Nhiễm Bạch ghét bỏ cách Cố Vận Dịch rất xa, những người này rốt cuộc đã cho Cố Vận Dịch uống thuốc gì vậy chứ??
Cố Vận Dịch cảm giác trên người có cảm giác nhẹ nhõm mà trước nay chưa từng có, mở to mắt, lại ngửi thấy một cỗ hương vị hôi thối.
Cố Dịch co quắp khóe miệng, tẩm cung của hắn có thứ gì sao?
Rất nhanh, Cố Dịch liền không nghĩ như vậy nữa.
Nhìn thấy thần sắc quỷ dị trên mặt Nhiễm Bạch, Cố Vận Dịch có chút mơ hồ, nghĩ tự thân xem xét...
Cả người đã ngây ra.
Ha ha chết tiệt!
Hắn muốn biết đến cùng đa xảy ra chuyện gì? Vì cái gì, trên người hắn...!Lại bẩn...!như thế.
Cố Vận Dịch lúng túng ho khan vài tiếng, buồn buồn nói:
"Bạch cô nương, ngươi về Phi Nguyệt Các trước đi, ta đi rửa mặt một chút."
Nhiễm Bạch nghe vậy, dùng tốc độ nhanh như bay biến mất.
Cố Vận Dịch ai oán nhìn bóng dáng Nhiễm Bạch, hắn thật sự thúi như vậy sao?
Được lắm, ngửi thấy mùi trên người, chính hắn cũng muốn ói.
...
Tắm rửa xong, tinh thần Cố Vận Dịch sảng khoái.
Cảm giác thân thể của mình cũng không nặng nề như trước đây.
Ngay cả sắc mặt cũng hồng nhuận rất nhiều.
Cố Vận Dịch có chút trầm tư, bệnh của hắn chẳng lẽ thật sự khỏi được sao?
Vô Tình nhìn thấy Cố Vận Dịch tỉnh lại, mừng rỡ như điên:
"Chủ tử, rốt cục người đã tỉnh."
(Trên Wattpad đã đăng tới chương 120.
Các bạn đọc trên đó để ủng hộ editor với ạ.
hic)
Cố Vận Dịch nhìn Vô Tình vẻ mặt kinh hỉ, suy nghĩ hồi lâu hỏi:
"Bản vương hỏi ngươi, đêm qua có người đến không?"
Vô Tình lắc đầu, một mặt lời thề son sắt nói:
"Chủ tử, ngươi yên tâm, tuyệt đối không có người đến."
Cố Vận Dịch suýt chút nữa liền duy trì nổi hình tường của mình mà liếc mắt, ha ha, kia vậy Nhiễm Bạch làm thế nào lại xuất hiện.
Bay vào?
Cố Vận Dịch không biết, Nhiễm Bạch thật đúng biết bay.
"Đi tìm Nam Minh tới đây."
Cố Vận Dịch nhàn nhạt phân phó.
Vô Tình hưng phấn trực tiếp đi đem Nam Minh kéo tới.
Nam Minh mặt không biểu tình đứng trước mặt Cố Vận Dịch, kiểu tóc đều lộn xộn.
Hmmmmm...
Còn chưa nói gì, đã kéo hắn tới.
Cố Cận Dịch nhìn thấy Nam Minh xốc xếch, co quắp khóe miệng.
"Chủ tử, ta mang Nam Minh tới cho người rồi."
Cố Vận Dịch: "..."
Nam Minh: "..." Ngươi xác định đó là mang tới chứ, rõ ràng là cưỡng ép kéo qua.
Cố Vận Dịch ho khan một cái, nín cười:
"Vô Tình, ngươi đi xuống trước đi."
Nam Minh sắc mặt không tốt nói:
"Đến cùng có chuyện gì?"
Cố Vận Dịch trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng:
"Bệnh của ta hình như khỏi rồi."
Nam Minh: "..."
Một giây sau, Nam Minh trực tiếp nhảy dựng lên, một mặt ngạc nhiên:
"Nói đùa!"
thân thể của Cố Vận Dịch như thế nào, làm sao hắn có thể không biết, chữa khỏi, không thể nào?
Cố Vận Dịch cầm lấy chén trà, khẽ nhấp một cái, thần sắc thản nhiên:
"Là thật."
Nam Minh nhịn xuống kích động, bắt mạch cho Cố Vận Dịch.
Cho tới bây giờ, Cố Vận Dịch không phải là kiểu người thích nói đùa.
Sau khi bắt mạch xong, Nam Minh trên mặt ngưng trọng:
Cố Vận Dịch nhìn thấy vật, trong lòng xẹt qua mấy phần thất vọng, chẳng qua rất nhanh biến mất, dù sao nhiều lần đều là kết quả như vậy, còn có cái gì có thể nói gì đây?
Một giây sau, Nam Minh tựa như bị hóa điên, cười lên ha hả:
"Cố Dịch! Tốt! Tốt!"
Cố Dịch nghe vậy, bình tĩnh vừa quay về trên khuôn mặt liền triệt để vỡ vụn, thay vào đó chính là kích động không thôi.
Nam Minh nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Vận Dịch, hưng phấn đong đưa bả vai Cố Vận Dịch:
"Thật! Là thật!"
Cố Dịch vành mắt đỏ một mảnh, sắc mặt mang theo mừng rỡ như điên.
...
Tỉnh táo lại, Nam Minh cuống họng đều gọi câm,
"Cố Vận Dịch, ngươi thành thật khai báo, bệnh này của ngươi sao mà khỏi."
Năm đó, sư phụ của hắn khẳng định nói:
Trừ phi Đại La Kim Tiên.
Bây giờ, thế mà lại khỏi!
Cố Dịch nhớ tới khuôn mặt đêm qua của Nhiễm Bạch, nhếch miệng lên một vòng nhu hòa cười, nhẹ nói:
"Là Bạch cô nương."
Nam Minh nghe xong, có chút kinh ngạc, hắn tất nhiên là biết, Nhiễm Bạch nha, người Cố Vận Dịch thích.
Thế nhưng nhìn cũng mới tám, chín tuổi thôi mà..