Kỷ Cambri Trở Lại

Không ngờ rằng đi một vòng, cuối cùng lại oan gia ngõ hẹp gặp phải kẻ địch, đây gọi là nghiệt duyên đấy hả?

Sắc mặt Dung Lan trầm xuống.

Tôn tiên sinh cười: “Ăn cơm đi, sản vật ở đây so ra thì kém bên ngoài, nhưng vẫn có hương vị riêng.”

Đồ ăn trên bàn quả thật so ra thì kém tiệc tùng mà họ đã hưởng thụ ở Bắc Kinh, nhưng so với những thứ họ tự nấu trong thời gian này thì tốt hơn, còn có thể ăn được hoa quả hiếm có, tất cả mọi người đều không khách khí động đũa.

Nửa chừng, Đường Đinh Chi hiếu kỳ hỏi Tôn tiên sinh dự định giải quyết vấn đề cung ứng nội thủy như thế nào, Tôn tiên sinh hào hứng nói ra phương án của mình, thảo luận với Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu, ba người càng nói càng không giống tiếng người, cuối cùng không ai ở đây nghe hiểu được cả.

Dung Lan ăn cơm, mặt không chút thay đổi, cũng không định trao đổi với bất cứ ai.

Khi đã ăn được kha khá, họ mới bắt đầu thảo luận trận chiến hồ Thanh Hải.

Dung Lan đồng ý cung cấp 30 dị nhân và 20 chim chóc biến dị, trong số 30 dị nhân này có hơn nửa đã đột phá cấp hai, thậm chí có một người đã đột phá cấp ba.

Tôn tiên sinh nói: “Cháu gọi Tống Kỳ về à?”

Dung Lan lắc đầu: “Là hắn nghe nói về đám người này nên chủ động muốn về, cháu không để hắn về, hắn sống chết nhất định muốn về.”

Tôn tiên sinh cười: “Cho nên cháu kêu cậu ấy đi hồ Thanh Hải hỗ trợ?”

“Cháu nói với hắn muốn gặp họ thì đến hồ Thanh Hải, không được bước vào tường Quang Minh.”

“Dung Lan, Tống Kỳ tuy đi phía Tây, nhưng chuyện đó không chứng minh cậu ta có quan hệ thân mật gì với phía Tây, chỉ là không chịu ngồi yên mà thôi. Cháu biết rõ cậu ấy muốn rời khỏi Thanh Hải hơn bất cứ ai, cháu phải hiểu.”

Dung Lan không khách khí nói: “Cháu để hắn sống mà đứng trước mặt mình đã là nể mặt hắn lắm rồi.”

Tôn tiên sinh bất đắc dĩ lắc đầu.

“Tống Kỳ? Là dị chủng nhện?”

Tôn tiên sinh nói: “Phải, cậu ấy là dị nhân đẳng cấp cao đã đột phá cấp ba, là một đứa trẻ không tệ, có cậu ấy hỗ trợ, chúng ta sẽ nắm chắc thắng lợi hơn.”

Ngô Du nói: “Hắn lợi hại lắm ư? Có khả năng gì?”

Tôn tiên sinh cười ha ha: “Lợi hại, cậu ấy có thể phun ra tơ nhện có độ dính rất cao, mạnh gấp mười, hai mươi lần so với tơ nhện mọi người gặp trong rừng nhện, có dùng lửa đốt cũng phải mất cả buổi, nhưng cậu ấy có thể dính đối thủ thành cái bánh chưng trong vòng ba giây, hơn nữa, giống như Spider-Man của phim Mỹ, cậu ấy có thể bay lượn mọi nơi, con gái ở đây đều thích cậu ấy.”

Tùng Hạ nghe vậy thấy hứng thú: “Thanh Hải còn có dị nhân nào đã đột phá cấp ba, có thể nói cho chúng tôi nghe được không?”

Tôn tiên sinh cười: “Được, mọi người không muốn hỏi là phía Đông hay phía Tây à.” Nói xong hòa ái nhìn Dung Lan.

Dung Lan hừ lạnh một tiếng.

Tùng Hạ vội nói: “Chúng tôi không hỏi.”

“Nói ai trước nhỉ? A, nói một cô bé dị chủng ớt trước, cô bé đó khiến người ta hết sức yêu thích, vừa đáng yêu vừa trượng nghĩa, tuy hơi nóng tính nhưng vô cùng tốt bụng, có dịp mọi người nhất định phải gặp. Khả năng của cô ấy làm người ta không chịu nổi, có thể phóng bột ớt trong phạm vi 1 km. Bột ớt nếu đủ độ đậm đặc thì có thể làm tổn thương đến đường hô hấp, võng mạc, đường mũi, khiến kẻ địch lập tức mất khả năng hành động bột ớt dính vào da sẽ gây đau nhức, đối phó với thực vật cũng rất lợi hại, tóm lại cô gái này không thể chọc được.”

Mọi người lắng nghe rất hứng thú, mỗi một dị nhân họ được nghe đến lần đầu đều mới mẻ thú vị như một câu chuyện.

“Còn có một dị nhân tiến hóa ngược lớp ruột khoang, là một người đàn ông, bất cứ bộ phận nào trên thân thể gã đều có thể tái sinh vô hạn, có cắt gã ra thành mảnh nhỏ, gã cũng có thể hợp lại với nhau, hơn nữa làn da của gã có độ co giãn rất lớn, thân thể có thể phình lên gấp trăm lần, được xưng ‘người đàn ông giết không chết’, thật ra chỉ cần có thể đốt cháy hoàn toàn là có thể giết gã, có điều cho dù là Dung Lan thì cũng rất khó đối phó với gã.”

Thành Thiên Bích nói: “Dị nhân tiến hóa ngược lớp ruột khoang? Tôi nhớ ở Bắc Kinh cũng có một người, là tay sai của Chu Phụng Lam?”

Đường Đinh Chi nói: “Phải, là một đội trưởng của hội Phụng Lam, thực lực cũng rất mạnh, phân đội đó chuyên môn phụ trách bảo vệ người nhà tư lệnh Từ.”

Tôn tiên sinh nói: “Tôi nói xong cho cho mọi người về dị nhân Thanh Hải, mọi người cũng nên nói cho tôi nghe một chút về Bắc Kinh, nhất định còn phấn khích hơn Thanh Hải.”

Trang Nghiêu nói: “Không thành vấn đề, còn có ai không? Không chỉ những người này?”

“Còn, còn có một dị chủng dơi, là một con dơi hút máu vừa xuất hiện đã rất gây chú ý. Chỉ cần gã muốn ẩn thân thì cậu thậm chí không thể tìm thấy thực thể của gã.”

Mọi người cả kinh, Thành Thiên Bích vội hỏi: “Dơi? Là một người đàn ông trẻ tuổi? Trông như thế nào? Tên là gì?”

Tôn tiên sinh nói: “Nghe nói là một người đàn ông trẻ tuổi, tôi không để ý tên của gã lắm, cũng chưa từng gặp, chỉ là nghe người ta nói, cho dù gặp được thì gã ẩn mình trong đàn dơi, cậu cũng không biết con nào là gã. Chẳng lẽ đôi bên quen nhau?”

Tùng Hạ trầm giọng nói: “Chúng tôi từng tiếp xúc với một dị chủng dơi, không, phải nói từng đối địch, tuy không giao phong chính diện, nhưng chúng tôi từng đoạt từ tay hắn một miếng ngọc Con Rối. Hắn có một em trai, là dị chủng cáo trắng.”

“Chuyện này tôi cũng không rõ, gã cách chúng tôi khá xa, có điều có thể xác định gã cũng là người đến từ bên ngoài.”

Tôn tiên sinh tuy không nói rõ, song mọi người cũng đoán được dị chủng dơi này hiển nhiên là người phía Tây. Là hai anh em Dịch Đông Dịch Nam ư? Tuy cũng có khả năng là dị chủng dơi khác, nhưng người này rất khớp với Dịch Đông, ít nhất có 90% có thể là gã. Đúng là không ngờ đến Thanh Hải này lại oan gia ngõ hẹp, nay phong thuỷ luân chuyển, Dịch Đông đã đột phá cấp ba, họ thì đều dừng lại ở cấp hai, gặp mặt không biết có đánh nhau hay không.

“Tôi sẽ phái người đi hỏi thăm tên tuổi và tin tức khác của gã, nếu đúng là địch cũ của mọi người thì phải cẩn thận một chút. Dị nhân này rất lợi hại, tên tuổi ngang hàng Tống Kỳ, tôi nói câu này mọi người không muốn nghe, cho dù mọi người là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, trời sinh ưu việt hơn tất cả dị nhân khác, song khác biệt đẳng cấp là rất lớn, bất luận là dị chủng dơi hay Tống Kỳ, La Manh, nếu đấu một chọi một với họ, cho dù mọi người vẫn có phần thắng lớn, nhưng nhất định cũng là một cuộc ác chiến, họ khác với bất cứ dị nhân nào mọi người từng gặp. Dị nhân cấp một cấp hai phần lớn có thể cho mọi người thoải mái chém giết, nhưng cấp ba là trình độ hoàn toàn khác biệt, mọi người tuyệt đối không được khinh địch.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Chúng tôi cũng không khinh địch.”

“Ba dị nhân tương đối nổi tiếng ở Thanh Hải chính là những người này, còn có vài người mới chỉ nghe đồn chứ chưa được gặp, đa phần họ sống ở Golmud, thậm chí là trong ‘cấm khu’, có vài người chỉ e đã đột phá cấp bốn, thực lực của những người này thì không ai biết. Tuy Thanh Hải được chia làm hai phía, nhưng duy chỉ có Golmud là vừa không thuộc về phía Đông, cũng không thuộc về phía Tây, Golmud là khu vực khủng bố không ai có thể đụng chạm, đó là nơi sinh sống của dị nhân và động thực vật tự do, lớn mạnh. Rốt cuộc nơi đó còn có bao nhiêu sinh vật đáng sợ, ngay cả tôi cũng không nói được.”

Tùng Hạ thở dài: “Thanh Hải thật đáng sợ.”

Tôn tiên sinh cười: “Không sai, Thanh Hải rất đáng sợ, mà những dị nhân đó không ai không muốn rời khỏi đây, cho nên sớm muộn gì chúng ta cũng phải gặp họ. Được rồi, nói cho chúng tôi những chuyện mới mẻ bên ngoài đi, chúng tôi đều rất hiếu kỳ đấy.”

Tùng Hạ thuật lại sinh động như thật, ngay cả Dung Lan cũng đặt tách trà xuống, nghiêm túc lắng nghe, đối với một đám người bị “giam cầm” ở đây mà nói thì thế giới bên ngoài có sức hấp dẫn khổng lồ đối với họ.

Sau khi bữa tối kết thúc, Tôn tiên sinh lưu luyến không rời giữ họ lại trò chuyện thật lâu, hận không thể đào rỗng tất cả những gì có trong đầu họ, cho đến tận đêm khuya mới thả cho họ về.

Qua vài ngày, Tôn tiên sinh phái người đưa thư đến cho họ, xác định tên của dị chủng dơi phía Tây là Dịch Đông, tuy nằm trong dự kiến, nhưng họ vẫn không khỏi sầu não, dù sao thì đối với họ mà nói đây không phải tin tốt gì. Thời đại tận thế, chia cách gần như chẳng khác nào vĩnh biệt, lại không ngờ rằng đi một vòng, cuối cùng lại oan gia ngõ hẹp gặp phải kẻ địch, đây gọi là nghiệt duyên đấy hả?

Trang Nghiêu hỏi: “Trong thư không đề cập đến em trai gã à? Tên đó có dã tâm lớn hơn.”

Thành Thiên Bích lắc đầu: “Không.”

Liễu Phong Vũ cười: “Nói đi nói lại thì đúng là chúng ta quen biết đã lâu ha, lần đầu tiên gặp Dịch Đông là ở Quý Dương.”

Tùng Hạ cười khổ: “Cũng đúng, đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.”

Thành Thiên Bích nói: “Đừng nghĩ quá nhiều, gã dám tìm chúng ta gây chuyện thì làm thịt gã, chúng ta có quá nhiều kẻ địch, không thiếu gã một người.”

Tùng Hạ nhớ lại cảnh tượng bầy dơi hút máu vỗ cánh khắp trời, trong lòng ít nhiều thấy chút sầu lo.



Hai mươi ngày tiếp theo, họ không có động tác gì lớn, chỉ tu luyện, không ngừng tu luyện, nhất là Diêu Tiềm Giang. Là sức mạnh mấu chốt trong trận chiến hồ Thanh Hải lần này, anh nhất định phải khiến phạm vi nguyên tố hóa của mình mở rộng ít nhất 75 mét trong thời gian quy định. Với tiền đề là an toàn, khoảng cách càng xa càng tốt, anh cũng không muốn trong khi đầu mình lặn xuống đáy nước, cơ thể lại bị cá ăn.

Trải qua tu luyện trong khoảng thời gian này, thực lực của mọi người đã tăng lên rất nhiều, Thành Thiên Bích thậm chí mơ hồ cảm thấy mình không cần dùng đến nửa năm đã có thể đột phá cấp ba, với điều kiện tiên quyết là nửa năm này hắn vẫn ở Thanh Hải, hoàn cảnh nơi này thích hợp với tu luyện như thế, không ít người đã bắt đầu sinh lòng muốn đi Golmud thử xem – giống như Dung Lan và các dị nhân đẳng cấp cao khác – chỉ là họ cần làm việc theo kế hoạch, không ai nói ra.

Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu đương nhiên cũng nghĩ đến chuyện đấy, nhưng ngoại trừ dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, những người khác khi thăng cấp vẫn có tỷ lệ 50% nguy hiểm tính mạng, tuy họ có Tùng Hạ, nhưng hoàn cảnh Thanh Hải không phải tầm thường, ngộ nhỡ tu luyện ra năng lượng Cambri mang tính hủy diệt có tỉ lệ quá lớn, ngay cả Tùng Hạ cũng có thể bất lực. Xuất phát từ đủ loại suy xét, họ quyết định vẫn không mạo muội vội đi Golmud, bởi vì sớm muộn gì họ cũng phải đi Golmud, không bằng thuận theo tự nhiên.

Diêu Tiềm Giang mở rộng phạm vi nguyên tố hóa đến 83 mét trước thời gian quy định, vượt qua mong muốn của họ. Mọi thứ đều đã chuẩn bị thỏa đáng, họ quyết định xuất phát.



Sáng hôm nay, gió lạnh rét buốt, tuyết phủ trắng xóa, nhiệt độ đã hạ xuống âm 43 độ, tuyết phủ cao đến đùi người lớn, cửa nhà suýt nữa không mở được, Trang Nghiêu vừa bước ra ngoài thì nửa người đã không thấy tăm hơi. Trần thiếu đứng gần nó, ôm nó ra khỏi tuyết, giao cho Đường Nhạn Khâu. Đường Nhạn Khâu cười: “Hai năm này hình như cậu không lớn lên được bao nhiêu.”

Trang Nghiêu không phục: “Cao thêm 6.4 cm.”

Đặng Tiêu cười ha ha: “Nhưng em bây giờ vẫn là người lùn, hồi anh lớn cỡ em, anh cao 1m7 đấy, mà em lớn chậm quá, hai năm này anh còn cao hơn 1 cm đấy.”

Trang Nghiêu hừ một tiếng: “Tôi dậy thì muộn, không gây trở ngại đến chiều cao của tôi, hơn nữa, chẳng lẽ anh không biết, người dùng não quá độ sẽ tiêu hao rất nhiều dinh dưỡng, hấp thu của anh nhất định tốt hơn tôi nhiều.”

Đặng Tiêu xoa xoa đầu nó: “Em chính do miệng lưỡi cay độc như thế nên mới không cao được.”

Trang Nghiêu cả giận: “Tôi chỉ là chưa tới lúc mà thôi, đồ ngốc nhà anh, anh muốn biết tôi có thể cao thế nào, nhìn Trang Du chẳng phải sẽ biết hay sao.”

Đặng Tiêu nghĩ nghĩ: “Cũng đúng ha, hai người có gene giống nhau. Anh đoán trước đây ông ta nhất định cũng là người lùn, lùn hơn bạn cùng trang lứa, suốt ngày bị bắt nạt, cho nên mới tâm lý biến thái, tính tình quái gở như vậy. Em đừng có giống ông ta đấy nhé, lùn một chút cũng không sao hết, đáng yêu thế này, chỉ cần không mở miệng nói chuyện thì vẫn có người cần mà.”

Trang Nghiêu nheo mắt lại, tuy bị Đường Nhạn Khâu ôm trong ngực, song vẫn giãy dụa định đạp Đặng Tiêu, Đặng Tiêu cười ha ha bỏ chạy.

Mọi người hít mấy hơi khí lạnh thấu xương, từ thân đến tâm đều tỉnh táo không ít, họ ngồi trên “tọa kỵ” của mình, trùng điệp xuất phát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui