Kỷ Cambri Trở Lại

Chú ý: Đây là chương thứ 8 trong ngày, chương trước – Chương 264

Chương 265

0122nautilus

Sau đó là một đôi mắt đỏ thẫm, đôi mắt kia giống như lửa cháy hừng hực…

Đường Nhạn Khâu bay trở về tảng băng nổi, mở máy liên lạc ra thì phát hiện nó đã hoàn toàn mất tín hiệu, biết đây nhất định là do ảnh hưởng nhiễu sóng từ sóng điện não của mực khổng lồ. Hắn dựng Sở Tinh Châu và Lý Đạo Ái dậy: “Mau rút lui.”

Al cũng ôm lấy Thẩm Trường Trạch và Dung Lan bay lên trời. Đặng Tiệp Vân dẫn theo đội quân bọ ngựa theo sát bên cạnh, rút về đất liền dưới sự hộ tống của hàng ngàn con bọ ngựa trùng trùng điệp điệp, khung cảnh khá là hoành tráng.

Thông Ma cắm mạnh cành cây thô to vào vết thương của mực khổng lồ, đầu óc của mực khổng lồ đang bị bạo lực phá hoại, âm thanh trầm thấp mà nó phát ra cũng dần dần yếu đi. Nhưng nó vẫn chưa chết, ánh mắt thất thần nhìn về phía trước, xúc tu chui ra từ trong nước, nhẹ nhàng di chuyển trên mặt nước, cuối cùng quấn lên cành cây của Thông Ma, ngăn cản trong bất lực.

Tùng Hạ chỉ huy Thông Ma: “Sang trái một chút, ở ngay đằng sau mắt trái, lôi bộ não nó ra.” Cậu chỉ hận không thể tự mình bò vào, nhưng cậu thật sự không vào được.

Máu tươi của mực khổng lồ nhuộm đỏ khắp vùng biển, nó đau đớn giãy giụa nhưng không tài nào nhúc nhích, chỉ có thể để mặc cành cây xé rách da thịt.

Chu Phụng Lam biến sắc: “Tôi… tôi cũng cảm giác được.”

Lúc này, vị khách đến từ đáy biển đã tiến lại gần, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên và Thông Ma đều cảm giác được năng lượng của nó. Đám động vật biển vốn đang lượn lờ xung quanh họ lập tức bỏ chạy tán loạn như nổi điên, chỉ một lát đã biến mất đến lặng thinh. Mực khổng lồ gần như đã đi đến điểm cuối sinh mệnh, lúc này giống như hồi quang phản chiếu [299], bỗng nhiên giãy dụa kịch liệt, như thể muốn thoát khỏi Thông Ma để chạy trốn.

[299] Hồi quang phản chiếu: Trạng thái bừng tỉnh, trở nên khỏe mạnh, tinh thần tỉnh táo của người sắp chết.

Đương nhiên mọi người sẽ không cho nó bỏ chạy, họ âm thầm kinh hãi trước nguồn năng lượng đáng sợ đang không ngừng tiến gần đến phía mình, song không một ai lui bước. Họ đã đi đến tận đây, không lấy được ngọc Con Rối thì sao chịu cam tâm?!

Tùng Hạ nôn nóng đến độ kêu to: “Ngay tại đây, lấy bộ phận đó ra!”

Cành lá của Thông Ma uốn thành hình năm ngón tay, bắt được một bộ phận trong bộ não của mực khổng lồ, kéo mạnh ra bên ngoài, ngọc Con Rối giấu ở trong đó. Các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác cũng liều mạng xé rách vết thương của nó, máu tươi tong tỏng như nước chảy, cảnh tượng máu me mà tàn khốc.

“Hỏa… Năng lượng Hỏa…” Cơ thể Tùng Hạ chợt khựng lại, hoảng sợ nhìn về phương xa: “Vì sao… Vì sao lại là năng lượng Hỏa? Sinh vật biển… sao lại…”

Diêu Tiềm Giang kêu lên: “Cái gì? Tùng Hạ cậu đang nói gì thế?”

Mặt biển cách đó mấy kilomet bỗng nhiên đột ngột trồi lên hai “hòn đảo nhỏ”, tất cả mọi người cũng đột ngột dừng hành động lại theo, trợn mắt há miệng nhìn về phương xa.

Hai “hòn đảo nhỏ” dần dần lộ ra chân diện mục, là hai cái sừng vĩ đại trông giống như lộc nhung, hơi tỏa ra ánh sáng vàng kim. Sau đó, trên mặt biển xuất hiện một cái đầu phủ kín lớp vảy màu vàng kim, riêng chiều ngang cái đầu đó đã hơn sáu trăm mét, quả thật giống như một hòn đảo trên biển, vô cùng khổng lồ. Sau đó là một đôi mắt đỏ thẫm, đôi mắt kia giống như lửa cháy hừng hực, cách đó mấy kilomet nhìn họ chằm chằm khiến người ta không rét mà run.

Tùng Hạ run rẩy: “Hải… Hải Long…”

Thông Ma trầm giọng hỏi: “Đây là cái gì?”

Al đã bay đi được một km đột ngột quay đầu lại, kinh ngạc nhìn con quái thú tiền sử trồi lên khỏi mặt biển, mắt mở trừng trừng, cơ thể không hề nhúc nhích.

Đường Nhạn Khâu vội la lên: “Al! Đi mau!”

Al lẩm bẩm: “Hải Long… thật sự tồn tại…” Hắn cảm thấy một sự vẫy gọi, một sự vẫy gọi đến từ biển sâu đi thẳng đến sâu thẳm linh hồn mình. Đó là tiếng hò reo của dòng máu chảy trong cơ thể hắn, khiến hắn tràn ngập kính sợ và… ngưỡng vọng với con quái thú tiền sử kia.

“Al!” Đường Nhạn Khâu nhìn Al xoay người, định bay về chỗ cũ, vội ngăn trước người hắn.

Al như mới tỉnh giấc mộng, ánh mắt toát ra vẻ hoảng sợ, nói: “Đi, đi mau!” Nói xong xoay người chạy như bay, không hề để ý tới cái móng nhỏ bỗng khẽ giần giật của Thẩm Trường Trạch trong trạng thái trẻ sơ sinh vẫn đang ngủ say trong lòng mình.

Mực khổng lồ dùng nguồn sức mạnh cuối cùng ra sức giãy dụa, họ làm thế nào cũng không thể tìm ra miếng ngọc nhỏ bằng cái móng tay trong cơ thể nó. Tùng Hạ lại không thể chui vào thịt nó, mọi người cuống đến độ sắp xì cả khói rồi.

Không ngờ Hải Long trong truyền thuyết thật sự tồn tại, hơn nữa còn bị mực khổng lồ triệu hồi ra từ đáy biển sâu. Họ không biết phải hình dung rung động trong lòng lúc này như thế nào, nhưng điều làm họ thấy kỳ lạ là sau khi trồi lên đôi mắt, Hải Long cứ như vậy đăm đăm nhìn họ mà không nhúc nhích, cũng không hề có động tác khác.

Họ còn sợ nó sẽ làm gì, chỉ có thể giành giật từng giây đi tìm ngọc Con Rối.

Cơ thể mực khổng lồ run lên kịch liệt, đột nhiên lại phát ra một tiếng kêu trầm thấp rất lớn, khiến mọi người quay cuồng đầu óc, thiếu chút nữa nôn ọe.

Đôi mắt đỏ thẫm của Hải Long đột nhiên trừng lớn, nó giật giật cơ thể dưới nước, một đợt sóng biển cao đến sáu mét cứ như vậy ập tới đây. Sau đó, cơ thể Hải Long trồi lên khỏi mặt nước, lớp vảy màu vàng kim của nó dưới ánh nắng rạng đông mới ló chiếu sáng khắp cả đại dương. Mặt nước phản chiếu ra cơ thể vô cùng khổng lồ, chỉ cần nhìn vỏn vẹn nửa thân thể Hải Long lộ ra là biết nó ít nhất lớn gấp ba lần mực khổng lồ! Hải Long bắt đầu nhanh chóng bơi đến phía họ.

Tùng Hạ siết chặt nắm đấm, gian khổ nói: “Rút lui.”

Mọi người trầm mặc.

Cuối cùng, Thành Thiên Bích nói: “Rút lui đi, chúng ta không phải đối thủ của nó, có lẽ mực khổng lồ cũng chẳng sống thêm được bao lâu, chúng ta còn có cơ hội đi đường vòng quay lại lấy miếng ngọc, nhưng bây giờ… nhất định phải rút lui.”

Thông Ma kêu lên: “Ta từ Đông Bắc xa xôi tới đây không phải để quay về không công, ta sẽ giữ chân nó, các ngươi tiếp tục tìm miếng ngọc kia cho ta!”

“Tùng Thụ tiên s…”

“Tìm!” Thông Ma Tùng banh mực khổng lồ ra, đi vòng ra sau lưng nó, đối mặt với Hải Long lớn gấp đôi mình.

Cơ thể mực khổng lồ còn bị tảo biển của Jacqueline quấn chặt, hơn nữa không còn sức mà giãy dụa, cho nên nhất thời không chìm xuống được. Tùng Hạ dứt khoát nín thở một hơi, chui vào máu thịt nóng hầm hập của nó, dùng dao găm cắt gọt lung tung, dựa vào cảm giác tìm kiếm miếng ngọc cỏn con còn cách cậu ít nhất ba, bốn mét. Những người khác cũng toàn lực giúp cậu.

Mà sau lưng cậu, Hải Long đã bơi tới chỗ cách họ không xa. Thông Ma mở ra cành cây vĩ đại ngăn ở trước người nó.

Nhanh lên, nhanh lên một chút!

Tùng Hạ nhịn thở hơn một phút, thật sự không nhịn nổi nữa, vật vã chui ra để thở rồi lại tiếp tục chui vào máu thịt tìm kiếm. Cậu đã máu me đầy người, ngay cả ngũ quan cũng không thấy rõ, mà mực khổng lồ còn đang liều mạng một hơi hòng thoát khỏi sự trói buộc của tảo biển.

Nhìn như vậy, xem ra căn bản là mực khổng lồ không có khả năng chỉ huy Hải Long, không thì Hải Long đã sớm tới cứu nó rồi, nhưng nó có thể đánh thức Hải Long, hơn nữa dùng phương pháp liên lạc nào đó mà họ không hiểu, triệu hồi Hải Long đến đây, chỉ e nó cũng mang tâm lý được ăn cả ngã về không, hy vọng Hải Long có thể giúp mình tiêu diệt họ. Ít nhất, trong lúc họ chiến đấu, có lẽ nó có thể nhân cơ hội trốn thoát.

“Vẫn chưa tìm thấy à?” Jacqueline hét lớn: “Tảo biển sắp không giữ nổi rồi!”

“Sắp thôi, cách tôi không đến hai mét!”

Mà lúc này, Hải Long đã bơi tới trước mặt Thông Ma, họ bị dao động năng lượng kia tác động đến không thể thở nổi.

Hải Long nheo đôi mắt đỏ thẫm, há miệng nhe nanh về phía Thông Ma dám can đảm ngăn cản đường đi của mình, gầm lên một tiếng vang vọng đại dương. Đó là tiếng gầm mang theo dao động năng lượng khủng bố có thể khiến người thường sợ tới mức vỡ cả mật, trực tiếp xuyên thẳng qua cơ thể mọi người, khiến họ tay chân buốt giá, sống lưng lạnh toát.

Thông Ma vung cành cây thô chắc, hung hăng đánh về phía Hải Long.

Cơ thể Hải Long nhảy thoắt lên khỏi mặt nước, một đôi cánh thịt khổng lồ duỗi ra trong không trung, che trời lấp đất. Đôi cánh thịt mang theo cơ thể khổng lồ dài hai ngàn mét của nó hoàn toàn trồi lên khỏi mặt nước.

Rốt cuộc họ đã may mắn nhìn thấy toàn cảnh con quái thú khổng lồ trong truyền thuyết. Đây là một con cá khổng lồ có ngoại hình cực kỳ giống rồng, toàn thân bao trùm lớp vảy vàng kim, bên sườn mọc ra đôi vây rất dài, trên đầu có đôi sừng như lộc nhung, lưng mọc cánh khổng lồ. Điểm khác biệt với cá là nó không có nửa người dưới và đuôi vẫy như cá mà mọc ra tứ chi, có điều chân trước rất nhỏ, chân sau lại thô to. Một cái đuôi cá rất dài vung vẩy sau lưng, ngoại trừ tứ chi thì Al và nửa người trên của nó gần như y hệt nhau, nửa người dưới lại không quá giống nhau. Bề ngoài của Hải Long giống như Al trong trạng thái Long Huyết nhân hợp thể với cá vậy.

Con quái vật khổng lồ kinh thiên động địa này cứ như vậy vỗ cánh bay lên không trung, sức gió tạo ra từ sự vỗ cánh của nó hất bay cả mấy dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên. Thông Ma chém ra một cành cây cũng bị đuôi của nó rút ra thật xa.

Hải Long há miệng máu, ổ bụng nhộn nhạo.

Ngô Du kinh hãi: “Nó muốn làm gì? Mẹ nó, không lẽ định khè lửa, tránh mau!”

Tất cả đều trốn ra đằng sau mực khổng lồ, Thông Ma hình thể quá lớn nên đã không kịp trốn nữa.

Một luồng năng lượng Hỏa ập tới, từ cái miệng rộng há ra của Hải Long đột nhiên phun ra một dòng chất lỏng bốc khói. Họ không biết chất lỏng kia là gì, ngửi thử thì bốc mùi chua nồng mặc. Dòng chất lỏng bốc mùi chua kia phun ra như thác, Thông Ma đứng mũi chịu sào, bị xối một thân. Cành cây, thân cây của hắn vừa chạm vào chất lỏng đó thì nhanh chóng bị hòa tan. Thông Ma thét dài một tiếng đau đớn, cơ thể cấp tốc thu nhỏ lại.

Sau đó, phía sau lưng mực khổng lồ hứng trọn số chất lỏng còn lại. Da thịt mà họ hì hục tốn sức mãi mới chọc thủng được, nay dưới sự ăn mòn của chất lỏng như cơn sóng to, không đến nửa phút đã hóa thành xương cốt. Bảy người núp sâu trong cơ thể dày cộm của mực khổng lồ, may mắn không chút tổn hao, nhưng nghe thấy tiếng kêu của Thông Ma thì đều rất lo lắng.

Cơ thể mực khổng lồ đã hoàn toàn bất động, năng lượng của nó đang dần dần biến mất. Tùng Hạ biết, con quái vật biển sâu đã mấy bận khiến họ chìm trong tuyệt vọng, lần này đã chết thật. Nhưng, thời khắc họ vốn nên chúc mừng thì nay lại hoàn toàn có thể chỉ là điểm khởi đầu của một cơn ác mộng khác.

Nhưng điều làm họ kinh ngạc là sau khi phun acid xong, Hải Long không hề cho Thông Ma hay họ một kích trí mạng mà lại vỗ đôi cánh lớn, bay về phía trước.

Họ trơ mắt nhìn Hải Long bay qua phía trên đầu mình, như thể bất luận là Thông Ma hay mực khổng lồ thì nó hoàn toàn không để vào mắt vậy, về phần con người nhỏ bé như con kiến thì có thể căn bản là nó không hề nhìn thấy. Thậm chí ngọc Con Rối mà Tùng Hạ còn tưởng nó sẽ cảm thấy hứng thú cũng bị nó hoàn toàn quăng ra sau đầu, cứ như vậy bay mất.

Tùng Hạ xoay người lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: “Chẳng lẽ nó… muốn đi tìm Thẩm Trường Trạch…”

Hướng Hải Long đang bay chính là nơi đàn bọ ngựa đang hoả tốc rút lui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui