Kỷ Cambri Trở Lại

“Hoặc là làm cho họ nghĩ rằng tôi đã biến dị, tôi không muốn sinh con cho bất cứ ai, tôi thuộc về chính tôi.”

Sau khi bóng đêm buông xuống, Đường Nhạn Khâu đến nơi ở của Kiều San.

Bây giờ, Từ Hàng chính xác có dáng vẻ con vua cháu chúa ở Bắc Kinh, Từ Ưng chọn bốn người con gái của cấp dưới mình cho hắn ta làm tình nhân, song không ai sống chung với hắn. Ai mang thai trước thì mới được chính thức gả vào nhà họ Từ. Bởi vậy nơi ở của Kiều San không có dị nhân lợi hại bảo vệ, Đường Nhạn Khâu rất dễ dàng đã lẻn được vào phòng ngủ của cô ta, gây mê rồi nhân lúc bóng đêm đưa người về viện khoa học.

Sau khi về đến nơi, Trang Nghiêu khiến Kiều San tỉnh dậy.

Kiều San mơ màng mở mắt, căn bản không biết mình đang ở đâu, nhìn thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện mấy người đàn ông thì sợ đến độ sắc mặt trắng nhợt, nhưng người phụ nữ này quả nhiên không phải hạng tốt mã dẻ cùi, cô nhanh chóng hồi phục tinh thần trong cơn hoảng sợ, không kêu la cũng không làm gì vô vị, chỉ có chút đề phòng nhìn họ: “Mấy người… chuyện này là sao?”

Liễu Phong Vũ cười nhã nhặn: “Kiều tiểu thư, chào cô.”

Kiều San lạnh nhạt: “Liễu tiên sinh, tôi không biết anh đây là có ý gì? Tôi nhớ là tôi đang ngủ ở nhà.”

“Là chúng tôi mời cô đến đây, muốn thương lượng vài chuyện với cô.”

Kiều San khoanh tay, bình tĩnh nói: “Mời nói.”

Liễu Phong Vũ: “Vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề.” Hắn ngồi xuống cạnh Kiều San, nhẹ nhàng nói: “Kiều San, cô thật sự bằng lòng sinh con cho Từ Hàng ư?”

Liễu Phong Vũ có sức hút rất lớn với phụ nữ, nhất là khi hắn thể hiện mình là người đàn ông dịu dàng quả là có thể khiến người ta buông lơi cảnh giác. Tuy nội tâm kiên cường, song rốt cuộc thì Kiều San vẫn là phụ nữ, nét mặt cô thoáng thả lỏng, nhưng vẫn không hoàn toàn dỡ xuống lớp phòng bị. Cô nhìn Liễu Phong Vũ, cười cười: “Đây là việc riêng của tôi phải không, sao các anh lại cảm thấy hứng thú với chuyện này?”

“Ở trong mắt tôi, cô là người phụ nữ thông minh và có chính kiến, tôi cảm thấy cô vốn không thích Từ Hàng, người phụ nữ như cô thật sự có thể chịu được cảnh giá trị của mình lại thể hiện ở chuyện nối dõi tông đường sao?”

Kiều San hơi cau mày: “Liễu tiên sinh xin cứ nói thẳng, tôi không muốn nghe anh phân tích nhân sinh của tôi.”

“Được, chúng tôi hy vọng cô có thể giúp chúng tôi một chuyện, đổi lại, chúng tôi sẽ giúp cô thực hiện một mong muốn.”

Kiều San cười lạnh: “Các anh biết tôi muốn gì ư? Ngộ ngỡ các anh không thực hiện được thì sao?”

Trang Nghiêu nói: “Cho nên cô hãy nói nó ra trước. Nếu chúng tôi không thực hiện được mong muốn của cô thì không ai có thể giúp cô nữa, cô thật sự muốn bỏ qua cơ hội duy nhất này?”

Kiều San nhìn nó, lại nhìn sang nhóm Thành Thiên Bích và Tùng Hạ, cô biết Trang Nghiêu nói đúng, những người cô đang đối mặt là một trong số những nhóm dị nhân mạnh nhất Bắc Kinh, thậm chí còn có người có khả năng đặc biệt tuyệt đối chỉ có một là Tùng Hạ, nếu họ cũng không giúp được mình thì không ai có thể.

Liễu Phong Vũ vỗ nhẹ vào bả vai cô: “Kiều San, tôi đảm bảo chuyện cô giúp chúng tôi sẽ không khiến cô và cha cô gặp nguy hiểm, cô chỉ cần làm một chuyện hết sức đơn giản là có thể đổi lấy sự tự do cho mình.”

Kiều San cúi đầu, trầm tư một lát, sau đó cô chậm rãi ngẩng mặt, cắn răng nói: “Các anh có thể biến tôi thành dị nhân không? Hoặc là làm cho họ nghĩ rằng tôi đã biến dị, tôi không muốn sinh con cho bất cứ ai, tôi thuộc về chính tôi.”

Tùng Hạ và Trang Nghiêu nhìn nhau, cậu nói: “Làm được, tôi có thể khiến cô có được khả năng của dị nhân sức mạnh trong vòng mấy tiếng, hơn nữa có thể làm giả được dao động năng lượng cho cô, nhưng sau này muốn ngụy trang tiếp thì phải nhờ vào chính cô.”

“Mấy tiếng là đủ rồi, nói đi, các anh muốn tôi làm gì? Tôi sẽ cân nhắc, nếu quá nguy hiểm, tôi sẽ không làm.”

Thành Thiên Bích nói: “Ba ngày sau, trong tiệc sinh nhật của Từ Hàng, hy vọng cô có thể giúp tôi tiến vào vào phủ Tư lệnh.”

Kiều San hoảng hốt: “Đừng có đùa, phủ Tư lệnh là nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất khắp Bắc Kinh này, sao tôi có thể dẫn người sống sờ sờ như anh vào đó được, huống chi tất cả mọi người đều nhận ra anh.”

Trang Nghiêu nói: “Chúng tôi đương nhiên biết phủ Tư lệnh canh phòng nghiêm ngặt, nếu không sẽ không nhờ cô hỗ trợ, cô không cần mang cả người, mang nửa người vào trong là được.”

“Anh có ý gì?”

“Cô biết nguyên tố hóa chứ.”

Kiều San nhìn Thành Thiên Bích: “Biết, tôi còn từng viết một bài báo liên quan đến chuyện đó.”

“Cơ thể của tôi có thể nguyên tố hóa đạt tới 50%, xe của cô có thể tiến vào phủ Tư lệnh, tôi núp trong xe, ngụy trang thành thứ khác, không ai phát hiện ra được.”

Kiều San bán tín bán nghi nhìn hắn.

Vì khiến Kiều San tin tưởng nên Thành Thiên Bích làm biến mất nửa thân thể ngay tại chỗ, sau đó lại khôi phục nguyên dạng trong ánh mắt khiếp sợ của cô ta.

Kiều San trầm mặc một chút: “Sau khi vào phủ Tư lệnh rồi, anh sẽ làm gì?”

“Chuyện sau đó cô không cần bận tâm, cô chỉ cần đưa tôi vào trong là được.”

Kiều San suy tư chốc lát, cắn răng một cái: “Được, nhưng sau khi anh vào được, bất cứ chuyện gì xảy ra đều không liên quan đến tôi.”

“Yên tâm.”

“Đường Nhạn Khâu, đưa cô ấy về đi. Sau khi chuyện này thành công, chúng tôi sẽ lại đi tìm cô, giúp cô ‘biến thành’ dị nhân.”

Kiều San hạ tầm mắt, trên trán toát một lớp mồ hôi mỏng, nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi Đường Nhạn Khâu đưa Kiều San đi, Tùng Hạ hỏi: “Cô ấy có đáng tin không?”

Trang Nghiêu nói: “Do nội dung bên trong cuộc nói chuyện của chúng ta bao hàm quá nhiều tin tức quan trọng nên không thể phán đoán cô ta có nói dối từng chỗ một hay không, có điều có vài chuyện có thể khẳng định: Kiều San quả thật muốn thoát khỏi Từ Hàng, cho nên từ thông tin rút ra từ cảm xúc tổng thể để phán đoán thì chắc phân nửa là cô ta sẽ làm theo kế hoạch. Cho dù cô ta đột ngột bán đứng thì chúng ta cũng có kế hoạch khác, không phải lo lắng.”

“Người được phái đi giám sát kho vũ khí có đưa tin gì về không?”

“Một tiếng trước vừa mang tin về một lần, kho vũ khí không có dấu hiệu bị dời đi. Từ Ưng đề xuất sau khi thành công ức chế bầy gián sinh sản thì mở kho vũ khí. Tư lệnh Tào đang đọ sức với ông ta, kéo dài thời gian Chu Phụng Lam đã khỏe lại, Trang Du hài lòng về tình trạng của hắn ta nên cũng muốn đột phá cấp hai trong khoảng thời gian này, sau đó mới thả bầy gián có virus. Nếu có thể để thời gian Trang Du đột phá cấp hai và tiệc sinh nhật của Từ Hàng trùng nhau, đó sẽ là chuyện hết sức có lợi cho chúng ta.”

Tùng Hạ nói: “Nếu vậy nhất định Trang Du sẽ nghi ngờ.”

Trang Nghiêu cười cười: “Tôi đã tưởng tượng rất nhiều thủ đoạn mà Trang Du dùng để đề phòng chúng ta cứu giáo sư Tùng, ví dụ như gia tăng bảo vệ, đột ngột chuyển địa điểm giam giữ… khi tôi tính đến khả năng thứ sáu thì rốt cuộc tôi đã có thể khẳng định một chuyện: Thật ra Trang Du vốn không định giúp Từ Ưng mở kho vũ khí núi Thiên Thai.”

“Cái gì?”

Trang Nghiêu nói: “Phương pháp giam lỏng giáo sư Tùng làm con tin không giống cách Trang Du sẽ nghĩ ra, muốn tư lệnh Tào giữ lời hứa còn có rất nhiều cách độc hơn, giam lỏng một Tùng Chấn Trung thật sự có thể uy hiếp tư lệnh Tào ư? Một chuyện quan trọng như vậy, nếu Trang Du nhất định muốn có thì nhất định sẽ làm mọi chuyện không chút sơ hở, nhưng Trang Du lại là cố vấn của Từ Ưng, cho nên cách này, Từ Ưng nhất định đã trưng cầu ý kiến của ông ta. Bằng trí tuệ của Trang Du, ông ta không thể không tính đến khả năng chúng ta sẽ nghĩ cách giải cứu giáo sư Tùng, hơn nữa ông ta rất khó đề phòng, như vậy đã thấy kế hoạch này có không ít sơ hở. Mà Trang Du là người trừ phi cho rằng không thể tính, nếu không sẽ không có chuyện xuất hiện sơ hở. Chỉ có một khả năng, chính là bản thân ông ta cũng không muốn mở kho vũ khí núi Thiên Thai, ít nhất là bây giờ ông ta không muốn vậy.”

Tùng Hạ nói: “Vậy thì vì sao? Chẳng lẽ chuyện mở kho vũ khí không phải do hắn giật giây?”

“Không hẳn, Từ Ưng là quân trưởng một tập đoàn quân, thấy vũ khí trong tay càng ngày càng ít, trong lòng ông ta nhất định sẽ sốt ruột, Trang Du đặt bẫy gián, mục đích lớn nhất tuyệt đối không phải là vũ khí mà là chuyện đột phá cấp hai của ông ta và Chu Phụng Lam. Bằng sự tham lam của mình, Trang Du sẽ không chỉ muốn nửa kho vũ khí, ông ta muốn tất cả. Nếu là tôi thì tôi cũng không muốn chia cho kẻ khác. Nhưng nếu mở lúc này thì đích xác là họ chỉ có thể lấy một nửa, nửa kia sẽ rơi vào tay tư lệnh Tào, cơ bản chẳng có liên quan gì với họ. Từ Ưng là người rất cương quyết, chỉ e Trang Du cũng không khuyên nổi, hoặc là ông ta đã sớm thăm dò rõ ràng tính cách của Từ Ưng nên không khuyên gì hết mà thông qua thủ đoạn khác khiến Từ Ưng không lấy được vũ khí. Mà giam lỏng Tùng Chấn Trung vừa vặn có thể đảm bảo cho ông ta đột phá cấp hai, cũng coi như nhất cử lưỡng tiện.”

“Vậy hành động lần này của chúng ta đã được Trang Du ngầm đồng ý? Thế thì chắc sẽ rất thuận lợi.” Tùng Hạ thấy trong lòng vui vẻ, như vậy chắc hẳn chú cậu sẽ không quá nguy hiểm.

“Chỉ cần Trang Du không cản trở thì cũng đã tính là thuận lợi, cho nên, đừng lo chuyện ông ta nghi ngờ khi chúng ta sắp xếp thời gian. Ông ta sẽ dựa theo thời gian của chúng ta, đến đây đột phá cấp hai.”

“Vậy là tốt rồi, như vậy thì xếp vào tối mai đi, chờ ông ta qua hơn hai mươi tiếng đột phá cấp hai, mọi chuyện bên phía Từ Ưng chắc hẳn cũng đã xong xuôi.”

“Ngày kia, nếu có thể thì mang Từ Ưng ra. Tùng Hạ, tôi muốn anh kiểm tra đầu óc ông ta.”

“Kiểm tra đầu óc?”

Trang Nghiêu gật đầu: “Tôi hoài nghi Từ Ưng bị Trang Du khống chế ở một mức độ nào đó, tuy vẫn có tư duy và ý tưởng của mình, nhưng nói chung ông ta rất dễ bị Trang Du điều khiển trong vô thức. Dị nhân tiến hóa não bộ có thể làm được chuyện này, chỉ cần sống lâu cạnh một người và liên tục lặp lại ám thị, kích thích sóng điện não đối phương là có thể khiến đối phương càng ngày càng tin mình, ỷ lại vào mình vô điều kiện. Lần trước khi nhìn thấy Từ Ưng, tôi không thể kiểm tra, thật là đáng tiếc. Lần này tôi sẽ ở đây chỉ huy, anh thì đến kho vũ khí xác định vị trí của giáo sư Tùng, cho nên anh có cơ hội tiếp xúc với Từ Ưng.”

“Được, tuy không biết làm thế nào, có điều tôi sẽ thử.”



Họ cẩn thận thảo luận kế hoạch chi tiết một lần, sau khi Đường Nhạn Khâu trở về, Trang Nghiêu yêu cầu mọi người đi nghỉ ngơi.

Liễu Phong Vũ đứng lên lười biếng duỗi eo, liếc mắt nhìn Đường Nhạn Khâu, khóe miệng mang theo một nụ cười mờ ám nhàn nhạt.

Đường Nhạn Khâu tiếp xúc với ánh mắt hắn, vô thức quay mặt đi, đứng dậy liền đi ra ngoài.

Liễu Phong Vũ đuổi theo: “Đường đại hiệp, ê.”

Đường Nhạn Khâu càng đi càng nhanh, đi đến trước cửa thang máy, hắn có chút khó chịu ấn phím bấm vài lần, sau đó nhìn chằm chằm con số.

Liễu Phong Vũ chậm rãi bước qua, cánh tay thon dài ôm lấy cổ Đường Nhạn Khâu, trêu chọc: “Đi nhanh vậy làm gì, thang máy cũng không phải gọi cái là đến, chi bằng chúng ta rèn luyện, đi thang bộ đi?”

Đường Nhạn Khâu cứng ngắc nói: “Tôi rèn luyện mỗi ngày, không cần.”

Nhóm Tùng Hạ đi ở đằng sau, cậu thở dài một hơi, nhỏ giọng: “Liễu ca lại bắt đầu bắt nạt Tiểu Đường.”

Nét mặt Thành Thiên Bích có chút cổ quái: “Không phải xen vào họ.”

Trên đường về phòng, Liễu Phong Vũ nhất quyết không tha quấy rối Đường Nhạn Khâu, hiển nhiên câu “ghen” vừa rồi của Trang Nghiêu cho hai người kích thích rất lớn, Tùng Hạ thấy hơi khó hiểu giờ họ đang là thế nào. Trong mắt cậu, quan hệ giữa Liễu Phong Vũ và Đường Nhạn Khâu vẫn cứ lấp lửng, hai người không tính là quá tốt đẹp nhưng cũng là bạn bè chân thành với nhau. Liễu Phong Vũ thích trêu chọc người khác, hay trêu quá trớn, mà Đường Nhạn Khâu thì tương đối trầm tính, vẫn luôn chịu đựng, gây nhau như vậy cũng rất tốt, nhưng bây giờ, cậu lại cảm giác không khí giữa hai người này có chút… mờ ám?

Rốt cuộc đây là sao? Cậu biết Liễu Phong Vũ nam nữ đều ăn, không phải vừa ý với Tiểu Đường chứ, vậy thì hãi quá! Vừa nghĩ đến chuyện này, cậu đã thấy khiếp sợ, đáng tiếc cậu còn chưa kịp nhìn nhiều thêm mấy cái đã bị Thành Thiên Bích kéo vào trong phòng.

Tối hôm sau, Trang Du xuất hiện đúng hẹn, Chu Phụng Lam còn đang hồi sức, khó được khi không đi cùng hắn, bên cạnh Trang Du không có ai giống vệ sĩ hết, xem ra căn bản là hắn không hề lo lắng cho sự an toàn của mình.

Trước khi tiến vào phòng thí nghiệm, Trang Du cười nói với Tùng Hạ: “Cái mạng nhỏ này của tôi phải dựa vào cậu, đương nhiên, mạng nhỏ của chú cậu còn ở trong tay tôi, cho nên hai ta đều thành thật một chút, được chứ?”

Tùng Hạ ngoài cười nhưng trong không cười: “Ai cũng phải trải qua nguy hiểm khi đột phá cấp hai, nếu anh chết thật cũng không thể tính vào đầu tôi được.”

Sắc mặt Trang Du khẽ biến: “Vậy cậu cố gắng hết sức đi.”

Tùng Hạ cảm thấy vui vẻ vì chuyện có thể đe dọa Trang Du một chút.

Sau khi mở cửa phòng thí nghiệm, nhìn thấy Đường Nhạn Khâu, Trang Du nhíu mày: “Ồ? Sao không phải Thành Thiên Bích đến dẫn đường cho tôi vậy?”

Đường Nhạn Khâu mặt không chút thay đổi nói: “Cậu ấy hơi mệt, tôi đến cũng như nhau, anh chết hay sống nhờ vào chính anh, không liên quan đến chuyện là ai dẫn đường.”

Trang Du cười hừ một tiếng, không nói gì nữa, sau khi xả hết năng lượng Thủy trong cơ thể, hắn tìm một tư thế thoải mái rồi ngồi xuống, chính thức bắt đầu đột phá cấp hai.

Cửa phòng thí nghiệm vừa đóng, Tùng Hạ, Liễu Phong Vũ và Đặng Tiêu lập tức rời đi, Tùng Hạ và Đặng Tiêu tiến gần đến kho vũ khí, nơi giam lỏng Tùng Chấn Trung, xác nhận vị trí cụ thể của anh. Liễu Phong Vũ và Thành Thiên Bích thì cùng đến chỗ ở của Kiều San để chuẩn bị công cuộc cuối cùng. Trang Nghiêu thì ở lại trong phòng thí nghiệm làm tổng chỉ huy.



Đặng Tiêu cõng Tùng Hạ trên lưng, chạy đến kho vũ khí. Sau khi tới nơi, hai người ẩn mình trong bụi cỏ dại cao cao, chung quanh kho vũ khí có hai trung đội bảo vệ, họ không dám lại gần quá. Trong khoảng cách vượt quá năm trăm mét, Tùng Hạ không cảm giác thấy dao động năng lượng của Tùng Chấn Trung, nhưng cậu có thể cảm giác được miếng ngọc phù của mình.

Lúc này trời đã sắp sáng, hai người lẳng lặng chờ đợi đến hành động buổi tối.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau một ngày nướng mình dưới ánh mặt trời, rốt cuộc màn đêm mà họ trông mong đã buông xuống, từ trong bộ đàm vang lên tiếng Trang Nghiêu: “Thành Thiên Bích đã thành công xâm nhập phủ Tư lệnh, hắn muốn đợi sau khi bữa tiệc chấm dứt thì sẽ mang Từ Ưng ra, giáo sư Tùng vẫn không bị di chuyển chứ?”

“Không.”

“Rất tốt, tiếp tục trông chừng.”

“Tình hình Trang Du thế nào?”

“Tiến vào thời khắc mấu chốt, bốn tiếng sau anh nhất định phải trở về, nếu không có thể ông ta sẽ nguy hiểm.”

“Hiểu rồi.”

Đặng Tiêu nhỏ giọng nói: “Chết thì tốt.”

Tùng Hạ phụ họa: “Sớm muộn gì cũng chết.”



Họ lại đợi hơn hai tiếng, giọng nói của Trang Nghiêu lại truyền đến: “Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ đã thành công đưa Từ Ưng rời khỏi phủ Tư lệnh, bây giờ sẽ đến chỗ các anh, tiếp ứng cho tốt.”

Hai người đều lên tinh thần, hồi hộp chờ đợi.

Không mất bao lâu, bên phía kho vũ khí truyền đến tiếng rối loạn, lập tức đèn đuốc sáng trưng, hai người chậm rãi tiến lại gần cửa kho, quả nhiên thấy Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ kèm hai bên Từ Ưng, giằng co tại lối vào với nhân viên bảo vệ.

Một lát sau, Từ Ưng mở cửa kho vũ khí, Tùng Chấn Trung bị dẫn ra. Thành Thiên Bích tiếp tục kèm hai bên Từ Ưng lui đến hướng họ.

Hai người chạy qua, Tùng Hạ vội kêu lên: “Chú!”

Tùng Chấn Trung bình tĩnh nói: “Mau rời khỏi đây, Đường Đinh Chi tiếp ứng ở đâu?”

“Cách đây ba cây số.”

Thành Thiên Bích nói: “Tôi ở lại giải quyết chuyện còn lại, anh dẫn Đặng Tiêu và Liễu Phong Vũ đi mau, tập trung với Đường Đinh Chi.”

Tùng Hạ vội nói “Cẩn thận đấy Thiên Bích!” rồi dẫn theo Tùng Chấn Trung chạy về phía sau. Từ Ưng dùng sắc mặt thâm trầm nhìn họ, trên người ông ta còn mặc áo ngủ, hình tượng có chút chật vật.

Thành Thiên Bích túm Từ Ưng đứng tại chỗ, những người đuổi theo phía sau cũng đều đứng nguyên tại chỗ, không dám tiến về phía trước.

Bốn người bắt đầu chạy hết tốc lực về phía Đường Đinh Chi. Nhưng họ vừa chạy không đến một km thì đã bị mai phục. Một mũi tên bắn bằng nỏ phóng về phía người đang ôm Tùng Chấn Trung chạy đầu tiên là Đặng Tiêu. Đặng Tiêu không kịp né tránh, bị bắn trúng phần hông, cậu thét lớn một tiếng, ngã lăn xuống đất.

Liễu Phong Vũ khẽ quát một tiếng, một đóa hoa lớn màu đỏ tươi nở rộ phía trước bốn người, các mũi tên bắn tới đều ghim vào cánh hoa, sau đó chậm rãi bị dịch tiêu hóa ăn mòn sạch sẽ.

Đặng Tiêu nhảy bật dậy từ dưới đất, trong khoảnh khắc rút mũi tên ra, cậu lập tức biến thân, hét lớn một tiếng, đánh về phía đã phóng ra mũi tên.

Tùng Hạ rút súng lục bảo vệ phía trước Tùng Chấn Trung, căng thẳng dùng đôi mắt đã cường hóa nhìn quét qua tình hình chung quanh. Liễu Phong Vũ thị lực không được, không nhìn được quá năm mét trong bóng đêm, chỉ có thể liên tiếp dựng hoa thành tường chung quanh họ.

Chỉ chốc lát sau, cách đó không xa truyền đến tiếng la hét thảm thiết, sau đó vang lên tiếng súng kịch liệt, có vài viên đạn xuyên thủng đóa hoa, sượt qua bên cạnh ba người, khiến họ sợ tới mức tim đập thình thịch.

Liễu Phong Vũ lo rằng Đặng Tiêu không ứng phó nổi, cắn răng một cái: “Tiểu Hạ, cường hóa thị lực cho anh.”

“Liễu ca, loại chiến đấu này không hợp với anh, họ có súng.”

“Nói nhảm ít thôi, có loại đánh đấm nào mà hợp với mỹ nam tử như anh chứ? Không phải bị bắt buộc à, mau.”

Tùng Hạ đành phải đưa năng lượng Hỏa vào trong cơ thể hắn, trong nháy mắt đã tăng cường thị lực nhìn đêm cho hắn. Liễu Phong Vũ lại dựng lên hai bức tường hoa xung quanh họ, sau đó mới chạy ra ngoài.

Tùng Hạ và Tùng Chấn Trung núp ở trong tường, bị mùi thối kia xông đến nỗi thiếu điều ngất xỉu, nếu cậu biết làm thế nào để nhược hóa khứu giác thì tốt, đáng tiếc cậu chỉ biết cường hóa mà thôi.



Đặng Tiêu đang đuổi theo một con khỉ trong rừng cây, không sai, là một con khỉ biết dùng nỏ. Con khỉ kia đu qua đu lại giữa cây cối, tốc độ kinh người, tốc độ leo trèo của Đặng Tiêu rõ ràng rơi xuống thế hạ phong, may là dị chủng khỉ kia cũng không định chạy trốn. Sau khi lượn một vòng, gã lại lượn về, còn muốn tiếp tục tấn công Đặng Tiêu.

Đặng Tiêu không bắt được địch, tức giận đùng đùng, quất đuôi cái rầm vào thân cây con khỉ kia đang đứng. Cái cây bị quật rung lên bần bật, con khỉ trượt tay, mắt thấy sẽ ngã từ trên độ cao hơn mười mét xuống đất. Đặng Tiêu còn chưa kịp vui mừng thì đuôi khỉ đã quấn lấy cành cây, hai tay rảnh rỗi, bắn một mũi tên vào Đặng Tiêu.

Đặng Tiêu vội tránh sang một bên, có chút chật vật núp sau thân cây. Bây giờ cậu mới biết cung tiễn thủ đáng ghét thế nào, Đường Nhạn Khâu là người nhà chứ không phải kẻ địch, thật là quá may mắn.

Con khỉ kia đu từ bên đó qua đây, quanh quẩn giữa các thân cây để tìm kiếm Đặng Tiêu. Đặng Tiêu thở hổn hển mấy hơi, nhanh chóng nghĩ cách đối phó với gã.

Dị chủng khỉ kia mở miệng khiêu khích: “Thằng thằn lằn nhãi kia sao lại trốn rồi, không phải vừa hung hăng lắm à?”

Nhờ có bóng đêm, Đặng Tiêu lặng lẽ trèo lên một thân cây, cây kia rất thô chắc, hoàn toàn che chắn thân thể cậu. Bàn tay và bàn chân cậu trải rộng miệng hút mềm mại, khi leo trèo không gây ra chút âm thanh nào, trong nháy mắt đã trèo lên hơn mười mét. Đôi bên đều đeo thiết bị che chắn dao động năng lượng nên không ai nhìn thấy ai, cậu chỉ có thể dùng âm thanh cảm giác phương hướng của kẻ địch.

Lặng im hơn mười giây trong bóng đêm, Đặng Tiêu lặng lẽ ló đầu ra, con khỉ kia quay phắt đầu lại, giơ nỏ là bắn, Đặng Tiêu vội lùi về sau, sức mạnh của mũi tên kia phóng tới khiến cây đại thụ cũng phải rung lên.

Nhân lúc mũi tên đó vừa bắn ra, Đặng Tiêu thét lớn xông vào con khỉ.

Con khỉ nhanh chóng lắp tên, lại phóng tới một mũi nữa. Đứng giữa không trung, muốn tránh cũng không được, ngay khi mũi tên kia bay vụt đến, cậu nghiêng người, há miệng, cắn mạnh vào mũi tên ngắn nhỏ nhưng kinh người kia. Cậu bị lực kéo của mũi tên kia kéo theo mất vài cái răng trong miệng, nhất thời máu tuôn ào ào, đồng thời rốt cuộc cậu cũng đã nhào được vào con khỉ đứng trên cái cây đó.

Con khỉ xoay người muốn nhảy sang cây khác.

Đặng Tiêu chẳng quan tâm đến khả năng bật nhảy hữu hạn của mình, không chút suy nghĩ liền xông đến con khỉ, vào thời khắc cuối cùng đã tóm được đuôi nó, hung tợn quăng nó xuống đất.

Tên kia gào lớn một tiếng, bị quật xuống đất, Đặng Tiêu tùy ý rơi xuống theo, nhào vào người khỉ như dã thú, một chân cào xuyên qua động mạch chủ của kẻ địch.

Con khỉ kia run rẩy vài cái, biến về hình người, nhanh chóng ngừng thở.

Đặng Tiêu nhổ mũi tên trong miệng xuống đất, nhân tiện khạc ra một bãi máu. Cậu đã đau đến chết lặng, cũng không biết mình rớt mất mấy cái răng rồi, khoang miệng sưng phồng cả lên.

Liễu Phong Vũ bị trúng một viên đạn vào cánh tay, kẻ mai phục hắn đã trốn vào trong rừng, không chịu hiện thân, cũng không lui quân. Hắn chạy đến phía Đặng Tiêu: “Nè, Tiểu Đặng, không sao chứ?”

Đặng Tiêu chỉ chỉ vào miệng mình, mặt như đưa đám.

Liễu Phong Vũ tách mở miệng cậu, nhìn khoang miệng máu chảy đầm đìa và mấy cái răng bị kéo bật ra, thấy hơi đau lòng. Hắn vỗ vỗ mặt Đặng Tiêu: “Không sao, bảo Tùng ca của cậu chữa cho là khỏi, không ảnh hưởng đến ăn uống.”

Đặng Tiêu ra sức gật đầu, trong lòng yên tâm không ít.

“Cậu không nói được phải không? Chỉ e còn hơn mười tên, không giải quyết hết thì bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị bắn trúng.”

Đặng Tiêu gắng sức nói: “Ào ó…” Nói xong chỉ vào khu rừng.

“Cậu cõng anh, anh đỡ đạn, chúng ta cùng nhau diệt chúng.”

Đặng Tiêu gật đầu.

Liễu Phong Vũ nhảy lên lưng cậu, Đặng Tiêu cõng hắn chạy vào trong rừng, vừa chạy mấy chục mét thì trong rừng đột nhiên xuất hiện hai luồng “ma trơi”, một vàng một tím, bay lượn trong rừng với tốc độ cực nhanh, tiếp đó, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.

Liễu Phong Vũ ngẩn người: “Là tộc Long Huyết à?”

Đặng Tiêu lắc đầu.

“Tốt nhất là họ, loại sức mạnh này nếu không phải họ thì có thể hôm nay chúng ta không thoát được. Đi thôi, về tìm nhóm Tùng Hạ.”

Hai người nhanh chóng chạy khỏi khu rừng, liếc mắt liền nhìn thấy mấy người trong tộc Long Huyết đang đứng cạnh Tùng Hạ. Thiện Minh đang dùng đá ném vào đóa hoa nghịch chơi, hắn tựa hồ rất ưa trò này, còn dùng đá khắc một bia ngắm mười tâm trên đóa hoa.

Tùng Hạ nhìn thấy họ về, thở phào một hơi: “Đại tá tới đón chúng ta, hai người bị thương à? Mau tới đây.”

Tùng Hạ nhanh chóng chữa trị cho hai người, lúc này, Thẩm Trường Trạch và Al cũng bước ra từ trong cánh rừng, hai luồng ma trơi kia quả nhiên là họ, họ từ quái vật vảy vàng và vảy tím khôi phục về hình người.

Đường Đinh Chi nói: “Hai người về trước đi, tôi dẫn người tiếp ứng cho Thành Thiên Bích.”

Có tộc Long Huyết ở đây, Tùng Hạ không còn thấy lo lắng nữa: “Thiếu tá Thẩm, bây giờ tôi cần lập tức quay về phòng thí nghiệm, Trang Du đang đột phá cấp hai, thời gian hơi vội, cậu có thể giúp tôi không?”

Thẩm Trường Trạch gật đầu: “Tôi đưa anh về.” Hắn giang cánh, cõng Tùng Hạ lên, nhanh chóng bay về phía nội thành.

Đây là lần đầu tiên Tùng Hạ được Long Huyết nhân cõng, hóa ra lớp vảy của Long Huyết nhân không nóng như cậu nghĩ, ngược lại còn hơi lành lạnh, bóng loáng, cứng rắn, rất dày, cảm xúc tương đối kỳ diệu. Cậu không nhịn được bèn đưa tay sờ sờ cánh tay Thẩm Trường Trạch, Thẩm Trường Trạch lạnh như băng nói: “Đừng có sờ lung tung.”

Tùng Hạ xấu hổ rụt tay về.



Tốc độ bay của Thẩm Trường Trạch so ra cũng kém dị chủng lớp chim, hắn cũng giống Đường Nhạn Khâu, cơ thể không thể biến thành loài chim, sức nặng và kết cấu thân thể hạn chế nghiêm trọng tốc độ phi hành của họ. Có điều, tốc độ của họ cũng không chậm, không đến một tiếng đã đưa được Tùng Hạ về viện khoa học.

Cậu bước vào phòng thí nghiệm, Trang Nghiêu liền nói: “Vào thôi, đến thời khắc cuối cùng rồi.”

Tùng Hạ đi vào trong, quả nhiên thấy Trang Du nét mặt vặn vẹo, mồ hôi đầy người, đang liều mạng khắc chế đau đớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui