Kỷ Cambri Trở Lại

Thông Ma nhăn mi: “Rốt cuộc ta là người lớn hay trẻ con?”

“Hầy…”

Liễu Phong Vũ liếc nhìn Đặng Tiêu: “Lẩm bẩm gì thế.”

Đặng Tiêu vẻ mặt đau khổ: “Giường này ngủ không thoải mái, còn lạnh nữa, hic, thắt lưng em bị đau.”

“Vớ vẩn, đây là chỗ ở tạm thời. Có điều tốt xấu gì trước kia chỗ này cũng là khách sạn năm sao, nệm vẫn nằm được, trong phòng cũng có lò sưởi. Anh còn chưa chê, thằng nhóc nhà cậu đòi hỏi cái gì.”

Đặng Tiêu cố ý làm vẻ quyến rũ: “Người ta là công chúa hạt đậu mờ.” Liễu Phong Vũ đạp cậu một cái: “Không muốn dậy làm việc thì cứ việc nói thẳng.”

“Em không muốn dậy làm việc.”

“Dậy!”

Đặng Tiêu ngồi dậy, ấm ức: “Liễu ca, anh đi mua đồ thì mua, dẫn một cu ly đi vẫn chưa đủ ạ.”

“Chưa đủ.” Liễu Phong Vũ lấy từ trong túi ra một tờ giấy A4, mở ra, chỉ chỉ hàng chữ chi chít bên trên: “Đã thấy chưa, lần này đi Bắc Kinh, nếu mua không đủ 70% những thứ viết ở đây anh sẽ không về, mấy đứa cũng đừng hòng về.”

Trang Nghiêu trợn mắt: “Anh tiêu tiền đến nghiện rồi phải không. Anh có biết đống mỹ phẩm trang sức vô dụng này tốn bao nhiêu tiền không.”

“Không biết, dù sao Tùng Hạ cũng là máy in tiền.”

Trang Nghiêu thở dài: “Ngọc Con Rối bị phong ấn, năng lượng Cambri trong không khí đang chậm rãi tiêu tán, bây giờ toàn thế giới đều đang điên cuồng hấp thu loại năng lượng này. Năng lượng Cambri quả là đáng giá, nhưng không còn ngọc Con Rối, Tùng Hạ đã không còn là máy in tiền nữa. Anh ta chỉ còn lại hơn mười miếng ngọc phù tích trữ năng lượng, chỉ dựa vào cơ thể anh ta hấp thu rồi chuyển hóa cũng đủ cho chúng ta sưởi ấm. Anh có hiểu cái gì gọi là đầu cơ kiếm lợi hay không? Số năng lượng quý giá như vậy bị anh mang đi đổi tiền, sau đó mua đống đồ vô dụng đó? Liễu Phong Vũ, tôi nhắc anh một lần, quyền tài chính nằm trong tay tôi.”

Liễu Phong Vũ lập tức hạ tông, lấy lòng: “Tiểu Trang Nghiêu, đồ tôi mua đều hữu dụng cả, chẳng lẽ chúng ta không cần rèm cửa sao, không cần bộ đồ trà sao, không cần bể cá sao, trên tờ giấy này ghi cái gì cũng cần dùng hết.”

“Bớt đi một nửa.”

“Nhưng mà…”

Trang Nghiêu nhíu mày: “Bớt, một nửa.”

Liễu Phong Vũ hận đến mức nghiến răng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”

Đặng Tiêu lén cười.

Tùng Hạ cười nói: “Liễu ca có cần bọn em đi cùng không, dù sao cũng đang nhàn rỗi, nhân tiện dẫn Mục Phi đi, để anh ấy góp ý, có thể tránh mua đồ không hòa hợp.”

Liễu Phong Vũ nói: “Có ý gì thế, cậu nghi ngờ thẩm mỹ của anh.”

“Em nghi ngờ sự tiêu hoang của anh.”

Tùng Hạ vỗ vai Liễu Phong Vũ: “Liễu ca, Bắc Kinh cũng không có nhiều thứ, đừng mua linh tinh, tiết kiệm cho bọn em chút tiền, để lại chút đồ tốt cho người khác nữa.”

Mục Phi vui vẻ: “Được đó, tôi cũng chưa đi dạo trung tâm thương mại Bắc Kinh bao giờ đâu.”

“Trung tâm thương mại vẫn mở cửa ở Bắc Kinh cũng chỉ còn hai nơi, nghe nói gần đây mới khôi phục một cửa hiệu chuyên bán đồ nội thất, chúng ta có thể nhân tiện đi xem một chút.”

“Được rồi, nhân tiện dẫn A Bố đến chỗ A Thanh tắm rửa, mấy ngày nay nó lăn lê bẩn như cục đất.”

Nói đi là đi, tám người thêm một mèo, trùng trùng điệp điệp xuất phát.

Trên đường, Tùng Hạ đẩy đẩy Thành Thiên Bích biểu cảm lạnh nhạt, nói: “Nè, cậu có muốn đi không đấy.”

Thành Thiên Bích không chút khách khí: “Không muốn đi.”

“Vậy cậu đừng đi, có thể ở lại công trường giúp họ vài việc.”

“Tôi sẽ không để anh ra ngoài một mình.”

Tùng Hạ bật cười: “Có nhiều người như vậy, cậu vẫn chưa yên lòng à?” Đừng nói bên cạnh cậu toàn là dị nhân cấp ba cấp bốn, chỉ cần có Mục Phi và Thông Ma ở đây, cậu thật không nghĩ ra trên thế giới này có ai có thể làm họ bị thương.

Thành Thiên Bích nói: “Quen rồi.”

Liễu Phong Vũ chớp mắt: “Cậu ta sợ cậu chạy theo người khác đấy, bá chủ một phương anh tuấn tiêu sái như Diêu Tiềm Giang chẳng hạn.”

Tùng Hạ cười phá lên: “Liễu ca lại nói lung tung rồi.”

Sắc mặt Thành Thiên Bích lại càng âm trầm, trừng mắt nhìn Liễu Phong Vũ.

Liễu Phong Vũ cười đắc ý.

Đường Nhạn Khâu quay mặt sang, híp mắt nhìn hắn.

Liễu Phong Vũ nhìn hắn một cái: “Nhìn tôi làm gì.”

Yết hầu Đường Nhạn Khâu trượt lên trượt xuống, cuối cùng vẫn không nói.

Liễu Phong Vũ vuốt vuốt mái tóc dài: “Tôi biết mình đẹp trai rồi, ây chà, hơn nữa… Đáng tiếc Tùng Hạ hoàn toàn không phải mẫu tôi thích, không thì, Thiên Bích, thật ra cậu không tính là gì, Diêu Tiềm Giang càng không tính là gì.”

Tùng Hạ cười ha ha: “Liễu ca à, anh đủ chưa vậy.”

Liễu Phong Vũ đùa dai, nhấc cằm Tùng Hạ lên bắt đầu diễn: “Thế nào, anh nói có phải không?” “Có, có.”

Thành Thiên Bích hừ lạnh một tiếng.

Đường Nhạn Khâu kéo Liễu Phong Vũ sang một bên: “Anh ngồi yên chút coi, ngã bây giờ.”

“Đừng đùa, tôi ngồi trên lưng A Bố bốn năm rồi, chưa ngã bao giờ đâu.”

Đường Nhạn Khâu dùng cánh tay cố định thắt lưng hắn, hạ giọng: “Ngồi yên.”

Liễu Phong Vũ bĩu môi, rốt cuộc cũng chịu ngồi hẳn hoi.

Một trận gió lớn thổi đến, mái tóc thật dài của Mục Phi bị thổi lên, vỗ vào mặt Đặng Tiêu, Đặng Tiêu cầm tóc anh: “Chà chà, đại ca, tóc anh dài quá rồi, sao không cắt bớt đi.”

Mục Phi ngượng ngùng: “Cắt cũng vô dụng, không đến một ngày là lại dài, nhưng nếu duy trì chiều dài này thì tốc độ dài ra mới có thể chậm hẳn lại, có thể giữ nguyên như vậy trong một thời gian rất lâu.”

“Vậy ngày nào cũng cắt đi, cứ mỗi sáng xẹt một đường như cạo râu ấy, anh không tiện thì em giúp cho.”

Thông Ma mặt lạnh nghiêng đầu sang, mái tóc của Mục Phi đang được Đặng Tiêu nắm trong tay đột nhiên biến thành nhiều nhánh cây màu nâu, vụt một cái cuốn lên cả cánh tay Đặng Tiêu.

Đặng Tiêu khựng lại.

Thông Ma lạnh nhạt: “Ngươi muốn cắt không.”

Đặng Tiêu cười gượng: “Không, không dám, nuôi đi, rất tốt.”

Cành cây khô héo biến trở về mái tóc mềm mại, Mục Phi coi bím tóc thật dài như khăn quàng vắt quanh cổ một vòng, cười nói với Thông Ma: “Cậu đừng dọa trẻ con.”

Thông Ma chỉ vào mình: “Hắn không phải trẻ con, ta mới phải, không phải ta mới 9 tuổi sao.”

Mục Phi bất đắc dĩ nói: “Nhưng tôi đã hơn 30 rồi.”

“Ngươi 9 tuổi. Ta 9 tuổi, ngươi cũng 9 tuổi.”

Mục Phi xoa xoa đầu nó: “Cậu tự nhìn xem cậu giống 9 tuổi chỗ nào, huống chi cậu còn có ký ức hoàn chỉnh của một người trưởng thành là tôi, cho nên phải biểu hiện giống người lớn biết chưa? Đừng hễ không vui là bày tư thế tấn công.”

“Vì sao?”

“Vì trở thành người lớn tốt hơn làm trẻ con.”

“Vì sao?”

“Vì người lớn làm gì cũng hợp lý hơn, lễ phép hơn.”

“Vì sao ta phải lễ phép.”

Mục Phi hít một hơi thật sâu: “Trẻ con lễ phép mới được ăn ngon.”

Thông Ma nhăn mi: “Rốt cuộc ta là người lớn hay trẻ con?”

Mục Phi muốn phát nổ: “Tóm lại cậu lễ phép là được rồi.”

Thông Ma tiếp tục cau mày, trốn sang một bên suy nghĩ.

Tùng Hạ cười khẽ: “Mục Phi, hai người các anh ở chung càng ngày càng thú vị.”

Mục Phi bất đắc dĩ: “Dù có ký ức của tôi nhưng cậu ấy cũng có ý thức độc lập của mình, ý thức kia quả thật trong sáng như trẻ sơ sinh, nếu không có ký ức của tôi, thậm chí cậu ấy sẽ không có đủ hành vi của con người, cho nên mọi người hãy tha thứ nhiều hơn một chút.”

Đặng Tiêu cười to: “Yên tâm, bọn em không chấp nhặt với nó đâu.”

Thông Ma lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu ta một cái.

Đặng Tiêu rụt cổ, dứt khoát nằm bò xuống lưng A Bố.

A Bố mừng rỡ chạy như bay, nó chưa từng chở nhiều người như vậy trong một lần, tám người ngồi trên người nó quả thật có hơi chật chội, hơn nữa đối với nó mà nói cũng là gánh nặng không nhỏ, thế nhưng nó giống như không biết mệt mỏi, tốc độ rất nhanh. Xem ra khoảng thời gian này được “nuôi thả” khiến nó rất có tinh thần, chỉ cần có người chơi với mình, tinh lực của A Bố sẽ lên gấp trăm lần.

Họ nhanh chóng chạy vào nội thành Bắc Kinh, dấu hiệu thú nuôi khổng lồ là A Bố vừa xuất hiện, người dân trên đường lập tức biết người đến là ai, hai bên đường có không ít người đứng, ai nấy cũng dừng chân vây xem.

Đặng Tiêu lấy tay huých huých Liễu Phong Vũ: “Nè, Liễu ca, trước kia anh làm minh tinh, có phải cũng có cảm giác này không?”

Liễu Phong Vũ hừ một tiếng đằng mũi: “Ít người như vậy, còn kém xa, trong các show diễn của anh đều có mấy vạn người.”

Đặng Tiêu xoa xoa đầu: “Em thấy toàn thân mất tự nhiên lắm rồi đây.” Cậu ưỡn ngực, sửa tóc: “Nè nè, mấy anh coi em có ngầu không.”

Trang Nghiêu nhìn cậu như nhìn thằng ngốc: “A Bố cao tám mét, những người đứng gần không thể nhìn thấy mấy người ngồi chính giữa lưng nó là chúng ta được, giống như anh ở tầng dưới không nhìn được tầng trên có gì, càng cách xa càng không nhìn thấy mặt anh.”

Đặng Tiêu uể oải ngã xuống người A Bố như bị xì hơi.

A Bố nhanh chóng chở họ đến đường dành riêng cho người đi bộ, nơi này có ba trung tâm thương mại duy nhất khắp Bắc Kinh này tính cho đến giờ, con đường nhập hàng khá là phức tạp, cái gì cũng thấy bán. Nếu cẩn thận lựa chọn hoặc là có đủ tiền thì cũng có thể mua được đồ tốt rất khó gặp trước tận thế.

Liễu Phong Vũ vung vung cánh tay: “Yo, gia đến đây!” Nói xong liền bước nhanh vào trong.

Trang Nghiêu nói: “Các anh đi thôi, tôi ở đây với A Bố.”

Đặng Tiêu cũng ngồi xuống: “Anh cũng ở đây với A Bố.”

Đường Nhạn Khâu do dự: “Tôi cũng…”

“Không được, hai cu li các cậu đều phải vào, một mình Trang Nghiêu chờ ngoài là được.”

Mục Phi xoa tay, hưng phấn: “Có thể mua được đồ trong này thật là quá tốt.”

Tùng Hạ cười: “Bên trong còn có một quán trà đấy, lát nữa chúng ta đi uống một chén.”

Mấy người hồng hộc chạy vào bên trong. Trung tâm thương mại này trước tận thế chuyên bán hàng xóa xa xỉ, nay đã biến thành một cửa hàng lớn, bên trong đều là những món hàng quý giá khan hiếm, trên hành lang rộng rãi bày bán những món đồ tiện nghi thực dụng. Không có nhiều người cho lắm, đa số mọi người đều dùng phương thức giao dịch lấy vật đổi vật, vài cửa hàng bán đồ sang quý lại càng vắng như chùa bà đanh.

Liễu Phong Vũ không chút do dự đi thẳng đến cửa hiệu đắt nhất, bắt đầu vung tay chọn hàng. Mục Phi cũng mua rất nhiều đồ nội thất đẹp mắt, những người khác đi đằng sau xách đồ cho họ.

Trong trung tâm thương mại dần dần tập trung không ít người, đa phần không phải đến đây mua đồ mà đến để xem họ. Quần chúng vây xem hết sức háo hức với chuyện có thể nhìn thấy nhóm dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Gió ở khoảng cách gần, huống chi còn có Thông Ma hình người cực kỳ khổng lồ đến từ Đông Bắc trong truyền thuyết. Khi mua đồ ở đây, họ rất giống đám khỉ hoạt động trong ***g sắt, bên ngoài gian hàng đứng chật ních người là người.

Thông Ma càng ngày càng thấy không được thoải mái, quắc mắt trừng những người đó.

Tùng Hạ cười khổ: “Hay là hôm nay rút lui trước đi, nhiều người quá.”

Liễu Phong Vũ không cam lòng: “Anh vẫn còn mấy món chưa mua được.”

Đặng Tiêu ước lượng đống đồ trong tay: “Anh quên Trang Nghiêu kêu bớt một nửa rồi sao, cẩn thận lúc về lại bị em ấy nói.”

Liễu Phong Vũ thở dài, rất không nỡ, nói: “Được rồi, đi thôi.”

Mấy người vùi đầu đi xuyên qua con đường đám người nhường ra cho họ, vội vàng rời khỏi trung tâm thương mại, nhảy lên lưng A Bố, chạy nhanh như chớp.

Họ chạy một hơi tới chỗ A Thanh, vì trước đó đã gọi điện nên A Thanh sớm đã chuẩn bị để tắm rửa cho A Bố.

A Bố vừa đến đây đã tỏ vẻ vui mừng, bởi vì nó lại có thể vồ bướm.

A Thanh sờ mũi A Bố: “Nói rồi đó, bây giờ không được dùng chân vồ tao đâu nhé.”

A Bố vui vẻ “meo” một tiếng.

A Thanh dẫn theo người của mình bắt đầu tắm rửa cho A Bố. A Bố hưng phấn lấy chân vung vẩy quanh A Thanh. Tuy nó đã được cảnh cáo rất nhiều lần rằng không được vồ A Thanh, nhưng đôi cánh lớn sặc sỡ sắc màu ấy với nó mà nói thật là một sự cám dỗ rất lớn. Chân nó khẽ quào vào không trung, đôi mắt màu tím dõi theo bóng A Thanh.

Tắm rửa xong cho A Bố, A Thanh toát một thân mồ hôi, một nửa là mệt, một nửa là bị dọa.

Đặng Tiêu khoa trương hít mũi: “A Thanh, hôm nay các anh lại nấu lẩu phải không.”

A Thanh cười: “Phải, cố ý chuẩn bị cho mọi người đấy, tối nay chúng ta liên hoan đi.”

“Vâng!” Đặng Tiêu vui mừng vỗ tay: “Đã chuẩn bị cho A Bố chưa ạ.”

“Yên tâm, tôi có thể thiếu phần nó sao. Tiểu Vương nghe nói mọi người hẹn trước hôm nay sẽ đến nên đã tài trợ một con cá đó.”

“Ha ha ha tốt quá, mau mau, chúng ta ăn thôi.”

A Thanh thu xếp nhân viên của mình dựng một nồi lẩu lớn trong sân vận động, một đám người bận việc, A Bố thì quanh quẩn bên chiếc nổi tỏa hương thơm lừng. Khung cảnh hết sức náo nhiệt, trong sân vận động lớn vang tiếng hồi âm tươi cười giòn giã.

Sau khi ngọc Con Rối được phong ấn, phần tử lạnh trôi nổi ở Nam Cực không hề biến mất, chuyện này có nghĩa là trong tương lai mười mấy hai mươi năm tới của họ vẫn sẽ phải chịu cảnh một năm có bảy tháng có nhiệt độ cực thấp. Nhưng cuối cùng con người sẽ thích nghi được môi trường khắc nghiệt ấy, tìm được đường sống cho mình, hơn nữa cố gắng hết sức đi theo con đường sống thật vui vẻ hạnh phúc, bởi vì đây là bản năng của chúng ta, là thứ chúng ta không ngừng theo đuổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui