Sau khi di chuyển ba ngày ba đêm thì ba người họ cũng sắp tới Thái Nguyên, khi nhìn thấy dãy núi cao phía trước Thiên An nói với mọi người:- Thái Nguyên quả là phòng tuyến tự nhiên của Thăng Long, núi non trùng điệp, kì vĩ vô cùng đúng không mọi người?- Quả thật là rất tuyệt đấy! - Trương Lĩnh nhìn theo nói.Mấy cái phong cảnh này Trần Phúc thấy nhiều rồi nên không mấy ngạc nhiên, nhưng bỗng chàng nhớ tới câu trong gợi ý của Minh Nguyệt, chàng lấy địa đồ ra xem thử:- Chờ đã, phòng tuyến sao? Rất có thể là nó, trong trận Lý Thường Kiệt chống quân Tống cũng có một phòng tuyến, đó chính là phòng tuyến sông Như Nguyệt, để xem nào, phòng tuyến đó bắt đầu từ sông Cầu, kéo dài đến Vạn Xuân, điều đó rất có thể ứng với câu Điểm bắt đầu là điểm kết thúc.
Điểm bắt đầu của phòng tuyến chính là sông Cầu, đó cũng là điểm kết thúc của địa phận Thái Nguyên, ra là như vậy.
Nhưng thật tình cờ, mình cũng đang đi đến Thái Nguyên, không lẽ, không lẽ kỳ duyên là có thật.Thấy Trần Phúc cứ nhìn chằm chằm vào địa đồ, Thiên An hỏi:- Nè Trần Phúc, huynh đang làm cái gì thế?Câu hỏi của Thiên An làm Trần Phúc thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, chàng vội đáp:- À không, tôi chỉ xem Công Chúa nói có đúng không đó mà.- Còn phải xem? Lời ta nói thì chỉ có chuẩn - Thiên An vuốt mũi nói.Vừa lúc đó Trương Lĩnh nhìn thấy từ xa có người, chàng ra dấu mọi người nắp xuống rồi nói:- Thủ lĩnh, bên kia hình như là người của tên Trương Thiên Đãng.Thấy thế Trần Phúc nói:- Tên đó xuất hiện ở đây thì chắc chắn là không làm gì tốt đẹp, để ta đi dò la thử, hai người vào thành trước đi, xong việc sẽ gặp nhau ở trụ sở.Vừa nói xong Trần Phúc đã phi thân đi mất, Thiên An ở đây ngạc nhiên:- Ngươi vừa nói có một câu mà Trần Phúc đã vắt chân lên để đi, công nhận mọi việc của hắn đúng là do ngươi quyết định đấy Trương Lĩnh.Hai người họ vừa đi vừa nói:- Thật ra thủ lĩnh ít khi xông xáo như thế, do Trương Thiên Đãng là tội phạm đặc biệt nguy hiểm nên huynh ấy mới khẩn trương vậy.- Nếu vậy để Trần Phúc đi một mình liệu có ổn không? - Thiên An thắc mắc.Trương Lĩnh đáp:- Không sao đâu, thủ lĩnh có thể tự lo được, vả lại chúng ta còn có việc ở trong thành.Hai người họ đi một hồi thì cũng đã đến khu rừng rậm phía Nam thành Thái Nguyên, bỗng nhiêu họ nghe thấy có tiếng kêu cứu thất thanh:- Đứng lại, đứng lại.- Cứu, cứu tôi với.Có một đám người đang truy đuổi một cô nương, một tên trong số chúng vương cung bắn một mũi tên thẳng vào cô nương đó.
Cô nương đó chỉ lo chạy không để ý là có một mũi tên đang lao thẳng về phía mình, khi mũi tên gần chạm vào người cô nương đó thì...ChenMột cây dao pha lê lao thẳng vào mũi tên khiến nó bay lệch xuống đất.
Đó là dao của Thiên An, nàng và Trương Lĩnh sao khi nghe thấy tiếng kêu cứu thì vội vã lao tới ứng cứu cô nương kia.- Cô nương, cô không sao chứ? - Trương Lĩnh tới đỡ cô nương kia.- Tôi, tôi không sao - cô nương kia hoảng hốt đáp.Người bắn cung lúc nãy có vẻ là thủ lĩnh của bọn chúng, cô ta hô to:- Hai ngươi là kẻ nào, sao dám sen vào chuyện của bổn cô nương?Thiên An bước lên chống tay, lên giọng dõng dạc đáp:- Bọn ta là sứ giả công lý, chuyên trừ gian diệt bạo, hôm nay đi đến đây gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, ngươi mau đầu hàng đi.Nghe Thiên An nói xong Trương Lĩnh chỉ biết to mắt nhìn, thấy thế Thiên An hỏi:- Sao hả, không ngầu à?Trương Lĩnh ấp úng đáp:- Tôi e rằng, không!Thấy kì quá nên Thiên An chỉ biết cười trừ:- Ùm, ta cũng nghĩ là vậy.Ở bên đây cô nương cầm cung cười nói:- Cái gì mà sứ giải công lý chứ, thật là nực cười mà, để xem các ngươi có sống sót trước Thần Cung của ta hay không.Vừa nói dứt câu cô ta đã vương cung lên bắn một phát, hàng chục mũi tên lao ra từ cung của cô ấy bay thẳng đến chỗ của Thiên An và Trương Lĩnh.
Trương Lĩnh vội ôm cô nương bị truy đuổi phi thân lùi ra phía sau tránh né.
Còn Thiên An vận sức bay lên dùng song dao xoay một vòng, chỉ trong phút chót tất cả mũi tên đều đã bị đánh bay.
Thiên An nhanh chóng phóng dao thẳng vào cô nương cầm cung nhằm nhanh chóng tất sát, nhưng con dao đã bị chặn lại bằng năm mũi tên do cô nương đó bắn ra.- Chết tiệt, bắn tên chính xác đến vậy sao, có vẻ sẽ khó khăn đây - Thiên An nghĩ thầm.Cô nương kia nói:- Cũng có chút bản lĩnh đó, để xem các ngươi làm sao né được tên của ta, Vạn Tiễn.Ngay lập tức cô ta vương cung lên cao bắn một phát, cả ngàn mũi tên bay thẳng lên trời rồi hướng xuống phía Trương Lĩnh và Thiên An.
Thiên An cũng không chịu thua, nàng ngay lập tức tung chiêu Mưa Pha Lê phá giải.
Hàng ngàn mũi tên lao tới, phía này cũng là hàng loạt mãnh pha lê bắn ra, mũi tên và pha lê liên tục chạm vào nhau tạo ra một vụ nổ lớn, khiến cho bụi bay mịt mù.
Một lát sao, khi bụi tan thì trước mặt bọn người đó chỉ là một bãi đất trống, không thấy ai, cô nương kia tức giận nói:- Đáng ghét, đã để bọn chúng trốn mất rồi.*Ở sâu trong khu rừng phía Nam, Thiên An và Trương Lĩnh cùng cô nương bị truy đuổi đang đi tìm chỗ trú ẩn qua đêm.- Nè, nhìn bọn chúng chẳng phải bọn người tốt lành gì, lúc nãy sao ngươi không để ta kết liễu con ã kia luôn? - vừa đi Thiên An vừa cằn nhằn.- Cô nương đó sở hữu Thần Binh không dễ gì đối phó, tôi thấy từ lúc đến đây mọi thứ rất kì lạ, để tránh phiền phức chúng ta nên tạm thời tránh đi - Trương Lĩnh đáp.- Chán đấy, ta còn chưa co dãn gân cốt nữa, mà này cô nương, cô tên gì, sao lại bị bọn chúng truy sát thế?Nghe Thiên An hỏi, cô nương ấy bèn kể về sự tình của mình..*Vào một ngày đẹp trời, tại một ngôi làng nhỏ trong thành Thái Nguyên, có một đôi phu phụ đang ngồi chẻ củi thì bỗng, một người nam nhân lạ mặt tới hỏi:- Chào hai lão bá, trên vùng cao đang tuyển dụng người đi hái cây thuốc, nhà lão bá có con cháu gì đang cần việc làm không? Có thể theo bọn cháu kiếm tiền để trang trải cuộc sống ạ.- Cậu là ai? - lão bá ngước lên nhìn cậu thanh niên lạ mặt hỏi.Chàng thanh niên đáp:- Cháu là người của quan phủ, đang đi khảo sát nhà dân để tuyển nhân công ạ.Thấy nhà có người con cũng đang lêu lổng, thế nên người vợ bảo với chồng:- Cái Mỹ Diệu cũng đang rảnh, hay là cho nó đi theo quan phủ cũng có cái ăn ông ạ.Nghe thấy cũng hợp lý, người chồng đồng ý.Thế là hôm đó Mỹ Diệu khăn gói lên đường đi theo người nam nhân kia.
Cứ ngỡ sẽ có thể làm lụng, kiếm tiền để trang trải cuộc sống, nhưng nào ngờ khi về đến nhà, tên đó cho nàng uống thuốc mê rồi dẫn nàng đem bán vào tửu lầu.
Khi tỉnh dậy nàng chỉ thấy mình bị trói ở trong một căn phòng lớn cùng rất nhiều cô nương khác cũng bị lừa giống như nàng.Vào một hôm nọ, có một người trong số họ tự cởi trói được, sao đó quay qua cởi trói cho Mỹ Diệu và những người khác, bọn họ nhân lúc rạng sáng canh phòng ở tửu lầu lơ là đã lẻn trốn ra ngoài.
Nhưng không may, khi vừa ra khỏi tửu lầu lại bị bọn chúng phát hiện.
Tất cả bỏ chạy tán loạn, may mắn Mỹ Diệu chạy ra ngoại thành thì gặp được Thiên An và Trương Lĩnh cứu mạng, nếu không bây giờ nàng cũng đã bị bọn chúng bắt về bán thân rồi.Nghe xong câu chuyện Trương Lĩnh nói:- Có lẽ quan phủ ở đây đã cấu kết với bọn tội phạm rồi.- Lại có chuyện như thế sao? - Thiên An nói.Mỹ Diệu ôm mặt khóc nức nở:- Thật sự, giờ muội không biết phải làm sao.Thiên An nói:- Không sao đâu, muội cứ đi với bọn tỷ, chuyện này bọn tỷ sẽ lo liệu ổn thỏa, sẽ không để người dân trong thành bị làm hại nữa.Mỹ Diệu ngưng khóc, cô nhìn Thiên An nói:- Có thật không ạ, bọn chúng rất nguy hiểm đấy ạ.Thiên An cười tươi:- Đây là nghề của bọn tỷ, muội cứ tin tưởng ở tỷ.Mỹ Diệu vừa mới thoát chết, giờ nghe những lời Thiên An nói, nó như một bàn tay kéo cô lên từ hố xâu, cô cười tươi nói:- Muôi cảm ơn tỷ rất nhiều.Trương Lĩnh nói với Thiên An:- Công Chúa, tình hình khá phức tạp, giờ trời cũng sắp tối rồi, đêm nay chúng ta nên tìm chỗ nghỉ ngơi trước rồi mai sẽ vào thành.- Ùm, phía trước có sơn động kìa, chúng ta vào trong đi - Thiên An đáp.*Trong khi đó, Trần Phúc đã theo dấu bọn người của Trương Thiên Đãng đến một khúc sông phía sau khu rừng phía Nam.
Chàng nhìn thấy bọn người này đang áp gải rất nhiều nữ nhân lên trên một chiếc thuyền cỡ lớn, dự là bọn này đang thực hiện việc buôn người, Trần Phúc nhìn sơ qua thấy có rất nhiều nữ nhân mặc trang phục của người dân tộc, chàng đoán có lẽ bọn chúng áp giải các cô nương ấy từ vùng cao xuống đây bằng đường bộ, đến đây thì bọn chúng chuyển sang đường thủy, có khả năng cao con thuyền sẽ di chuyển vào thành Thái Nguyên.Trần Phúc quyết định sẽ lẻn lên con thuyền đó xem sao, chàng đi ra phía sông, rồi bơi theo ven bờ, dần dần tiếp cận con thuyền, khi chỉ còn cách con thuyền mười thước, Trần Phúc hít một hơi thật sâu lặng xuống một phát đến sau đuôi thuyền.
Chàng ở dưới mặt nước nhìn lên thì thấy chỉ có một tên đang đứng canh.
Trần Phúc dùng một ống trúc có gắn kim châm gây mê đã chuẩn bị sẵn, chàng từ từ nổi lên mặt nước thổi vào ống trúc một phát, kim châm bay thẳng vào cổ tên đó khiến hắn ngất xỉu.
Ngay lập tức Trần Phúc tiến lên cướp lấy quần áo của tên đó để cải trang, rồi quẳng hắn ta xuống sông nhằm thủ tiêu tránh khi hết thuốc mê hắn tỉnh dậy thì lại rách việc.Trần Phúc giả vờ làm lính canh cho đến khi thuyền bắt đầu khởi hành, chàng lẻn vào bên trong thuyền, và ẩn nấp bên dưới hầm thuyền để thám thính.
Khi thuyền đi được vài canh giờ thì bọn chúng đã vào đến thành Thái Nguyên.
Cho đến tối bọn chúng đã neo thuyền ở một bến vắng chuẩn bị việc giao dịch với đồng bọn.Bỗng Trần Phúc nghe thấy có một người bước lên thuyền, sau đó chàng nghe thấy giọng của một cô nương cất lên:- Mọi thứ vẫn ổn chứ?Tên Trương Thiên Đãng nói:- Không vấn đề gì, khách hàng của chúng ta khi nào mới tới?Cô nương kia nói:- Một lát nữa bọn họ sẽ đến lấy hàng, việc của ta đến đây là xong, phần còn lại ngươi tư lo liệu đấy.- Yên tâm, ta tự có sắp xếp - Trương Thiên Đãng nói.- Vậy thì tốt, ta đi đây.Nói rồi cô nương đó đi mất, Trần Phúc ở dưới hầm nghe thấy giọng cô ta rất quen, hình như là đã gặp ở đâu rồi nhưng nhất thời không nhớ ra.Một lát sao hình như là đã đến lúc bọn chúng thực hiện giao dịch, bọn chúng vào áp giải các nữ nhân ra khỏi thuyền.
Nhân lúc bọn chúng không để ý, Trần Phúc lẻn ra sao thuyền rồi xuống sông lặng đi ra xa đó để tiếp tục theo dấu xem đường dây buôn người này sẽ dẫn tới đâu..