Kỷ Cambri Trở Lại

Dung Lan răng va vào nhau: “Cậu đoán xem… giờ là bao nhiêu độ.”

Sở Tinh Châu đứng dậy đi mở tủ lạnh nhỏ, phát hiện bên trong còn một chút bánh quy và hoa quả, đều vẫn chưa hỏng. Hắn hỏi: “Anh ăn uống gì chưa?”

“Ăn rồi, cậu thì sao?”

“Em chưa, buổi sáng em vừa dậy thì khách sạn đã trống không.” Sở Tinh Châu xé túi đóng gói, ăn hai gói bánh quy với nước khoáng, vừa ăn vừa nói: “Anh có kế hoạch gì không? Chúng ta ở lại khách sạn đợi cứu viện hay tự nghĩ cách rời khỏi đây?”

Dung Lan suy nghĩ: “Chúng ta vẫn nên ở lại đây chờ vài ngày đi. Chỉ cần không cúp điện là đồ ăn trong tủ lạnh vẫn đủ cho chúng ta ăn một, hai ngày.”

Sở Tinh Châu lắc đầu: “Nếu có thể kiểm soát tình hình thì cho dù chịu đói vài ngày cũng không sao, thế nhưng anh đã nghĩ đến chuyện ngộ nhỡ không thể kiểm soát, ngộ nhỡ tiếp tục chuyển biến xấu nữa thì sao không?”

Dung Lan trầm mặc một chút: “Bây giờ chúng ta xuống nhà bếp khách sạn dự trữ chút thức ăn đi. Nếu thứ chúng ta đang trải qua là tận thế thật thì hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên, trật tự xã hội vẫn chưa hoàn toàn hỗn loạn. Thêm vài ngày nữa, những người đói khát sẽ bắt đầu giành giật của nhau.”

Sở Tinh Châu gật đầu: “Em cũng nghĩ vậy, đi thôi.”

Xuống đến tầng một, họ phát hiện những người khách tập trung ở đại sảnh đang phát sinh xung đột. Nghe tiếng họ tranh luận, hai người mới biết đây là một đoàn du lịch, một nửa số người muốn ở lại khách sạn, một nửa lại muốn đến trạm xe lửa hoặc bến xe, nghĩ cách rời đi. Hai người liếc nhau, tâm trạng phức tạp vì họ cũng đang lăn tăn giữa hai sự lựa chọn này. Trong lúc này, tất cả đều không ngờ rằng bất luận họ chọn cách nào thì cũng là sai hết.

Sau khi tìm xuống bếp, họ lấy từ trong tủ lạnh ra một số loại thực phẩm khá dễ bảo quản, vận chuyển về phòng. Khách sạn đều có thiết bị cấp điện khẩn cấp, cho dù cúp điện cũng còn có thể giữ được thêm một thời gian, họ có thể ôm thức ăn chờ tình hình tốt lên. Lúc này hai người vẫn cảm thấy sự hỗn hoạn kỳ lạ này chỉ là tạm thời, chính phủ sẽ nghĩ cách giải quyết.

Sắp xếp thực phẩm xong, họ ngồi trong khách sạn mắt to nhìn mắt nhỏ. Rảnh rỗi rồi, sự xấu hổ của cuộc cãi vã tối qua đều bị nhớ lại.

Dung Lan thở dài: “Tinh Châu, tối qua là tôi không đúng, cậu vẫn giận à?”

Sở Tinh Châu khẽ hừ một tiếng: “Anh nói xem.”

“Tôi chỉ thấy cô Tôn quả thật rất được, tuổi tác cũng hợp với…”

Sở Tinh Châu cau mày: “Anh còn nói nữa?”

Dung Lan không nói.

Sở Tinh Châu nhớ tới chuyện tối qua, trong lòng vẫn ứa ra lửa: “Anh thấy cô ta tốt như vậy thì sao không theo đuổi đi, anh cũng hợp tuổi cô ta.”

“Cô ấy cứ mãi nhìn cậu.”

Sở Tinh Châu nghiến răng: “Vậy nếu người cô ta nhìn là anh thì nhất định không liên quan đến em phải không?”

Dung Lan thở dài: “Sao cậu lại làm quá lên thế.”

“Là em làm quá hay là anh xen vào chuyện của người khác?”

Trong mắt Dung Lan chợt lóe một sự không vui: “Phải, là tôi xen vào chuyện của người khác, nhiều năm như vậy, tôi quen lo chuyện rồi, tôi sẽ sửa.” Nói xong quay đầu đi, không nhìn Sở Tinh Châu nữa.

Sở Tinh Châu nhìn dáng vẻ lạnh lùng của hắn, trong lòng thấy rất tệ. Dung Lan rất ít khi nổi giận với hắn, nhưng nếu giận thật… hắn từng mất tận hai tháng mới làm hòa được. Từ đó về sau hắn vẫn cẩn thận thử điểm mấu chốt Dung Lan. Mọi thay đổi đời này của hắn đều vì một người, chỉ sợ có ngày Dung Lan sẽ thất vọng mà không để ý đến hắn nữa. Nghĩ đến đây, Sở Tinh Châu thấy hơi đứng ngồi không yên, đi qua ôm lấy bả vai Dung Lan, giọng điệu hơi mang chút làm nũng: “Anh, anh lo chuyện khác của em đi, cô gái kia em không thích, tối qua anh khiến em xấu hổ quá.”

Dung Lan vỗ vỗ vai hắn: “Cho nên tôi giải thích cho cậu đây, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Sở Tinh Châu cười cười: “Anh xem, tối qua cũng không ngủ ngon, giờ đi ngủ trưa đi, đến chiều chúng ta ra ngoài xem có tìm được chỗ nào gọi điện được không. Em còn muốn gọi cho ba mẹ.”

“Ừm.” Tối qua Dung Lan cũng uống không ít, quả thật thấy hơi nhức đầu, hắn nằm xuống giường.

Sở Tinh Châu nằm xuống cạnh Dung Lan, đợi đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên cạnh, hắn mới mở mắt, xoay người, ngắm nhìn tỉ mỉ gương mặt say ngủ ấy.

Khuôn mặt này hắn đã nhìn hai mươi mấy năm, từ đứa trẻ non nớt, thiếu niên ngây ngô đến lúc trưởng thành, dù có nhìn bao nhiêu lần cũng không thấy chán. Dung Lan có bề ngoài lịch sự nho nhã, anh tuấn phi phàm, có một đôi môi hồng hào thanh tú rất ít khi xuất hiện trên mặt đàn ông. Đôi môi kia thường mím nhẹ, ánh mắt luôn mang theo chút hờ hững như có như không khiến hắn mang lại cho người ta cảm giác lạnh lùng xa cách. Khí chất mâu thuẫn giữa lạnh nhạt mà không thất lễ, mị lực khôn cùng lại mang theo hơi thở cấm dục khiến Sở Tinh Châu chìm trong mê đắm.

“Anh…” Sở Tinh Châu kiềm chế xúc động trong lòng, dùng âm lượng cực thấp gọi một tiếng. Dung Lan không hề tỉnh giấc. Hắn vươn tay, khẽ vén số tóc lưa thưa rủ xuống trán Dung Lan. Đầu ngón tay xẹt qua vầng trán bóng mượt, lòng hắn bỗng nổi lên một sự run rẩy vừa chua xót lại vừa ngọt ngào. Hắn từng vô số lần ngủ chung một giường với Dung Lan, nhưng chưa lần nào được ôm người mình khát khao nhất vào lòng cả. Càng lớn lên, hắn càng cảm thấy sâu trong lòng mình có một con dã thú mà hắn càng ngày càng không thể kiềm chế nổi nữa…

Tình thế không tốt lên như họ đã tưởng mà càng ngày càng trở nên thậm tệ.

Hôm sau, khi họ nhìn xuống từ cửa sổ khách sạn, cỏ dại dưới đất đã hoàn toàn bao trùm phố xá. Trên đường có rất nhiều ô tô bỏ hoang, tìm bừa một con chó cũng có thể lớn hơn người. Ở đâu cũng có đám người đánh đánh cướp cướp, cảnh sát vũ trang và bộ đội tràn ra trấn áp trên mọi tuyến đường, thế nhưng hiệu quả thì rất nhỏ.

Lúc này, lòng người hoảng sợ, Sở Tinh Châu và Dung Lan tránh trong khách sạn không ra ngoài, bàn bạc bước tiếp theo sẽ làm gì.

Sở Tinh Châu hỏi: “Đồ ăn trong tủ lạnh đủ cho chúng ta ăn bao lâu?”

Dung Lan thở dài: “Nếu tiết kiệm thì chắc là bốn, năm ngày. Nhưng tôi sợ chẳng bao lâu nữa nguồn điện dự trữ cũng sẽ dùng hết. Một khi cúp điện, mấy thứ này sẽ biến chất chỉ trong vài tiếng.”

“Nhà bếp khách sạn nhất định đã bị cướp sạch, bây giờ chúng ta chỉ có mấy thứ này là ăn được. Nếu cúp điện thật hoặc ăn hết chỗ này rồi thì nhất định phải ra ngoài kiếm ăn.” Sở Tinh Châu vén rèm lên, nhìn thành phố hỗn loạn: “Nhưng bên ngoài rất nguy hiểm.”

“Tôi thật sự không thể tin, cho đến giờ vẫn… qua một đêm, sao thế giới lại trở nên thế này.”

“Em nghĩ ai cũng vậy thôi. Nhưng chúng ta nhất định phải lập tức tỉnh táo lại rồi nghĩ cách sống sót.”

“Phải, nhất định bây giờ ba mẹ đang rất lo lắng, chúng ta nhất định phải nghĩ cách về nhà.”

Sở Tinh Châu vỗ vỗ bả vai Dung Lan: “Anh, em sẽ bảo vệ anh.”

Dung Lan cười một tiếng: “Được.”

“Anh cười gì thế?”

“Nét mặt vừa rồi của cậu thật giống trước kia.”

“Trước nào?”

Dung Lan lại cười: “Không nhớ nữa.”

Sở Tinh Châu không nhịn được cũng cười theo: “Cho dù lúc nào, em cũng sẽ bảo vệ anh.”

Một ngày sau, khách sạn cúp điện, mọi đồ ăn họ tiết kiệm không nỡ ăn nay đều nhét hết vào bụng, sau đó mò vào bếp tìm mấy cây dao bằng thép mang theo trên người, rời khỏi khách sạn.

Lúc này là ngày thứ tư sau khi động đất xảy ra, do cách Golmud quá gần nên Tây Ninh đã hoàn toàn chìm trong hỗn loạn. Bốn ngày biến một thành phố hiện đại thành một phế tích cỏ mọc um tùm, phố xá rải đầy thi thể, xác người, xác động vật đều đã phân hủy mức độ cao, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.

Hai người thật cẩn thận nắm dao, đi qua một con phố. Nhưng họ không có chút ý kiến nào về chuyện đi đâu tìm thức ăn hết. Những nơi mà họ có thể nghĩ đến thì nhất định người khác đã sớm tranh cướp hết rồi, nay chỉ có thể đi khắp nơi tìm chút vận may mà thôi. Nhưng những xác chết bị xé xác nát bươm trên đường phố nói cho họ biết, đi lại tùy tiện lúc này rất có khả năng sẽ khiến họ phải trả bằng cái giá cực đắt.

Sắc mặt Dung Lan rất tệ, hắn hơi có chứng sợ bẩn. Nay khắp nơi là những xác chết không chỉ tử trạng ghê rợn mà còn bốc mùi hôi thối nồng nặc khiến hắn sắp phát ói.

Sở Tinh Châu lo lắng: “Anh không sao chứ?”

Dung Lan lắc đầu: “Thối quá…”

“Nhịn một chút, em tính đi đến khu thương mại phía trước xem sao, tìm vài bộ quần áo giày dép tiện hành động.” Lần này họ tới đây bàn chuyện làm ăn nên chỉ mang theo vest và giày da, không hợp với hoàn cảnh thế này.

“Được.”

Hai người vừa qua đường, từ một cửa hàng nhỏ đột nhiên đi ra vài bóng người, trong tay ai nấy đều cầm dao rựa gậy gộc. Hai người đồng thời giơ lên cây dao trong tay, trừng trừng nhìn đám người kia.

Một người đàn ông trung niên cầm đầu nhìn họ từ trên xuống dưới: “Có gì ăn được thì bỏ lại, bằng không đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.”

Sở Tinh Châu lạnh nhạt: “Ông thấy chúng tôi giống người có cái ăn sao.” Họ mặc vest và áo sơmi, ngay cả ba lô cũng không có.

“Mở cặp ra cho tao xem.”

Sở Tinh Châu mở cặp, chỉ có một chiếc di động.

Người đàn ông trung niên hạ dao xuống, thất vọng: “Đi đi.”

Hai người không có ý định dây dưa nên họ đi đến con phố đối diện.

Người kia bỗng hỏi: “Hai người đi đâu.”

“Khu thương mại.”

Gã cười một tiếng: “Muốn đến siêu thị tìm gì? Ngay cả gói muối cũng không còn.”

Hai người không để ý đến ông ta nữa, lập tức bỏ đi.

Đến nơi, đồ bị cướp sạch kéo dài từ cổng lớn vào đến đại sảnh, cái gì cũng có, thực phẩm ôi thiu, đồ dùng hàng ngày, quần áo… chất một đống lộn xộn.

Hai người mò vào bên trong, quả nhiên tìm thấy vài bộ quần áo vận động, nhanh chóng thay đồ.

Vừa thay quần áo xong, Dung Lan đã cau mày nói: “Tinh Châu, cậu có cảm thấy hơi lạnh không?”

Sở Tinh Châu cảm nhận một chút: “Đúng thế thật… quái, vừa rồi còn bình thường.”

“Chẳng lẽ vẫn bật điều hòa?”

“Không thể, khu này có vẻ đã cắt điện hoàn toàn rồi anh.”

Dung Lan đi đến cửa khu thương mại đứng một chút rồi lập tức chạy về: “Hạ nhiệt độ thật, hơn nữa hạ rất nhanh.”

Lúc này Sở Tinh Châu đã thấy nổi da gà, hắn túm một chiếc áo khoác tròng lên người Dung Lan: “Mau mặc vào.”

“Không được, ngộ nhỡ cứ hạ tiếp như vậy, chút quần áo này của chúng ta căn bản vô dụng.”

Sở Tinh Châu nhìn khắp vài tủ trưng bày. Bây giờ là mùa hè, quần áo dày nhất được bán cũng chỉ có đồ mùa thu: “Số quần áo này đều không thể chống lạnh… về khách sạn ít nhất mất nửa tiếng, ngộ nhỡ đang lúc về mà trời lạnh hơn thì phiền lắm.”

“Phải, không thể về được, chúng ta cứ gắng mặc hết quần áo vào người đi.”

Họ lần lượt mặc hết số quần áo hơi dày lên người, sau đó tập trung quần áo trải ra làm một chiếc giường tạm thời. Nhiệt độ hạ xuống điên cuồng, hai người chui trong đống quần áo, lạnh run cầm cập.

Dung Lan răng va vào nhau: “Cậu đoán xem… giờ là bao nhiêu độ.”

Sở Tinh Châu run rẩy trả lời: “Nhất định là âm.”

“Chết tiệt thật…” Dung Lan mắng một câu, lại không biết nên mắng ai. Cho đến nay họ vẫn không hiểu gì hết, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sở Tinh Châu thử vươn tay, bắt được cánh tay Dung Lan, sau đó chậm rãi áp sát, ôm lấy hông hắn: “Anh ơi… lạnh quá.”

Dung Lan đã lạnh đến độ môi trắng bợt bạt, nhiệt độ cơ thể con người lúc này hiển nhiên vô cùng cám dỗ, hắn cũng ôm lại Sở Tinh Châu: “Đừng ngủ đấy nhé.”

“Vâng, em không ngủ, anh cũng đừng ngủ. Nếu đột ngột hạ nhiệt độ thì nhất định cũng tăng nhanh thôi… tăng nhanh thôi, chúng ta nhất định phải gắng chịu.” Sở Tinh Châu ôm chặt Dung Lan vào lòng. Lồng ngực hai người áp sát vào nhau, theo mỗi lần hô hấp, họ đều có thể cảm nhận ***g ngực nhấp nhô của đối phương. Cảm giác như thể tần suất nhịp tim đang dần dà đồng điệu này vô cùng thân mật, cho dù Sở Tinh Châu đã lạnh đến mức cứng đơ cả người, nhưng được ôm Dung Lan không chút kiêng nể gì như vậy vẫn khiến hắn cảm thấy một chút mừng thầm. Hắn không nhịn được cò cọ hai má vào cần cổ ấm áp của Dung Lan, thầm nghĩ, nếu chết cóng như vậy, ít nhất họ sẽ chết chung một chỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui