Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma


Đào Nhã cười cười, nói giống như đùa:
"Không nói cái này nữa, lại nói diễn kỹ của anh tốt như vậy, giá trị nhan sắc còn tốt như thế, nhất định rất được con gái hoan nghênh nhỉ."
Nhiễm Bạch một thân áo trắng quần đen, ống tay áo xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, tay áo dưới ánh nắng chiết xạ lóe ra hào quang chói sáng, chững chạc đàng hoàng nhẹ gật đầu:
"Xác thực."
Đào Nhã: "..."
Chẳng lẽ không nên nói “vẫn bình thường” sao?
Cái người này không biết khiêm tốn một chút sao?
Nhiễm Bạch: Ta dáng dấp quá đẹp, quá soái, khiêm tốn là cái quỷ gì? Ta không biết.
Đào Nhã cười cười, tóc dài xoã tung như thác nước nồng đậm.

Ngữ khí như đùa lại như đáng tiếc.
"Nếu như không có nhiều cô gái thích anh như vậy, em cũng muốn đuổi theo anh nữa đấy."
Nhiễm Bạch hơi câu môi, bước chân tiến lên, thân thể nghiêng về phía trước, ghé sát bên tai Đào Nhã, thở ra khí nóng bên tai Đào Nhã bên:
"Không có vấn đề, bất cứ lúc nào, cô cũng đều có thể theo đuổi tôi."
Giọng nói hoa lệ ưu mỹ, ngữ điệu từ tính chọc người, như là khúc nhạc êm tai nhất thế gian.
Đào Nhã hơi đỏ mặt, một đôi mắt mang theo chút không được tự nhiên.
"Đinh, độ thiện cảm thêm năm, trước mắt độ thiện cảm tám mươi lăm."
Nhiễm Bạch như không nghe thấy âm thanh này, khớp xương tay cân xứng vỗ vỗ bả vai Đào Nhã:
"Đóng phim cho tốt."
Lập tức đi thoáng qua Đào Nhã.
Để lại Đào Nhã ở đó kinh ngạc vỗ vỗ lên khuôn mặt đỏ ửng?
Vì sao có cảm, trong lòng có chút ngọt?
Một ngày này quay xong, Nhiễm Bạch vừa đi ra khỏi đoàn làm phim, liền thấy xe Tần Từ dừng ở bên ngoài.
Có chút nhíu mày, đi tới.
Tần Từ nhìn thấy Nhiễm Bạch đi tới, môi mỏng hơi câu, tiếng nói mát lạnh đạm mạc:
"Trong nhà tôi có người hết lần này tới lần khác muốn tôi dẫn bạn bè là cậu tới mời khách, cậu...!Có thể tới không?"
Mặc dù giọng điệu hời hợt, nhưng chỉ có Tần Từ tự mình biết, hắn đã khẩn trương thành bộ dáng gì.
Khớp xương tay rõ ràng không tự chủ siết chặt.
Nhiễm Bạch sửng sốt một chút, đây là tiết tấu muốn...!Gặp gia trưởng?
"Có thể."
Hoá ra, định vị trong lòng là bạn bè sao?
Phong Lạc: Sai, mời thêm chữ ‘trai’ ở phía sau chữ ‘bạn’ nữa.
Xe một đường chạy đến biệt thự Tần gia.
Biệt thự có rất nhiều bảo tiêu, tất cả đều đứng ngay ngắn trật tự, biệt thự nhìn đại khí cao cấp, khiêm tốn xa hoa lại có nội hàm.
Trong mắt Nhiễm Bạch lại không toát ra một tí kinh diễm nào.
Dù sao, những thé trân quý cô cũng đã gặp.

Sao có thể bởi vì một cái biệt thự nho nhỏ mà mất phân tấc được?
Quản gia ra nghênh tiếp nhìn thấy Nhiễm Bạch từ trong xe đi ra, trong lòng kinh ngạc, thiếu gia chưa từng mang bạn bè trở về.
Vị thiếu niên này chính là vị đầu tiên.
Mặc kệ trong lòng như kinh ngạc thế nào, nhưng trên mặt quản gia vẫn treo ý cười hiền lành nho nhã như cũ.
Đây là phép tắc cơ bản nhất của Tần Gia.
"Thiếu gia, vị công tử này, mời —— "
Quản gia làm một cái tư thế mời.
Tần Từ mấp máy môi mỏng, liếc mắt nhìn Nhiễm Bạch:
"Chúng ta đi thôi."
Nhiễm Bạch có chút híp híp mắt, một đôi sóng mắt lưu chuyển.

Hững hờ "Ừ" một tiếng, nhìn không chớp mắt, lưng thẳng tắp, hai tay thon dài cắm vào trong túi quần, tự nhiên mà đi.
Phảng phất, nguyên bản cô nên thuộc về trận nghênh đón thịnh đại thế này.
Một đường đi vào trong biệt thự.
Tần cha cầm báo chí ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn cửa.
Tần mẹ trên mặt tràn đầy ý cười, nhìn mười phần mừng rỡ.
Hôm nay Tần Từ bỗng nhiên gọi điện thoại nói hắn muốn dẫn bạn về nhà.
Cái này khiến Tần mẹ Tần cha đều phi thường kinh ngạc.
Trong trí nhớ, Tần Từ vĩnh viễn là dáng vẻ băng lạnh nhạt mạc, càng đừng đề cập mang theo bạn bè trở về.
Bây giờ Tần Từ chính miệng mở miệng nói hắn muốn dẫn bạn về, còn bảo bọn họ chuẩn bị tốt một chút.
Tần mẹ có thể không mừng sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui