Kỳ Dao Lục


Lục Tuyết Kỳ và Bích Dao sau khi đã hạ xuống vẫn chưa buông đối phương ra, cả hai đều chăm chú nhìn nhau mà chẳng nói một câu, thời gian như ngưng đọng.

Bích Dao nhìn Lục Tuyết Kỳ, cảm giác quen thuộc lại một lần nữa trỗi dậy, nàng bất giác lên tiếng, "Cô..."
Lục Tuyết Kỳ bỗng cau mày, cảm giác đau buốt từ sau lưng truyền tới, Bích Dao vội buông nàng ra, muốn xem xét thương thế trên lưng nàng thế nào, "Cô sao rồi, có làm sao không?"
Lục Tuyết Kỳ lắc đầu, thấy dáng vẻ lo lắng của Bích Dao, cố nói, "Tôi không sao, cô không phải bận tâm." Bích Dao lúc ấy mới thở phào, Lục Tuyết Kỳ khẽ xúc động, ánh mắt ân cần kia làm nàng nhớ lại sự ấm áp đã từ cách đây rất lâu.

Lục Tuyết Kỳ tự nhắc nhở mình, cho dù người trước mặt trông có giống thế nào, Dao Dao cũng không bao giờ có thể quay trở về được nữa, Dao Dao là người không ai có thể thay thế, bởi vậy không thể coi cô gái trước mặt kia là Dao Dao được.

Nghĩ vậy, nàng lập tức thu hồi ánh nhìn, bình thản thu Thiên Gia kiếm vào vỏ, tìm một khoảnh đất trống ngồi xuống trị thương.

Bích Dao không yên tâm nên luôn theo sát nàng, sau khi thấy Lục Tuyết Kỳ ngồi xuống cũng ngồi lên tảng đá lớn cạnh đó, hai tay chống xuống tảng đá, nghiêng đầu nhìn nàng chăm chú, trong khi hai chân không ngừng đung đưa, bộ đồ màu xanh biếc như nước càng khiến nàng trông giống một tinh linh hoạt bát, đáng yêu.

Các đệ tử Thanh Vân đang bận chữa thương, còn Lục Tuyết Kỳ đã nhắm mắt ngồi xuống, đương nhiên không có ai nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Tề Hạo và Tống Đại Nhân cùng đi trị thương cho các đệ tử Thanh Vân khác bị thương, còn Trương Tiểu Phàm, Lâm Kinh Vũ và Tăng Thư Thư thì chạy lại, vẻ tò mò quan sát cô nương hình như có quen biết với Lục Tuyết Kỳ vừa ra tay giúp đỡ bọn hắn.

Bích Dao không hề để ý đến họ, nàng chỉ chăm chú nhìn sườn mặt Lục Tuyết Kỳ, càng nhìn càng cảm thấy giống tiểu Kỳ, nghĩ vậy, nàng liền nói, "Này, cô tên là gì?"
Lục Tuyết Kỳ như đã tiến vào trạng thái tĩnh tâm, không lên tiếng trả lời nàng, Bích Dao ngược lại cũng không nổi giận, một tay chống má, tay kia nghịch phần đai lưng rủ xuống bên hông, như muốn đợi Lục Tuyết Kỳ mở mắt ra để hỏi lại một lần nữa.

Trương Tiểu Phàm nhìn Bích Dao, nhíu mày cố nhớ lại, cảm giác đã gặp qua nàng ở đâu đó, "Mình...!hình như đã gặp qua cô nương này...!ở Hà Dương! Khi đó cô nương này đã giao thủ với sư tỷ."
Bích Dao nghe thấy vậy, mới liếc sang nhìn, Lâm Kinh Vũ khách khí nói: "Ban nãy đa tạ các hạ đã ra tay tương cứu, có điều không biết quý tính đại danh của các hạ là gì?"
Bích Dao nghiêng đầu nhìn hắn, "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là...!Các ngươi chỉ cần nhớ kĩ ta là người đã cứu các ngươi là được."
Tăng Thư Thư hiếu kì chớp chớp mắt, "Cô nương, tại sao cô lại biết rõ cách phá giải Huyết Diệp Linh Cổ như thế?"
Bích Dao thoáng giật mình, "Các ngươi chẳng biết gì mà lại dám vào đây, muốn chết à?"
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó vẻ mặt khó hiểu quay sang nhìn nàng, Bích Dao bèn giải thích: "Hồ Bích Hỏa Thiên Băng là tổng đà Luyện Huyết đường, đã tồn tại suốt một nghìn năm nay, kẻ đứng đầu chỗ này tên Niên lão đại."
"Các hạ biết rõ như thế, chẳng lẽ quen cả người trong Ma Giáo?" Lâm Kinh Vũ có chút hoài nghi hỏi, mọi người nghe vậy cả kinh, nhìn nàng cùng ánh mắt nghi ngờ.

Bích Dao đứng dậy, quay lưng về phía hắn, trong đầu nhớ lại hình ảnh bảy năm trước kia, nước mắt hơi trào lên, giọng nói trở nên đau buồn: "Mẹ ta bị chính tay hắn hại chết, ta đi tìm hắn đã nhiều năm nay, nghe ngóng khắp nơi, cuối cùng cũng có được chút manh mối, nên mới đến Hà Dương."
"Ra vậy, cô đến để báo thù." Trương Tiểu Phàm gật đầu.

"Ta thề phải khiến Niên lão đại chết không có chỗ chôn!" Giọng Bích Dao tràn đầy oán hận, mi mắt Lục Tuyết Kỳ khẽ rung, không ngờ lại có người cũng mang thâm thù đại hận với Niên lão đại giống nàng.

Tăng Thư Thư là người đầu tiên nhận ra phản ứng của Lục Tuyết Kỳ, bèn vui mừng chạy lại, "Tuyết Kỳ, muội sao rồi, khá hơn chút nào chưa?"
Bích Dao nghe vậy liền quay lại, đúng lúc bắt được ánh mắt Lục Tuyết Kỳ đang nhìn nàng, nàng rạng rỡ cười một cái, Lục Tuyết Kỳ thoáng ngẩn người, nụ cười như của Dao Dao hồi nhỏ.

Tăng Thư Thư nét mặt kì quái nhìn Lục Tuyết Kỳ, thấy ánh mắt nàng đang nhìn về đằng sau mình, y bèn quay lại xem, thì ra là đang nhìn Bích Dao, "Tuyết Kỳ, muội quen vị cô nương này à?"
Lục Tuyết Kỳ trở về bình thường, cầm lấy Thiên Gia kiếm ở bên cạnh rồi đứng dậy, sau đó Tề Hạo bước tới, "Trước hết phải đưa các sư đệ bị thương về chữa trị," rồi quan sát Bích Dao, "Vị cô nương này là?"
Bích Dao thản nhiên nói: "Ta là ân nhân đã cứu mạng các ngươi!"
Mọi người nghe xong không khỏi bật cười, Trương Tiểu Phàm lại càng cười to, chợt cảm thấy cô gái này rất thẳng thắn.

Tề Hạo cố nhịn cười, chắp tay chân thành nói: "Đa tạ cô nương đã ra tay tương trợ."
Bích Dao hơi hất cằm, nét mặt cảm kiêu ngạo nhìn về phía Lục Tuyết Kỳ, dáng vẻ giống như một đứa trẻ được khen ngợi, ánh mắt Lục Tuyết Kỳ thoáng mang ý cười, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, khiến người khác không thể đoán ra được rốt cuộc nàng đang nghĩ gì.

Chỉ có Tăng Thư Thư bên cạnh là nhận ra thay đổi nhỏ đó, y kinh ngạc nhìn Lục Tuyết Kỳ, lại quay sang nhìn Bích Dao, Tăng Thư Thư luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người này rất khó để miêu tả, không đơn giản chỉ là quen biết.

Lâm Kinh Vũ suy nghĩ trong chốc lát rồi nói, "Tề sư huynh, mạng người phải đặt lên hàng đầu, không thể chậm trễ một giây, chi bằng mấy người chúng ta đi do thám trước, tránh kinh động đến Luyện Huyết đường, quan trọng nhất vẫn là phải nghĩ ra cách giải thoát con tin."
"Như vậy cũng được, các đệ phải thật cẩn thận đấy." Tề Hạo nhìn tất cả mọi người, thấy từng người lần lượt gật đầu, hắn mới yên tâm.

Hồ Bích Hỏa Thiên Băng gọi là hồ bởi vì ngọn núi lửa ở giữa được hồ vây quanh, Bích Dao dẫn bốn người nhóm Lục Tuyết Kỳ bước tới ven hồ, vẻ như đang đợi cái gì đó.

Tăng Thư Thư vẫn đi sát Lục Tuyết Kỳ, Bích Dao quay lại, ánh mắt lướt qua cả hai một lượt rồi nhìn về phía Lục Tuyết Kỳ, "Hai người có quan hệ gì?" Tức thì chỉ vào Tăng Thư Thư, "Sao ta cảm thấy hắn ta lúc nào cũng quấn lấy cô thế?"
Tăng Thư Thư cười ngờ nghệch, giơ tay lên định bám lấy vai Lục Tuyết Kỳ, nhưng nàng ngay lập tức tránh ra, khiến tay y dừng giữ không trung, Trương Tiểu Phàm đã không còn lạ gì cảnh này, lén cười thầm.

Lục Tuyết Kỳ bước tới trước mặt Bích Dao, "Chỉ là đồng môn."
"Này...!Tuyết Kỳ..." Tăng Thư Thư bất lực lên tiếng, song không thể cãi lại.

"Cô tên là...!Tuyết Kỳ?" Hai mắt Bích Dao sáng rực nhìn nàng, Lục Tuyết Kỳ không phủ nhận, mắt nhìn đám sương đang bao phủ mặt hồ, "Ừm, chúng ta đang chờ cái gì?"
"Đang chờ thuyền, không thì chúng ta đi vào bằng cách nào?" Bích Dao chắp hai tay sau lưng, đứng cạnh Lục Tuyết Kỳ nhìn xuống mặt hồ, ba người đứng đằng sau hiểu ý gật đầu.

Nhớ tới lý do nhóm người này đến đây, Bích Dao lấy làm lạ hỏi: "Theo như lời mấy người nói, đây rõ ràng là cạm bẫy Niên lão đại bố trí, rốt cuộc hắn muốn gì?"
"Đang chờ thuyền, không thì chúng ta đi vào bằng cách nào?" Bích Dao chắp hai tay sau lưng, đứng cạnh Lục Tuyết Kỳ nhìn xuống mặt hồ, ba người đứng đằng sau hiểu ý gật đầu.

Nhớ tới lý do nhóm người này đến đây, Bích Dao lấy làm lạ hỏi: "Theo như lời mấy người nói, đây rõ ràng là cạm bẫy Niên lão đại bố trí, rốt cuộc hắn muốn gì?"
"Chỉ có một khả năng, thứ hắn muốn đang ở trên người bọn ta, hắn không dám nói vật đó là gì, có lẽ là một bảo vật vô cùng quan trọng với Luyện Huyết đường."
Bích Dao xoay người, vẻ chợt nghĩ ra một vật nào đó, "Chắc không phải là..."
"Là cái gì?" Lâm Kinh Vũ hỏi, Bích Dao chợt không nói nữa, trong lòng đang suy nghĩ liệu có nên nói ra, dù sao đó cũng là bảo vật trong Ma Giáo, Trương Tiểu Phàm và Tăng Thư Thư cùng nhìn Bích Dao, không hiểu tại sao nàng đột nhiên không nói tiếp nữa.

"Phệ.

Huyết.

Châu!" Lục Tuyết Kỳ quay người lại nói từng chữ một, đồng thời quan sát vẻ mặt của Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm nghe xong không có bất kỳ phản ứng nào, bỗng thấy Lục Tuyết Kỳ nhìn mình, hắn bèn cúi đầu từ nhìn bản thân, xong quay sang nhìn sư tỷ vẻ khó hiểu.

Bích Dao nghiêng đầu ngạc nhiên nhìn Lục Tuyết Kỳ, lại thấy ánh mắt nàng luôn đặt trên người Trương Tiểu Phàm, bèn nhìn theo, Trương Tiểu Phàm vẫn ngây ra, tựa như không biết Phệ Huyết châu là cái gì.

"Phệ Huyết châu là thánh vật của Ma Giáo, tương truyền là vật của Hắc Tâm lão nhân, sao có thể nằm trong tay đệ tử Thanh Vân chúng ta?" Tăng Thư Thư lấy làm lạ hỏi, Lâm Kinh Vũ cũng tỏ vẻ nghi hoặc, "Đúng vậy, nếu Phệ Huyết châu thật sự nằm trên người bọn ta, Thanh Vân sao lại không phát hiện ra?"
Lục Tuyết Kỳ thu hồi ánh mắt, trong lòng thấy yên tâm hơn rất nhiều, mặc dù nàng tin tưởng Trương Tiểu Phàm, nhưng nàng không dám chắc chắn liệu Trương Tiểu Phàm có thật sự không biết gì về Phệ Huyết châu hay không, nhưng nhìn vẻ mặt vừa rồi của hắn là biết, hắn thật sự không biết gì.

Bích Dao rất nghi ngờ, tại sao Lục Tuyết Kỳ lại nhìn Trương Tiểu Phàm, chẳng lẽ Phệ Huyết châu đang nằm trên người hắn, nhưng bộ dạng Trương Tiểu Phàm lại không có vẻ là biết điều đó, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Bích Dao nghiêng mình sát vào Lục Tuyết Kỳ, "Này, cô vừa nhìn tên ngốc kia làm gì vậy?"
Ánh mắt Lục Tuyết Kỳ có chút khó hiểu, Bích Dao chỉ tay về phía Trương Tiểu Phàm, "Chính là hắn sao?"
"Cái gì?" Trương Tiểu Phàm nhìn cả hai, cảm giác Bích Dao đang nhắc đến mình.

Lục Tuyết Kỳ quay người, "Đệ ấy không ngốc."
"Ahahaha..." Bích Dao thấy vô cùng buồn cười, vừa ôm bụng, vừa gục trên vai Lục Tuyết Kỳ, tiếng cười của nàng như chuông ngân được gió cuốn đi, vang vọng khắp ngọn núi.

Trương Tiểu Phàm biết Bích Dao đang cười mình, bèn ngượng ngùng cúi đầu, Lâm Kinh Vũ và Tăng Thư Thư thì trong mắt ngập tràn vẻ ngờ vực, Lục Tuyết Kỳ cũng không biết làm thế nào.

Bỗng nhiên, Tăng Thư Thư chỉ về đằng trước, "Mọi người mau nhìn xem!"
Trong màn sương mù lượn lờ trên mặt hồ bỗng xuất hiện một chấm đen nhỏ, chấm đen đó càng ngày càng to hơn, mọi người mới nhìn ra đó là một chiếc thuyền trống không, trên thuyền chỉ để một cái túi.

Đợi sau khi thuyền cập bến, Lâm Kinh Vũ cầm chiếc túi lên, bên trong có một phong thư, một miếng ngọc bội, một tấm bản đồ cùng vài bộ hắc bào của đệ tử Luyện Huyết đường.
Lục Tuyết Kỳ nghiêng đầu, "Đây là thuyền cô đang đợi à?"
Bích Dao lắc đầu, "Không phải, xem ra là thuyền chuẩn bị cho các cô."
Lục Tuyết Kỳ liếc nhìn Lâm Kinh Vũ, đều nhận được tin tức giống nhau, chẳng lẽ là nội ứng chưởng môn cài vào Ma Giáo? Lâm Kinh Vũ mặt không đổi sắc cầm lấy chiếc túi, "Tiếp theo, chúng ta nên làm gì tiếp?"
Trương Tiểu Phàm bước tới lấy bản đồ trong túi ra, "Đây là nơi giam giữ con tin." Mọi người giật mình, Tăng Thư Thư tiến lại gần nhìn vào bản đồ, "Thật này, như vậy chúng ta sẽ không phải phí sức đi tìm nữa rồi."
"Nhưng chúng ta cũng không thể xông thẳng vào cứu người, vạn nhất bị người của Luyện Huyết đường phát hiện, tổn hại đến con tin thì làm sao?" Lâm Kinh Vũ lo lắng nói.

"Vậy chúng ta chia ra hành động, một bên đi giải cứu con tin, còn bên kia tiến vào trong hồ Bích Hỏa Thiên Băng, thu hút sự chú ý của kẻ địch, đồng thời tìm kiếm tung tích Niên lão đại." Lục Tuyết Kỳ đề nghị.

Mọi người gật đầu, sau đó nhìn về phía Bích Dao, Bích Dao xoay người, "Mấy người không cần nhìn ta, dù sao mục đích của ta cũng là tìm Niên lão đại báo thù."
Tăng Thư Thư không an phận mà chen vào đứng cạnh Lục Tuyết Kỳ, vô cùng hào hứng nói: "Ta dù thế nào cũng muốn ở cạnh Tuyết Kỳ!"
Lục Tuyết Kỳ bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Kinh Vũ, "Lâm sư đệ, đệ cùng Trương sư đệ đi cứu con tin." Nàng cố ý muốn Trương Tiểu Phàm đi cứu người là để tránh việc hắn phải chạm trán Niên lão đại, vạn nhất bị Niên lão đại phát hiện Phệ Huyết châu đang ở trên người hắn, không biết sẽ gây ra hậu quả gì.

Lâm Kinh Vũ gật đầu, tay đưa ngọc bội trong túi cùng ba bộ hắc bào cho Lục Tuyết Kỳ, "Lục sư tỷ, mọi việc nên cẩn thận."
Lục Tuyết Kỳ nhận lấy mấy món đồ, rồi nhìn về phía Trương Tiểu Phàm đứng sau lưng Lâm Kinh Vũ, "Các đệ cũng vậy." Trương Tiểu Phàm gật đầu, tỏ ý đã hiểu, sau đó năm người chia thành hai nhóm tiến vào hồ Bích Hỏa Thiên Băng.

Lâm Kinh Vũ cầm bản đồ, nhíu mày, bản đồ này tuy miêu tả chỗ giam con tin rất chi tiết, nhưng trên thực tế lại rất dễ bị địa hình gây nhầm lẫn, hiện giờ y và Tiểu Phàm đã đi hai vòng rồi mà vẫn không tìm thấy gì, y không khỏi thở dài, lúc đó Trương Tiểu Phàm đang đứng đằng trước nghe thấy, quay lại nhìn y, "Kinh Vũ, huynh sao vậy?"
Hồ Bích Hỏa Thiên Băng không hổ là tổng đà Luyện Huyết đường, ngay cả địa hình ở đây cũng rất phức tạp, Lâm Kinh Vũ giơ bản đồ, "Chúng ta đi theo bản đồ này đã lâu như vậy, nhưng vẫn chưa tìm thấy nơi giam giữ con tin, đến giờ vẫn luôn đi lòng vòng trong núi."
Trương Tiểu Phàm bước tới, "Cho đệ xem thử." Hắn vừa nhìn địa hình trên núi, phát hiện có rất nhiều điểm kỳ lạ, những nơi rõ ràng có đường đi lại đột nhiên bị đứt đoạn, còn những nơi không có lối đi lại bất ngờ xuất hiện, dường như tấm bản đồ này là do nhiều mảnh chắp vá lại vào nhau mà thành vậy, nên mới khiến tất cả bị rối loạn.

Hắn cúi đầu, vừa đối chiếu với bản đồ vừa đi tiếp về phía trước, quả nhiên đường đi đằng trước đã bị cỏ dại mọc cao đến thắt lưng người che phủ, đường cũng bị chặn mất, Lâm Kinh Vũ bước tới, "Bây giờ làm sao đây, chúng ta làm mất nhiều thời gian như vậy, không biết bên Lục sư tỷ đã bị phát hiện chưa?"
Mặt Trương Tiểu Phàm đanh lại, chợt nói: "Kinh Vũ, huynh xem trong đám cỏ dại có đường đi không."
Lâm Kinh Vũ đứng lại, sau đó rút thanh kiếm trên tay ra, xoay người vung tay mấy cái là đã cắt bỏ gần hết bụi cỏ.

Trương Tiểu Phàm bước tới, cuối cùng hắn thấy một chút dấu vết, vội ngồi xổm xuống, "Kinh Vũ, huynh mau lại đây nhìn xem!"
Lâm Kinh Vũ thu lại Tiên kiếm, nghe vậy lập tức đi sang, nhìn chỗ Trương Tiểu Phàm đang chỉ vào, chỗ đó đúng là có vết tích của một con đường, "Cái này?" Lâm Kinh Vũ lấy làm lạ, "Có chuyện gì vậy? Tại sao giữa đám cỏ um tùm này lại có đường đi?"
Trương Tiểu Phàm nhổ lên một nắm cỏ dại, đứng dậy đưa cho Lâm Kinh Vũ, "Huynh nhìn này, cỏ dại bên này và cỏ dại trên đường không giống nhau."
Lâm Kinh Vũ lại gần xem xét, sau đó giật mình, "Nếu không quan sát kĩ, thật sự không nhận ra."
"Đúng vậy, đệ cảm thấy chắc chắn có người vì muốn giấu đi con đường này, nên đã sử dụng pháp thuật để tạo cỏ mọc đầy đường, nhưng dù sao cũng là mọc lên trong một thời gian ngắn, nên không thể che giấu hoàn toàn dấu vét, hơn nữa lại bất đồng với đám cỏ phát triển bình thường bên cạnh, do đó chỉ cần cẩn thận so sánh hai bên thì có thể nhận ra ngay." Trương Tiểu Phàm xòe tay, để nắm cỏ bay đi theo gió, sau dó nhìn bản đồ, "Chúng ta đi bên này!"
Trong giây lát, Trương Tiểu Phàm không nghe thấy có động tĩnh sau lưng mình, bèn quay đầu lại vẻ bối rối, "Kinh Vũ?"
Lâm Kinh Vũ đứng yên tại chỗ, im lặng nhìn Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm cúi đầu nhìn mình một lượt, xong ngẩng lên, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, "Sao vậy?"
Lâm Kinh Vũ khẽ lắc đầu, "Tiểu Phàm, ta nhận ra đệ càng ngày càng thông minh...!Không phải, có lẽ đệ vốn là rất thông minh, chỉ là đệ không thể hiện ra mà thôi."
Trương Tiểu Phàm ngẩn ra, nhớ tới trước đó không lâu Lục Tuyết Kỳ cũng nói với hắn những lời tương tự, hắn không ngốc, chỉ là không biểu hiện ra thôi, bây giờ chính là như sư tỷ đã nói sao? Lâm Kinh Vũ bước tới vỗ vai hắn, tự đáy lòng chân thành cười nói: "Tiểu Phàm, chúng ta từ trước đến nay luôn bị vẻ bề ngoài thật thà của đệ làm cho mê muội rồi."
Trương Tiểu Phàm cúi đầu có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng thoáng thấy an tâm, sau đó tràn đầy tự tin và dũng khí ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng kiên định, "Chúng ta mau đi cứu con tin thôi."
"Ừ!" Lâm Kinh Vũ gật đầu, nhìn Tiểu Phàm đi bên cạnh dáng vẻ rạng rỡ, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ, y biết Tiểu Phàm ở Thanh Vân vì luyện tập pháp thuật không được tốt nên lúc nào cũng buồn phiền, mà y lại không thể giúp gì được, nên thấy Tiểu Phàm có thể trở nên tự tin, y là người thấy vui nhất, thậm chí còn thấy vui hơn cả lúc y học được pháp thuật, từ trước đến nay y chưa bao giờ thấy vui vẻ như lúc này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui