmud xem, có lẽ có thể tìm ra một ít manh mối.”

Trang Nghiêu nói: “Thanh Hải có vài miếng ngọc Con Rối, sớm muộn gì chúng ta cũng phải đi.”

Nét mặt Tùng Chấn Trung nghiêm túc: “Không sai, sớm muộn gì cũng thế… rốt cuộc thì Thanh Hải đã trở thành thế nào, chỉ e đã vượt qua sức tưởng tượng của chúng ta.”

Đường Đinh Chi nói: “Trong khi chúng ta bị bắt phải chấp nhận sự phóng xạ năng lượng mạnh mẽ của ngọc Con Rối mà không ngừng tiến hóa thì sự xuất hiện của ngọc cổ cho chúng ta một hy vọng. Bởi vì căn cứ theo sự quan sát của chúng tôi, năng lượng Cambri đối lập với năng lượng mà ngọc cổ phóng thích ra. Khi năng lượng của ngọc cổ đột nhiên xuất hiện, ngọc Con Rối cũng có phản ứng rất lớn, dao động năng lượng yếu bớt 20% đến 30%. Tuy nó chỉ xảy ra trong nháy mắt nhưng mỗi phút mỗi giây chúng tôi vẫn luôn quan sát nó. Hai lần đều như vậy. Ngoại trừ năng lượng của ngọc cổ thì không có bất cứ thứ gì có thể ảnh hưởng đến sự phóng xạ của năng lượng Cambri. Vào ngày tất niên, khi ngọc cổ lần thứ hai phóng thích năng lượng, chúng tôi từng phái người đến Tây An điều tra nhưng cũng không thu hoạch được gì. Theo những gì các cậu nói, nguyên nhân ngọc cổ lại phóng thích ra năng lượng là vì cậu tiếp xúc với ngọc Con Rối mà cưỡng ép đột phá lên cấp hai, là ngọc cổ đã ngăn cậu tiếp tục hấp thu năng lượng của ngọc Con Rối?”

Tùng Hạ gật đầu: “Không sai, cảm giác của tôi lúc đó là biết rõ cơ thể mình đã không thể chứa đựng được nhiều năng lượng hơn nữa, nhưng số năng lượng này vẫn không ngừng tràn vào trong người tôi, sau đó ngọc cổ hất văng tôi ra.”

Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Vì anh cưỡng ép đột phá cấp hai và vì bảo vệ anh nên ngọc cổ mới hất văng anh ra… Cưỡng ép đột phá cấp hai thì sẽ thế nào nhỉ? Sẽ… tự hủy?”

Ánh mắt Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi đều sáng lên: “Chẳng lẽ… sinh vật mang năng lượng nhận được sự phóng xạ quá độ của ngọc Con Rối mà cuối cùng bị hủy diệt đều là kết quả của chuyện cưỡng ép đột phá cấp hai?”

Tùng Hạ nhíu mày: “Cưỡng ép đột phá… Thiên Bích cũng đã đột phá cấp hai, nhưng cậu ấy lành lặn không bị tổn hao gì…”

Trang Nghiêu trầm tư: “Bất luận là dùng ngọc Con Rối tiến hành cường hóa hay là dùng phương thức mà ngọc cổ đã cung cấp để tu luyện thì đều dẫn đến kết quả giống nhau, đó là tiến hóa. Cái gọi là tiến hóa được thể hiện ở trong thân thể chính là số lượng dự trữ và độ thuần khiết trong hạt nhân năng lượng tăng lên, chuyện này bất luận là tiến hóa thông qua ngọc Con Rối hay là ngọc cổ thì đều giống nhau. Nhưng cho dù biểu hiện trong quá trình giống nhau song kết quả lại không phải khác đường cùng đích, ngược lại một hướng đi về phía hủy diệt, một hướng đi về phía thăng tiến.”

Tùng Chấn Trung lẩm bẩm: “Mục đích của ngọc Con Rối là diệt sạch loài người, mà mọi hành động của ngọc cổ lại là vì giúp loài người tránh khỏi việc tiến đến sự hủy diệt do tiến hóa quá độ. Nếu tất cả mọi người đều dựa theo phương pháp trong ngọc cổ để tiến hành tu luyện thì có thể tránh được chuyện tự hủy diệt?”

“Chỉ e sẽ không đơn giản như vậy…” Trang Nghiêu nói: “Bên trong chuyện này còn có quá nhiều bí ẩn chưa thể giải đáp, ví dụ như, sự tồn tại của Tùng Hạ rốt cuộc có ý nghĩa gì? Năng lượng trong cơ thể anh ta rõ ràng là năng lượng Cambri, năng lượng anh ta hấp thu, tu luyện… tất cả đều đến từ bầu không khí, đến từ năng lượng Cambri của ngọc Con Rối. Khả năng hấp thụ này do ngọc cổ ban cho anh ta, nếu năng lượng Cambri là bom hẹn giờ thì vì sao ngọc cổ lại muốn Tùng Hạ hấp thu năng lượng Cambri? Bản thân ngọc cổ cũng mang theo năng lượng này, vì sao lại như vậy?”

Tùng Hạ nói: “Ngoài ra, toàn bộ thông tin được lưu giữ trong ngọc cổ đều là lợi dụng năng lượng Cambri để cường hóa loài người, chuyện này trùng hợp giống với những biểu hiện ban đầu của năng lượng Cambri. Ít nhất hiện nay, sự tồn tại của năng lượng Cambri khiến một phần loài người biến thành siêu nhân, còn ngọc cổ thì đang dạy chúng ta làm thế nào để phát huy tác dụng của năng lượng Cambri một cách tốt hơn, an toàn hơn. Nhưng cuối cùng chúng ta sẽ thế nào? Có thể sẽ giống con chuột bạch kia, bởi vì hấp thu năng lượng Cambri quá độ mà nổ tung hay không?”

Tùng Chấn Trung nói: “Ít nhất, bây giờ chúng ta đã có một người đột phá cấp hai thành công, có lẽ chúng ta có thể dựa vào ngọc cổ để vượt qua sự hủy diệt từ cấp một đột phá cấp hai.”

Trang Nghiêu lại lắc đầu: “Tôi có cảm giác nó không đơn giản như vậy, Thành Thiên Bích đã bắt đầu từ rất sớm, luôn tu luyện theo phương pháp ngọc cổ cung cấp, nhóm của chúng tôi cũng vậy, Đường Nhạn Khâu gia nhập vào chúng tôi ở giai đoạn giữa, Đặng Tiêu thì tiếp xúc với phương pháp này muộn nhất. Ít nhất theo bốn người chúng tôi mà nói thì phần lớn năng lượng trong cơ thể chúng tôi đều có được thông qua tu luyện bằng phương pháp trong ngọc cổ, còn những người khác, cho dù không tu luyện nhưng năng lượng trong cơ thể cũng sẽ tăng trưởng theo dòng thời gian. Chẳng qua, sự tăng trưởng năng lượng của họ đều có được do hấp thu năng lượng Cambri trong không khí. Tôi đoán rằng, Thành Thiên Bích có thể an toàn lên đến cấp hai là vì phần lớn năng lượng trong cơ thể anh ta có được do bản thân tu luyện, còn những người giống Đặng Tiêu thì chưa chắc đã có thể thành công đột phá cấp hai vì cho đến bây giờ, phần lớn năng lượng trong cơ thể anh ta vẫn đến từ năng lượng Cambri tự do trong không khí và được tiếp xúc với sự phóng xạ của ngọc Con Rối trong giai đoạn sau.”

Đặng Tiêu chớp mắt: “Má ơi, anh sẽ không nổ tung chứ?”

Tùng Hạ an ủi: “Không đâu, bây giờ ngày nào cậu cũng phải tu luyện, đừng lười biếng, nhất định không sao đâu.” Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng trong lòng cậu lại không yên tâm chút nào.

Trang Nghiêu nhìn về phía Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi: “Bao gồm cả hai người, sự tiến hóa của hai người cũng dựa vào sự phóng xạ của ngọc Con Rối. Tôi đoán rằng, nếu lấy mức độ tiếp xúc với ngọc Con Rối để giới hạn tốc độ hủy diệt của mình, như vậy những vật thí nghiệm được tiếp nhận năng lượng của ngọc Con Rối 24/7 không gián đoạn có tốc độ hủy diệt nhanh nhất, không đến một năm. Các dị nhân tiến hóa não bộ và các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên mạnh nhất, dựa theo mức độ phóng xạ của ngọc Con Rối, tuy không đến mức bất cứ lúc nào cũng tiếp xúc với nó nhưng nhất định cũng đã lợi dụng nó rất lâu, cho nên tốc độ hủy diệt của mấy người xếp thứ hai, có thể là vài năm, cũng có thể là mười mấy năm. Những dị nhân bình thường không tiếp xúc trực tiếp với ngọc Con Rối nhưng vẫn sinh hoạt trong bầu không khí nơi nơi đều là năng lượng Cambri, bao gồm Đường Nhạn Khâu, Đặng Tiêu và những người khác, tốc độ hủy diệt của họ xếp thứ ba, có thể là vài chục năm thậm chí cả trăm năm, còn nhóm chúng tôi, có lẽ là những người có thể duy trì lâu nhất.”

Tùng Chấn Trung nói: “Tính khả thi của suy đoán này khá cao, nhưng tôi không cho rằng có ngọc cổ là có thể tránh cho bản thân hủy diệt. Bởi chỉ cần chúng ta không ngừng tiến hóa, bất luận thông qua phương thức gì, sự phân hạch gene và sự biến thái của tế bào đều có kết quả và mức độ giống nhau, sẽ không có chuyện vì cậu tiến hóa thông qua ngọc cổ mà làm thân thể cậu thay đổi ít hơn. Thân thể con người có giới hạn, có lẽ ngọc cổ giúp mọi người tăng lên điểm giới hạn này, nhưng nó tuyệt đối không thể chữa trị sự phân hạch gene mà tiến hóa mang đến, sự biến hóa này không thể nghịch đảo. Chỉ cần biến hóa không thể nghịch đảo thì hướng về phía tử vong là không thể nghi ngờ, chẳng qua là nhanh chậm khác nhau mà thôi.”

Tùng Hạ nói: “Cháu nghĩ rằng ngọc cổ xuất thế là vì giúp loài người trở nên mạnh hơn trong thời gian nhất định và một phạm vi an toàn, chỉ khi con người trở nên mạnh hơn thì mới có thể niêm phong ngọc Con Rối. Chỉ khi niêm phong ngọc Con Rối mới có thể khiến năng lượng Cambri biến mất. Chỉ khi năng lượng Cambri biến mất mới có thể thật sự ngăn cản sự tiến hóa, ngăn cản loài người đi về hướng diệt vong. Nếu ngọc cổ thật sự có thể ngăn cản năng lượng Cambri, dù không biết tiến hóa quá độ mang đến hậu quả gì những nó vẫn sẽ dùng cách của mình giúp loài người tiến hóa, do rằng nếu muốn ngăn cản năng lượng Cambri mà chỉ dựa vào nó thì không được, cho nên dùng phương pháp gián tiếp này giúp chúng ta, cháu nghĩ đây mới là mục đích thật sự của ngọc cổ.”

Tất cả mọi người đều gật đầu, xem ra trước mắt thì đây là lời giải thích hợp lý nhất. Bất luận là ngọc cổ hay là họ thì đều đang đứng trong một mâu thuẫn cực độ. Họ biết rõ năng lượng Cambri là một sức mạnh ác ma, biết rõ ngọc Con Rối đang dẫn họ bước từng bước một đến vực sâu, nhưng họ vẫn cần ngọc Con Rối. Nếu không có ngọc Con Rối, họ không thể trở nên lớn mạnh, lớn mạnh đến độ đủ để chống lại những kẻ địch vô cùng mạnh. Vì vậy phải đoạt lại ngọc Con Rối. Họ phải dựa vào ngọc Con Rối để tiến hóa, sau đó mục đích cuối cùng chính là tiêu diệt ngọc Con Rối, ngăn cản mình tiến hóa. Trong mâu thuẫn cực đoan này, con người phải chịu áp lực cực lớn rằng đang từ từ tự sát, song phải tìm kiếm lối thoát kéo dài cho giống nòi.

Bất cứ lúc nào họ cũng có thể biến thành miếng thịt nát do tiến hóa quá độ, nhưng họ không có cách nào để ngăn cách ngọc Con Rối, thậm chí Tùng Chấn Trung, Đường Đinh Chi và rất nhiều dị nhân tiến hóa não bộ trong viện khoa học này, còn có những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên mạnh nhất, đều biết rằng tiếp tục tiếp nhận năng lượng của ngọc Con Rối sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn ngày ngày cố định tiếp nhận nó để cường hóa. Họ không có sự lựa chọn nào khác, vì chống lại ngọc Con Rối, họ phải trở nên lớn mạnh.

Tất cả mọi người đang dùng phương pháp hy sinh bản thân để đổi lấy tương lai cho giống nòi, họ tiếp xúc với trung tâm bí mật, nắm giữ khả năng phi phàm, không có bất cứ lý do gì cho họ an cư một góc. Đoạt lại ngọc Con Rối là trách nhiệm và sứ mệnh mà họ không thể trốn tránh.

Tùng Chấn Trung nói: “Tiểu Hạ, nếu suy đoán của chúng ta được thành lập, như vậy chú tin trước mắt thì Tiểu Thành là dị nhân duy nhất đã đột phá cấp hai, còn vài dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ở Bắc Kinh chỉ sợ đã rất gần đến cấp hai rồi. Chú hy vọng có thể công bố hai loại phương pháp tu luyện trong ngọc cổ để giúp nhiều người an toàn đột phá cấp hai hơn. Đương nhiên, chú và đại tá Đường sẽ bảo vệ bí mật ngọc cổ đến cùng, nhưng ngọc cổ có khả năng giúp đỡ chúng ta, không nên chỉ sử dụng trong phạm vi nhỏ mà nên dùng để giúp nhiều người hơn nữa.”

Tùng Hạ nói: “Cháu hiểu, từ rất sớm trước kia, cháu đã hy vọng sự tồn tại của ngọc cổ có thể trợ giúp tất cả mọi người, nhưng sự tồn tại của nó không thể công bố cho toàn dân, nếu không không biết sẽ phát sinh hậu quả gì. Cháu và Trang Nghiêu vẫn luôn nghiên cứu thông tin được lưu giữ trong ngọc cổ, chỉ cần là tin cháu cho rằng có thể công bố, có thể đem lại ích lợi cho những người khác thì sẽ dùng nó để cường hóa đồng bào.”

Tùng Chấn Trung gật đầu: “Viện khoa học sẽ tìm một lý do thích hợp để công bố chuyện này, nhất định Trang Du sẽ không tin, mọi người chỉ cần bảo vệ tốt mình là được, hắn nghi ngờ cũng vô ích. Còn những thông tin khác trong ngọc cổ, mọi người cần cháu và Trang Nghiêu phối hợp để lấy được càng nhiều càng tốt. Chú nghe cháu nói một chút vậy nhưng đã có cảm giác thứ bên trong nó nhất định có thể trợ giúp chúng ta tạo ra càng nhiều thứ hữu ích cho loài người.”

Tùng Hạ nói: “Chúng cháu cũng cần sức mạnh của mọi người để khai thác nhiều thứ có giá trị hơn.”

Tùng Chấn Trung nhìn đồng hồ: “Cũng không còn sớm nữa, mười phút nữa, tham mưu trưởng Quách Thành Minh sẽ đến khu ba. Tiểu Thành, sau khi gặp ông ta, cậu có thể giao lại ngọc Con Rối cho chúng tôi. Những người khác nếu không có chuyện gì thì có thể trở về nghỉ ngơi. Tôi biết sáng hôm nay mọi người bị người của Nhị Giang Môn thuộc quận Cửu Giang tấn công ở phố thuỷ sản, chúng tôi đã phái người đi điều tra. Trước mắt Diêu Tiềm Giang không thừa nhận là do hắn hạ lệnh. Tiểu Hạ, tư lệnh Tào đã thương lượng với chú, trong vòng 3 ngày này sẽ an bài cho cháu đi chữa thương cho Diêu Tiềm Giang, nhưng vì chuyện này nên chuyện chữa trị cho hắn lại bị hoãn lại, bên chú nghi ngờ trong chuyện này, Diêu Tiềm Giang bị kẻ xấu hãm hại, nếu chuyện này quả thật do hắn làm thì đúng là cầm gạch nện chân mình.”

“Chúng cháu cũng hiểu Diêu Tiềm Giang sẽ không hành động như vậy, nhưng bây giờ người cũng đã chết, thật khó điều tra.”

“Chuyện này chú sẽ tiếp tục điều tra. Chú nghe Tiểu Vương nói các cháu cảm thấy hứng thú với thiết bị che giấu dao động năng lượng, chú sẽ bảo Tiểu Vương chuẩn bị sáu bộ đưa đến phòng mọi người. Đó là một trang bị rất đơn giản, dán ở sau gáy là được. Ở đây còn có rất nhiều thứ mọi người chưa biết, ví dụ như vũ khí kiểu mới, thiết bị thu thập năng lượng và những thứ khác. Mấy ngày tiếp theo, chú sẽ dẫn mọi người tìm hiểu hết, nếu chú không có thời gian thì đại tá Đường sẽ tới giúp.”

Tùng Hạ nói: “Chú, đại tá, chúng cháu quả thật hy vọng có thể mau chóng tìm hiểu tình hình ở đây, nếu hai người có thời gian thì hãy cho chúng cháu biết mọi thứ trong mấy ngày tiếp theo.”

Trang Nghiêu nói: “Tôi cũng cần một vài thứ để tiến hành nhiều thí nghiệm. Đầu tiên chuẩn bị cho tôi một sân huấn luyện có không gian đủ lớn, tôi sẽ huấn luyện cho năm người họ, khả năng phát huy và khả năng thực tế của họ cách nhau quá xa.” Trang Nghiêu nhìn họ: “Mấy anh còn có thể lợi hại hơn nữa.”

Đường Đinh Chi nói: “Khu 6 có hai sân huấn luyện ngầm dưới đất của Long Huyết nhân, đầy đủ trang thiết bị, tôi sẽ để một cái cho các cậu.”

Tùng Chấn Trung đứng lên: “Thiên Bích, bây giờ cậu đi theo tôi đến gặp Quách Thành Minh. A, Tiểu Hạ, cháu cũng phải đi, hai đứa bị cột vào nhau.”

Trang Nghiêu nói với Đường Đinh Chi: “Bây giờ dẫn tôi đến khu thí nghiệm.”

Đường Đinh Chi nhìn nó, đột nhiên nói: “Cậu có cần tôi ôm cậu đi không?”

“Cái gì?”

“Hoạt động sóng điện não của cậu ban nãy chỉ có 50%, cậu đang mệt mỏi.”

Trang Nghiêu xấu hổ: “Không cần anh ôm!”

Đường Đinh Chi trầm mặc một chút, lẩm bẩm: “Kỳ quái, rõ ràng Al nói lúc mệt thì ôm là được.”

Trang Nghiêu trợn mắt nhìn anh, bước ra khỏi phòng họp.

Đường Đinh Chi bám sát nó ra ngoài: “Tiền lương của tôi…”

“Đưa anh giờ đây!”

Tùng Hạ nhìn bóng dáng của Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi, buồn cười lắc đầu, cậu nói với nhóm Liễu Phong Vũ: “Mọi người về nghỉ ngơi à?”

Liễu Phong Vũ nói: “Anh đến bộ phận hậu cần hỏi một chút xem chuyện ba mẹ anh có tiến triển gì không.”

Đặng Tiêu nói: “Liễu ca, em đi với anh, hóa ra họ không định phát lệnh truy nã của chúng ta, nếu vậy thì em cũng muốn xem có thể tìm được mẹ không.”

“Ờ, thế đi với anh.”

Đường Nhạn Khâu nói: “Tôi đi thăm A Bố, có thể nó vẫn còn giận.”

Tùng Hạ gật đầu: “Nếu không có việc gì thì chơi với nó nhiều một chút.” Rồi cậu quay sang nói với Tùng Chấn Trung: “Đi thôi chú.”

Tùng Chấn Trung dẫn cậu và Thành Thiên Bích đi đến khu thí nghiệm.

Mười phút sau, Tùng Chấn Trung dẫn họ đến trước một phòng tiếp khách, anh và Thành Thiên Bích gõ cửa bước vào, còn Tùng Hạ thì ngồi chờ bên ngoài.

Đại khái là cậu có thể đoán được khi họ gặp Quách Thành Minh thì sẽ nói những gì, bởi vậy cũng không nghe lén. Quách Thành Minh vốn là tham mưu trưởng tập đoàn quân 35 quân khu Bắc Kinh, tập đoàn quân 35 vì bị tổn thất nghiêm trọng nên bị sát nhập vào hai tập đoàn quân 46 và 52. Thành Thiên Bích vốn là lính đặc chủng cơ mật của “quân đội đặc chiến số 9” cũng chính là lệ thuộc tập đoàn quân này, Thành Thiên Bích tìm ông ta báo cáo là chuyện đương nhiên.

Họ nói chuyện ước chừng nửa tiếng, Tùng Hạ ngồi dưới sàn nhà xém chút nữa ngủ gật. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, lúc đi thì trải qua một vụ bắt cóc tống tiền thất bại, lúc về còn bị lượng tin tức khổng lồ khiến choáng cả đầu. Ngay cả Trang Nghiêu cũng vì dùng não quá độ mà mệt mỏi, cái đầu của cậu lại phải suy nghĩ vấn đề tương tự như Trang Nghiêu, không mệt mới là lạ.

Khi ba người mở cửa bước ra, Tùng Hạ giật mình một cái, nhảy dựng lên.

Tùng Chấn Trung nói với cậu: “Bây giờ chú cần dẫn Tiểu Thành đến khu thí nghiệm, thu hồi miếng ngọc trên người cậu ấy, chú biết cháu mệt mỏi, cố gắng một chút nữa.”

Tùng Hạ cười nói: “Cháu không sao.” Cậu nhìn Thành Thiên Bích, dù nét mặt Thành Thiên Bích luôn không chút thay đổi nhưng có thể nói là cậu quan sát tỉ mỉ từng nét mặt của hắn nên liếc mắt là nhìn thấy bây giờ Thành Thiên Bích như trút được gánh nặng.

Cậu vỗ vỗ bả vai Thành Thiên Bích, cười dịu dàng: “Thiên Bích, chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ.”

Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái, hạ giọng nói: “Đây là… nhiệm vụ cuối cùng mà tôi hoàn thành vì đội đặc chiến số 9.”

Sau khi hắn nói ra những lời này, bả vai Quách Thành Minh khẽ run lên, ông cúi đầu.

Trong lòng Tùng Hạ cũng rất khó chịu. Dù đây là lần đầu tiên cậu nghe nói đến đội đặc chiến bí mật này, nhưng cậu có thể tưởng tượng, những người lính trẻ tuổi nhiệt huyết ấy đã vô số lần đẫm máu chiến đấu anh dũng vì lợi ích của quốc gia và dân tộc, cuối cùng hy sinh thảm thiết. Là người sống sót duy nhất, Thành Thiên Bích đã trải qua trăm cay nghìn đắng, hoàn thành sứ mệnh, bảo vệ vinh quang người lính, nhưng lại phải đối mặt với sự thật rằng các đồng đội và tổ chức năm xưa đều đã không còn tồn tại. Người đàn ông không biết diễn đạt cảm xúc này tuy không có lấy một cái nhíu mày nhưng Tùng Hạ có thể cảm giác thấy sự đau khổ trong lòng hắn.

Tùng Chấn Trung dẫn họ vào khu thí nghiệm, nơi đó đã có rất nhiều người chờ đợi để nhận ngọc Con Rối.

Thành Thiên Bích lấy ra miếng ngọc từng được giữ gìn trong da thịt hắn, bao gồm cả kim loại LIN đã bọc nó, giao cả cho Tùng Chấn Trung. Sau khi nhận lấy nó, Tùng Chấn Trung ước lượng trong lòng bàn tay. Rõ ràng là một miếng ngọc cực nhẹ nhưng lại có sức nặng dồn ép khiến trong lòng mỗi người đều ngột ngạt khó chịu.

Quách Thành Minh thở dài, vỗ xuống vai Thành Thiên Bích, người quân nhân nguội lạnh kiên cường ấy dùng giọng nói hơi nghẹn ngào nói: “Thiên Bích, đồng chí đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng cho tổ đặc chiến số 9, rất tốt, mỗi một chiến sĩ trong tổ 9 đều rất tốt.”

Thành Thiên Bích siết chặt nắm đấm, bả vai run lên nhè nhẹ.

Quách Thành Minh quay mặt đi: “Giáo sư Tùng, nếu không có chuyện gì thì tôi xin đi trước. Thiên Bích, nếu có bất cứ chuyện gì, cậu có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Thành Thiên Bích trầm mặc chào ông theo nghi thức quân đội.

Quách Thành Minh chào lại hắn, sau đó quay đầu bước đi.

Tùng Chấn Trung nói: “Những chuyện tiếp theo chúng tôi xử lý là được, hai người trở về nghỉ ngơi đi.”

Hai người gật đầu, dưới sự dẫn đường của một nhân viên hậu cần, quay về chỗ ở của mình.

Sau khi vào phòng, Thành Thiên Bích trả lại ngọc cổ cho Tùng Hạ: “Sau này chúng ta không bị cột vào nhau nữa.”

Tùng Hạ nhét ngọc cổ vào trong lòng, khẽ cười: “Ai bảo thế, chúng ta vẫn bị cột vào nhau đó thôi.”

Thành Thiên Bích dùng sức ôm lấy cậu, đặt trán mình lên bờ vai cậu, dường như có thứ gì đó đang đặt trên người khiến hắn không thể dễ dàng ngẩng đầu.

Tùng Hạ dịu dàng xoa lưng hắn: “Thiên Bích, nếu cậu nhớ đồng đội thì kể về họ cho tôi nghe đi.”

Thành Thiên Bích trầm mặc hồi lâu: “Chúng tôi, tổng cộng có… 16 cá nhân, người lớn nhất 35 tuổi, người nhỏ nhất mới có 18. Tùng Hạ, tôi có cảm giác họ vẫn còn sống, họ đến Thanh Hải, sau đó bặt vô âm tín, nhưng chuyện này không có nghĩa là họ đã chết, mỗi người trong tổ đặc chiến số 9 đều là chiến sĩ mạnh nhất, huống chi họ có nhiều người như vậy lại ở cùng nhau, tôi không tin họ đã chết, tôi muốn đến Thanh Hải, tôi sẽ tìm được họ.”

Tùng Hạ xoa tóc hắn: “Tôi cũng tin họ còn sống, ai trong số họ cũng lợi hại như cậu thì sao lại dễ chết được chứ. Dù cậu đi đến đâu, tôi cũng sẽ đi cùng cậu, theo cậu đến Thanh Hải, tìm đồng đội của cậu.”

Thành Thiên Bích càng dùng sức ôm chặt Tùng Hạ, kề môi lên đôi môi ấm áp của cậu, Tùng Hạ ôm lấy cổ hắn, nhiệt tình đáp lại.

Hai người ngã xuống giường, nôn nóng kéo xé quần áo đối phương, dồn tất cả nhiệt tình vào trong nụ hôn. Họ vuốt ve nhau, quấn lấy nhau, không biết mệt mỏi hấp thu sự ấm áp từ người kia, dường như muốn hòa mình vào trong da thịt nhau vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui