Kỷ Cambri Trở Lại

Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, Thành Thiên Bích khẽ gật đầu một cái.

Tùng Hạ nhìn thoáng qua ngọc Con Rối, thứ năng lượng mạnh mẽ này vẫn hấp dẫn cậu. Đối với cậu mà nói, sự tồn tại của ngọc Con Rối giống như cậu đứng bên cạnh một người khổng lồ, căn bản không thể xem nhẹ sự tồn tại của người ấy. Vừa rồi cậu thật sự không nhịn được, len lén hấp thu một chút năng lượng từ xa. Khi một chút năng lượng ấy chảy vào trong cơ thể cậu thì như thác lũ đổ vào biển, dường như nó đang chảy vào trong thân thể cậu vậy. Cậu nhớ tới chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, sợ đến mức vội vàng chấm dứt sự vận chuyển năng lượng. Trong lúc nói chuyện, cậu lại tiếp tục thử như thế thêm vài lần. Cậu phát hiện nếu như hấp thu nhỏ giọt từng chút một như vậy thì coi như an toàn. Ít nhất một khi xuất hiện chiều hướng không khống chế được, cậu có thể khống chế mình, thế nhưng nếu điên cuồng hấp thu như ngày hôm qua, cậu sợ sẽ đánh mất tâm trí lần thứ hai.

Trang Nghiêu nói: “Tôi vẫn thấy rất kỳ quái, vì sao tốc độ tu luyện của của Thành Thiên Bích lại nhanh hơn chúng ta rất nhiều, lúc đầu tôi tưởng anh ta như vậy là do trời cao ban cho, có lẽ bản thân dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đã không giống với chúng ta, đến bây giờ mới biết, hóa ra là do ngọc Con Rối. Thứ kim loại mềm này tuy đã cản trở phần lớn năng lượng thoát ra của ngọc Con Rối, thậm chí ngay cả Tùng Hạ cũng không cảm giác được năng lượng của Thành Thiên Bích khác anh ta chỗ nào, thế nhưng bất kỳ vật gì cũng không thể ngăn cản năng lượng trăm phần trăm được. Dù sao thì giữa các phân tử cũng có kẽ hở, dù vô cùng nhỏ bé, nhưng trên thế giới này chưa có vật thể gì có thể hoàn toàn kín kẽ, mang nghĩa bịt kín đúng nghĩa. Bởi vậy, trong thân thể Thành Thiên Bích có một mảnh ngọc Con Rối nên anh ta trực tiếp bị ngọc Con Rối tác động, tốc độ tu luyện nhanh hơn chúng ta rất nhiều, đúng là bay lên theo đường thẳng tắp. Vệt gió hôm trước anh ta chém ra, không chỉ khiến kẻ địch bất ngờ, mà ngay cả tôi cũng cảm thấy rất kinh ngạc, sức mạnh như vậy, tôi tin rằng cho dù có Triệu Tiến thứ hai đứng trước mặt cũng không thể gây khó dễ cho anh được.”

Thành Thiên Bích nói: “Cũng vì tốc độ tu luyện của mình quá nhanh, lại kết hợp với chuyện người dơi kia nói và lai lịch của thứ này nên tôi mới hoài nghi thứ trong cơ thể mình là ngọc Con Rối.”

“Cho nên anh mới không muốn đến Lạc Dương ư? Tôi nhớ ngay từ đầu, khi chúng ta còn đang ở Quý Dương, không bao lâu trước khi gặp người dơi, mọi người đều ôm hiếu kỳ rất lớn với ngọc Con Rối, thế nhưng dần dần, anh ý thức được thứ anh đang mang trên người mình có thể là ngọc Con Rối, nhất là khi đến Trùng Khánh, tôi nói với các anh tin tức mà lão giáo sư đã tiết lộ, anh càng thêm hoài nghi nhiệm vụ của mình là ngọc Con Rối, bởi vậy anh mới quyết định không đến Lạc Dương, có phải như thế hay không?”

Thành Thiên Bích nhẹ gật đầu: “Khi tôi hoài nghi trên người mình có ngọc Con Rối, tôi ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này. Tôi chỉ muốn lập tức quay về Bắc Kinh, giao thứ này cho quốc gia.”

Trang Nghiêu khẽ cười: “Tôi muốn hỏi một chút, ngoại trừ các thành viên trong đoàn thám hiểm, ở Bắc Kinh còn có ai biết trên người anh có ngọc Con Rối hay không?”

Thành Thiên Bích nắm chặt bàn tay, lạnh lùng nhìn nó một cái: “Vấn đề này không thể trả lời, cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện chiếm lấy ngọc Con Rối, chỉ cần tôi không chết, tôi nhất định sẽ đưa nó và Tùng Hạ về đến Bắc Kinh.”

Trang Nghiêu nói: “Tôi không có ý định chiếm lấy ngọc Con Rối, không, phải nói rằng, tôi không có ý định này với các anh. Thành thật mà nói, muốn cướp cái gì đó của anh, tôi cũng không dám, tôi cần phải sống. Có điều, nếu chúng ta có ngọc Con Rối, hơn nữa, chúng ta còn có Tùng Hạ, ngọc Con Rối và Tùng Hạ kết hợp lại với nhau sẽ khiến chúng ta thu được sức mạnh gần như là vô tận. Dưới tình huống này, các anh còn lo mình sẽ thất bại ư? Lẽ nào chúng ta không nên đến Lạc Dương, cướp lấy miếng ngọc Con Rối kia hay sao? Có miếng ngọc kia, anh có thể mang miếng ngọc này về báo cáo kết quả công tác, hoàn thành sứ mệnh thần thánh của anh, chúng ta cũng có bùa hộ mệnh lớn mạnh và một nguồn năng lượng.” Giọng nói của Trang Nghiêu có chút kích động: “Nếu chúng ta về Bắc Kinh trước, trao lại ngọc Con Rối cho chính phủ, sau đó quay về Lạc Dương, lúc ấy đã không còn chắc chắn như vậy nữa. Anh phải biết rằng, chỉ cần Tùng Hạ có thể không ngừng hấp thu năng lượng, chúng ta gần như là… vô địch.”

Vô địch!

Hai từ này rơi vào trong lỗ tai mọi người đang lắng nghe, giống như đang đốt lửa, khiến máu huyết họ đều nóng lên.


Vô địch là một từ mạnh mẽ tuyệt vời đến thế nào. Tuyệt vời nhất chính là, xem ra lúc này, họ quả thật gần như đã vô địch. Tùng Hạ có thể không ngừng hấp thu được lượng năng lượng khổng lồ từ ngọc Con Rối, vết thương của họ có thể lập tức khỏi hẳn, hao tổn năng lượng của họ có thể lập tức được bổ sung. Có thể nói rằng, đủ loại kẻ địch mà họ đã gặp trong cuộc hành trình này đều đã không đáng nhắc đến, thậm chí những kẻ địch họ sẽ gặp phải sau này cũng không đáng phải lo lắng.

Mà tất cả chuyện này, đều là vì họ đã chiếm được ngọc Con Rối, khi mình có được món bảo bối thần kỳ như vậy, có ai lại cam lòng chắp tay nhường cho người khác? Thật ra không cần Trang Nghiêu nói, trong lòng mỗi người ở đây đều khát vọng có thể chiếm được một miếng ngọc thuộc về cả nhóm.

Mặc dù Thành Thiên Bích cũng vô cùng động tâm, nhưng hắn vẫn tỉnh táo đưa ra nghi vấn: “Thế nhưng hôm qua Tùng Hạ hấp thu quá độ, xuất hiện phản ứng không tốt.”

Tùng Hạ nói: “Đúng vậy, hôm qua tôi hấp thu năng lượng, đến điểm giới hạn cấp một thì bị đẩy đến cấp hai đột ngột, khi đó tôi cảm giác được một cơn đau đớn, sau đó tôi đã bị ngọc cổ đánh văng ra.”

Trang Nghiêu nói: “Ngọc Con Rối và ngọc cổ có thể có tác dụng chống lại nhau ở một điểm nào đó, hơn nữa, tôi có cảm giác dụng ý của ngọc cổ là bảo vệ anh, tuy không biết nếu hấp thu quá nhiều năng lượng thì sẽ như thế nào, nhưng nếu suy đoán dựa theo lẽ thường, một trái bóng chỉ có thể bơm vào một lít nước, nếu bơm vào nhiều hơn thì nó sẽ bị nổ tung. Hạt nhân năng lượng cũng vậy, năng lượng cấp một, dung lượng hữu hạn, dùng phương pháp này cưỡng chế đổ đầy hạt nhân có thể sẽ tạo thành nguy hiểm với anh.”

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Cho nên việc hấp thu năng lượng của ngọc Con Rối có nguy hiểm.”

Tùng Hạ vội nói: “Thế nhưng, tôi vừa thử hấp thu một chút năng lượng từ xa, nếu như hấp thu chậm rãi, tôi có thể khống chế mình, chỉ có điều tốc độ khá chậm, còn chậm hơn hấp thu năng lượng tử vong một chút nữa, nhưng nó chảy vào cuồn cuộn không dứt.”

“Phải, hơn nữa, trong lúc thong thả hấp thu, anh có thể khống chế tốt lượng năng lượng thu vào, đừng vượt quá điểm giới hạn của hạt nhân, như vậy chắc sẽ an toàn, nếu không thì sẽ không có chuyện trong lúc anh đột phá điểm giới hạn, ngọc cổ mới phát động cơ chế bảo vệ.”

Thành Thiên Bích vẫn có chút bận tâm: “Không thể kết luận sớm như vậy được, chúng ta chẳng hề biết gì về ngọc Con Rối, viên ngọc này chính là thủ phạm gây nên kỷ Cambri thứ hai, không giống thứ gì tốt đẹp.”

“Đối với người bình thường mà nói, nó nhất định không phải, bởi vì nó là hung thủ khiến tất cả sinh vật xung quanh biến dị. Thế nhưng đối với dị nhân mà nói, nó chính là bảo bối.” Đôi mắt Trang Nghiêu tỏa sáng: “Có được nó rồi, một nhóm có thể thật sự trở nên lớn mạnh, hơn nữa, bởi vì có Tùng Hạ ở đây nên chúng ta có thể mạnh hơn những tổ chức khác gấp cả trăm lần.”

Tùng Hạ cũng không nhịn được động tâm: “Chuyện có thể hấp thu năng lượng bất cứ lúc nào đúng là một kỳ tích, nếu có ngọc Con Rối ở đây, sau này mọi người sẽ không bao giờ bị thương nữa. Hơn nữa, tốc độ tu luyện của cả tập thể đều sẽ tăng nhanh.”


Liễu Phong Vũ huýt sáo một tiếng: “Đồ chơi này quả là lợi hại, tuy tôi rất muốn sớm quay về Bắc Kinh, nhưng hy vọng chúng ta sẽ lấy thân phận kẻ mạnh trở về hơn. Nếu may mắn có thể tìm được ba mẹ, tôi sẽ cho họ cuộc sống tốt nhất.”

Đường Nhạn Khâu cũng gật đầu: “Tuy chúng ta cảm giác ngọc Con Rối rất quỷ quái, nhưng nó đúng là một món bảo bối hiếm có, tôi cũng rất động tâm. Nếu mọi người định thay đổi lộ tuyến đi đến Lạc Dương, tôi không có ý kiến.”

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Thành Thiên Bích, Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Tôi không phủ nhận tôi cũng động tâm như mọi người, nhưng tôi lo lắng…” Hắn nhìn về phía Tùng Hạ, nhớ tới chuyện hôm qua Tùng Hạ bị hất bay ra ngoài là có thể biết rõ giá trị của ngọc Con Rối cũng kèm theo sự nguy hiểm của nó, hơn nữa sự nguy hiểm này, hiện nay xem ra chỉ nhằm vào Tùng Hạ, đối với họ mà nói thì tất cả đều tốt hết. Hắn không thể chấp nhận chuyện này nhất, hắn không thể chấp nhận chuyện vì họ mà Tùng Hạ sẽ gánh chịu nguy hiểm.

Tùng Hạ an ủi hắn: “Thiên Bích, tôi biết cậu lo cho tôi, nhưng những gì tôi vừa nói đều là thật, tôi đã thầm thử. Khi không tiếp xúc trực tiếp với ngọc Con Rối, hơn nữa hấp thu rất thong thả với số lượng rất ít, tôi có thể khống chế, hơn nữa không thấy bất kỳ khó chịu nào. Đồng thời, tôi có thể dừng lại khi đến gần điểm giới hạn. Tôi nghĩ, chỉ cần tốc độ hấp thu không quá nhanh, không đến mức mà tôi không khống chế được, chỉ cần không đột phá đến điểm giới hạn, tôi cũng không gặp nguy hiểm. Dù gì thì tôi còn có ngọc cổ. Có thể nói, mặc dù sự tồn tại của ngọc Con Rối nhất định có nguy hiểm, nhưng giá trị của nó khiến nguy hiểm của nó có thể không đáng kể. Thiên Bích, cậu có sứ mệnh quân nhân của cậu, mỗi người trong chúng tôi đều tôn trọng sứ mệnh của cậu, chúng tôi sẽ liều mạng bảo vệ miếng ngọc Con Rối trong tay cậu. Đồng thời, chúng ta cũng cần có thứ này, chúng ta cần một miếng ngọc Con Rối để trở nên mạnh mẽ.”

Trang Nghiêu bổ sung: “Hơn nữa, miếng kim loại đã hỏng, không giấu nổi ngọc Con Rối được nữa. Nếu đã không giấu được, còn có anh và khả năng của Tùng Hạ, trận đánh ngày hôm qua đã để chạy khoát không ít chim chóc, khó mà bảo toàn chuyện của chúng ta sẽ không bị truyền đi. Mặt khác, tôi nghĩ anh cũng nhớ người dơi kia từng nói gì, có rất nhiều người cũng đang cướp đoạt ngọc Con Rối, chuyện này chứng minh cái gì? Chuyện này chứng minh họ có cách để truy ra ngọc Con Rối, nhất định không giống như năng lực của Tùng Hạ, nhưng dao động năng lượng của một vật thể, con người không cảm giác được, máy móc thì hoàn toàn có thể. Bởi vậy, nếu chúng ta không đủ mạnh, ngay cả miếng ngọc trong tay anh cũng không an toàn. Anh có hiểu không? Trên đường đến Bắc Kinh, hơn 50% rằng chúng ta sẽ bị những tổ chức khác đánh cướp. Không sai, khi chúng ta có miếng ngọc Con Rối của mình, chúng ta an toàn, nhưng sau khi chúng ta trao trả lại nó thì sao? Nếu có kẻ nào đó đến trả thù thì sao? Nếu có kẻ nào đó vẫn tin rằng ngọc Con Rối nằm trong tay chúng ta thì sao? Lúc đó chúng ta vẫn còn thời gian bình yên ư? Đến lúc đó, nếu không có một miếng ngọc Con Rối để phòng thân, kiếp nạn của chúng ta sẽ thật sự bắt đầu. Cho nên trước mắt, chuyện tìm được một mảnh ngọc Con Rối đã như lửa xém đến lông mày rồi.”

Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, Thành Thiên Bích khẽ gật đầu một cái.

Hắn cũng biết những thứ mà Tùng Hạ và Trang Nghiêu vừa nói rất có lý, đừng nói bây giờ họ đã bị ngọc Con Rối hấp dẫn sâu sắc, khát cầu cực độ, chỉ sợ dù họ không muốn, nhưng để giữ tính mạng, để an toàn, họ cũng cần có được một miếng ngọc.

Hơn nữa, phải tìm được nó nhân lúc trước khi họ trao trả lại miếng ngọc Con Rối này về.

Trang Nghiêu hưng phấn nói: “Tốt quá, bây giờ lập kế hoạch vẫn kịp, sau khi đến Tây An, chúng ta sẽ mua sắm quy mô lớn.”

Tùng Hạ khe khẽ thở dài, nghĩ đến chuyện họ sẽ chủ động gây chiến, chém giết đoạt đồ của người khác thì cậu không thể nói rõ cảm giác trong lòng. Trước kia cậu là người trong lòng không có chí lớn, biết thoả mãn với những gì mình đang có, rất ít khi than thở, bây giờ lại thường xuyên thở dài, bởi vì có quá nhiều chuyện đáng để cậu phải thở dài.

Trang Nghiêu nói: “Bây giờ đã nói xong chuyện ngọc Con Rối, chúng ta nói về ngọc cổ nhé.”


Tùng Hạ nắm chặt ngọc cổ: “Trang Nghiêu, tôi sẽ không nói hết cho cậu biết, cậu phải cho tôi chút thời gian để tôi thấy cậu đáng tin cậy.”

“Tôi biết, nhưng tôi sẽ đoán. Đầu tiên, đây là nguyên nhân anh có năng lượng hoàn toàn khác với chúng tôi phải không.”

Tùng Hạ gật đầu.

“Thứ hai, phương pháp tu luyện của anh cũng xuất phát từ đây phải không.”

Tùng Hạ gật đầu lần thứ hai.

“Trong cái này ngoại trừ phương pháp tu luyện, chắc là cũng liên quan đến rất nhiều kiến thức khác phải không. Nó giống như một kho tàng nói cho anh biết các phương pháp tu luyện năng lượng và phương pháp sử dụng, đồng thời trong lúc nguy cấp sẽ chống lại ngọc Con Rối, cứu anh. Nó quả thật giống như có sinh mệnh, nó và ngọc Con Rối giống nhau, đều là một vật thể được hình thành từ năng lượng vô thuộc tính, nhưng hai thứ đó lại giống như mang trạng thái đối địch, anh có nghĩ tới hay không, rốt cuộc thì ngọc cổ là cái gì?”

Tùng Hạ lắc đầu: “Tôi có quá nhiều giả thiết, nhưng không thể chứng thực.”

“Có lẽ, ngọc cổ chính là pháp bảo dùng để khắc chế ngọc Con Rối, thậm chí khắc chế ‘Ý thức Cambri’, bởi vì thông tin nó cung cấp cho anh đều là vì trợ giúp con người tiến hóa. Về phần rốt cuộc là ai sáng lập ra bảo bối mang trí tuệ và sức tưởng tượng siêu việt như vậy…” Lần đầu tiên trong mắt Trang Nghiêu xuất hiện kính ngưỡng và ngưỡng mộ: “Bí ẩn cuối cùng này, sẽ có một ngày tôi nhất định sẽ tháo gỡ nó.”

Tùng Hạ nhìn ngọc cổ một chút: “Miếng ngọc này tuy cũng là tập hợp của năng lượng vô thuộc tính, nhưng lại hoàn toàn khác với ngọc Con Rối, trên người nó không có năng lượng vô thuộc tính, chí ít tôi không cảm giác được.”

“Nó nhất định khác năng lượng vô thuộc tính, tôi có dự cảm, bí mật của ngọc cổ cũng hấp dẫn như bí mật về ‘ý thức Cambri’.”

Mọi người nhìn thấy sự cuồng nhiệt trong đôi mắt Trang Nghiêu, đều không thể hiểu nổi, đây rõ ràng là chuyện không có gì đáng để hưng phấn. Bất luận là ý thức Cambri, ngọc Con Rối hay ngọc cổ, sự xuất hiện của những thứ này đều tuyên bố rõ ràng thời đại tận thế của nền văn minh nhân loại, rõ ràng chẳng có gì đáng để hưng phấn, nhưng Trang Nghiêu lại kích động giống như đã phát hiện ra vùng đất mới vậy.

Trang Nghiêu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Hơi muộn rồi, chúng ta đi thôi, mau đến Tây An, mong rằng chỗ đó tốt một chút, chúng ta phải dự trữ một ít vật tư, quan trọng hơn là, phải làm tên trúc cho Đường Nhạn Khâu.”


Mọi người dọn dẹp đồ đạc, người lên xe thì lên, người trèo lên mèo thì trèo, một lần nữa xuất phát, đi đến Tây An.

Người đầu tiên lái xe là Thành Thiên Bích, Tùng Hạ cũng ngồi vào trong xe.

Tùng Hạ nhẹ giọng nói: “Thiên Bích, sự lo lắng của cậu tôi đều biết, thật ra rất nhiều chuyện mạo hiểm, tôi cũng không muốn đi làm. Tôi vốn nhát gan, nhưng tôi có cảm giác chúng ta không còn đường lui. Trận chiến hôm qua, chúng ta căn bản không thể giết hết đàn chim, chỉ cần trong số chúng có một con là con người, bí mật của hai chúng ta sẽ không thể giấu được nữa, chúng ta hoặc là càng trở nên mạnh mẽ, hoặc là…”

Giọng nói Thành Thiên Bích khàn khàn: “Tôi hiểu.”

Tùng Hạ nắm lấy một tay Thành Thiên Bích, cười gượng: “Thiên Bích, có cậu ở bên cạnh, tôi thật sự không sợ, thế nhưng tôi lại rất sợ nhìn thấy mọi người bị thương. Nói thật, nếu chỉ mạo hiểm một chút thôi là tôi có thể đổi được năng lượng để bất cứ lúc nào cũng có thể chữa thương cho mọi người, đây quả thật là giao dịch có lời nhất.”

“Nhưng tôi lo, hành vi ngày hôm qua của ngọc cổ là đang cảnh cáo anh.”

“Phải, có lẽ vậy, cảnh cáo tôi không thể hấp thu quá nhiều năng lượng trong một lần, dù sao thì dung lượng trong hạt nhân năng lượng của tôi chỉ có vậy, chỉ khi tôi chủ động tu luyện thì mới có thể làm hạt nhân năng lượng thật sự được thăng cấp, chứ không phải mạnh mẽ đột phá.”

Nếu chỉ như vậy thôi thì tốt… Thành Thiên Bích nghĩ thầm, thế nhưng sự bất an trong lòng hắn lại càng ngày càng lớn.

Tùng Hạ nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay Thành Thiên Bích, cười nói: “Thiên Bích, đừng lo, tôi không muốn có một ngày nhìn mọi người bị thương mà tôi lại bất lực, như vậy tôi sẽ càng khó chịu.”

Thành Thiên Bích dùng ngón tay nhẹ nhàng đè lại ngón tay cậu: “Tôi hiểu.”

Tùng Hạ ngồi dựa vào ghế, nắm thật chặt tay Thành Thiên Bích, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của hắn, ***g ngực nơi trái tim hơi nóng lên.

Cậu chỉ mong được đi cùng Thiên Bích như vậy, mãi mãi bình an.

Thủy Thiên Thừa: Hai chương này giới thiệu bối cảnh, mặc dù không thú vị cho lắm, nhưng nó lại rất cần, giới thiệu xong rồi sau này phải cố gắng tăng thêm JQ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận