Kỷ Cambri Trở Lại

Liễu Phong Vũ hạ giọng mắng: “Đường Nhạn Khâu, mẹ nó hôm nay mi nốc nhầm thuốc đấy à?”

Chụp ảnh xong, Diêu Tiềm Giang an bài mọi người nhập tọa, anh làm tư thế mời với Tùng Hạ: “Tùng Hạ, ngồi với tôi ở bàn chủ đi, chúng ta có thể trò chuyện…”

Anh còn chưa nói hết, Thành Thiên Bích đã một tay đỡ lấy sau hông Tùng Hạ, nhẹ nhàng kéo một cái liền dẫn người đi luôn.

Diêu Tiềm Giang lại bị nẫng tay trên, nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, sắc mặt không dễ coi cho lắm.

Thành Thiên Bích đột nhiên quay đầu lại, hung hăng nhìn anh một cái, trong mắt tràn ngập ý cảnh cáo.

Diêu Tiềm Giang có chút ngạc nhiên nheo mắt lại, trong lòng hiểu ra chuyện gì đó, lẩm bẩm: “Hóa ra là vậy, thú vị…”

Tộc Long Huyết chỉ có hai người đến, được sắp xếp vào cùng một bàn với họ, người của hội Phụng Lam và Lục Đạo Hoàng Tuyền được sắp xếp tại một bàn bên cạnh họ, hai bàn này đều gần bàn chủ, không khí có chút căng thẳng.

Bắt đầu tiệc thọ, nhân viên tạp vụ lần lượt bưng đồ ăn lên từng bàn. Đồ ăn phần lớn lấy thức ăn lạnh làm chủ vì nó dễ bảo quản hơn thức ăn nóng. Nhìn thức ăn phong phú trên bàn rất khó khiến người ta tin rằng rời khỏi bữa tiệc này, bên ngoài là thời đại tận thế thực phẩm khan hiếm, hàng trăm ngàn người chỉ có thể dựa vào lĩnh thực phẩm được phân phát để thỏa mãn nhu cầu no bụng tối thiểu. Khung cảnh xa xỉ gọn gàng này quả thật không phải cùng một thế giới với bên ngoài.

Trang Nghiêu hỏi Thẩm Trường Trạch: “Sao Thiện Minh không đến?”

Thẩm Trường Trạch nói: “Không thích tham gia tiệc tùng kiểu này.”

Al Maurell cười: “Bởi vì không thể thả ga uống Vodka hoặc bia.”

Đặng Tiêu miệng đang nhét một chiếc đùi heo, nghe vậy bèn lẩm bẩm gì đó nghe không rõ tiếng: “Rượu có gì hay, nhiều thịt như vậy… Đường ca, rót cho em ly Coca.”

Đường Nhạn Khâu rót một ly Coca đưa cho cậu, cũng vuốt vuốt lưng dùm: “Ăn từ từ thôi, không ai tranh với cậu đâu.”

Đặng Tiêu mắt điếc tai ngơ, một lòng một dạ nhào vào thức ăn.

Tùng Hạ cũng chảy ròng nước miếng, nếu không phải hiếm khi được mặc quần áo đẹp một lần, cậu thật muốn xắn tay áo ăn một bữa no đủ. Bởi quần áo may khít người nên phạm vi hoạt động của cậu không thể quá lớn, có điều vẫn không ngừng gắp đồ ăn vào đĩa mình.

Những người khác tuy không khoa trương như Đặng Tiêu, nhưng miệng cũng không ngừng. Họ không giống những người sống lâu ở Bắc Kinh được ăn nhiều đồ tốt, một đường đến đây họ đã trải qua cuộc sống màn trời chiếu đất, sâu bọ hay chuột, cái gì không có độc thì cũng đã đều ăn, cho dù được nuôi ở viện khoa học hơn nửa tháng nhưng còn chưa trở về bình thường được.

Thành Thiên Bích cơ bản ăn không ngon vì Chu Phụng Lam ngồi ở bàn đối diện thường nhìn hắn một cách khiêu khích.

Tùng Hạ rất tự nhiên bóc vỏ tôm cho Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, ăn đi chứ.”

“Ừm.” Thành Thiên Bích gắp tôm đưa lên miệng.

Tùng Hạ nhìn theo ánh mắt của hắn, vừa lúc chạm phải ánh mắt chẳng tốt lành gì của Chu Phụng Lam, cậu không có dũng khí trừng mắt nhìn lại như Thành Thiên Bích. Trên thực tế, vừa rồi khi nghe được tiếng nổ lách tách quanh người Chu Phụng Lam, cậu đã cảm thấy da đầu run lên, hình ảnh cái xác bị sét đánh đen thui không ngừng xuất hiện trong đầu cậu. Cậu vội vàng cúi đầu, chuyên tâm bóc vỏ tôm cho Thành Thiên Bích.

Al Maurell nâng ly rượu lên, cười nói: “Nào, tôi kính các vị một ly, về sau chúng ta chắc hẳn sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác, quan tâm đến nhau.”

Mọi người đều chạm ly.

Chu Phụng Lam nói với bàn bên: “Al, không đến uống một ly với chúng tôi hay sao?”

Al Maurell cười lạnh một cái, sau đó quay người lại, nâng ly rượu lên: “Hội trưởng Chu, cụng ly.”

“Cụng ly!” Chu Phụng Lam thô lỗ uống cạn rượu trong ly, sau đó cười to: “Thế này mà gọi là tiệc tùng gì chứ, một chút rượu mạnh cũng không có.”

Một người còn trẻ bên người Lý Đạo Ái châm chọc: “Đổi là cồn đi, cồn mạnh nhất, còn không bị biến chất.”

Chu Phụng Lam quay đầu nhìn gã: “Bọn tao nói chuyện đến phiên mày xen mồm vào à?”

Người trẻ tuổi biến sắc, Lý Đạo Ái dùng chiếc đũa gõ vào bát, hạ giọng nói: “Ăn đi, đừng nhiều lời.” Hắn gắp một miếng đậu hũ, im lặng ăn cơm, nét mặt tự nhiên như thể đang ngồi trong nhà mình, tất cả mọi ánh mắt và những tiếng bàn tán xung quanh đều bị hắn ngăn cách bên ngoài.

Tùng Hạ nhìn người trẻ tuổi kia, luôn có cảm giác thấy hơi quen quen, suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ đến thiếu niên anh tuấn này có diện mạo rất giống A Thanh, hay gã chính là em trai A Thanh? Tuy ngũ quan cực kỳ tương tự nhưng khí chất của hai anh em lại hoàn toàn bất đồng, thiếu niên này không hề ẻo lả một chút nào.

Trang Du cười mà không nói, vừa uống rượu vừa chú ý tình thế hai bàn.

Tuy bây giờ không ai làm xằng nhưng tất cả mọi người đều đang quan sát động thái của đối phương, ngay cả Lý Đạo Ái mà thoạt nhìn như đặt mình ở bên ngoài mọi chuyện cũng không có ngoại lệ. Đương nhiên, điều Trang Du muốn biết nhất vẫn là Trang Nghiêu đang tính làm gì.

Hai bàn này thì đang âm thầm đấu sức, kẻ đứng xem ai nấy đều có nghi ngờ trong lòng.

Chuyện ở Lạc Dương, nhóm Thành Thiên Bích đã giết một đội trưởng phân đội của hội Phụng Lam, cướp đi miếng ngọc Con Rối vốn nên là vật trong tay hội Phụng Lam có rất nhiều người biết. Chu Phụng Lam là kẻ lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Hắn không có cái gì gọi là đắn đo dài lâu, làm việc chỉ theo cảm xúc, mẫu người hữu dũng vô mưu điển hình. Hắn tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho nhóm họ như vậy, chỉ là không biết hắn đang chuẩn bị thủ đoạn trả thù gì mà thôi. Vừa nghĩ đến có lẽ sẽ có trò hay để xem, tất cả mọi người đều không đành lòng bỏ qua một chút kịch tính nào, tất cả đều âm thầm chú ý tới họ.

Ánh mắt của Diêu Tiềm Giang thì dừng lại trên người Tùng Hạ, từ góc độ này, anh có thể rất rõ ràng nhìn thấy Tùng Hạ vừa ăn vừa bóc tôm, gắp thức ăn, múc canh, thêm cơm cho Thành Thiên Bích bằng động tác và nét mặt hết sức tự nhiên, giống như đã chuyện này đã được luyện qua vô số lần, Diêu Tiềm Giang càng nhìn thì càng nhíu mày thêm sâu.

Đương nhiên, nếu Diêu Tiềm Giang nhìn kỹ, Tùng Hạ không chỉ thêm cơm gắp thức ăn cho mình Thành Thiên Bích mà những người chung quanh, hễ là ai cậu có thể với tới thì cậu đều phục vụ một lần, chỉ có điều trong mắt Diêu Tiềm Giang chỉ thấy hai người là không được bình thường mà thôi.

Sau khi ăn được nửa bữa cơm, Kiều San không mời mà tự đến ngồi xuống bên cạnh Tùng Hạ, tủm tỉm cười nói: “Tùng tiên sinh, chào ngài, tôi có thể phỏng vấn ngài mấy câu không?”

Tùng Hạ nghĩ đến lời Lưu Nghiêm, lập tức nói: “Ngại quá, tôi…”

“Ngài chỉ cần trả lời tôi vài câu hỏi đơn giản là được, chỉ hai phút, chỉ chiếm dụng của ngài hai phút mà thôi.”

Tùng Hạ há miệng, nghĩ rằng cô gái này rất lợi hại, lập tức liền từ mọi người quanh bàn tìm ra người vừa nhìn đã biết dễ nói chuyện nhất, cậu thật sự không biết cách từ chối phụ nữ.

Thành Thiên Bích đặt đũa xuống, vừa muốn mở miệng, Liễu Phong Vũ cho hắn một ánh mắt, sau đó cười vỗ vai Kiều San, nở nụ cười quyến rũ với cô ta: “Kiều tiểu thư, hay là phỏng vấn tôi đi, họ không quen với chuyện này, cô sẽ làm họ sợ đấy.”

Kiều San vừa quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Liễu Phong Vũ gần ngay trước mắt, mặt hơi đỏ lên: “Liễu… Liễu Phong Vũ, a, chào ngài, hồi trước khi làm phóng viên thực tập tôi cũng từng phỏng vấn ngài, có điều nhất định là ngài không nhớ đâu.”

“Tôi nhớ mà, trong một dạ tiệc từ thiện phải không?”

Kiều San mở to mắt: “Ngài vẫn còn nhớ?”

Liễu Phong Vũ chớp mắt: “Kiều tiểu thư là mỹ nữ khiến người ta khó quên, đến giờ mới qua một năm, trí nhớ của tôi vẫn chưa tệ đến thế.”

Kiều San có vẻ hết sức bất ngờ: “Tôi có thể phỏng vấn ngài vài câu không?”

“Được chứ.”

Đường Nhạn Khâu nhìn dáng vẻ thành thạo đối phó với phụ nữ của Liễu Phong Vũ, không khỏi nhíu mày, chậm rãi quay mặt đi.

Liễu Phong Vũ không hổ là ngôi sao chuyên nghiệp, khi trả lời câu hỏi của Kiều San, hai người tựa như đang đánh Thái Cực. Kiều San là một người phụ nữ rất thông minh, không bị vài câu tán tụng của Liễu Phong Vũ mà quên mất mọi chuyện, vẫn tiến tới mục đích của mình, nhưng Liễu Phong Vũ nói năng rất cẩn thận, tuy câu hỏi nào cũng trả lời nhưng trên cơ bản thì không để lộ tin tức gì hết, đây là bản lĩnh đã luyện được sau khi so chiêu với vô số phóng viên.

Kiều San hỏi cả buổi lại chẳng hỏi được gì quan trọng, nhuệ khí tiêu tan, cuối cùng không cam lòng đi loanh quanh bàn chụp vài tấm ảnh rồi mới chịu đi.

Tùng Hạ bật ngón cái với Liễu Phong Vũ: “Liễu ca, anh quá được, hồi trước em lại không phát hiện ra anh có tài ăn nói như vậy.”

Liễu Phong Vũ anh tuấn hất hất mái tóc hơi dài: “Liễu ca của cưng còn nhiều chỗ được lắm, về sau nhớ học được mấy chỗ, đừng nhìn thấy con gái đẹp là không biết nói gì.”

Tùng Hạ buồn bực: “Em đâu phải… em không nói gì không phải vì cô ấy đẹp mà là em sợ nói sai.”

Trang Nghiêu cười nhìn Liễu Phong Vũ: “Ngộ nhỡ bị họ biết đại minh tinh được muôn người hâm mộ có thể phóng thích mùi hương đặc biệt, tin này nhất định có thể đưa lên trang nhất ấy nhỉ.”

Liễu Phong Vũ hung hăng trợn mắt nhìn nó: “Nhóc con, muốn ăn đập đấy hả.”

“Sớm muộn gì cũng sẽ biết.” Đường Nhạn Khâu lạnh lùng nói.

Liễu Phong Vũ trừng hắn: “Cậu nói gì?”

Đường Nhạn Khâu nhìn lại: “Sớm muộn gì họ cũng sẽ biết khả năng ấy của anh, chẳng lẽ vì hình tượng mà anh muốn che giấu cả đời?”

Liễu Phong Vũ có chút xấu hổ: “Liên quan đếch gì đến cậu.”

Lồng ngực Đường Nhạn Khâu có chút phập phồng, hắn trầm giọng nói: “Cũng đúng, khả năng của anh cũng không viết trên mặt, loại đàn ông tốt mã dẻ cùi như anh chỉ cần tân trang bề ngoài cho đẹp là có thể đi lừa đàn bà con gái.”

Liễu Phong Vũ hạ giọng mắng: “Đường Nhạn Khâu, mẹ nó hôm nay mi nốc nhầm thuốc đấy à?”

Sắc mặt Đường Nhạn Khâu hơi tái, hắn đứng lên, trầm giọng nói: “Tôi đi toilet một chút.”

Mọi người im lặng nhìn Đường Nhạn Khâu đứng dậy bước đi, đều có chút khó hiểu sự kỳ lạ của hắn từ đâu mà đến, Liễu Phong Vũ lại càng không hiểu vì sao phải hứng chịu những lời cay độc đó, trong bụng tức anh ách, đành phải vùi đầu vào uống rượu.

Trang Nghiêu trợn mắt: “Bẽ mặt hết tên này đến tên nọ.”

Đặng Tiêu ngẩng đầu, nét mặt mê man: “Đường ca đâu rồi?”

Tùng Hạ rót đồ uống cho cậu: “Đừng xen vào chuyện của họ, cậu tiếp tục ăn đi.”

Thành Thiên Bích nói: “Liễu Phong Vũ, anh đi xem cậu ta đi, đừng hành động riêng rẽ.”

Liễu Phong Vũ nổi giận: “Đờ mờ, đây không đi, suốt ngày lầm lầm lì lì như cái hồ lô, vừa mở miệng đã dám khiến thằng này khó chịu, đúng là muốn ăn đập đấy mà.”

Tùng Hạ nói: “Để em đi vậy.”

Thành Thiên Bích đè vai cậu lại: “Tôi đi.” Hắn đứng dậy, nghĩ gì đó rồi lại cúi đầu: “Ngồi yên ở đây, ai kêu anh anh cũng không được đi, biết chưa?”

Tùng Hạ gật đầu.

Trang Nghiêu nhìn Chu Phụng Lam ngồi bên cạnh xem náo nhiệt, đầu óc hoạt động, nghĩ xem sẽ chọc Chu Phụng Lam như thế nào. Trang Du ở đây, hắn ta chưa chắc sẽ cho Chu Phụng Lam và Thành Thiên Bích xung đột với nhau. Nó muốn tạo ra một chút xung đột, hơn nữa muốn khiến Chu Phụng Lam động thủ trước.

Một lát sau, Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu đã quay về, Trang Nghiêu quay đầu lại, dùng tay ra hiệu cho Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích hơi hơi gật đầu.

Trang Nghiêu nhảy xuống ghế, cầm lấy nước trái cây đi tới bàn Chu Phụng Lam, Chu Phụng Lam nhíu mày, tưởng rằng Trang Nghiêu đi về phía mình, không ngờ Trang Nghiêu bước qua người hắn, không buồn liếc nhìn lấy một cái, lập tức đi đến phía Lý Đạo Ái, nâng cốc cười nói với Lý Đạo Ái: “Cảnh sát Lý, tôi kính ngài một ly.”

Ánh mắt Chu Phụng Lam biến đổi, bị lơ nhiều lần khiến hắn trong lòng tức giận.

Lý Đạo Ái xoay người lại, nhìn Trang Nghiêu khi đứng cao cỡ khi hắn ngồi và ly nước chanh trong tay nó, nói: “Cậu dùng nước trái cây kính tôi?”

“Tôi vị thành niên.”

Lý Đạo Ái nói: “Gene của cậu làm sao lại lấy được từ tiến sĩ Trang, khoa học cao siêu tôi không hiểu, có điều, tế bào thân thể cậu có cùng độ tuổi với cậu ta, đúng không?”

Trang Nghiêu cười nói: “Không sai, tế bào trong cơ thể tôi đã hơn ba mươi tuổi, có điều tôi vẫn không thích hợp với việc uống rượu.”

Lý Đạo Ái gật đầu: “Làm một ly đi, cậu nhóc lớn tuổi.”

Trang Nghiêu chạm ly với hắn.

Trang Du có hứng thú nhìn họ.

Chu Phụng Lam không nhịn được bèn châm chọc: “Chẳng qua là một sản phẩm thay thế của tiến sĩ Trang mà thôi, nghe nói người nhân bản chẳng sống được đến lúc trưởng thành mấy nhỉ?”

Trang Nghiêu quay đầu, nở nụ cười giễu cợt: “Dù sao cũng sẽ không chết trước anh.”

Chu Phụng Lam đã sớm gai mắt với Trang Nghiêu. Một thằng nhóc mười một mười hai tuổi, mặt lúc nào cũng có nụ cười châm chọc giống như nhìn ai cũng thấy đó là đồ ngốc vậy. Đối với loại người tâm cao khí ngạo như hắn mà nói, Trang Nghiêu rất thiếu dạy dỗ. Hắn tức giận đến đứng bật lên, một cước đạp đổ ghế: “Ranh con, bây giờ tao khiến mày giật điện cháy thành than, mày nói ai chết trước ai?”

Hội trường lặng ngắt như tờ, tất cả đều nhìn về phía họ.

Trang Du nhấp một ngụm trà, khẩu khí lạnh xuống: “Phụng Lam, ngồi xuống.”

Chu Phụng Lam mắt điếc tai ngơ, luồng điện trên tay lại phát ra âm thanh lách tách.

Lý Đạo Ái đứng dậy, lui về phía sau vài bước, hiển nhiên không định tham dự vào bất cứ xung đột nào. Hắn biết đứa trẻ này cũng là dị nhân tiến hóa não bộ giống như Trang Du, làm chuyện gì cũng có ý nghĩa của nó, Chu Phụng Lam thế này rõ ràng là do Trang Nghiêu cố ý chọc giận, về phần mục đích là gì, tiếp theo sẽ biết.

Trang Nghiêu nở nụ cười khiêu khích: “Anh.”

Chu Phụng Lam gầm lên một tiếng, hung hăng vung tay lên, một tia sét mang theo ánh lửa bổ về phía Trang Nghiêu.

Trang Nghiêu mặt không đổi sắc nhìn hắn.

Thành Thiên Bích đứng bên cạnh Trang Nghiêu, trong khoảnh khắc Chu Phụng Lam ra tay, hắn cũng động thủ thao túng sự chuyển động của gió trong không khí, trong nháy mắt khi sấm sét tiếp xúc với hai người, hình thành con đường đặc biệt. Ánh điện chói mắt kia rẽ ngoặt ma sát qua người hai người họ trước mắt bao người, chém đứt đôi một chiếc ghế ở bên cạnh ngay tại chỗ.

Trên mặt Chu Phụng Lam cũng lộ ra nét mặt kinh ngạc, trên tay lại chuẩn bị luồng điện, Trang Du lớn tiếng nói: “Chu Phụng Lam!”

Nhân lúc Chu Phụng Lam ngây người trong nháy mắt, Thành Thiên Bích nhẹ nhàng vung tay lên, một ngọn gió đánh vào ngực Chu Phụng Lam, lần này Thành Thiên Bích không dùng bao nhiêu lực, Chu Phụng Lam lui về sau vài bước thì liền đứng vững thân thể.

Thành Thiên Bích nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh.

Hội trường lặng ngắt như tờ, một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Thủy Thiên Thừa: Chia sẻ với mọi người mấy bức tranh do một họa sĩ Nhật Bản vẽ thế giới tưởng tượng sau khi loài người biến mất, đẹp lắm phải không, kỷ Cambri chắc là như vậy đó

9A6CEB8BEE2809BE3182114784AC56B4B80024008001131 533A880A3EE37C5E17C15E479834316EB80024008001132 65367D1D1CED409B95BFB0D21AE8B001B80024008001130 A7B5FEEB35FED9F53CA281883B96EC38B8002400800565 C2F9302C012B719E6D3C0412553FB02CB80024008001130

Post tượng trưng mấy tấm, để khỏi nặng bài, xin xem thêm ở đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui