Trong mắt Linh Ngọc oán độc nhìn cách đó không xa Cố Vận Dĩnh cách đó không xa, nhưng cũng không dám đem sự không cam lòng đó biểu đạt ra bên ngoài, người ta là công chúa, nàng chỉ là một giới tỳ nữ nhỏ bé, căn bản không thể so sánh.
Người ta một câu liền quyết định được sống chết của nàng, nàng có thể làm sao?
Nhưng nếu cứ là như thế này, nàng thật không cam tâm.
Vừa rồi, nàng suýt chút nữa là chết rồi!
Linh Ngọc tự nhiên biết, nếu hiện tại hủy dung của Nhiễm Bạch thì sẽ chuyện gì.
Bất quá, tại sao nàng phải ngăn cản?
Đến lúc đó cứ nói nàng cũng không có cách nào, quyết định của công chúa không phải một cái nô tỳ nho nhỏ như nàng có thể can thiệp được, không phải sao? Huống hồ, còn có vết tích trên cổ làm chứng.
Linh Ngọc sờ sờ dấu đỏ trên cổ, trong mắt xẹt qua hận ý.
Cố Vận Dĩnh vặn vẹo gương mặt, nhìn biểu hiện sợ hãi của Nhiễm Bạch, giơ tay lên.
Đương nhiên, nàng ta không có chú ý tới, sự ác độc trong đáy mắt Nhiễm Bạch.
Huyết Hồn: Ta nhìn thấy một cái hí tinh thân trên điện hạ, làm sao phá? Online, rất cấp bách.
Cố Dịch xông vào Phi Nguyệt các, liền thấy một màn như thế, lập tức trong lòng ngạt thở.
Trực tiếp xông qua, cầm lấy tay đang giơ lên của Cố Vận Dĩnh hất ngã nàng ta xuống đất.
Cố Vận Dĩnh chỉ cảm thấy một trận kéo mạnh, sau đó mình liền ngã sập xuống đất.
Sắc mặt nàng ta âm trầm nhìn người khiến nàng ta ngã xuống đất, đáng chết, ai dám ngăn cản bản cung.
Khi thấy Cố Vận Dịch, Cố Vận Dĩnh lập tức sửng sốt.
Hoàng Huynh? Hoàng Huynh sao lại tới đây?
Cố Vận Dịch nhìn dáng vẻ sợ hãi của Nhiễm Bạch, trong lòng nhói nhói.
Muôn ôm Nhiễm Bạch, lại bị Nhiễm Bạch không lưu dấu vết tránh khỏi.
Nhiễm Bạch ngoẹo đầu, một cặp mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào Cố Vận Dịch, mềm mềm nhu nhu nói:
"Ngươi muốn làm thế nào?"
Cố Vận Dịch nghe Nhiễm Bạch hỏi, không chút do dự nói:
"Tùy nàng.
"
Hắn không quan tâm, tổn thương Nhiễm Bạch, vô luận như thế nào, chính là tuỳ theo Nhiễm Bạch xử trí.
Nhiễm Bạch nhún vai, mười phần vô tội mà nói:
"Ta cũng không can thiệp sự tình hoàng cung, đã như vậy, liền thả đi.
"
Cố Vận Dịch nghe Nhiễm Bạch nói vậy, có chút chấn kinh, hắn tưởng là Nhiễm Bạch nhất định sẽ nhằm vào Cố Vận Dĩnh.
Dù sao, Cố Vận Dĩnh đã đối xử với nàng như thế.
Về phần Nhiễm Bạch, nàng làm sao có thể nhẹ nhàng bỏ qua cho Cố Vận Dĩnh như vậy?
Cố Vận Dĩnh sợ hãi nhìn Cố Vận Dịch, kéo tay áo Cố Vận Dịch, giải thích:
"Hoàng Huynh, ta chưa hề làm gì, thật sự chưa hề làm gì.
"
Cố Vận Dịch hất Cố Vận Dĩnh ra, lạnh giọng:
"Ngươi cho rằng mắt ta mù sao?"
Cố Vận Dĩnh nghe Cố Vận Dịch nói, trong lòng cực kỳ ủy khuất.
Nàng trước đó còn không biết, Nhiễm Bạch làm sao lại đột nhiên biến thành cái dạng này, nàng liền có thể động.
Hiện tại, nàng rốt cuộc đã hiểu, hoá ra, tiện nhân này chính là đang hãm hại nàng!
Nghĩ đến đây, Cố Vận Dĩnh một tay chỉ vào Nhiễm Bạch, hét lớn:
"Là nàng ta, Hoàng Huynh, là tiểu tiện nhân này hãm hại ta.
"
Cố Vận Dịch cũng lạnh sắc mặt, hãm hại, a, làm sao có thể?
Trước kia chỉ là điêu ngoa tùy hứng, bây giờ trực tiếp dùng tâm cơ sao.
Nghe ba chữ 'tiểu tiện nhân' này, lửa giận trong tròng Cố Vận Dịch trùng thiên, nàng làm sao dám nói Nhiễm Bạch như vậy!
"Cố Vận Dĩnh, chuyện này ta sẽ hướng phụ hoàng báo cáo.
Dịch Vương Phủ này, cũng không phải nơi mà ngươi có thể tuỳ tiện ra vào!"
Cố Vận Dĩnh nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Cố Vận Dịch, trong lòng có chút khiếp đảm.
Hoàng Huynh cho tới nay đều là bộ dáng ôn nhu yếu ớt, nàng chưa bao giờ thấy qua bộ dạng tức giận như thế này của Hoàng Huynh, khiến cho trong lòng nàng có chút sợ hãi.
Vừa nghĩ tới Hoàng Huynh là vì cái kia tiểu tiện nhân cho nên mới hung ác như thế với mình, Cố Vận Dĩnh liền hận không thể xông lên xé nát Nhiễm Bạch.
Để xem Nhiễm Bạch còn dám đoạt Hoàng Huynh với nàng nữa hay không?
Vô Tình đến Phi Nguyệt các, liền thấy Cố Vận Dịch toàn thân trên dưới bốc lên hàn khí, trong lòng vì Cố Vận Dĩnh mặc niệm ba giây.
Tuy nói chủ tử bình thường nhìn ôn hòa, thế nhưng lúc tức giận cũng rất đáng sợ.
Nhiễm Bạch bình tĩnh xem một màn hí kịch tính, không ngăn cản cũng không nói gì.
.