Ký Chủ Thân Thân! Dậy Ngay Đi!


Hắn xem nhiều bộ tiểu thuyết tu tiên quá, sợ lại giống thế thì toi, nhưng ít nhất thì chắc nó cũng sẽ đổ mồ hôi nhỉ.
Cũng không có gì là miễn phí cả.
Hắn thấy trên bàn cơm có phần ăn của hắn được đặt trong đồ giữ ấm tại trên bàn.

Mở ra xem thì toàn là món yêu thích đâu.
Thanh Hoà nhanh chóng ăn cơm, rồi đi lên phòng lấy điện thoại, bóp tiền cùng chìa khoá xe.
Cầm điện thoại mở lên thì thấy dãy tin nhắn Diệp Liên gửi đến.
[Diệp Liên: Buổi sáng hảo nha Tiểu Hoà, cũng có thể lúc em dậy là buổi trưa.

Mẹ bảo ngày cuối trước khi đi học, nên cho em ngủ nướng đó.]
[Diệp Liên: Chứ không tỷ tỷ đã đột nhập lên phòng em, gào một tiếng đánh thức em dậy.]
[Diệp Liên: Tiểu Hoà ăn cơm ở phòng bếp nha, có món em thích đó.]
[Diệp Liên: Mọi người trong nhà cũng đi dạo thư giãn riêng với bạn bè từng người, em cứ hẹn bạn bè đi chơi đi nha.]
[Diệp Liên: Buổi tối cả nhà chúng ta cùng đi ra nhà hàng ăn tối đó, nhớ về nhà sớm nha.]
Thanh Hoà xem thấy tin nhắn mà đổ mồ hôi nghĩ thầm: Hắn có nên cảm thấy may mắn là không bị kêu dậy sớm không.

Biết được tin tức cũng không ai ở nhà, hắn cũng dự định đi dạo chơi rồi ghé qua khu vực nhiệm vụ hôm qua.
"A thống, ngươi tra xét xem trên đoạn đường chúng ta đi đến khu nhiệm vụ hôm qua có gì vui không.

Đi tra xét khu đó rồi khi trở về ghé qua đó chơi." Do biết không ai ở nhà, nên Thanh Hoà cũng không cần giao lưu với hệ thống qua não nội.
Hệ thống bay lên vai Thanh Hoà, rồi ngồi ổn ở trên xe, đáp.
[Hệ thống: Hảo lạp.]
Thấy hệ thống đã ngồi chắc Thanh Hoà vặn tay ga.
Ầm vang —————
Động cơ vù vù đinh tai nhức óc!
Motor màu bạc giống như một đạo sáng ngời tia chớp, chỉ một giây lát liền đã đi xa một đoạn đường.
...
Đến khu nhà gạch ngói bỏ hoang kia, Thanh Hoà đỗ xe tại vị trí cũ.

Sau đó thẳng tiến đến vị trí ngã ba lúc hắn tung xúc xắc.
Sau đó đi theo con đường tên huyết tộc kia đi, xem đã kích hoạt cơ quan nào chưa.

Những cái này cũng không phải cơ quan cao siêu gì, chỉ để sau khi quay trở lại xem xét có thể biết được hắn đi hướng nào thôi.
Như là phần bụi dưới đất hay vài thứ cơ quan nhỏ sẽ khó phát hiện.

Hắn đây là học trên mạng cùng với hệ thống chỉ đạo, chứ Thanh Hoà hắn vốn là một sinh viên tay trói gà không chặt, cũng chỉ mới tiếp xúc mấy thứ này gần đây.
Nghĩ lại hắn thật khổ a.

Vốn dĩ có thể lười chảy thây, hiện tại phải nâng sức mạnh đánh quái.
Nhưng mà nghĩ lại cũng thú vị nhỉ.

Tiếp xúc với nhiều thứ mới, kiến thức cũng như có thể biết được có thế giới khác chứ không chỉ tồn tại một thế giới.
Có thể là một chứng minh cho nó.


Vấn đề là có thể những người biết cũng không thể nói ra a.
Nhưng mà thôi kệ, đó cũng không phải là điều bản thân hắn đầu tư sự chú ý như những nhà nghiên cứu.
Mặc dù cũng tò mò về nó, nhưng với khả năng hiện tại, hắn cũng không thể đi tìm hiểu được quá nhiều thông tin.
Đi theo dấu vết của tên huyết tộc, một người một hệ thống đến toà thương trường kia.
Nơi này Thanh Hoà cùng hệ thống cũng đặt nhiều cơ quan, hắn tiến vào với hệ thống tại trên vai.
Tiến lên theo dấu vết, đến lầu 4 thì hắn thấy bùi bên dưới mặt đất hơi hỗn loạn, đi theo bước chân nhìn xung quanh đập vào mắt hắn là hình nộm trưng bày.
Hắn giật mình, nhìn lại thì hắn bình tĩnh lại.

Nói đùa với hệ thống: "A thống ngươi xem, ban ngày chúng ta đi xem còn bị cái ma nơ canh này doạ như thế, cho dù cũng đã gặp một lần rồi, huống chi khi ban đêm mà còn không có đèn."
"Hảo đáng sợ a, mà không ngờ huyết tộc cũng sợ ma nhỉ, dù gì huyết tộc đi săn đêm mà."
Hệ thống vô ngữ nhìn Thanh Hoà mà nói.
[Hệ thống: Ký chủ thân thân ngài kỳ thế lạp, huyết tộc cũng sẽ sợ ma mà lạp.

Ngài đó là suy nghĩ cổ hủ lạp.]
"Ồ, thế cơ á.

Thế A thống có sợ gì không?"
Hệ thống buột miệng trả lời.
[Hệ thống: Đương nhiên là có lạp.]

"Thế là cái gì."
[Hệ thống: Là...]
Đang nói hệ thống đột nhiên nhận ra.
[Hệ thống: Ký chủ thân thân, ngài đang bộ lời nói của hệ thống phải không lạp? Ngài muốn biết hệ thống sợ cái gì để làm gì lạp?]
"Không, làm gì có, ta chỉ là quan tâm A thống tri kỷ thôi." Thanh Hoà đúng lý hợp tình mà trả lời.
[Hệ thống: Ngài đừng lừa hệ thống lạp.

Hệ thống sẽ không nói cho ký chủ thân thân biết đâu lạp.]
"Chậc." Thanh Hoà nghe hệ thống ngữ khí chắc chắn mà nói, thì nhẹ giọng chậc lưỡi, hệ thống nghe thấy tiếp tục hò hét.
[Hệ thống: Hệ thống biết ngay mà.

Ký chủ thân thân ngài không có ý tốt lạp.]
Một người một hệ thống, nhốn nháo ồn ào huyên náo mà đi dạo nguyên toà thương trường xem xét các cơ quan.
Tòa thương trường này cũng có bảy tầng lầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận