Edited by Yan ????
- ------------------------------------------------
Yan: nhiều khi tui không hiểu lắm mấy cái tựa chương của bà Đàm:))))
Lúc Kỷ Đào về đến nhà dì bảo mẫu đang nấu cơm, mẫu thân đang làm việc ở thư phòng, nghe tiếng mở cửa liền quay sang hỏi han cậu, "Đào Đào, hôm nay bụng có đau không?"
"Mẹ." Kỷ Đào gật gật đầu, để cặp xuống đi vào bếp pha một ly đường đỏ.
Nước đường đỏ là mẹ cậu muốn cậu uống, tuy không hiệu quả mấy nhưng được cái an ủi tâm lý.
Thuốc giảm đau cũng đã uống qua, cũng không có quá nhiều tác dụng.
Hôm nay là ngày thứ tư cậu xin nghỉ rồi, nên tuần sau không thể quang minh chính đại mà chạy ra khỏi lớp nữa.
Tiết tự học buổi tối đối với cậu mà nói không có càng tốt, trong lớp hoàn toàn không có không khí học tập, như đám ruồi bẹp dí trên miếng dính ruồi, coi như chân không thể động đậy nhưng cánh thì vẫn dùng sức đập.
Lòng cậu hết sức buồn bực, một chữ cũng học không vào, lại còn phải làm bộ dạng trầm mê học tập ở đó nữa.
Ăn cơm tối xong, Kỷ Đào ngồi vào bàn học làm bài tập vật lý.
Cậu muốn được tiến cử (*), như vậy thì cậu sẽ có được một kỳ nghỉ extra gần 4 tháng mà một quyển sách cũng không cần đọc, một câu đề thi cũng không cần làm, không cần đến lớp, mỗi ngày ngủ đến mệt thì thôi.
Đây là động lực đi học thứ 2 của cậu.
(*) Mấy bạn có nghiên cứu về apply học bổng du học chắc cũng biết cái này, nôm na nó là giấy giới thiệu từ trường bạn đang/ đã học để tiến cử cho bạn học lên bậc cao hơn mà không cần phải thi bất kỳ kỳ thi nào.
Ở đây bé Đào muốn được trường cấp một giấy giới thiệu vào đại học để bạn khỏi phải ôn thi đại học á, lý do thì ai cũng biết rồi nhỉ (≖ ͜ʖ≖)
Còn cái thứ nhất dĩ nhiên là Tưởng Minh Vũ.
Lần tình cờ gặp mặt vào hôm nghỉ hè đó với hắn đã tạo cho cậu một ấn tượng lễ phép khắc chế, không nghĩ đến ở trường học cơ bản chỉ là một bạn học có quan hệ không tồi với mọi người xung quanh, so với bề ngoài bling bling của hắn thì càng nội liễm hơn, ngày đầu tiên đi học cậu đã gần như hòa đồng với mọi người trong lớp, ngoại trừ Tưởng Minh Vũ.
Một người như vậy, không làm bài tập không nghe giảng bài, cố tình mỗi lần thi cử đều nằm trong top 10 của trường, độc chiếm top 1 của lớp.
Lần kiểm tra hàng tuần mấy ngày trước Kỷ Đào đạt được hạng 2, thành tích này đã không tồi, nhưng so với Tưởng Minh Vũ vẫn thấp hơn mười điểm, này còn là do lúc thi nghe tiếng Anh đối phương lười làm bài.
Dù cho Kỷ Đào luôn mang lòng cầu tiến vẫn không nhịn được nghiến răng.
Yan: người như vậy phải đánh mung cho đỡ ghét (ಠ‿ಠ)
Bất quá Kỷ Đào cảm thấy hắn rất lợi hại, không nghĩ vượt qua, chỉ luôn muốn ngước nhìn, đương nhiên, chỉ giới hạn ở học tập thôi.
Cậu vừa nghĩ vừa mở album ảnh trong điện thoại ra, tính toán đêm nay gửi tấm nào qua cho hắn.
Hồi sáng ngón tay Tưởng Minh Vũ trong lúc vô tình đã đụng trúng ngực cậu.
Thời gian bà dì ghé thăm hai bé thỏ khó tránh khỏi phồng đau, chất lượng đồng phục học sinh không tồi, mềm mềm mại mại, Kỷ Đào mặc một chiếc áo ngực mỏng thoải mái.
Khi Tưởng Minh Vũ vô tình chạm đến ngực cậu làm cậu suýt chút nữa là không kiềm được sợ hãi kêu lên, tựa có một dòng điện nhẹ nhàng xoẹt qua lòng cậu, cậu cắn răng sợ đối phương nhìn ra được cái gì.
Đây là lần đầu tiên có người chạm qua vị trí này, suýt nữa run chân, khoái cảm còn mãnh liệt hơn tự mình an ủi.
Cậu nhìn chằm chằm cọng cỏ giữa khe gạch, chính cậu cũng không biết qua bao lâu, lâu đến mức hắn cho rằng cọng cỏ này có thể nở hoa thì cậu mới ngẩng đầu lên, đã chuẩn bị đủ tâm tư đi ứng phó đối phương.
Ván này ban sáng xem như là cậu thua, buổi tối kìm nén sức lực muốn vãn hồi.
Sau một hồi chọn chọn lựa lựa trong album ảnh, cuối cùng chọn bức chụp vào hai ngày trước, nằm nghiêng trên giường, hai chân bắt chéo che đi chim nhỏ, tay che đi đầu v* đẹp đẽ, đẫy đà mềm mại như lớp kem béo ngậy chảy ra từ kẽ ngực.
Cậu cắt ra một thẻ SIM mới rồi nhấn gửi đi, múc táo đỏ khô trong ly nước đường đỏ lên ăn, khẽ ngâm nga đoán xem Tưởng Minh Vũ sẽ phản ứng thế nào.
Yan: nhà buôn SIM hả bé ( ಠ ͜ʖ ಠ)
Cũng đừng quá hoảng loạn quá đấy, xíu nữa cậu còn muốn hỏi hắn mấy đề lý cơ.
Nửa tiếng sau Kỷ Đào nhắn một cái voice cho Tưởng Minh Vũ.
Âm thanh so với văn tự càng có cảm giác chân thực hơn, cơ hồ có thể tưởng tượng ra bộ dáng trầm giọng đánh chữ của Tưởng Minh Vũ, cậu bắt gặp rất nhiều lần biểu cảm tự cho là che giấu ngượng nghịu rất tốt của Tưởng Minh Vũ khi đối mặt với mình, vừa ngây thơ lại đáng yêu vô cùng.
Chưa cho đối phương có thời gian phản ứng, Kỷ Đào đã trực tiếp gọi điện qua, không ngoài dự liệu, thanh âm đối phương trầm thấp khẽ run, giống như rung động từ dây đàn.
Kỷ Đào cười cười, cũng không thể mở miệng hỏi vì sao, tùy tiện tìm đề tài cùng đối phương hàn huyên vài câu.
Mắt thấy nói sắp chuyện rồi cậu lại đứng ngồi không yên.
Bên phía Tưởng Minh Vũ quá an tĩnh, trừ động tĩnh mà hắn phát ra thì hoàn toàn không có âm thanh khác.
Khi nói chuyện ho nhẹ, lúc dừng lại hít thở, đều bị Kỷ Đào nghe không sót thứ gì.
Dòng điện vặn vẹo truyền qua điện thoại như hóa thành thực thể lẻn vào thân thể Kỷ Đào đấu đá lung tung, mỗi một lần xung kích đều là một lần thêm dầu vào lửa, đối phương có bao nhiêu nghiêm túc chính trực thì cậu bên đây có bấy nhiêu dâm đãng mà kẹp chân.
Cạnh bàn học, bút trên tay, hay bất kỳ vật gì có thể mài được Kỷ Đào cũng muốn đè lên đỉnh mài hạ thân đang phát dâm của mình.
May mắn kỳ kinh nguyệt đã sắp kết thúc, những thứ có màu chảy ra từ cơ thể mỗi tháng cơ bản đã khô ráo, không sợ một tay vuốt ve một tay đầy máu như trước nữa.
Cách quần lót lấy tay mơn trớn hột le, băng vệ sinh vẫn còn ở đó, cách một lớp băng mềm mại ngăn trở hết phần lớn khoái cảm.
Kỷ Đào nghiêng đầu, nâng vai lên kẹp lấy điện thoại, không tiếng động mà đứng thẳng, đem quần đồng phục cởi xuống vứt trên sàn, để hai chân trần trắng nõn quay trở lại ngồi trên ghế.
Da thịt nhẵn nhụi tiếp xúc với mặt ghế lạnh lẽo, Kỷ Đào than một tiếng, nhẹ như tiếng xì lưỡi của bé rắn nhỏ mới vừa phá vỏ.
Tưởng Minh Vũ nhạy bén phát hiện, hơi ngưng lại.
Kỷ Đào nhẹ nhàng nói mới vừa không cẩn thận tính sai số, cùng lúc đó, một chân cậu đạp lên mép bàn, ngón tay sau đó đưa vào trong quần lót.
Dù gì cách ống nghe Tưởng Minh Vũ cũng sẽ không biết cậu đang làm gì, lá gan Kỷ Đào phình to, đơn giản không thèm tận lực áp chế tiếng thở gấp trong giọng nói nữa.
Thanh âm Tưởng Minh Vũ như khàn hơi thuốc, mỗi câu mỗi chữ ngữ điệu đều ôn nhu như đang cùng người yêu nói chuyện.
Kỷ Đào ngón chân co rút, cẳng chân trắng như tuyết cọ qua mép bàn run lên.
Nước chảy xuống dưới mông, ướt nhẹp đến không thoải mái, cậu thay đổi một tư thế khác, bất ngờ phát hiện tư thế như vậy có thể ôm trọn cả bé bướm vào lòng bàn tay, liền dùng tư thế này nghịch thêm hai lần, hột le nơi ngón tay ngạnh lên thành hạt nhỏ cương cứng, cậu sảng khoái đến nhắm mắt.
Vì không có rảnh tai lắng nghe Tưởng Minh Vũ nói, cậu kéo căng cổ họng hỏi lại hắn một tiếng.
Bên kia đột nhiên trầm mặc.
Kỷ Đào thầm cảm thấy không ổn, vội vã hắng giọng một cái, lấy ngón tay ra, rút khăn giấy ra lau hai lần, đem đống giấy đùa xuống đất, sau đó chỉnh quần áo ngồi ngay ngắn tiếp tục đề tài vừa nãy.
Vừa mới bị dọa một chút, cậu bây giờ đã bình tĩnh hơn rồi, khi nói chuyện cũng là giọng điệu học sinh khiêm tốn thỉnh giáo giáo viên.
Chỉ là, thầy ơi~ Kỷ Đào cọ cọ mũi chân lên quần áo chất dưới đất.
Có thể hay không dạy em nhiều thứ khác nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Nhân vật trong truyện đều được làm từ những đám mây hoa hồng cầu vồng ngọt ngào, vậy nên chúng ta hãy ngầm thừa nhận rằng khi làm chuyện kia kia thì bọn họ không cần rửa tay hay tắm rửa gì cả nhé.
???? Hết Chương 5 ????
P/s: nói chung là mọi người trước khi muốn làm gì đó thì phải rửa tay đấy ( ͡° ͜ʖ ͡°)
P/s 2: mặc dù nói là bên đây sẽ edit thô hơn bên kia nhưng mà tui vẫn không thể vượt qua được cái sự kì kì khi đánh ra nguyên chữ loonf thế lày ????.