Tưởng Minh Vũ cư nhiên liên tục ngoan ngoãn làm đủ bài tập suốt ba ngày nay.
Tròn ba ngày liền, Kỷ Đào không hề nói chuyện với hắn dù chỉ một câu, vốn vào một buổi sáng nào đó, Kỷ Đào thường sẽ đến chỗ hắn thu bài tập, cũng biết hắn sẽ không làm nên sẽ nói thêm hai câu nửa đùa nửa thật (*) như "Lại không làm nữa thì kỳ thi lần sau không chừng hạng nhất sẽ là tớ đó".
(*) Yết hậu ngữ: một lối nói dí dỏm gồm hai vế mà người ta thường nói vế trước (ẩn ngữ) mà để người nghe tự đoán ý chính ẩn ở vế sau (câu giải)
Tưởng Minh Vũ sẽ ngượng ngùng cười cười, "Cậu đứng hạng nhất thì có sao, tôi giúp cậu." Sau đó ngày thứ hai tiếp tục không làm bài tập.
"Đào Đào, cậu không thu bài tập của Tưởng Minh Vũ nữa sao? Không phải mấy ngày trước còn đuổi theo đòi hả?"
Lại là Vu San, Tưởng Minh Vũ không thoải mái suy nghĩ, sao cô có thể gọi cậu là "Đào Đào" được vậy? Hắn không biết kiểu gọi này sinh ra từ khi nào, kiểu như trong một đêm tất cả mọi người đều gọi cậu thân mật như vậy, ngay cả mấy tên từ lúc cậu chuyển vào lớp đã nói cậu ẻo lả cũng ngày càng thân thiết hơn với cậu: "Êy, Đào Nhi này, một xí tan học đi tiệm tạp hóa không?"
Ba ngày trước bọn họ tại nơi hành lang cãi nhau ầm ĩ, Tưởng Minh Vũ vừa giận vừa buồn, uể oải nằm trên bàn học, Kỷ Đào rất gầy, bả vai cùng tấm lưng nhỏ hẹp, chính mình cũng có thể một tay là ôm gọn, bóng lưng vừa đáng thương vừa đáng yêu, cậu nhỏ xíu như vậy, sao mình có thể nhẫn tâm cùng cậu phân cao thấp được? Mà giận nhất là cậu tại sao lại không chịu chủ động qua đây dỗ mình chứ.
Về vụ bức ảnh hắn quyết định không muốn tính toán, từ lần trước block xong thì đối phương cũng không có gửi thêm tin nhắn nào nữa, đại khái là đã buông tha hắn rồi.
Nếu người kia thật sự là Kỷ Đào thì cậu chắc chắn sẽ không giận như thế, huống chi người ta đã phủ nhận rồi, hắn không nên xoay người mà đi như vậy được.
Lúc tan tiết tự học buổi tối, hắn theo bản năng muốn tìm Kỷ Đào nói rõ ràng, nhưng lại nhìn thấy cậu cùng Vu San thân thân mật mật dính vào nhau đi xuống lầu, chạy theo vài bước nhưng không đuổi kịp, hắn ủ rũ cúi đầu từ bỏ.
Lúc về đến nhà điện thoại vang lên mấy hồi chuông, hắn vội vã chạy qua xem thế nào, kết quả toàn là tin nhắn của bạn bè gửi qua, không có cái nào là của Kỷ Đào cả, hắn dứt khoát chuyển toàn bộ các số thường xuyên liên lạc thành tin nhắn không làm phiền.
Sau khi tắm xong mẹ Tưởng gọi điện thoại qua, hỏi hắn cuối tuần có muốn về nhà một chuyến không, Bối Đức La đang đợi hắn dắt về đấy.
Mẹ Tưởng muốn nghỉ ngơi sớm, ngủ một giấc đẹp, nên lác đác nói mấy câu đã cúp điện thoại.
Sau đó lại chờ đợi đến mỏi mòn, lúc bình thường mỗi tối luôn là Kỷ Đào chủ động tìm hắn, hắn cơ hồ nhịn không nổi mà chủ động nhắn tin cho cậu.
Yan: gồng nữa đi
Ở một bên khác Kỷ Đào cũng biết mình sai rồi, cậu thật sự rất quá đáng, lại sợ rằng bản thân không đủ lý trí để đối mặt nói chuyện nên nghĩ đến sau khi tan học về nhà sẽ gọi cho Tưởng Minh Vũ nói chuyện đàng hoàng, nghiêm túc nhận lỗi, cuối cùng còn chưa tan học thì bạn học lúc trước đã nhắn tin qua.
"Tối nay rảnh không, cô bồ của Liêu Kỳ biết được chuyện của hai đứa mày rồi, nói là muốn qua kiếm mày phiền toái đó."
Nhìn thấy cái danh đã biến mất khỏi cuộc sống của mình được 2 tháng, Kỷ Đào hơi bất ngờ, nhanh chóng trả lời lại: "Được, gặp ở chỗ cũ."
Sau khi tan học Kỷ Đào gọi cho mẹ cậu báo cậu đi ăn tối với bạn, khuya sẽ về, không cần chờ cậu.
Bà dặn dò vài câu chú ý an toàn, đừng để ảnh hưởng đến lên lớp ngày mai.
Mấy người bọn họ gặp nhau ở một club nhỏ tên "NASA", lúc trước mỗi khi tan học đều ghé qua, đồ chơi có đủ.
Đã có mấy mống ngồi sẵn ở ghế dài, vừa gặp mặt đã nói chuyện không ngớt.
Có một khoảng thời gian không liên hệ, may là chỉ nói một vài câu đã phá vỡ cảm giác mới lạ do khoảng cách nảy sinh.
"Trường mới thế nào?" Lý Ngạn hỏi, hắn là người biết ăn nói nhất trong đám.
"Không tồi, bạn học đều rất tốt, chỉ là quản giáo hơi nghiêm." Kỷ Đào đáp.
"Không tệ lắm là được, lúc mày đi tụi tao lo lắm đấy." Giản Lễ nói, Kỷ Đào cùng anh quan hệ cũng khá tốt.
"Vậy những phương diện khác thì sao, cũng không tồi à?" Ngô Câu ở bên cạnh chen vào một câu, một bên nói một bên cười gian, cậu ấy có một đôi mắt phượng tinh tế buồn ngủ, khóe mắt mang câu, người cũng như tên, lúc liếc mắt nhìn người rất mị hoặc, cố tình ngũ quan không mấy sắc sảo, lúc nói chuyện cùng người không quen biết hay rũ mắt, trông rất ngoan.
Hai người bọn họ không hay nói chuyện với nhau nhưng lại rất hợp cạ, lần đầu tiên gặp nhau vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu đối phương, lúc ở cạnh nhau đều có chút ý tứ tinh tinh tương tích (*).
(*)惺惺相惜 – những người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ tương đồng thường hay bảo vệ, hỗ trợ lẫn nhau – một dạng của bao che
Kỷ Đào cũng cười, cậu kẹp điếu thuốc chỉ tay với Ngô Câu, "Đúng là có một thứ."
"Kể nghe chút coi?" Cậu ấy càng cười to hơn, không hề che giấu tâm tư hóng chuyện của chính mình.
"Là, bạn cùng lớp, một nam sinh vô cùng tuyệt vời, " Kỷ Đào hút một hơi thuốc lá điện tử, nhìn thấy Ngô Câu nhướn nhướn chân mày, "Mà tao không rõ rút cuộc anh ấy có ý nghĩ ấy với tao hay không."
Thuốc bị Ngô Câu cướp lấy, duỗi ra đầu lưỡi đỏ hồng, cầm lấy hộp thuốc ướt dầm dề, "Mày nói xong hả hút, đừng thở hơi mạnh."
"Hết rồi, chỉ nhiêu đó, ảnh rất tốt, tốt đến mức làm tao không giữ được bình tĩnh, " Kỷ Đào tự giễu cười cười, "Nhưng mà giống như là với ai cũng tốt như vậy chăng? Hôm qua còn giúp một người không thân quen lắm cho game nữa, bơ tao một lúc lâu."
"Thế này không được rồi, là thẳng à?"
"Thế nên mới nói là đoán không được đó, lúc mới đầu rất lạnh lùng, sau này phát hiện ảnh rất ngây thơ, không khác mấy so với cún nhỏ chưa cai sữa."
"Vậy cũng tốt rồi, ít nhất là tốt hơn nhiều so với tên Liêu Kỳ kia." Ngô Câu gọi một ly sinh tố trái cây, nhưng mà uống không hết nên đổ vào ly của Giản Lễ.
"Mấy người ăn xin trên đường cái còn tốt hơn nó." Lý Ngạn nói vèo vèo, không giống thẳng nam mà giống như chị em tốt hơn.
Ngô Câu cười to, tiện tay cụng ly với Kỷ Đào.
"Đúng rồi, tụi mày nói cô bồ của Liêu Kỳ biết gì? Có chuyện gì xảy ra?"
"Nhém tí là quên chính sự, " Lý Ngạn đạo, "Sau khi mày chuyển đi thì thằng nhóc kia vội vàng quen bạn gái, kiểu muốn chứng minh bản thân vô tội á.
Rồi chẳng biết là đứa nào lắm mồm, nói mày là bạn trai cũ của Liêu Kỳ, vẫn còn lưu luyến thằng đó, mỗi ngày đều gửi tin nhắn cầu xin quay lại.
Nhỏ kia nghe xong thì tức lên, cuống cuồng tìm vài người quen trong trường, nói là muốn tìm mày kiếm phiền toái."
"Có điều vừa khéo là mấy người đó tao đều quen biết." Giản Lễ bổ sung.
May mà trong miệng không có ngậm cái gì, không thì Kỷ Đào đã phun ra hết rồi.
Đừng nói là ngày ngày cầu xin phục hợp, cậu và Liêu Kỳ đã ngót nghét 3 tháng rồi không có liên lạc lại.
"Bộ cô ta không đi hỏi Liêu Kỳ sao? Giải thích rõ ràng với cô ta là được rồi?" Kỷ Đào sợ nhất là phiền phức, gương mặt nhăn dúm hỏi.
"Tao đã nói với cô ta rồi," Ngô Câu trả lời, "Vốn là có thể câu thông, nhưng mà tốt thật, không phải người cùng nhà sẽ không vào một cửa, mạch não của cô nhỏ này y xì với tên Liêu Kỳ, nhất quyết nói rằng mày câu dẫn bồ cô ta, cũng không nghĩ tới bản thân và Liêu Kỳ là cái mặt hàng gì nữa."
Kỷ Đào bất đắc dĩ, còn chưa có dỗ xong Tưởng Minh Vũ thì lại đến Liêu Kỳ: "Không ấy nếu không có cách nào đối phó thì đi gặp trước đi, nói chung là ở trường chúng ta, có dọa hai câu thì tụi kia cũng không dám làm gì đâu."
"Mày cũng đừng quá lo lắng, mấy người kia cũng biết là nữ sinh kia cố tình gây sự, Giản Lễ đã thương lượng với bọn họ, tới tìm mày cũng là làm dáng thôi." Ngô Câu bổ sung thêm.
Kỷ Đào yên lòng, lấy lại gói thuốc từ tay Ngô Câu, đề tài lại chạy đi xa.
Quay trở lại hiện tại.
"Thầy chủ nhiệm dặn tớ không cần thu bài tập nữa, cậu thi tốt như vậy mà." Kỷ Đào cười cười trả lời hắn.
Cậu cũng biết hai người không có nói với nhau câu nào mấy ngày nay rồi, đã bỏ lỡ thời điểm làm hòa tốt nhất, mấy ngày nay cậu vẫn luôn tìm cách phá vỡ cục diện bế tắc này.
Lúc nói câu này Tưởng Minh Vũ đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, ghế tựa ma sát với mặt đất kéo ra tiếng ồn chói tai, Tưởng Minh Vũ thuận tay chỉnh ghế lại, đầu không quay đi thẳng ra cửa.
Kỷ Đào bất đắc dĩ cười cười, xoay người đi nộp xấp bài tập.
Để đến văn phòng chủ nhiệm phải đi qua một đoạn hành lang, hai bên phủ đầy bóng râm của dãy cây ngô đồng um tùm.
Hôm nay gió lớn, từng lớp lông tơ của quả ngô đồng phấp phới trong gió bị thổi bay, trôi dạt sang hai bên Nam Bắc của hành lang, Kỷ Đào bị hấp dẫn ánh mắt, muốn đi qua hái, nhưng lại với không tới.
Đứng tại chỗ vài giây, ánh nắng sáng ngời quá mức chói mắt, chói đến mức mắt sắp rơi nước mắt, vừa đau vừa rát, chỉ có thể khép mắt lại híp thành một cái khe.
Đột nhiên trên tay nhẹ đi, trước mắt xuất hiện một thân ảnh cao to, là Tưởng Minh Vũ, nhận lấy chồng tập cao cao trên tay cậu lên, một câu cũng không nói đi đằng trước, vừa vặn chặn đi tất cả nắng cũng chặn đi gió.
Kỷ Đào cả người nóng lên, giống như chơi đùa dưới biển cả ngày trời, quần áo ẩm ướt dính lên người.
Cậu nghe thấy tiếng đánh trống ồn ào huyên náo ầm ập vào màng nhĩ, giống như là tiếng tim đập, cũng giống như tiếng gió thổi.
Đoạn đường này vì sao ngắn như vậy, vừa đi có mấy bước đã đi đến của văn phòng, Tưởng Minh Vũ đem hết đồ trên tay đặt lên tay cậu, không nói gì mà xoay người đi mất, để lại Kỷ Đào một mình đứng ngây người ở đó hồi lâu..