Kỷ Đào không có ở đây, Tưởng Minh Vũ cũng không ngồi chỗ này, chỉ lấy sổ ghi chép của Kỷ Đào bày ra bàn, ý bảo nơi này có người.
Một âm thanh giòn tan, cây bút của Kỷ Đào bỗng lăn xuống dưới chỗ ngồi, hắn cong lưng cúi xuống nhặt, lúc đứng dậy bỗng nhận ra một vệt khác thường.
Trên miếng lót ghế màu lam đậm dính một vết ố nhỏ to bằng móng tay, không nhìn kỹ căn bản sẽ không phát hiện, trông giống như một vết mực đen dây lên, đường viền vết ố mờ nhạt pha lẫn với màu sắc vốn có của tấm đệm, tạo ra một màu nâu đỏ như màu gỉ đồng.
Yan: Thám tử Tưởng đến đây:)))
Ma xui quỷ khiến, hắn lấy ngón tay thử chạm vào một chút, kết cấu ẩm đặc, rất nhanh đã dính khô lên đầu ngón tay, để lại một vết gỉ sét tanh nồng thô ráp.
Là máu.
Tất cả các manh mối hỗn loạn, các dấu vết để lại từ trong lời nói và hành động của Kỷ Đào trộn lẫn vào nhau, tất cả đều chỉ về một đáp án trong tiềm thức của Tưởng Minh Vũ.
Hắn như vừa giải được một câu đố đã quấy nhiễu hắn bấy lâu nay, hưng phấn đến mỗi ngón tay đều run lên bần bật, hắn đứng bật dậy, lại không quên cởi áo khoác đồng phục ra phủ lên tấm đệm đã bị dính dơ, xoay người đuổi theo hướng đi của Kỷ Đào.
Kỷ Đào đứng ở cửa hội trường hít sâu, bụng dưới đau đớn nặng trĩu làm cho cậu không thể nào chạy nhanh hơn được.
Vừa rồi ở cạnh Tưởng Minh Vũ, cỗ cảm giác tê dại lúc đối phương nói chuyện ở bên tai cậu vẫn chưa tan, chỉ thoáng nhớ lại thôi mà cả người đã ngứa ngáy cứng còng.
Vốn dĩ vừa mệt mỏi vừa lười biếng nghe giảng, cho đến khi nhìn thấy Tưởng Minh Vũ nhìn bài trình chiếu chăm chăm không chớp mắt, vừa lạ lẫm vừa ngượng ngùng, bộ dáng hệt như một chút cũng không hiểu gì, Kỷ Đào mới dựng dậy tinh thần, nổi lên tâm tư vui đùa.
Mặc dù lý trí điên cuồng nhắc nhở cậu phải tiếp tục duy trì mối quan hệ hiện tại của hai người, mỗi lời nói mỗi hành động cậu đều càng cẩn thận dè dặt, tay cũng không chịu bị khống chế mà đưa đồ vật cho đối phương, còn bồi thêm một câu "Tớ không biết", chờ đợi bộ dáng ngây thơ của đối phương đến dạy mình.
Suy cho cùng thì bản thân không hề có tự tin, cậu giấu đi con người thật của bản thân, chỉ lộ ra bộ dáng mềm mại đẹp đẽ cho Tưởng Minh Vũ xem, Kỷ Đào khinh thường bản thân như thế này.
Ngày trước cậu luôn xem thường cái gọi là thừa nhận sự đồng cảm của "người khác" với thân phận của bản thân, cũng từng khăng khăng rằng tình yêu thật sự không phải là thiên tính trời ban, mà là cậu đang dùng biện pháp tốt nhất để duy trì cảm giác sung sướng.
Thế nhưng hiện tại cậu không thể nào không để ý đến cái nhìn của Tưởng Minh Vũ, chỉ có thể vì bản thân mà dùng từng số từng số điện thoại một để khoác lên che đi thân phận của mình, nhấn enter, gửi đi bức ảnh khiêu gợi thấp kém, vừa ngốc nghếch mà kém cỏi mà quyến rũ hắn.
Cậu biết rõ bản thân đang trêu chọc tình cảm của một nam sinh vừa tròn 17 tuổi, thậm chí ngay cả bản thân cậu cũng không thể xác định được những khiêu khích và dụ dỗ của mình là đúng với bản thân "Tưởng Minh Vũ" được bao nhiêu, liệu có thể làm cho hắn thể hiện tình yêu ra không? Rõ ràng ngay từ ban đầu chẳng qua chỉ là một trò chơi xuất phát từ lòng hiếu kỳ và tâm thăm dò, đến khi cậu lấy lại tinh thần thì mới phát hiện ra, bản thân đã sớm trầm mê ở trong đó rồi.
Không biết đây là lần thứ mấy nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên của hai người vào ngày hè hôm đó tại nơi cầu thang u ám, không nói đến tình yêu bị vứt đi có bao nhiêu chân thành, ít nhất rằng cô gái kia đã dùng dũng khí và quyền hạn của bản thân để tự mình bày tỏ.
Một ngày nào đó Tưởng Minh Vũ phát hiện ra mọi việc, hoặc là ngày mà đoạn tình cảm này tự động mất đi, thì liệu cậu vốn đang một mình đi trên vách núi cheo leo có cảm nhận được sự vui sướng khi thả người rơi xuống không.
Trước tiết học vốn là Kỷ Đào muốn thay băng vệ sinh tại nhà vệ sinh ở lầu thí nghiệm cách vách, cậu không có gan trực tiếp để lại vật gì đó đẫm máu trong thùng rác ở nhà vệ sinh nam đâu.
Nhưng hội trường khá là xa, vừa mới tan tiết cả lớp đã bị thầy chủ nhiệm gấp như đi đầu thai hò hét đi qua bên kia, nếu không sẽ không tới kịp.
Bộ phận sinh dục mềm mại bị bí trong băng vệ sinh, cảm giác dính nị cùng cơn đau trĩu nặng làm Kỷ Đào mệt mỏi không muốn động đậy, đi theo sau đuôi đoàn người ở một nơi không mấy bắt mắt, chỉ muốn sau khi đến hội trường rồi có thể tìm được một góc kẹt sáng sủa để ngồi xổm đánh một giấc.
Có thể ngồi cùng một chỗ với Tưởng Minh Vũ là niềm vui ngoài ý muốn, crush của cậu kề sát bên tai cậu nói chuyện, một số lượng lớn dopamine (*) tiết ra khi lượng estrogen (*) trong cơ thể vốn đã cao trong kỳ hành kinh làm cho cậu hưng phấn tột độ quên hết mọi thứ, đầu óc mụ mị quên cả suy nghĩ, hết thảy chỉ dựa vào bản năng đang kích động mà hành động.
Khóe mắt đuôi mày đều ửng hồng, tựa như trái đào chín mọng treo trên cành cây được bón đầy ánh nắng và nước mưa nặng trịch chờ được người hái.
Trong vô thức, băng vệ sinh đã thấm hút máu đen cùng dâm dịch đến nặng trĩu.
Cảm giác tắt nghẽn buồn bực truyền đến, dưới hạ thân vô cùng ẩm ướt nóng bỏng, Kỷ Đào như vừa từ trong mộng tỉnh lại, không thể không rời đi.
Xem chú thích tại tinyhopeu.wordpress.com/
Trong một thoáng đứng không vững khi đứng dậy tâm trí Kỷ Đào căng thẳng rất lâu, lúc lý trí trở về thì trong một khắc đó, thân thể cậu như không thuộc về chính mình nữa, Tưởng Minh Vũ ôm lấy thắt lưng cậu đỡ dậy, động tác có biên độ lớn làm tay hắn không cẩn thận đụng phải ngực cậu, cảm giác đau nhứt cùng bủn rủn chạy lung tung trong thân thể, cắn chặt khớp hàm, cậu mới ngăn được tiếng thở gấp vì cao trào mang lại.
Kỷ Đào trước tiên về phòng học lấy một miếng băng vệ sinh mới, cho dù không có bạn học nào ở lại lớp cả, cậu vẫn cẩn thận nhìn trước ngó sau, nhanh chóng cầm lấy đồ nhét vào túi, sau đó rẽ sang hướng Bắc đi đến lầu thí nghiệm, toạ đàm còn tầm một tiếng hơn mới kết thúc, cậu không gấp gáp gì mấy.
Phòng thí nghiệm thường không mở cửa, hoang vu vắng vẻ.
Đây là nơi cậu và bạn thân thỉnh thoảng tấp qua đây hút thuốc, bạn thân thường hay dắt cậu lẻn từ cửa hông không khóa đi vào, Kỷ Đào không tốn chút sức nào lách vào trong, đi thẳng đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang tầng hai.
Nơi này định kỳ có người đến dọn dẹp, sàn gạch khô ráo, vách tường sạch sẽ, Kỷ Đào đẩy cánh cửa phòng vệ sinh có vẽ hình nữ ra.
Tưởng Minh Vũ một đường đuổi theo Kỷ Đào, nhìn cậu về phòng học trước một chuyến, sau đó vội vàng chạy qua lầu thực nghiệm.
Hắn có khi sẽ đến nơi này hút thuốc, con đường mà Kỷ Đào đi cũng là con đường mà hắn và bạn học thường đi, cửa hông ở đây là do Hàn Kỳ Tụng trong lúc chạy trốn thầy Tổng phụ trách đã phát hiện ra.
Kỷ Đào đi lên hướng lầu hai, hành lang trống trải, tiếng bước chân rất dễ bị phát hiện, hắn lên lầu từ một bên khác, đứng ở một góc cầu thang hẻo lánh lặng lẽ quan sát.
Chỉ thấy Kỷ Đào thần sắc vội vàng đi đến, đẩy ra cửa bên phải, đi vào phòng vệ sinh nữ.
Tưởng Minh Vũ không có do dự, theo sát đi vào, trong WC có chia thành từng buồng riêng, hắn không biết Kỷ Đào đi vào buồng nào, tiện tay đẩy ra một buồng trốn vào đó.
Hắn ngừng thở, cho đến khi nghe được âm thanh xột soạt của quần áo, đánh bậy đánh bạ, hắn vậy mà may mắn ở cách vách Kỷ Đào.
Đầu tiên là tiếng nước chảy nhỏ bé yếu ớt, róc rách tí tách, phát ra ở trong gian phòng vệ sinh trống trãi rất đột ngột, Tưởng Minh Vũ nóng cháy mặt, cảm giác sâu sắc chính mình là tên biến thái nghe góc tường, nâng tay lên che tai lại, che được nửa đường thì hạ xuống, cam chịu mà nghiêng người dựa lên vách tường mát lạnh bên cạnh cửa, hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại tâm tình của bản thân.
"Xoẹt" một tiếng, âm thanh như tiếng của băng dính bị xé ra từ vải vóc, sau đó là tiếng ma sát của giấy và nhựa giòn vang, nút ấn của bồn cầu bị đè xuống, tiếng nước vang lên ở bên tai Tưởng Minh Vũ, như thác ầm, như mưa xối.
Kỷ Đào đi ra ngoài, bước đi thoải mái như trút được gánh nặng, cánh cửa khi khép lại lung lay lách cách hai cái, tiếng nước bên cạnh đã ngừng lại, căn phòng vệ sinh nhỏ mà chật chội lâm vào tĩnh mịch, sự yên ắng kỳ dị này càng làm nổi bậc lên tiếng tim đập kịch liệt của Tưởng Minh Vũ.
Càng tiếp cận với sự thật mà hắn cho là chuẩn xác, Tưởng Minh Vũ càng có loại sợ hãi mà chính hắn cũng không thể thừa nhận, hắn thậm chí còn bắt đầu lạc đề mà nghĩ đến nhiễm sắc thể của Kỷ Đào có gì khác biệt so với người bình thường.
Nhưng sau khi xung quanh chỉ còn lại sự yên tĩnh, tiếng tim đập như trống bỏi của hắn bởi vì căng thẳng cùng cao hứng ngược lại làm cho hắn càng thêm kiên định, ngón tay không thể khống chế mà run rẩy, Tưởng Minh Vũ ngừng lại tự hỏi, mặc cho bàn tay của chính mình đẩy ra cánh cửa màu xanh bằng nhựa kia.
Trong thùng rác trồi lên một miếng băng vệ sinh chắc chắn là đã qua sử dụng, hơn nữa còn được cẩn thận gói lại kỹ càng, cùng với một miếng bao bì vừa mới mở ở bên ngoài..