Kỷ Cambri Trở Lại

“Tôi có chết cũng không dừng lại.” Tùng Hạ có đôi chút nghẹn ngào: “Cậu cũng đừng dừng lại đó.”

Từ dưới đất đột nhiên chui ra vô số cỏ dại, đám cỏ dại này sau khi va phải vật cản như đất đai hay băng tuyết thì lập tức nhảy lên mấy chục mét, trong lúc nguy cấp đã đón được vài người và động vật rơi từ trên trời xuống. Tùng Hạ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Jacqueline sắc mặt tái nhợt. Trong thời tiết này, đa số thực vật thân thảo đều đã ngủ đông. Jacqueline không chỉ đánh thức mà còn tăng cường điều khiển cơ thể chúng, xem ra tiêu hao không ít năng lượng.

Cơ thể giun đất không ngừng bị họ cắt thành từng miếng, tuy ảnh hưởng đến hành động, song không đủ để giết chúng. Từ những miệng vết thương ồ ạt trào ra mủ dịch đậm đặc, giống như đường ống dẫn thải ngầm bị vỡ, không ngừng phun ra chất thải bẩn thỉu. Ai đứng quá gần miệng vết thương có nguy cơ bị ngạt thở bất cứ lúc nào. Tuy mủ dịch không độc, song lại bốc mùi tanh tưởi. Nền tuyết trắng tinh dưới chân đã sớm bị nhuộm thành màu bùn đục, ai cũng vô cùng chật vật, cảnh tượng không khác gì địa ngục.

Ngô Du hô lớn: “Bình tĩnh! Tất cả chạy về hướng sáu giờ, tôi và Quận vương đông lạnh đống mủ dịch này!”

Sau khi nghe tiếng, mọi người chạy cả về phía sau, nếu bị đông cứng với đống mủ này, không chết cóng cũng chết vì ghê tởm.

Thời gian rút quân ước chừng tiêu phí thêm gần mười phút của họ. Có vài người còn đang đánh đấm với động vật biến dị, có vài người bị kẹt trong mủ dịch, nửa bước khó đi, ai bay được thì không thể không vừa tấn công vừa trợ giúp đồng đội, mạo hiểm tính mạng lui về phía sau.



Thấy mọi người đã rút được kha khá, Diêu Tiềm Giang và Ngô Du giữ chặt tay nhau. Một luồng khí lạnh lẽo bùng lên mãnh liệt từ cơ thể hai người. Nhiệt độ chung quanh họ đột ngột hạ thấp, nền đất dưới chân lập tức biến thành đất bị đông cứng, băng đá lấy họ làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, nhìn bằng mắt thường giống như một con quái vật màu trắng xâm chiếm mặt đất như tằm ăn rỗi, phát ra âm thanh rào rạt đáng sợ. Không đến một lát, nền băng đã kéo dài ra hơn ba trăm mét.

Mủ dịch có độ ẩm rất cao, nhanh chóng bị đông lại thành băng. Các khoanh thịt của giun đất cho dù đã bị xẻo xuống song vẫn có thể ngọ nguậy giãy giụa, vết cắt cũng mau chóng đông lại, bị đóng đinh ở trên đất cùng với mủ dịch, còn giun đất thể tích khổng lồ thì không phải thứ băng đá có thể cố định, nhưng chi dưới bị đông cứng cũng ảnh hưởng nghiêm trọng tới khả năng hành động của chúng. Hữu hiệu hơn là, đất đai bị đông cứng khiến chúng không thể tùy ý chui vào lòng đất, khiến mọi người tạm thời giảm bớt được nỗi lo sẽ có giun đất bất ngờ chui lên.

Nhưng đây chỉ là tạm thời.

Giun đất bắt đầu phẫn nộ lắc lư thân thể khổng lồ hòng thoát khỏi trói buộc băng giá, đồng thời dùng đầu và đuôi quẫy đập vào nền băng. Tuy chúng không có IQ, song cũng biết lòng đất mới là môi trường có lợi nhất với mình.

Nhân cơ hội này, Thành Thiên Bích, Thẩm Trường Trạch và Dung Lan khởi xướng cuộc tấn công bạo lực nhất, cắt xẻ, thiêu cháy mấy con giun đất khổng lồ ra thành vài đoạn, khiến chúng chỉ có thể làm khối thịt khổng lồ giần giật trên mặt đất, mất đi khả năng tấn công.

Để đông lạnh mấy con giun đất khỏe mạnh có tình trạng tốt nhất, Ngô Du và Diêu Tiềm Giang gần như kiệt sức. Kia dù sao cũng là những con quái vật khổng lồ nặng mấy trăm tấn, thậm chí hơn một nghìn tấn, đóng băng chỉ ảnh hưởng tới tốc độ của chúng chứ không thể hoàn toàn khống chế. Tốc độ Tùng Hạ bổ sung năng lượng cho hai người cũng nhanh đến cực hạn, cậu hô: “Dừng lại thôi, cứ thế thì tôi không thể tiếp sức được nữa, nguy hiểm lắm!”

Hai người ngừng tay, bước đi lắc lư lui về phía sau, Trần thiếu ngậm lấy cổ áo họ, quăng cả hai lên người mình.

Trang Nghiêu hô: “Tranh thủ lúc chúng hành động chậm chạp, mau tiến về phía trước!”

Đội ngũ đã không còn hàng lối, nhưng ít ra phương hướng vẫn nhất trí, cách đó không xa có một kiến trúc người Tạng đổ sập, là công trình kiến trúc được cho là dấu hiệu của khu trung tâm từng rất nổi tiếng ở Golmud. Phản ứng ngọc Con Rối ở gần khu kiến trúc, mọi người điên cuồng chạy tới hướng đó. Một khi lấy được ngọc Con Rối, họ có thể lập tức rút lui, chạy trốn dễ hơn cố chấp đánh lại nhiều.

Tạm thời giun đất bị họ cho rơi ở phía sau, nhưng đám động vật biến dị còn có thể hành động lại đuổi theo họ không tha, nhất là đám chim chóc không chịu ảnh hưởng của băng đá, hết đám này đến đám khác không muốn sống rơi thẳng từ trên trời xuống, phát động tất công liều mạng bằng tư thế hận không thể cùng chết với họ.

Sắc mặt Tôn tiên sinh tái nhợt: “Tiểu Tùng, cậu còn được không?”

Tùng Hạ đang bổ sung năng lượng cho Diêu Tiềm Giang và Ngô Du, mệt đến độ mặt mày trắng bệch: “Sao ạ?”

“Năng lượng của ba người chúng tôi đã đến điểm giới hạn, năm phút nữa, trường sóng điện từ do chúng tôi tạo ra sẽ có vấn đề.”

Tôn tiên sinh, Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi hình thành quanh người A Bố một trường sóng điện từ, phát ra ám thị mãnh liệt khiến tất cả động vật đều sinh ra bản năng chán ghét đối với khu vực này của họ, làm chúng phải đi đường vòng, dùng để bảo vệ an toàn cho mình. Nhưng trường sóng điện từ này cũng không phải vạn năng, nếu có động vật rắp tâm tấn công, chúng sẽ không vì ghét nơi này mà tha cho họ, chỉ là chung quanh họ có quá nhiều người hấp dẫn hỏa lực nên họ mới vẫn an toàn. Một khi năng lượng báo nguy, trường sóng điện mất hiệu lực, gần như tất cả động vật sẽ phát động tấn công vào họ. Khi đó phải phân ra ít nhất một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chuyên để bảo vệ họ, vậy thì quá lãng phí tài nguyên chiến đấu.

Tùng Hạ vuốt mồ hôi trên mặt: “Tôi lập tức bổ sung năng lượng cho mọi người.”

Ngô Du thở phì phò: “Bổ sung năng lượng cho họ trước, sau đó cậu xuống đó tìm ngọc Con Rối đi, mặc kệ chúng tôi.”

Năng lượng của ba người tiến hóa não bộ dễ bổ sung đầy đủ. Tùng Hạ hấp thụ thêm một miếng ngọc phù tích trữ năng lượng, nhanh chóng bổ sung năng lượng cho họ về hơn nửa. Bây giờ cậu dùng ngọc phù tích trữ năng lượng như ăn vậy, hết miếng này đến miếng khác, tiêu hao hết sức mau lẹ. Cho dù vì cuộc chiến đấu này, cậu đã chuẩn bị cực kỳ vẹn toàn, song lúc này ngọc phù cũng đã tiêu hao hơn nửa.

Sở Tinh Châu đã khôi phục ngang nửa thể lực tóm lấy Tùng Hạ, đưa cậu theo bay về khu kiến trúc người Tạng kia, Thành Thiên Bích cũng đi theo.

Tới gần kiến trúc người Tạng, đất đai bị đông cứng đã bị bỏ lại phía sau, giun đất như giếng phun tiến công đợt hai, đồng thời còn có bạt ngàn chim chóc và dã thú như hổ rình mồi. Chúng lao đến phía mọi người như phát cuồng, có lẽ chúng không biết suy nghĩ, song xuất phát từ bản năng bảo vệ ngọc Con Rối – thứ có thể khiến chúng mạnh lên, khiến chúng có cơ hội sinh tồn, sinh sôi nảy nở.

Lúc này, càng nhiều giun đất phá đất chui lên, toàn bộ nền đất vỡ nát, đất tơi xốp như bùn cát, động vật nào hơi nặng một chút giẫm vào đó sẽ bị lún chân, thậm chí còn có con rơi thẳng vào hố sâu mà giun đất vừa chui đi, biến mất vào lòng đất.

Động vật điên cuồng tấn công chứng minh họ đã tìm đúng chỗ, thời khắc mấu chốt nhất đã đến, bây giờ chỉ có nhanh chóng tìm được ngọc Con Rối mới có thể giảm bớt thương vong.

Trước sự liều mạng yểm hộ của những người khác, rốt cuộc ba người đã đứng trước bãi phế liệu kiến trúc người Tạng. Tùng Hạ biến sắc: “Quả thật miếng ngọc ở dưới lòng đất, sâu tầm hơn 70 mét.”

“Hơn 70 mét…”

Trang Nghiêu ở phía xa hô to: “Thế nào? Ở dưới lòng đất à?”

Tùng Hạ lớn tiếng đáp: “Ở dưới lòng đất!”

Trang Nghiêu không nói gì. Ngay sau đó, Tùng Hạ đột nhiên nghe trong đầu mình xuất hiện giọng nói của Trang Nghiêu: “Tùng Hạ.”

“Trang Nghiêu?”

“Tình cảnh rất hỗn loạn, nói thế này tiện hơn. Tôi và Tôn tiên sinh đã dự đoán trước tình huống này. Ngọc Con Rối ở dưới lòng đất, muốn xuống đó, chúng ta chỉ có thể dựa vào giun đất.”

“Cậu muốn tôi xuống đó với giun đất? Xuống thế nào? Cho dù xuống được thì tôi thở thế nào?”

“Ngô Du sẽ tạo ra một buồng băng bịt kín hoàn toàn cho anh, Thành Thiên Bích, Tôn tiên sinh và Sở Tinh Châu, đủ cho mọi người hô hấp trong hai mươi phút.”

“Tôn tiên sinh cũng xuống cùng?”

“Phải, Tôn tiên sinh sẽ điều khiển giun đất.”

Hiển nhiên Sở Tinh Châu và Thành Thiên Bích cũng đều nghe thấy giọng nói của Trang Nghiêu, họ mang Tùng Hạ bay về chỗ A Bố.

Trang Nghiêu chỉ vào một con giun đất lớn nhất, khỏe mạnh nhất: “Chọn nó đi, lát nữa Dung Lan sẽ tạo vết thương trên người nó, nhét mọi người vào. Tôn tiên sinh sẽ điều khiển nó chui xuống đất, đi tìm ngọc Con Rối. Tốc độ nhất định phải thật nhanh, bằng không sẽ không đủ không khí để dùng.”

“Vậy… vậy sau khi tìm được ngọc Con Rối thì sao? Cuối cùng vẫn phải phá băng ra lấy chứ! Lúc đó thở thế nào? Áp suất thì sao?”

Tôn tiên sinh nói: “Nền đất rất tơi xốp, chỉ cần chúng ta tạm nín thở, Tiểu Thành và Tinh Châu nhất định sẽ đưa được chúng ra ra ngoài. Có Tinh Châu ở đây, cậu cũng không phải lo đến áp suất.”

Tùng Hạ bị cái cách to gan không muốn sống này làm cho nói không thành lời. Do khả năng cảm giác ngọc Con Rối nhạy bén hơn bất cứ dụng cụ nào mà quả thật nhiệm vụ kỳ lạ khủng bố gì cậu cũng từng gặp phải. Vì lấy được ngọc Con Rối, cậu từng ngâm mình trong bãi nhầy của đám sâu trong tháp Đại Nhạn, từng bơi lội trong miệng rắn biển khổng lồ, bây giờ lại sắp phải nhét mình vào người giun đất, chui cùng nó vào lòng đất sâu hơn 70 mét. Đó là hơn 70 mét dưới lòng đất đó! Cậu không thể tưởng tượng khi mình phá băng, bị vô số bùn đất chèn ép sẽ có cảm giác gì, huống chi dưới đất giun đất hoành hành, nhỡ bị nó xơi tái thì sao? Chuyến này đi xuống, nhìn kiểu gì cũng thấy lành ít dữ nhiều.

Nhưng Tùng Hạ cũng chỉ dám suy nghĩ trong lòng như vậy, tuy mặt cậu tái cả đi song không nói một chữ oán giận. Cậu biết mình không có lựa chọn nào khác, phương án dị nhân tiến hóa não bộ cho cậu nhất định đã được tổng hợp tất cả suy xét mới có thể đưa ra. Muốn lấy được ngọc Con Rối, cậu nhất định phải đưa mình vào nguy hiểm. Huống chi, cũng không phải chỉ có cậu mạo hiểm tính mạng chấp hành nhiệm vụ, đi xuống cùng cậu thậm chí còn có Tôn tiên sinh đã hơn sáu mươi tuổi. Mà trên mặt đất, các đồng đội của cậu đang đẫm máu chiến đấu để bảo vệ, tranh thủ thời gian cho họ. Dù chỉ nửa giây do dự của cậu thôi cũng là đang khinh nhờn sinh mệnh của những người đó.

Tùng Hạ nhìn về phía Thành Thiên Bích, ánh mắt kiên định khiến ngay cả Thành Thiên Bích cũng lộ vẻ kinh ngạc.

“Lập tức hành động thôi.”

Ngô Du tạo ra bốn buồng băng rỗng ruột hình bầu dục, dày chừng 4 – 5 cm, đủ cho họ đứng thẳng. Bằng cơ thể đã tiến hóa của họ, muốn phá lớp băng này không phải chuyện khó, bên trong có đủ không khí cho họ thở, mà có Sở Tinh Châu ở đây cũng có thể giảm bớt áp suất lòng đất mang đến cho họ. Chỉ cần họ vẫn bọc trong cơ thể giun đất, trước khi hết sạch không khí hoặc phá vỡ lớp băng, họ sẽ an toàn.

Dung Lan rạch một vết thương lớn trên người con giun đất được lựa chọn, nhét bốn buồng băng vào trong mủ dịch. Buồng băng bóng loáng, trượt vào cơ thể giun đất theo mủ dịch. Lập tức, họ bị bao trùm trong mủ dịch tối đen, không nhìn thấy gì cả, bốn phía chỉ còn lại màn đêm làm người ta hít thở không thông.

Giọng nói của Tôn tiên sinh vang lên trong đầu Tùng Hạ: “Nói cho tôi biết phương hướng.”

Tùng Hạ cảm thấy cơ thể nổi nổi chìm chìm. Nhanh chóng, từ phía trước truyền đến một lực cản, biên độ chìm nổi của họ dừng lại một lát, nhưng ngay sau đó lại càng kịch liệt. Họ biết, con giun đang đào đất.

Tùng Hạ báo cáo hướng cậu cảm thấy miếng ngọc cho Tôn tiên sinh, Tôn tiên sinh điều khiển đầu óc đơn giản của giun đất, đào đất về hướng đó.

Cơ thể giun đất thô dày to mọng, giúp họ giảm xóc tất cả áp lực đến từ lòng đất. Họ không cảm thấy áp suất từ bùn đất, nhưng đôi khi có thể không cẩn thận chạm vào da giun đất, cảm giác được di chuyển hữu hạn trong làn da đối nghịch với bùn đất dày đặc bên ngoài. Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, họ không nhìn thấy gì, song có thể cảm thấy giun đất đang đào về phía một nơi có lực cản, dần dần đưa họ xuống lòng đất.



Tùng Hạ cuộn tròn người lại, buồng băng đủ để cậu đứng thẳng, nhưng tư thế này có cảm giác an toàn hơn. Bốn phía đen đặc, ngay cả ngón tay mình cũng không nhìn thấy, cậu không biết mình đang ở phương nào, chỉ biết bên ngoài là nội tạng tanh hôi vô cùng của giun đất đủ làm cậu chết chìm, ngoài thêm nữa là bùn đất cũng có thể làm cậu chết ngộp. Do không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, cả thế giới giống như chỉ còn lại mình cậu, sợ hãi xâm nhập, trái tim cậu run rẩy.

Cậu vượt qua vài phút trong sự lo âu và sợ hãi ấy, giọng nói của Tôn tiên sinh lại vang lên, muốn cậu điều chỉnh phương hướng. Giọng nói kia với Tùng Hạ mà nói như ngọn cỏ cứu mạng, cho cậu biết cậu không chỉ lẻ loi một mình. Tùng Hạ lập tức điều chỉnh phương hướng. Họ đã cách ngọc Con Rối rất gần rồi, không đến 20 mét, Tôn tiên sinh và cậu thường xuyên liên lạc với nhau, không ngừng điều chỉnh hướng đi. Họ nhất định phải khiến giun đất dừng lại tại nơi tiện cho Tùng Hạ dễ lấy được ngọc Con Rối nhất. Tùng Hạ cùng lắm cũng chỉ có thể nín thở trong một phút đồng hồ, trong một phút này nếu không lấy được ngọc Con Rối, hành động của họ sẽ thất bại.

Từ trên đầu không ngừng truyền đến chấn động và tiếng nổ, đám giun đất càng không ngừng lao lên mặt đất, đánh giết đồng đội họ. Bắt đầu từ bây giờ, thời gian có ý nghĩa sinh mệnh.

Rốt cuộc Tùng Hạ đã cảm thấy ngọc Con Rối ở vị trí tay mình có thể chạm tới, Tôn tiên sinh điều khiển giun đất dừng lại: “Cậu có chắc không? Có bắt được nó không?”

“Miếng ngọc cách tôi rất gần, nhưng tôi không chắc chắn có thể rạch da giun đất ra ngay lập tức.” Cậu ước lượng mã tấu trong tay, làn da giun đất dày ít nhất hơn mười cm, có thể rạch được ngay lập tức ư?

“Chuyện này để Thành Thiên Bích làm, cậu chỉ cần đi lấy ngọc Con Rối.”

“Được… Đợi đã… Tôn tiên sinh, cho tôi mười giây.” Cậu nuốt nước bọt mấy lượt, nghĩ đến chuyện ngay sau đây sẽ phải đối mặt với địa ngục, cậu không chắc mình đã chuẩn bị tốt chưa, cậu chỉ biết là thế nào thì mình cũng phải kiên trì.

“Tiểu Thành muốn nói chuyện với cậu.”

“Gì ạ?”

“Tùng Hạ.”

Giọng nói của Thành Thiên Bích đột nhiên xuất hiện trong đầu Tùng Hạ.

Tùng Hạ ngẩn ra, không ngờ Tôn tiên sinh còn có thể giúp họ thành lập cầu nối như vậy, cậu tranh thủ thời gian nói: “Thiên Bích, cậu yên tâm, tôi không sợ.”

“Không liên quan đến sợ hãi, tôi ở ngay bên cạnh anh, anh có thể cảm thấy tôi phải không? Cho dù xảy ra chuyện gì, tôi nhất định cũng sẽ đưa anh trở về mặt đất, anh chỉ cần chịu đựng một chút, nhất định phải chịu đựng.”

“Tôi biết, tôi có chết cũng không dừng lại.” Tùng Hạ có đôi chút nghẹn ngào: “Cậu cũng đừng dừng lại đó.”

Thành Thiên Bích trầm thấp “ừ” một tiếng: “Chuẩn bị sẵn sàng.”

Ngay sau đó, Tùng Hạ nghe thấy một tiếng giòn vang, cậu biết Thành Thiên Bích phá vỡ buồng băng. Cậu cảm thấy một lực đẩy mạnh, biết đó là sức gió. Sau đó, cơ thể giun đất vặn vẹo, xem ra thương tổn Thành Thiên Bích tạo thành từ bên trong hiển nhiên khiến nó rất đau đớn.

Tùng Hạ hít sâu một hơi, nhắm chặt hai mắt lại, một quyền nện vào buồng băng, phá vỡ vách băng thành một cái lỗ. Mủ dịch nóng hổi tanh tưởi chui vào từ vết hở, dán đầy mặt Tùng Hạ, cũng dần dần làm lỗ hở càng ngày càng lớn. Nhưng do mủ dịch đậm đặc, tốc độ chảy thong thả nên không lập tức tràn ngập toàn bộ buồng băng, cho Tùng Hạ ba, năm giây giảm xóc. Cậu ra sức vươn tay, chui vào lòng đất ướt át.

Trong lòng đất, tay cậu gần như nửa bước khó dời, cậu không thể vừa nín thở vừa dùng mã tấu ra sức đào, nỗi sợ ngộp thở vây quanh toàn thân, cậu dùng dao, dùng tay đào đất như phát điên. Giọng nói của Tôn tiên sinh không ngừng thúc giục trong đầu, muốn cậu tìm được ngọc Con Rối thì lập tức báo cho họ biết.

Rốt cuộc, trong đống tạp chất bùn đất, Tùng Hạ tìm được miếng ngọc lớn cỡ móng tay cái. Cậu không chút suy nghĩ, trực tiếp nhét miếng ngọc vào miệng qua kẽ hở giữa hai cánh môi. Lúc này, cậu đã nín thở hơn ba mươi giây, ***g ngực đau đớn như muốn nổ tung.

Cậu gào lên trong đầu rằng mình đã tìm được ngọc Con Rối.

Giây tiếp theo, lại có tiếng băng vỡ truyền đến, cậu biết Sở Tinh Châu và Tôn tiên sinh cũng rời khỏi buồng băng. Trong đống mủ dịch, cậu ra sức bơi về phía Thành Thiên Bích cách mình không xa. Ngay khi mắt thấy sẽ túm được Thành Thiên Bích, đột nhiên, lòng đất truyền đến chấn động kịch liệt, thân thể giun đất khổng lồ ra sức va vào cái gì đó, ngay cả bốn người họ cũng bị va vào chỗ sâu trong cơ thể giun đất. Hóa ra khoảng cách giữa họ rất gần, gần như với tay có thể đụng tới, nhưng biến cố bất thình lình đã tách bốn người họ ra, không ai biết đối phương đang ở đâu. Tệ hơn là cả bốn người đều đã rời khỏi buồng băng.

Tuy không nhìn thấy, nhưng Tùng Hạ có thể cảm thấy càng ngày càng có nhiều giun đất đang trườn về phía họ. Họ động đến ngọc Con Rối khiến đám giun đất này điên cuồng, thậm chí dừng tấn công trên mặt đất để đến tìm họ.

Cứ như vậy lại trì hoãn thêm mười giây, Tùng Hạ đã thấy mắt nổi đầy sao, không nhịn được ho một cái, hít vào cả một đống mủ dịch, cậu thiếu chút nữa không thể kiềm chế mà nôn ra. Tùng Hạ ra sức bịt miệng lại, sợ mình nôn cả ngọc Con Rối ra.

Thiên Bích, nhất định phải lập tức tìm được Thiên Bích!

Bên người cuộn lên một luồng gió bắt đầu tỏa ra trong mủ dịch, là Thành Thiên Bích đang tìm cậu. Tùng Hạ vung tay lung tung, trong đầu hô to “Tôi ở đây!”, nhưng cậu biết Thành Thiên Bích không nghe thấy vì lúc này Tôn tiên sinh cũng đang trải qua khổ sở như cậu. Cho dù Thành Thiên Bích có nghe thấy thì làm thế nào để cậu nói cho hắn biết mình ở đang ở đây?



Tùng Hạ dần dần không chịu được nữa, đầu óc thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, thân thể mất sức, rốt cuộc không vung vẩy được nữa. Nếu cậu chết trong bụng giun như vậy thì đúng là điều ghê tởm nhất, thảm chết trên thế giới. Chỉ mong Thành Thiên Bích không tìm thấy cậu sẽ lập tức rời đi, đừng ở đây làm chậm trễ thời gian. Nếu đổi lại là cậu, cho dù có tự tử vì tình, cậu cũng muốn đổi cách dễ chịu, giữ thể diện hơn một chút.

Ngay khi ý thức hỗn độn, thấy sẽ không chịu đựng thêm được nữa, một bàn tay mạnh mẽ bắt được cánh tay cậu.

Tùng Hạ tâm thần chấn động, ép mình nghẹn lại một hơi sắp định thoát ra nốt kia.

Một cơ thể ấm áp ôm cậu trong lòng, cậu vô cùng thân quen với ***g ngực rắn chắc đó, là Thiên Bích!

Tùng Hạ trán nổi gân xanh, ra sức nín thở. Thành Thiên Bích ôm cậu, bắt đầu xoay tròn tốc độ cao tại chỗ, càng quay càng nhanh, cuối cùng biến thành một mũi dùi gió, hất mủ dịch sang một bên. Bên trong dùi gió sinh ra một luồng khí xoáy loại nhỏ. Tùng Hạ giống như người chết ngạt được hồi sinh, căm tức hít một hơi dài, tuy hàm lượng dưỡng khí cực thấp, song đã đủ cứu cậu một mạng.

Dùi gió không ngừng vừa xoay vừa tiến lên trên, đẩy ra lớp đất thật dày, đào lên mặt đất.

Biện pháp này khi thao tác thực tế có độ lệch không nhỏ với nhóm Trang Nghiêu đã tính toán. Bây giờ họ bị chèn dưới lòng đất, trên đầu là ngàn tấn bùn đất, cho dù đã bị giun đất đào xới tơi xốp vô cùng song vẫn không dễ đào thông như vậy. Lấy khả năng của Sở Tinh Châu có thể dễ dàng hơn một chút, nhưng hiển nhiên Thành Thiên Bích thì thật sự phải cố hết sức. Nếu không phải hắn tạo ra lượng không khí dùng tiết kiệm thì cũng có thể cung cấp cho hai người hàm lượng dưỡng khí bị thiếu hụt nghiêm trọng, họ đã chết nghẹn rồi.

Tuy không nhìn thấy Sở Tinh Châu, nhưng họ biết Sở Tinh Châu đang ở cách đó không xa, bằng không hai người đã sớm bị áp suất chèn ép.



Tùng Hạ không ngừng bổ sung năng lượng cho Thành Thiên Bích, song năng lượng của hắn vẫn tiêu hao kinh người.

Phía sau họ còn có giun đất đuổi theo, nếu vô ý còn có thể kiếm củi ba năm đốt một giờ.

Ngay khi họ cách mặt đất còn có hơn mười mét, đất đai trên đầu đột nhiên nhẹ đi, có cái gì đó đang di chuyển trong đất. Lúc mới đầu họ còn tưởng là giun đất, nhưng nghe tiếng lại không giống. Sau đó, có gì đó mềm mảnh cuốn lấy lưng hông họ, cảm xúc như rễ cây, mới đầu chỉ là mấy cái, sau thì càng ngày càng nhiều, cuối cùng quấn chặt họ như cái bánh chưng.

Thành Thiên Bích vừa định giơ tay chém thì Tùng Hạ đã vội cấu hắn một cái, Tùng Hạ cảm thấy năng lượng của Jacqueline.

Thành Thiên Bích hiểu ý, không chống cự nữa, để đống rễ cây kia nhanh chóng kéo họ từ trong đất ra. Họ giống như đám giun đất này, phá đất chui ra. Khoảnh khắc nhìn thấy ánh nắng, Tùng Hạ cảm động, vui quá mà khóc.

Cùng thời gian, phía sau truyền đến tiếng nổ, Tùng Hạ nhìn lại, vài con giun đất đuổi theo họ cũng chui ra khỏi lòng đất, há cái miệng khổng lồ, muốn một hơi nuốt chửng họ vào bụng.

Rễ cây kéo họ bay về phía trời cao, lại ném họ về hướng xa xa, đến một nơi an toàn thì buông lỏng trói buộc. Thành Thiên Bích hóa thành một luồng gió cuốn Tùng Hạ rơi xuống vị trí an toàn.

Lúc này Tùng Hạ mới thấy rõ thứ vừa tha họ ra khỏi lòng đất là rễ cây đa bị Jacqueline khống chế, thứ này quả thật đã cứu họ một mạng.

Giọng nói của Trang Nghiêu vang lên trong đầu cậu, có vẻ rất căng thẳng: “Có phải không lấy được ngọc Con Rối hay không!”

Tùng Hạ kích động đáp: “Lấy được rồi, mau lui quân!”

Không biết là ai thổi vang tù và trên trời. Khi phần lớn vô tuyến điện đều đã bị hủy, chiến trường hỗn loạn ầm ĩ, thứ dụng cụ liên lạc nguyên thủy này lại phát huy tác dụng lớn nhất.

Mọi người nhận được lệnh rút quân, ai nấy mừng rỡ như điên. Họ đã sắp không chịu nổi nữa rồi, mắt thấy đồng đội và vật nuôi do mình thuần dưỡng ai cũng trọng thương, chết chóc, rung động mà địa ngục khủng bố của Golmud mang đến đủ cho họ run rẩy trong cơn ác mộng cả nửa đời sau này.

Thủ lĩnh của các tổ chức cố gắng chỉnh đốn đội hình, đưa đồng đội bị thương chưa chết của mình lên tọa kỵ, bắt đầu lui quân, không, phải nói là chạy trốn.

Sau khi chiếm được ngọc Con Rối, không ai còn có tâm trạng chiến đấu, họ bắt đầu chật vật, điên cuồng chạy khỏi thành phố này.

Tốc độ giun đất chậm chạp, hơn nữa bị hạn chế đất đai rất nghiêm trọng, đuổi tới ngoại ô thì từ bỏ, nhưng chim trời cá nước khổng lồ vẫn có tốc độ nhanh hơn họ, nhẫn nại tốt nhất là đám hổ báo Ngao Tạng, một hơi đuổi theo họ hơn 20 km. Đáng sợ nhất là động vật bay trên trời, đuổi theo không biết mệt mỏi, cuối cùng bị Jacqueline năng lượng còn nhiều nhất thao túng một cây hồ dương [241] cưỡng chế di dời.

[241] Cây hồ dương: Một loại cây lâu năm rụng lá, chất gỗ mảnh mai mềm dẻo, lá cây có mùi thơm nhẹ, có thể sống tới 200 năm.

Họ chạy thục mạng hơn 50 km, cuối cùng dừng lại tại một sa mạc hoang vu.

Nơi này không có tuyết, không có thảm thực vật, không có động vật, chỉ có cát vàng mênh mông vô bờ.

Mọi người nằm vật xuống đất.

Từ khi họ khởi xướng tiến công đến bây giờ mới không đến bốn tiếng, họ lấy hiệu suất rất cao chiếm được ngọc Con Rối, nhưng trong bốn tiếng này, họ đã phải trả bằng cái giá đau thương thê thảm. Gần như chưa cần thống kê đã biết nhân số đội ngũ và động vật bị suy giảm một phần tư, ít nhất hơn hai mươi người đã vĩnh viễn ra đi trong bốn tiếng này. Người sống sót, ai cũng bị thương, mệt mỏi và hoảng sợ khiến họ nói không thành lời, thậm chí không thể đứng dậy khỏi mặt đất.

Họ cứ như vậy nằm trong sa mạc mà thở hổn hển, giống như giây tiếp theo là sẽ tắt thở.

Sự khủng bố của Golmud, hôm nay họ mới chính thức lĩnh giáo, những dị nhân đẳng cấp cao thường xuyên ra vào Golmud, do vẫn cẩn thận dè chừng nên không chủ động phát sinh xung đột với động vật trong này, cho nên cũng chưa bao giờ trải qua cuộc chiến dày đặc như vậy. Trải qua việc này, chỉ sợ rất nhiều người sẽ không bao giờ muốn đặt chân vào chốn này nữa.

Cho dù sống mà thoát khỏi nơi đó cũng không làm bất cứ ai cảm thấy thả lỏng chút nào, do họ vẫn còn nhớ rõ, còn có một miếng ngọc Con Rối, ở trong “Cấm khu” Golmud. Nơi từng là tâm địa chấn, nơi khai quật ngọc Con Rối không biết còn ẩn chứa bao nhiêu quái vật còn khủng bố hơn cả Golmud. Đó mới là mục đích chuyến này của họ, nếu không mang miếng ngọc cuối cùng rời khỏi đây, mọi hy sinh hôm nay của họ sẽ hoàn toàn vô nghĩa. Nhưng, họ đi rồi, có mấy người sống sót và rời khỏi đó.

Trong lòng mọi người, nặng nề không gì sánh kịp.



Cũng không biết nghỉ ngơi như vậy bao lâu, ai có thể lực lần lượt bò dậy khỏi đất.

Thành Thiên Bích thấm ướt quần áo lau vết bẩn trên mặt Tùng Hạ, hai người đều không lên tiếng. Họ còn chưa hoàn toàn hồi phục tinh thần từ trận kinh hồn vừa rồi.

Tôn tiên sinh hình như vừa rồi đã ngất xỉu, rồi lại tỉnh lại, là người có danh vọng nhất ở đây, ông phải phá vỡ sự trầm mặc này. Ông đứng trên người A Bố, nhìn mọi người chật vật, há miệng thở dốc. Cho dù ông có thể là người thông minh nhất trên thế giới này, trong đầu có chứa tri thức phong phú nhất trên thế giới này, song trong tình cảnh này lại không biết nên nói gì cho phải.

Tất cả mọi người đều nhìn ông.

Tôn tiên sinh nói năng không lưu loát: “Chúng ta chiếm được ngọc Con Rối, hy sinh không uổng phí.

Fi: Mình đã chỉnh là giờ hoàng đạo 8h sáng theo thói quen cũ, cơ mà quên mất hôm nọ lại tiện tay chỉnh đồng hồ 12 tiếng, nên là… nó lệch thế này đây. XD


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui