Kỷ Đào


Một tuần qua đi rất nhanh, Kỷ Đào cùng Tưởng Minh Vũ ngoại trừ hỏi bài qua lại lúc bình thường thì cơ bản không có liên hệ gì mấy.

Thứ sáu không có tiết tự học buổi tối, năm giờ rưỡi tan học.

Tưởng Minh Vũ từ lúc tan học đã luôn vô tình hay cố ý nhìn về phía Kỷ Đào, Kỷ Đào đứng dậy, hắn cũng đứng dậy theo, khoác theo cặp rập khuôn từng bước đi theo sau cách Kỷ Đào khoảng 10m, thẳng một đường từ cửa lớp đến cửa tàu điện ngầm.

Ánh mắt nóng bỏng vẫn luôn dừng lại ở trên người, Kỷ Đào sớm đã phát hiện, không biết hắn muốn làm gì, muốn chào hỏi lại cảm thấy đột nhiên quay người thế này có chút lúng túng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy nên thôi vậy, đừng có tự mình đa tình, vô duyên vô cớ làm phiền người ta, không chừng Tưởng Minh Vũ chỉ là tiện đường thôi.

Khi đến cổng xoát vé cắm thẻ tàu vào, dư quang Kỷ Đào nhìn thấy đối phương chen chúc từng li từng tí trong đám đông, hình như là do không thấy đường, vóc dáng lại quá cao, đầu hắn va cốp một cái vào cửa trên thang máy.

Nam sinh lớn lên đẹp trai chung quy cũng sẽ nhận được nhiều sự chú ý, có mấy nữ sinh mặc đồng phục học sinh bên cạnh thấy thế lập tức dừng lại, cách hàng rào phòng vệ thân thiết hỏi hắn có sao không, có một cô bé buộc tóc đuôi ngựa còn móc từ đâu ra khăn giấy đưa cho hắn.

Kỷ Đào kéo kéo khóe miệng, cảm thấy cô nữ sinh này đáng yêu ghê, đụng đầu đưa giấy vệ sinh làm cái gì, cũng không bị đụng đến xuất dịch não.

Đương nghĩ dở chuyện này, cậu không chú ý động tác trên tay.

Cả tấm vé tháng bị cậu nhét vào khe xoát vé, tiếng chuông báo động kèm đèn đỏ nhắc nhở kêu inh ỏi, cậu mới nhớ ra thẻ tàu chỉ cần quẹt một chút là vào được.

(*)
(*) Thì chỗ kiểm vé ở tàu điện ngầm nó có cái bảng chữ nhật đen nhô ra để quẹt thẻ, chỉ cần chạm nhẹ là được.

Còn bé Đào ẻm lo cho chồng quá nên cắm thẳng vào cái khe màu xám xám ở trước bảng quẹt thẻ luôn (っಠ‿ಠ)っ
Lúng túng rút ra thẻ tàu từ khe cắm, Kỷ Đào không quay đầu mà đi thẳng vào cửa số hai, không thấy phía sau cách đó không xa Tưởng Minh Vũ thật vất vả đẩy ra nữ sinh đang chặn trước mặt hắn rồi chạy lên vài bước, bỗng nhiên chợt nhớ đến thứ gì đó, hắn cúi đầu sờ sờ sau gáy, khom lưng không còn tinh thần mà quay đầu rời đi, trông không khác gì chú cún lớn bị chủ nhân bỏ quên trên đường.

Thẳng đến cuối tuần Kỷ Đào mới nói chuyện lại với Tưởng Minh Vũ, mấy ngày trước là cậu cố ý kiềm chế, mỗi ngày gửi tin nhắn không quá 5 câu.

Vừa nhìn lịch sử chat đã thấy Tưởng Minh Vũ ba ngày liền gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho cậu, cậu không hiểu lắm, không biết nên trả lời thế nào, sáng sớm hơn mười giờ mới chậm rì rì đánh ra một câu: Thật không tiện, tớ mới vừa nhìn thấy.

Tưởng Minh Vũ chỉ nói không có gì, cũng không tìm đề tài khác, quăng hai chữ nhạt nhẽo sượng trân ở đó, lúng túng như quan hệ hiện tại của hai người.

Cuối tuần Kỷ Đào làm xong bài tập trên lớp thì làm thêm mấy bài nâng cao, giữa chừng thì Vu San gọi điện thoại đến bảo muốn mượn ghi chú, sau đó hai đứa nói chuyện chém gió gần nửa tiếng.

Mẫu thân đã đi công tác ở tỉnh khác, dì giúp việc thì cuối tuần không có làm, cậu buồn bực mở app đặt thức ăn xem tối nay ăn gì được.

Lúc bấm vào xem một tiệm lẩu nọ, Kỷ Đào mắt sáng rực lên.

Cậu ăn cay cũng tàm tạm, nhưng lại đặc biệt thích đồ ngọt, cơm rượu trứng (*) cùng thạch siro đường đỏ (*) trong hình rất dụ người.

Rượu nếp than lót dạ, thạch rau câu giải ngấy, cả hai đều rất thích hợp ăn cùng với lẩu.

Lật sang trang đánh giá xem một chút, Kỷ Đào lúc này mới quyết định gọi điện thoại đặt chỗ, định hẹn bạn thân cùng đi.

Cậu và thằng bạn thân đều học chung trường, nhưng mà lại cách hai tầng trên dưới.

Nhắc cũng khéo, khai giảng lâu như vậy, bọn họ ngoại trừ lúc trước có hẹn gặp mặt vài lần thì một lần cũng không tình cờ gặp được.

Khi cậu đang lật xem thông báo tin nhắn của thằng bạn thân trong nùi pop up thì Tưởng Minh Vũ gửi tin nhắn qua.

"Buổi tối cùng ăn cơm không? Ngày hôm kia cậu có mời tôi uống trà sữa."
Kỷ Đào đọc xong, thì ra là lời mời khao trà sữa hôm thứ sáu.

Thứ sáu là lớp tổng kết tuần, tổng điểm của tổ Kỷ Đào đứng nhất, được thưởng đến 100 tệ từ quỹ lớp, vừa thương lượng, Kỷ Đào vừa hùng thêm 60 đồng nữa, nhờ các bạn học buổi trưa mua cho mỗi thành viên tổ bọn họ một ly trà sữa.

Yan: ủa?...tui nhận ra một điều ẻm là tổ trưởng, không phải lớp trưởng =))))
Tưởng Minh Vũ thích uống loại đồ uống pha chế ngọt ngấy thế này, hắn cự tuyệt ly trà sữa mà cô bạn học đưa cho.

Cô bé nói chuyện này cho Kỷ Đào, Kỷ Đào đi tới, xách theo ly của cậu, tay lại cầm một ly khác, ngón tay trắng nộn bị nước đá xông lạnh đến trắng bệch.

Cậu quơ quơ ly trà sữa trong tay nói rằng uống rất ngon, mùi vị cùng với ly của bản thân rất giống nhau.

Tưởng Minh Vũ nhìn Kỷ Đào dùng ngón tay dính vài giọt nước lột đi miếng nhựa bảo vệ miệng ly, thay mình đem trà sữa mở ra, trong lúc hoảng hốt đã không kịp từ chối.

Cuối cùng đối phương còn nói thêm một câu, cậu đừng chê tay tớ dơ nhé.

Một đôi mắt cười như chứa nước nhìn hắn, lung linh ánh hào quang.

Vừa uống hớp đầu tiên Tưởng Minh Vũ đã bị ngấy đến ngứa cổ họng, hắn nghiêng đầu ho khan ngay trước mặt Kỷ Đào, sau cầm bình nước trên bàn lên uống một ngụm lớn.

"Thật ngại quá, lâu rồi không uống."
"Quá ngọt?" Kỷ Đào cầm lấy ly trà sữa kia của Tưởng Minh Vũ nhìn nhìn,
"50%, đáng ra vẫn ổn chứ, chắc là người ta để nhầm rồi, tớ có thể thử một hớp không?"
Tưởng Minh Vũ còn tưởng rằng bản thân nghe lầm, loại hành vi thế này giữa các chàng trai không xảy ra nhiều, cơ mà thời điểm chơi bóng có mấy khi tình cờ dùng chung chai nước Tưởng Minh Vũ đều sẽ kinh tởm trong lòng, mỗi lần như vậy hắn đều tự mình xé nhãn chai nước để tách biệt mình ra khỏi mọi người.

Kỷ Đào không chờ hắn do dự đã trực tiếp cầm cốc trà sữa từ tay hắn, vẻ mặt nghiêm trang dùng ống hút Tưởng Minh Vũ đã ngậm qua hút một ngụm.

"Vị đều giống nhau mà, uống rất ngon nha." Cậu một bên đặt ly trà sữa xuống một bên hướng Tưởng Minh Vũ nhe hàm răng trắng tinh cười lên.

"Bây giờ còn có thể uống đồ lạnh, chờ sau này lạnh lên thì mua nóng được rồi." Nói xong liếm liếm khóe môi của chính mình, đôi môi vốn phấn hồng nay như đóa hoa được tưới đẫm nước, hiện ra màu sắc ôn nhuận tươi tắn.

Tưởng Minh Vũ đem ly trà sữa kia uống cạn, một giọt cũng không thừa.

Yan: I know, you know, we all know why ( ' ω ')
"Tối nay tớ muốn ăn lẩu, cậu muốn đến không?" Kỷ Đào gối lên cánh tay đánh xong câu này, bạn thân cái gì chứ, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp mặt, cậu bây giờ nhớ Tưởng Minh Vũ cơ.

"Được, gặp ở đâu?"
Lưu loát trả lời tin nhắn, Kỷ Đào vùi mình trong chăn xem lại lịch sử chat không có bao nhiêu tin nhắn của hai người, đem ghế lô hồi nãy đổi thành bàn đôi.

Hai người hẹn ở trước cổng chợ đồ cổ, nhà hàng lẩu nằm ở tận cuối chợ, muốn đến đó phải đi qua rất nhiều hẻm nhỏ.

"Tưởng Minh Vũ, ở đây." Kỷ Đào vừa xuống xe liền nhìn thấy Tưởng Minh Vũ đứng ở bên cạnh bảng hiệu đỏ tươi của chợ.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau ở ngoài trường học.

Cậu trai ăn mặc rất tùy ý, bên trên là chiếc T-shirt màu lam rộng thùng thình, bên dưới là quần lao động màu sẫm, ống quần túm lại, đơn giản mà tùy ý, chân mang một đôi AJ1 (*).

Kỷ Đào mắt sắc nhận ra đôi AJ1 da lộn màu xanh đen có quỹ diện đồ là đôi giày mà thằng bạn thân khóc lóc đòi mua.

Móc một cái (*), táng gia bại sản, đôi giày này ở trên mạng hét giá lên đến hơn 1 vạn tệ.

(*) Travis Scott x Nike Air Jordan 1 Bard - AJ1 Bard: hàng chính hãng giá từ 5-600 tệ đến 1-20.000 tệ.

Một chỗ tui tìm được thì có giá là ¥1399 NDT ~5 triệu VND
(*) Tên của đôi này bên Trung gọi là AJ1 Móc câu – nên mới có vụ "móc một cái" đó:v
Trái lại Kỷ Đào, cậu với tâm thế của một học bá đã mang theo rất nhiều câu hỏi làm đề tài nói chuyện, không khác gì đứa nhỏ tiểu học.

Kỷ Đào có chút nghi hoặc, mới vừa nãy khi Tưởng Minh Vũ nhìn cậu bỗng hơi trợn mắt, thần sắc có chút kinh ngạc, không cùng cậu đối diện, ánh mắt lung lay cụp xuống rồi chớp mắt một cái, thời điểm mở mắt ra mọi dao động đều không còn nữa, hắn đi tới định cầm giúp cặp sách của Kỷ Đào.

Kỷ Đào lắc mình tránh né: "Không cần."
"Sao vậy?" Tưởng Minh Vũ vừa nãy không nghĩ nhiều, đơn thuần là sợ Kỷ Đào mệt mỏi.

Yan: hong bé ơi, cầm cặp đâu có mệt bằng cái khác (¬‿¬)
"Tớ cũng không phải là con gái đâu mà sợ nặng lưng." Kỷ Đào nói xong thì hối hận rồi.

"Xin lỗi, không có coi cậu là con gái." Tưởng Minh Vũ thấp giọng nói, lỗ tai đỏ lên.

"Không sao không sao, con gái cũng không nhất định mỏng manh như vậy, tớ vừa nãy không nên nói thế với cậu." Kỷ Đào ngừng chân một chút, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Tưởng Minh Vũ, "Chúng ta đi từ bên này, đi gần một chút."
Đêm qua vừa có một trận mưa, trên phiến lá hai hàng cây bên cạnh bị mưa cọ rửa qua còn vương lại vài giọt sương trong suốt, ngày hôm nay trời càng quang hơn, từng lớp từng lớp mây ánh kim lóe lên trên cao.

Xốc lên màn cửa làm từ vải thô dày nặng, mùi lẩu cay nồng xông thẳng vào mặt.

"Cậu muốn ăn cái gì?" Kỷ Đào vừa đặt mông xuống đã gọi thạch đường đỏ và cơm rượu trứng, chọn xong liền đưa thực đơn cho Tưởng Minh Vũ nhường hắn chọn.

Tưởng Minh Vũ nhận lấy, bút chì trong tay dừng lại trên bàn một hồi lâu, nữ nhân viên bên cạnh tuổi không lớn, âm thanh nũng nịu dò hỏi:
"Anh đẹp trai muốn ăn gì thế, em có thể tiến cử vài món cho anh." Kỷ Đào đang cúi đầu châm trà cho mình, nghe thấy ngữ khí của nữ nhân viên liền nhịn không được cổ tay run rẩy, nước trà cùng tiếng cười của cậu theo đó trào ra cả mặt bàn.

"Cám ơn cô, tôi tự mình chọn là được." Tưởng Minh Vũ lễ phép gật đầu.

Nhân viên phục vụ bĩu môi rời đi.

"Anh đẹp trai~ " Kỷ Đào vẫn còn mắc cười câu nói này, chống cằm nghiêng đầu nhìn Tưởng Minh Vũ.

Tưởng Minh Vũ liếc mắt nhìn hắn, bưng chén lên nhấp ngụm trà rồi đặt xuống.

"Làm sao?" Không ở trường học, hai người đơn độc mà ở cùng nhau, lá gan Kỷ Đào càng lớn hơn, chân ở dưới mặt bàn đong đưa chạm vào mũi giày Tưởng Minh Vũ cười đùa cùng hắn nói chuyện, hành động tựa như quấy rối tình ducj thế này bị Kỷ Đào coi như đó là chuyện đương nhiên.

Mấy ngày trước lúc cùng uống chung một ly trà sữa cũng là như thế này, biểu tình cậu thản nhiên như thể không tiếng động mà nói cho Tưởng Minh Vũ rằng cậu và tất cả mọi người đều thân mật như vậy.

Tưởng Minh Vũ tức giận làm lơ cậu, rồi lại lén lút hi vọng đối phương càng thân mật hơn với mỗi mình mình.

"Sao lại cười? Không thể gọi như vậy sao?"
Kỷ Đào nghe xong lời của hắn đầu tiên là sững sờ, sau đó cười đến thiếu chút nữa nằm nhoài trên bàn, "Không có không thể."
Tưởng Minh Vũ nhìn hắn cười, vẫn là không rõ vì sao, đẩy đẩy thực đơn trở lại buồn buồn nói: "Vẫn là cậu chọn đi."
Kỷ Đào lúc này mới ngưng lại, ngón tay lau đi giọt nước đọng trên mắt, "Tớ không nên cười cổ, danh xưng thế này cũng quá đáng yêu rồi."
Tưởng Minh Vũ nhìn cậu nghiêm túc vùi đầu gọi món ăn, trên mặt đỏ bừng bừng, bên má còn giữ ý cười ngọt ngào, không giống quả đào, ngược lại càng giống như quả táo giòn rụm được chăm sóc kỹ lưỡng, dù là ai cũng đều muốn cắn một ngụm.

"Lẩu cay ít thôi được không, tớ không dám ăn quá cay." Kỷ Đào chỉ chỉ ngòi bút vào một chỗ trên thực đơn đưa Tưởng Minh Vũ xem, một câu nói đã làm gián đoạn suy nghĩ đang chạy lung tung của hắn.

Tưởng Minh Vũ do dự một chút, gật đầu đáp ứng, mà buổi tối không ăn được nhiều.

Kỷ Đào cách nồi lẩu đang sôi ùng ục quan tâm một câu.

Đối phương nghiêm túc gật đầu nói vẫn đang ăn đây, tỉ mỉ mò tôm đang lăn lộn trong nồi gắp vào bát.

Ngày hôm sau còn muốn đi học, không thể về nhà quá muộn, Kỷ Đào toàn tâm toàn ý ăn cơm, nâng lên bát sứ màu lam đậm hớp cạn chút đường còn sót lại dưới đáy.

Tưởng Minh Vũ đi tính tiền, cậu cũng không khách khí, chú ý đến số tiền trên hóa đơn mà từ trên điện thoại chuyển qua phân nửa.

Hai người đi ra ngoài, Kỷ Đào tính trẻ con mà dẫm lên tất cả vũng nước đọng tĩnh lặng trên đường.

"Trên tóc cậu dính gì kìa." Tưởng Minh Vũ đưa cậu lên xe taxi, cửa xe sắp đóng thì đột nhiên nói.

Kỷ Đào mò mẫm, động tác Tưởng Minh Vũ lại nhanh hơn, thân thủ duỗi tay ra nhặt ra một chiếc lá.

"Lá cây làm sao mà chạy theo tớ tới đây vậy?" Kỷ Đào uống rượu nhẹ, có hơi say, nói chuyện hàm hàm hồ hồ như mạch nha, "Mùa thu đến rồi." Cậu tự hỏi tự trả lời, hướng Tưởng Minh vẫy vẫy tay, đóng kỹ cửa xe rồi hạ kính xuống, xe chậm rãi tăng ga chạy đi, cậu thò đầu từ cửa xe hướng Tưởng Minh Vũ gọi: "Cậu về nhà cẩn thận chút nha."
Cuối tuần trải qua vui như vậy là thứ hai không muốn dậy.

Kỷ Đào cho rằng bản thân đã đi trễ nhất lớp, kết quả cơm trưa đã qua rồi mà Tưởng Minh Vũ vẫn còn chưa tới.

Lúc nghỉ giữa giờ cậu có trốn vào nhà vệ sinh lén lút gửi tin nhắn cho hắn nhưng không nhận được hồi âm, không thể làm gì khác hơn là dùng cớ "Thu không đủ bài tập" đi đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm thăm dò ý tứ.

Thầy giáo nhấc lên lông mày, giống như trao đổi ám hiệu đem cốc nước của mình nhét vào tay Kỷ Đào nhờ cậu rót dùm cốc trà.

Bưng cốc trà, thầy chủ nhiệm xoẹt xoẹt vài hớp nước nóng, như chờ nước nguội bớt trong hàm răng đang khép chặt của mình, rốt cuộc qua hồi lâu mới chịu mở miệng trả lời.

"Tưởng Minh Vũ à, dị ứng, xin nghỉ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui